Chịu ảnh hưởng của Trụ sở Truyền thông Tanghe, đoàn múa Reborn có hệ thống quản lý chuyên nghiệp, luôn tổ chức cuộc họp định kỳ quy mô lớn hàng quý, tất cả các thành viên trong đoàn đều phải tham dự.
Đến buổi gặp mặt, Ôn Lý ăn mặc chỉnh tề hơn, áo sơ mi quần dài, trang điểm nhẹ nhàng, đeo một ít trang sức bạc đơn giản, tạo cho cô vẻ ngoài đoan trang và tao nhã.
Ôn Lý bước vào hội trường sớm năm phút, người phụ trách quầy đăng ký là Vưu Thiến của bộ phận hành chính. Cô bé mỉm cười khi nhìn thấy Ôn Lý, gọi cô là chị Ôn Lý, hai tay đưa cô cây bút. Ôn Lý cúi người viết tên vào sổ đăng ký, Vưu Thiến hạ giọng hỏi Ôn Lý đã ăn sáng chưa, nếu đói thì trong túi có sữa chua và bánh quy.
Ôn Lý nhẹ nhàng mỉm cười.
Bảng tên đã được dán sẵn trên ghế mềm trong phòng hội nghị, Ôn Lý tìm được tên mình, đang định ngồi xuống thì bên tai truyền đến vài tiếng cảm thán cố ý kìm nén. Tò mò một lúc, cô quay lại và nhìn về hướng lối vào.
Trong vũ đoàn có tin đồn rằng Trịnh Gia Tuần đang mập mờ với quản lý cấp cao của Tang He, cô nàng này thường không an phận, cứ nhất định phải làm theo ý mình, mặc dù đơn giản là mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, cô vẫn muốn tạo ra khí chất áp đảo người khác.
Mái tóc đuôi ngựa cao để lộ vầng trán đầy đặn và mịn màng, đôi môi đỏ mọng, sâu lắng và thẳng tắp, đôi giày cao gót cao 8 cm với chuỗi pha lê nâng cả cơ thể cô lên, khiến cô trông khác biệt và xa cách.
Vũ công chính duy nhất của Công ty Vũ đoàn Reborn, không ai có thể ngăn cản được khí chất của cô ấy.
Trịnh Gia Tuần đi ngang qua tất cả đồng nghiệp của cô, mọi người không khỏi liếc nhìn cô một cái, hoặc là chỉ trích, hoặc là ngưỡng mộ cái khí chất coi không ai ra gì của cô.
Trong số đó, phản ứng của Tống Văn Khê là nhanh nhất và khoa trương nhất, cô trực tiếp đứng dậy, vẫy tay với Trịnh Gia Tuần, mỉm cười ngọt ngào nhiệt tình chào hỏi: "Trịnh lão sư, chào buổi sáng."
Trịnh Gia Tuần gật đầu với cô ta và bước tới.
Cùng lúc đó, Ôn Lý nghe thấy hai diễn viên ngồi phía sau thấp giọng trò chuyện.
"Cô ta thật giỏi giả vờ làm người tốt!"
"Ê má nói cho nghe, Tống Văn Khê rất thích chỉ trích lỗi sai của Trịnh Gia Tuần, mỗi khi mà Trịnh lão sư đăng bài gì trên WeChat, nhỏ đó sẽ comment kiểu như khoe khoang sự giàu có của mình, nói là sau lưng Trịnh lão sư có người chống lưng! Còn bảo là khi gặp kim chủ, Trịnh lão sư trở nên rất ngoan hiền."
"Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là khéo léo, vừa đấm vừa xoa."
Hai người vừa nói vừa cười.
Chỗ ngồi của Trịnh Gia Tuần ở hàng đầu tiên, chỉ cách bục giảng một bước, cô đứng trước chiếc ghế sofa nhìn quanh, Ôn Lý đột nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Trịnh Gia Tuần nhìn cô, chỉ ngón trỏ, lớn tiếng nói: "Cô bé, lại đây."
Người ngồi bên cạnh Trịnh Gia Tuần nhìn thấy thế, lập tức đứng dậy, cười nói với Ôn Lý: "Lý Lý, cô ngồi chỗ của tôi đi, có vẻ như Trịnh lão sư có chuyện muốn nói với cô."
Trước sự chứng kiến đầy đủ của mọi người, Ôn Lý không thể từ chối, chỉ có thể đi về phía Trịnh Gia Tuần bất chấp đủ loại ánh mắt xa lạ.
Hai người ngồi cạnh nhau, Ôn Lý đoán rằng chắc hẳn Trịnh Gia Tuần đang muốn hỏi thăm chuyện của cô và Trần Hạc Chinh, nên cô lên tiếng trước: "Ở nơi làm việc, không thích hợp để nói chuyện tư, cô muốn biết cái gì thì chúng ta hẹn nhau ra nói chuyện riêng."
Đôi chân dài của Trịnh Gia Tuần bắt chéo, trong tay áo có mùi thơm dễ chịu, cô liếc mắt: "Già mồm cãi láo."
Lúc này, điện thoại của Ôn Lý rung lên hai lần.
Ôn Lý có một nhóm WeChat nhỏ với một vài đồng nghiệp thân thiết, họ thường sử dụng nhóm này để lấy dùm đơn đặt hàng hoặc chia sẻ phiếu giảm giá mang đi.
Hai lần rung lên vừa rồi là tin nhắn của Đào Tư gửi vào.
[Đào Tư: Ôi các chị em, tôi ở trong thang máy gặp được một người đẹp trai luôn á má ơi!]
[ Đào Tư: Siêu, siêu, siêu đẹp trai! Ôi chúa ơi, tim tôi đập nhanh quá! Người này có phải là vũ công mới trong đoàn của chúng ta không? Vóc dáng cao, chân dài, đều hợp gu của tôi, để tôi gửi hình cho mọi người xem!]
[Đào Tư: Hình ảnh]
...
Đào Tư nhìn qua là một cô gái to gan, ở trong thang máy hồn nhiên đi chụp hình người khác. Ôn Lý một tay cầm điện thoại, ngón cái trượt trên màn hình, bấm vào một trong những bức ảnh. Tín hiệu trong hội trường có chút yếu, sau một đoạn truyền tải ngắn, một bóng người cao gầy mảnh khảnh xuất hiện trước mặt Ôn Lý.
Hôm nay anh ấy mặc trang phục lịch sự.
Nhìn bóng người trên màn hình, Ôn Lý không khỏi cong môi, nhẹ nhàng mỉm cười.
Bộ đồ trang trọng màu đen tuyền hẳn là bộ đồ đặt may, có những đường khâu tỉ mỉ, những đường nét trên vai và cánh tay rất phù hợp với dáng người, không rộng hay quá trang trọng, ngoài vẻ trang trọng còn để lộ vẻ ngầu, cảm giác kiêu ngạo không ai cản được.
Anh không đeo cà vạt, bên trong mặc áo sơ mi, dáng người cao ráo, eo thon, đôi chân dài, sinh ra đã có khí chất ngạo mạn, xem đến mức gây nghiện.
Ngay khi những bức ảnh Đào Tư chụp được đăng tải, cả nhóm lập tức trở nên sôi nổi.
Một chuỗi câu trả lời hào hứng theo sau.
[Thật sự rất đẹp trai!]
[Quá đẹp!0
Đào Tư nghĩ ra cái gì đó, vội nhắn vào.
[Đào Tư: Nhưng mà mọi người có thấy người này trong quen mắt không?]
Khi Ôn Lý nhận được tin tức này, hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi tiếng nói chuyện đều biến mất. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy ban lãnh đạo do Tưởng Du Án dẫn đầu, họ đang nhỏ giọng trao đổi khi đi vào đại sảnh, bước chân tuy không nhanh nhưng dường như đang mang theo một cơn gió và đầy khí thế.
Tưởng Du Án từng làm việc tại trụ sở của Tanghe và là một nhân vật quyền lực, cô mặc vest và váy chuyên nghiệp, mái tóc ngắn màu hạt dẻ, khôn khéo mà giỏi giang. Đi cạnh cô ở đầu nhóm là một người đàn ông mặc vest đen. So với hí thế của Tưởng Du Án, người đàn ông đó có cảm giác ung dũng và lãnh đạm hơn, đôi chân dài, lưng thẳng và khí chất cao quý tỏa ra từ trong cơ thể.
Khoảnh khắc người đó bước vào hội trường, Ôn Lý mơ hồ cảm giác được có một ánh mắt từ trên xuống dưới lướt qua, quét qua đám đông bên dưới, sau đó từ từ đông cứng lại, chính xác rơi vào người cô.
Không tự chủ được, Ôn Lý cũng dời ánh mắt sang, hai người trực tiếp gặp nhau, xuyên qua không khí mà chạm vào nhau.
Im lặng, không dấu vết, lại vướng mắc khó hiểu.
Cùng lúc đó, Ôn Lý nghe thấy có người buột miệng: "Trời ạ, là Trần Hạc Chinh! Những tấm hình mà báo doanh nhân đăng lên thật sự cảm thấy không đủ, anh ấy thật đẹp trai!"
"Ai?"
"Cậu chưa xem hot search trên Weibo sao? Chủ tịch của Tanghe là anh trai ruột của Trần Hạc Chinh, một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, là phú nhị đại nổi tiếng trên khắp cả nước đó!"
"Tôi đã nghe nói từ lâu rằng Phòng Nghiên cứu và Đổi mới sắp có một giám đốc nghệ thuật mới cũng là một nghệ sĩ lưu trú. Hóa ra là anh ta!"
"Đây có được coi là chuyến viếng thăm riêng tư của Thái tử ẩn danh không?"
"Thâm niên không sai sao? Tanghe là anh cả của anh ấy, không phải cha ruột!"
"Tôi không ngại có nếu mà Chủ tịch Trần làm cho tôi!"
"Xàm!"
...
Dưới cái nhìn của công chúng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Trần Hạc Chinh, kinh hô, hoặc là cảm thán.
Họ nhìn anh, chú ý đến từng cử động, lời nói và hành động, đường nét sắc sảo, đôi mắt đen láy cùng tính ý chí trong sáng bẩm sinh và sự kiêu ngạo khiến người ta nghiện anh.
Trần Hạc Chinh dường như đã quen với điều này từ lâu, anh luôn bình tĩnh, hơi thở lạnh lùng. Những người khác đều đang nhìn anh, nhưng ánh mắt anh lại nhìn xuyên qua bọn họ, vượt qua tất cả sóng gió, chỉ nhìn Ôn Lý, tập trung, kiên định và sâu sắc.
Đương nhiên, động tác nhỏ này không thể che giấu khỏi tầm mắt của Trịnh Gia Tuần, cô liếc mắt nhìn Ôn Lý, phàn nàn: "Hai người có thể kiềm chế được không? Làm riết nhiều cái không muốn nói!".
Với sự xuất hiện của Trần Hạc Chinh, trong hội trường có một chút chấn động nhẹ, nhịp tim của Ôn Lý cũng có chút hỗn loạn, tăng tốc không thể kiểm soát và tai cô nóng lên.
Lúc này, khóe mắt Ôn Lý thoáng thấy một bóng người gầy gò.
Lúc đầu cô không để ý, mọi suy nghĩ đều đổ dồn vào Trần Hạc Chinh, mãi đến khi bóng dáng đó dần dần đến gần và rõ ràng hơn trong tầm mắt cô, cô mới nhìn thấy rõ ràng.
Là Vưu Thiến.
Cô gái đó sạch sẽ và ngoan ngoãn, hơi nhút nhát nhưng lại rất giản dị.
Bộ phận hành chính ít người hơn, công việc nhiều hơn, Vưu Thiến được giao nhiều nhiệm vụ cùng một lúc, cô không chỉ chịu trách nhiệm canh gác quầy đăng ký mà còn đóng cửa hội trường sau khi tất cả những người tham gia bước vào.
Ngoài cổng chính ra, phía bên trái của khán đài còn có một cánh cửa nhỏ, chính là nơi Tưởng Du Án và những người khác đi vào.
Dưới khán đài xây dựng hai bậc thang nhỏ, rất ngắn, Trần Hạc Chinh đi đến đó, nghiêng người, lễ phép giơ tay lên nhường Tưởng Du Án và mấy cô gái khác đi trước.
Trần Hạc Chinh dừng lại ở bậc thang một lúc, và Vưu Thiến cũng tình cờ đến đó.
Có lẽ cô ấy đã đi đóng cửa lại và chạy một mạch, không biết là quá lo lắng hay quá căng thẳng, chân cô trượt, thân hình loạng choạng, sắp ngã.
Trần Hạc Chinh ở gần Vưu Thiến nhất, vô thức đưa tay ra giúp cô, cô gái gầy gò yếu đuối vấp vào vòng tay anh, trong cơn hoảng loạn và bối rối, cô ôm chặt anh bằng cánh tay của mình.
Một sự thay đổi bất ngờ khiến trong hội trường vang lên một tiếng kinh ngạc, ngay cả Trịnh Gia Tuần, người chưa bao giờ chơi theo luật, cũng ngạc nhiên nhướn mày.
Ôn Lý cũng sửng sốt một chút, nhưng cô rất nhanh ý thức được mình đang làm gì, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên hay kỳ quái của mọi người, cô đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh về phía bục giảng.
Vưu Thiến vốn dĩ là rụt rè, nhưng sau khi sợ hãi như vậy, suy nghĩ của cô càng trở nên hỗn loạn hơn. Cô không dám ngẩng đầu, không dám nhìn ai, trực tiếp khóc trong vòng tay của Trần Hạc Chinh, giọng thút thít như một con thú nhỏ, ngón tay gầy gò nắm lấy tay áo lễ phục của Trần Hạc Chinh, để lại một vài nếp nhăn chật vật.
Cô ôm chặt đến mức Trần Hạc Chinh không thể đẩy hay buông ra, cảm thấy có chút bất lực. Cũng may Ôn Lý kịp thời tới, cô không có đi gặp Trần Hạc Chinh mà cúi đầu kiểm tra tình trạng của Vưu Thiến.
Ôn Lý xuyên qua quần áo sờ lưng Vưu Thiến, sau đó sờ lên trán Vưu Thiến, ngón tay của cô rõ ràng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng nhiệt độ cũng không nóng, có lẽ cô ấy không bị sốt, chỉ có thể là say nắng hoặc hạ đường huyết một chút.
"Thiến Thiến," Ôn Lý nhẹ nhàng gọi cô, "Cô có thấy khó chịu không? Tôi đưa cô đến bệnh viện, cô đừng sợ."
Đang nói chuyện, trưởng phòng hành chính Từ Đông Nam và giám đốc vũ đoàn Tưởng Du Án đi tới.
Từ Đông Nam tính khí thất thường, cau mày nói: "Thể chất của cô sao yếu như vậy? Mới có một chút đã té ngã."
Từ Đông Nam vội vàng nói: "Tưởng tổng, Trần tổng, xin lỗi, là tôi sơ ý, cái lỗi sai sót này thật đáng trách, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Vưu Thiến không nói nên lời chỉ biết khóc, vừa run vừa khóc, nhìn có chút đáng thương.
Trần Hạc Chinh cánh tay vẫn bị siết chặt, anh không nói gì, nhưng vẻ mặt có chút u ám.
Ôn Lý biết rõ anh, biết anh đối mặt với người lạ chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn, càng không thích bất kỳ tiếp xúc thân thể nào. Vì vậy, Ôn Lý ngước mắt liếc nhìn khuôn mặt Trần Hạc Chinh, cô không muốn người xung quanh tìm ra manh mối gì, chỉ có thể thận trọng nhìn anh, ánh mắt trong trẻo dịu dàng, tràn đầy an ủi, như đang nói anh đừng giận..
Trần Hạc Chinh rất nhạy cảm với lời nói và hành động của Ôn Lý, khi cô nhìn qua, anh lập tức nhận ra. Vượt qua sự hỗn loạn xung quanh, ánh mắt của Trần Hạc Chinh lại gặp ánh mắt của Ôn Lý, vẫn là loại dây dưa im lặng không dấu vết, như thể đang che giấu một bí mật nhỏ mà chỉ có hai người họ biết.
Ôn Lý nhếch lên khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười, cười cho một mình anh, dùng cách riêng của mình an ủi anh.
Trần Hạc Chinh thở dài, sự khó chịu và thiếu kiên nhẫn bao trùm anh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên bình tĩnh hơn.
Sau khi Ôn Lý dỗ dành Trần Hạc Chinh, cô cúi đầu nhìn Vưu Thiến, cô ngập ngừng đẩy bàn tay đang ôm Trần Hạc Chinh của Vưu Thiến ra, nhẹ giọng nói: "Vưu Thiến, tôi là Ôn Lý, tôi dẫn cô đi nghỉ ngơi, có được không?".
Vưu Thiến thuận lợi chui vào trong ngực Ôn Lý, cô thấp hơn, tựa trán vào vai Ôn Lý, vừa khóc vừa gật đầu.
Từ Đông Nam thở phào nhẹ nhõm, nói với Ôn Lý: "Trước tiên hãy chăm sóc Vưu Thiến. Tôi sẽ nhờ nhân viên thông báo cho gia đình cô ấy."
Ôn Lý nói không sao, đỡ Vưu Thiến rời đi.
Vừa quay người lại, Ôn Lý liền cảm giác được có người bóp chặt tay mình, lực không mạnh, nhưng cảm giác lại rõ ràng, ngón tay thon dài, nhiệt độ cơ thể thấp hơn một chút, vuốt ve da thịt mềm mại trong lòng bàn tay Ôn Lý, cố ý làm nó ngứa ngáy...
Anh miễn cưỡng giữ nó và nhanh chóng buông ra.
Trong tình huống mà mọi người đang theo dõi, cử chỉ ngọt ngào và bí mật này còn khó chịu hơn bất kỳ lời nói mơ hồ nào.
Ôn Lý cảm thấy hai má nóng bừng, tim đập loạn xạ.
Cô không dám nhìn vào mắt Trần Hạc Chinh, chỉ có thể than thở trong lòng——
Anh thật xấu!
Thật xấu nhưng đồng thời lại đẹp đến mức khiến trái tim người ta rung động.