Người dịch: Chuk Chuk
Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Ngay khi câu nói của Tưởng Du Án, "Thật muốn chiều người khác lên tận trời", phòng tập trở nên náo nhiệt.
Mấy vũ công trẻ tuổi tụ tập lại với nhau, thấp giọng thảo luận, đoán xem sắp có chuyện gì tốt xảy ra, trên mặt bọn họ có chút chờ đợi cùng hưng phấn.
Không khí xung quanh càng dồn dập, dường như càng dịu dàng và yên tĩnh. Cô ngồi cạnh cửa sổ, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản trên tay.
Ánh nắng chiếu vào lan tỏa trên vai, đầu gối và cả sàn nhà màu gỗ nguyên bản dưới chân cô, tạo nên một quầng sáng vàng, giống như một bức tranh với đủ màu sắc.
Cô gái trong ảnh có khuôn mặt thanh tú, lưng thẳng tắp, gầy như bông hoa lê mới nở, trên cổ tay có một sợi dây cao su nhỏ dùng để buộc tóc, lỏng lẻo quấn quanh tạo hình xương cổ tay của cô ấy.
Đào Tư đang ngồi ở hàng ghế đầu quay đầu lại, muốn nói chuyện với Ôn Lý, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Nhìn Ôn Lý từ góc độ này, cả khí chất lẫn bầu không khí đều tuyệt vời!
Đào Tư vô thức sờ túi, muốn dùng điện thoại di động chụp ảnh, cô đưa tay ra, sau đó mới nhớ ra điện thoại bỏ trong tủ đựng đồ của phòng thay đồ.
Quy định nội bộ của vũ đoàn là trong quá trình diễn tập, điện thoại di động không được phép mang vào phòng tập, không được tự ý quay những video trong buổi diễn tập đăng tải lên mạng xã hội. Bất kỳ ai để lộ thông tin dự án sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Đào Tư tiếc nuối thở dài, Ôn Lý nghe được thanh âm, ngước mắt nhìn sang, trong mắt tràn đầy ẩm ướt, giống như một dìng suối làm bằng băng, nhìn Đào Tư nói, "Sao đấy, em đang buồn bực chuyện gì sao?"
Đào Tư chưa kịp trả lời thì bên kia Chu Tử Diệp đã báo cáo xong, mở cửa bước ra khỏi phòng tập.
Tiếng mở cửa và đóng lại đặc biệt rõ ràng trong sự im lặng. Tất cả các vũ công đồng loạt vểnh tai lên, muốn nghe Tưởng Du Án giải thích rõ ràng ai nuông chiều ai.
Trong bầu không khí này, Ôn Lý cảm thấy bất an khó hiểu.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Du Án trong giây lát, cô cảm thấy Tưởng Du Án cũng đang nhìn mình.
Ôn Lý còn chưa kịp nhìn kỹ hơn, Tưởng Du Án đã rời mắt đi. Cô nghịch nghịch chiếc bút đắt tiền trong tay nói: "Đọc kịch bản hồi lâu, ai nấy đều mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi trong hai mươi phút nữa. Vừa hay, Trần tổng Trần Hạc Chinh có gọi điểm tâm mời tất cả mọi người ở đây, một chút nữa sẽ được đưa vào."
Lời vừa dứt, trong phòng tập đã vang lên những tiếng reo hò, thậm chí là vỗ tay.
Hai biên đạo múa tổ chức buổi đọc kịch bản cũng là vũ công, một nam và một nữ, nam lớn hơn một chút, tên là Kỳ Hách, còn nữ tên là Cát Nhất. Cả hai người họ đều được Tưởng Du Án thuê từ các đoàn múa khác với một mức giá rất cao. Thành tựu nghệ thuật và khả năng vũ đạo của họ là điều hiển nhiên đối với tất cả mọi người, trình độ biểu diễn của họ rất cao.
Kỳ Hách là người hướng ngoại, nghe vậy cười nói: "Chị nói ngắn gọn như vậy, nếu tôi ăn điểm tâm của Trần tổng mang đến, sau này âm nhạc và vũ đạo không khớp nhịp điệu, tôi sẽ đến tận văn phòng của anh ấy cãi nhau."
"Vậy thì đừng làm ồn," Cát Nhất cũng cười, "Chỉ cần quỳ xuống gọi bố, Trần tiên sinh nhất định sẽ thay đổi như lời anh nói."
Những lời này vừa nói ra, trong phòng tập lại vang lên một tràng cười.
Bầu không khí cực kỳ hòa hợp, nhưng Ôn Lý lại có chút thất thần. Cô không hiểu tại sao Trần Hạc Chinh lại đột nhiên nghĩ đến việc đặt điểm tâm cho mọi người.
Hàng chục món tráng miệng được đóng gói riêng lẻ xếp chồng lên nhau trông khá đồ sộ. Trần Hạc Chinh đã yêu cầu Phòng Nhân sự cung cấp danh sách những người biểu diễn trong đoàn múa, những ghi chú hoạt hình có tên của mỗi người trong đoàn múa kèm lời chúc được dán trên bao bì bên ngoài của mỗi món tráng miệng, vừa đẹp vừa tiện lợi, đồng thời cũng có thể ngăn chặn một số rắc rối nhỏ. Anh ấy ân cần đến mức ai nhìn thấy cũng sẽ khen ngợi.
Ngay cả Cát Nhất cũng thở dài: "Trần tiên sinh thật giỏi lấy lòng người. Nếu anh ấy cố gắng lấy lòng như vậy, tôi nghĩ chắc chắn không có cô gái nào cưỡng lại được."
"Đúng vậy, anh ấy nhìn thật hấp dẫn, chẳng khác gì yêu nghiệt!"
Nghe người khác nhắc đến Trần Hạc Chinh, Ôn Lý vô thức nắm chặt ngón tay, móng tay chạm vào lòng bàn tay mềm mại, để lại một vệt đỏ nhạt.
Cô nghĩ rằng cảm giác này có lẽ là ghen tị.
Nghe có vẻ hơi keo kiệt nhưng cô thật sự để tâm!
Để tâm từ miệng người khác gọi tên anh, để tâm mọi người thấy được cách anh ấy đối xử tốt với mọi người.
Có người chú ý đến logo thương hiệu trên hộp, nói nhỏ: "Món điểm tâm của nhà hàng này rất nổi tiếng. Nhiều blogger nổi tiếng trên mạng review rất nhiều, điểm tâm của nhà hàng này được làm vô cùng tinh xảo, thành phần vô cùng sạch, lại ít đường ít chất béo."
"Phú nhị đại thật là hào phóng, hỏi sao có nhiều người lại muốn vồ lấy anh ấy!".
"Ý cô là Vưu Thiến? Chuyện xảy ra cuộc họp là ngoài ý muốn, ai trên đời này lại chả bị té bao giờ?"
"Té là chuyện bình thường, nhưng cô nói xem, cô có bao giờ thấy người nào mà té trúng lãnh đạo không? Lại còn té ngay vào lòng một người đẹp trai nữa!"
"Đừng có nói tầm bậy, cô lo tích đức đi!"
...
Cuộc thảo luận hỗn loạn và ồn ào, Ôn Lý có chút cau mày.
Đào Tư không chỉ lấy phần của mình mà còn mang về cho Ôn Lý, vừa vui vẻ nói: "Chị Ôn Lý, đây là của chị, nhanh lên thử xem."
Hộp tráng miệng nhỏ màu hoa oải hương được làm bằng giấy và bị mờ nên hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong có gì.
Ôn Lý cảm ơn Đào Tư, do dự một lát, giơ tay mở ruy băng và khóa cài trên hộp ra.
Đào Tư có chút tò mò nên thò đầu qua thì thấy bên trong có một miếng bánh tiramisu nhỏ, hình tròn, trên mặt có vẽ hình mặt cười bằng bột ca cao.
Khuôn mặt tươi cười đó giống hệt khuôn mặt mà Ôn Lý vẽ lên mu bàn tay của Trần Hạc Chinh bằng son môi lúc sáng.
Nó giống như một bí mật nhỏ chỉ có hai người biết, giống như một bất ngờ trong suốt ẩn giấu dưới ánh nắng mùa hè.
Ôn Lý chớp chớp mắt, sự tức giận trong lòng liền lập tức biến mất.
Tựa như một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ được nhẹ nhàng an ủi, một cảm giác an toàn to lớn bao quanh cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đào Tư chớp chớp mắt, đột nhiên nói: "Chị Ôn Lý, em cảm thấy món điểm tâm của chị hình như khác với mọi người."
Ôn Lý đóng lại hộp đựng đã mở ra, cười nói: "Không có gì khác biệt."
Đào Tư khịt mũi, có chút không hiểu nên hỏi cô: "Sao chị không ăn? Chị sợ mập à?"
"Chị chưa đói." Ôn Lý nói, "Chị muốn mang về nhà ăn."
Tống Văn Khê đi ngang qua, tình cờ nghe được câu này, cười lạnh nói: "Thật có tiền đồ."
Đào Tư từ lâu đã không ưa Tống Văn Khê, cô rất muốn bóp cổ cô ta, nhưng Ôn Lý nhanh chóng tìm cớ đuổi Đào Tư đi. Đào Tư chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, đụng phải Tống Văn Khê chỉ có thua thiệt.
Đào Tư vừa rời đi, trong góc này chỉ còn lại Ôn Lý và Tống Văn Khê, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Tống Văn Khê kéo ghế xếp ngồi xuống bên cạnh Ôn Lý, giả vờ như không tồn tại, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản vở kịch. Tống Văn Khê không nói gì, chỉ không ngừng gõ ngón tay lên thành ghế xếp.
Tiếng gõ lên thành ghế đều đều lặp lại khiến cho Ôn Lý cảm thấy khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, "Chị Tống, chị có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Tống Văn Khê chỉ vào kịch bản Ôn Lý đặt trên đùi, nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: "Cô có phải rất hứng thú với vai Dương Mỹ Nhân phải không?"
Xét về vai trò, Dương Mỹ Nhân chỉ đứng sau vũ công chính của kịch múa "Tỳ Bà".
Ôn Lý vẫn im lặng.
Nhưng Tống Văn Khê lại cười nói: "Cô có tin không, vai A Dương Mỹ Nhân chắc chắn là của tôi không?"
Ôn Lý cũng mỉm cười, trầm giọng đáp: "Hy vọng mong muốn của chị Tống sẽ trở thành hiện thực."
Thái độ của cô không mềm cũng không cứng, một chút khiêu khích của Tống Văn Khê cũng không thể khơi dậy cơn tức giận của cô, dường như cô sinh ra đã điềm tĩnh từ trong ra ngoài.
Tống Văn Khê muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nhịn xuống nói tiếp: "Ôn Lý, tôi với cô đều biết trên đời này không có công bằng, phải có tài nguyên, phải có mối quan hệ thì mới có tiền đồ."
Ôn Lý lật trang kịch bản trong tay, ánh mắt cụp xuống, lông mi rũ xuống, khuôn mặt rất thanh tú.
"Tôi có người dựa vào," Tống Văn Khê nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu đột nhiên chậm lại, "là Trần Hạc Chinh."
Ôn Lý theo bản năng muốn gật đầu nói: "Cô thật lợi hại", động tác được nửa đường cô chợt khựng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu, "Cái gì?"
Tống Văn Khê cuối cùng cũng nhìn thấy những cảm xúc khác ngoài sự yên tĩnh và thờ ơ trên khuôn mặt Ôn Lý. Cô dựa lưng vào ghế, ánh mắt kiên quyết nói: "Bạn gái của Trần Hạc Chinh tên là Chung Oanh, giọng hát chính của ban nhạc Sirius, cô từng nghe qua chưa?"
Ôn Lý nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Tống Văn Khê mỉm cười nói: "Chung Oanh là học tỷ của tôi, chúng tôi biết nhau nhiều năm về trước, mối quan hệ cũng không tệ. Gần đây, doanh thu bán được album của nhóm nhạc đã đạt mốc 30 triệu bản, Chung Oanh đang định mở bữa tiệc ăn mừng tại nhà, cô ấy mời tôi nhân dịp như vậy, cô nghĩ Trần tổng có đi hay không?"
Ôn Lý còn chưa kịp nói gì, Tống Văn Khê đột nhiên nghiêng người về phía trước, nghiêng người về phía cô.
"Cốt lõi của cạnh tranh là nắm bắt cơ hội," Tống Văn Khê nói, "Ôn Lý, tôi sắp tới gần đích rồi, cô không cạnh tranh lại được đâu. Nhưng nể tình tôi và cô đã làm việc cùng nhau nhiều năm, tôi sẽ đề nghị Trần tổng cho cô vai B của Dương Mỹ Nhân, cô cứ chờ và đứng phía sau hỗ trợ tôi."
Ôn Lý không biết nên làm ra vẻ mặt gì, chỉ có thể hỏi: "Làm sao chị biết chuyện riêng tư của Trần Hạc Chinh?"
Tống Văn Khê tựa hồ nghe được một câu chuyện cười, nàng lại cười lên, giọng nói trong trẻo ngọt ngào. Sau khi cười xong, cô nói: "Ôn Lý, cô không thường xuyên ra ngoài giao lưu hay sao? Hay là do mối quan hệ của cô quá ít nên không biết chuyện gì? Trần tổng về nước không lâu, lúc trước khi anh ấy còn ở nước ngoài, vẫn chiếu cố Chung Oanh rất tốt ở Đức, mối quan hệ của họ không tầm thường."
Ôn Lý mở miệng, muốn nói cái gì, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tống Văn Khê nhìn thấy hết vẻ mặt Ôn Lý trong mắt cô, cong môi, cười càng xinh đẹp hơn, chỉ vào hộp tráng miệng màu hoa oải hương mà Ôn Lý đặt trên tay, nói: "Tôi đã giới thiệu nhà hàng đó cho Chung Oanh. Có thể Trần tổng và Chung Oanh đã tới đó thưởng thức, cảm thấy ngon nên đã đặt phần về đây cho mọi người coi như cảm ơn tôi. Nếu vai diễn của tôi thành công, tôi sẽ đãi mọi người một bữa."
Ôn Lý chớp mắt, lần đầu tiên hiểu được cảm giác không có gì để nói là như thế nào.
"Nếu cô cũng thích, tôi có thể đãi cô một bữa." Đôi bông tai của Tống Văn Khê lắc lư leng keng, "Không cần phải tiết kiệm, mang về nhà dùng, thật không tốt chút nào."
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi Ôn Lý.
Ôn Lý mệt mỏi ngồi đó hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy Tống Văn Khê nhất định đã hiểu lầm,còn là hiểu lầm khá nghiêm trọng.