Qua một đêm bận rộn, Liên Thanh Đình lại mở cửa kinh doanh trở lại. Liên Châu lái xe đến chợ gần đó để mua thức ăn, đi dạo ba bốn vòng quanh chợ rồi dừng lại ở cửa hàng thịt lớn nhất, mua tám mươi kg thịt lớn với các bộ phận khác nhau. Ông chủ chặt thịt lợn nói lớn: "Gần đây bà chủ có đơn hàng lớn à?"
Hôm nay Liên Châu có trang điểm, thoạt nhìn tinh thần rất sảng khoái: "Đơn có lớn không còn chưa biết, chuẩn bị trước một chút thôi."
"Được thôi, tôi sẽ giao đến cho cô sau." Ông chủ nói.
"Cũng không nặng, ông giúp tôi mang lên xe là được rồi."
Thời tiết vốn lạnh, cửa tủ đông mở rộng khiến căn phòng lạnh hơn một chút. Liên Châu buộc tóc lên, mặc quần áo thể thao, gói từng miếng thịt lại rồi đặt vào tủ đông, hai tiếng trôi qua, một nửa tủ đông đã được lấp đầy.
Liên Châu đứng bên tủ đông nghỉ ngơi, đột nhiên một nhóm trẻ con tràn vào nhà: "Dì ơi, thưởng quà ăn vặt ạ!"
Buổi chiều có một cơn mưa nhỏ, không khí buổi tối mát mẻ, Liên Châu xõa tóc ra, mặc váy bông, đi dạo trên đường phố. Khi đi qua quán bar có tiếng nhạc to nhất trên đường, cô đi vào và nói chuyện với ông chủ. Mặc dù Liên Châu không đi ra ngoài thường xuyên nhưng cũng coi như là có chút nổi tiếng ở con phố này, ngoài trừ vẻ ngoài xinh đẹp của cô thì mọi người còn thích suy đoán quá khứ của người phụ nữ ngoại tỉnh này.
"Hoa trong sân rất đẹp, là anh trồng sao?" Liên Châu nói.
"Đều là tôi trồng." Vợ ông chủ đưa cho Liên Châu một tách trà hoa nóng.
Liên Châu cảm ơn bà chủ, đứng bên cạnh cô ấy nói: "Tôi cũng muốn trồng nhưng không biết."
"Cái này có gì khóa, chúng ta thêm Wechat, cô bảo anh ấy gửi hoa và đất đến là được." Bà chủ nâng eo lên, "Nếu để họ trồng giúp thì phí lao động mỗi người bắt đầu từ 1800, đừng có tiêu tiền oan... Nhưng mười ngón tay này của cô đừng để dính nước bùn..."
"Cô còn trêu tôi." Liên Châu cười nói.
Ngày hôm sau, chiếc xe bán tải nhỏ của cửa hàng chuyến thứ nhất mang đến bốn túi phân bón hoa, một vài chậu đất, năm công nhân, chuyến thứ hai chuyển đến một gốc cây hoa hồng. Nhóm công nhân ồn ào đào hố ở sân trước và sau, Liên Châu ở bên đứng xem: "Đào sâu một chút, để phân bón không đốt rễ."
Hàng xóm đi ngang qua thỉnh thoảng tiến vào xem xét, bỏ tiền ra trồng hoa ở nơi này cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Chỉ cần có sân thì những chủ cửa hàng ngoại lai này đều thích trồng hoa đón khách. Họ mở cửa hàng ở Lệ Giang dường như không phải để kiếm tiền mà là để hoàn thành ước muốn của họ ở vùng đất này.
Buổi chiều, Liên Thanh Đình có thêm mấy cái hố mới đào, xe bán tải lắc lư rời đi. Liên Châu đang định đóng cửa thì bà chủ nhà hàng đến, bà ấy thò đầu vào trong nhìn: "Sao không trồng?"
"Tôi muốn tự tay trồng, sợ họ tay chân thô lỗ làm hỏng hoa." Liên Châu đứng ở cửa nói.
"Cũng không đến mức đó." Thân thể đẫy đà của bà chủ chen vào trong: "Tôi giúp cô trồng, một mình cô phải bận rộn đến khi nào chứ."
"Không sao, tôi chỉ muốn hoạt động một chút." Liên Châu vội vàng vào nhà: "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, cô mang một thân đầy bùn đất thì lát nữa sao đón khách được."
Hai người lôi kéo một lúc, bà chủ mới chấp nhận không giúp đỡ nữa, bà ấy vỗ vai Liên Châu: "Cô mới đến, có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi. Tối nay tôi thêm cô vào nhóm, các chị em trên con phố chúng tôi rất đoàn kết, mọi người cùng giúp đỡ nhau."
Trước khi đi, bà chủ nói thêm: "Vài ngày nữa là mười một, tôi nói với dì Hòa một câu, để bà ấy trở lại làm việc, sao cô làm một mình được chứ."
Bà chủ rời đi hồi lâu rồi mà Liên Châu vẫn còn sững sờ nhìn bóng lưng bà ấy.
Trước và sau Liên Thanh Đình rất nhanh đã đầy hoa tươi, mấy ngày nay Liên Châu dậy rất sớm, cầm ống phun nước trong làn sương mù, ánh nắng ban mai phản chiếu lên cánh hoa trắng kiều diễm ướt át, khiến người qua đường đổ xô vào chụp ảnh.
Chú Thủy biến mất khỏi con phố này nhưng cũng không ai hỏi xem ông ta đã đi đâu.