"Cho em một chút thời gian để suy nghĩ." Liên Châu bình tĩnh nhìn anh, khóe mắt vương ý cười dịu dàng.
Thần sắc Du Úc tự nhiên gật đầu, tay lại hung hăng véo đùi mình dưới gầm bàn, đề phòng mình mừng như điên quá độ sẽ nhảy múa ngu ngốc trước mặt cô.
Sau bữa tối, hai người đi dạo dọc theo bờ hồ. Du Úc tự nhiên nhắm tay Liên Châu, cô cũng không cự tuyệt. Không giống với sự lạnh lẽo của Lý Phục Thanh, bàn tay của Du Úc rất ấm áp, ngay cả vào tháng 7 cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Mấy đứa trẻ phía sau vui vẻ chạy ra bên cạnh bọn họ, tụ tập về phía cửa hàng đồ chơi ở phía trước. Liên Châu bị một bóng dáng quen thuộc hấp dẫn, cô lập tức nhận ra, men rượu cũng mạnh mẽ vơi đi phân nửa. Là Corgi.
Cô yêu quý Corgi nhưng đồng thời nỗi sợ hãi khi bị nó nhận ra cũng ùa vào lòng, Liên Châu nhất thời không biết phản ứng thế nào, kéo Du Úc xoay người đi về hướng ngược lại.
Du Úc quay đầu lại nhìn đám trẻ con kia: "Sao vậy?"
Liên Châu nói: "Em để quên điện thoại ở nhà hàng."
Du Úc đang muốn nói rằng điện thoại của cô vẫn ở trong túi cô thì một giọng nói non nớt vang lên phía sau: "Dì ơi!" Một tiếng này rõ ràng là gọi Liên Châu.
"Dì Khương!" Corgi vừa gọi vừa chạy như bay tới, mấy đứa nhỏ đi theo cũng nhìn một lát rồi ùn ùn kéo đến, đồng loạt đứng trước người Liên Châu.
Đầu Corgi lúc này đã cao đến vai Liên Châu, má của nó cũng phúng phính hơn. Liên Châu giả vờ giật mình: "Corgi? Cháu cao lên nhiều quá."
Corgi gật gật đầu: "Hiện tại cháu đã có một người ba mới, dì thấy không, ông ấy còn cho cháu tiền nữa." Corgi vừa nói vừa xòe tờ 20 tệ đang nắm trong tay ra cho Liên Châu xem, trên mặt nở nụ cười lạnh lợi.
"Vậy thì tốt rồi." Mũi Liên Châu chua xót, cô liều mạng chớp mắt, muốn ngăn không cho nước mắt tràn ra.
Corgi chuyển ánh mắt về phía Du Úc, không quá thân thiện mà quan sát anh từ trên xuống dưới. Trái tim Liên Châu cũng đập nhanh theo, cô lo lắng Corgi sẽ hỏi cô Lý Phục Thanh đâu.
Du Úc nghiêng đầu nhìn Corgi: "Chào cháu nhé"
"Corgi là một lần ngẫu nhiên quen biết được." Liên Châu cười nói: "Sau đó đi làm nên không gặp cậu bé nữa."
Corgi liếc nhìn Liên Châu một cái rồi lại nhìn sang Du Úc.
"Dì ơi ôm một cái." Cậu bé nói rồi ôm Liên Châu: "Cháu đi chơi đây, lần sau chúng ta gặp lại."
Liên Châu sững sờ nhìn cậu bé chạy đi vài bước, chợt nhớ tới cái gì lại gọi cậu bé lại: "Corgi lại đây, lấy ít tiền tiêu vặt này!"
"Không cần đâu ạ." Corgi vẫy vẫy tờ tiền trong tay về phía Liên Châu, trở về cửa hàng đồ chơi đám bạn nhỏ của mình.
Ở trong mắt Du Úc, tình cảm giữa Liên Châu và Corgi phức tạp hơn so với thoạt nhìn nhiều. Sau khi cô gặp Corgi xong thì cứ mất hồn mất vía. Liên Châu mẫn cảm yếu đuối, đương nhiên dễ dàng xây dựng tình cảm với một đứa trẻ đơn thuần hơn. Điều Du Úc không hiểu là, Corgi cũng không giống một đứa trẻ bình thường, trên người cậu bé có một loại chán ghét đối với anh, loại chán ghét này đặc biệt rõ ràng khi cậu bé đánh giá Du Úc. Tình cảm Liên Châu dành cho cậu bé ấy đến từ đâu?
Du Úc cũng không nghĩ nhiều, quan hệ giữa anh và Liên Châu đã không còn là cảnh sát và gia đình nạn nhân nữa, cũng không còn là bạn bè nữa.
Bờ hồ dài tăm tối chậm rãi đi đến cuối. Du Úc gọi lái xe thay, đưa Liên Châu về nhà trước. Tài xế lái xe một đường không nói gì, hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, Liên Châu cũng không nói gì. Gió sông đã thổi tan mùi rượu từ lâu, lúc này đầu óc cô hưng phấn lạ thường, nhanh chóng suy nghĩ kế hoạch thoát khỏi Lý Phục Thanh.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Du Úc hỏi.
"Không có gì, chỉ là hơi say xe." Liên Châu nói: "Nếu ngày mai chúng ta lên đường luôn thì anh có thể đi không?"
Vấn đề này đến có chút bất ngờ, trong đầu Du Úc hiện lên cha mẹ đang sống ở ngoại ô, tấm lưng gù của lão Lữ, bộ đồng phục trong tủ: "Còn trở về chứ?"
Liên Châu quay lại nhìn Du Úc, bật cười khanh khách: "Ngốc à, đương nhiên sẽ trở về. Ý em là ngày mai chúng ta sẽ đi du lịch."
"Được thôi, chúng ta đi đâu?"
"Hạ Môn." Liên Châu dựa sát vào Du Úc, nhẹ giọng nói bên tai anh.
"Em sẽ mua vé máy bay, anh chờ tin của em." Khuôn mặt Liên Châu mang đầy gió xuân, đôi mắt cũng sáng ngời: "Nói đi du lịch là đi, có phải rất kích thích không?"
Người tài xế ngước mắt lên nhìn Liên Châu, cảm thấy cô chỉ trông như hơn hai mươi tuổi.
Liên Châu kiên trì không cho Du Úc đưa cô vào tiểu khu, xe dừng lại ngoài cổng, trước khi chia tay, Liên Châu nhẹ nhàng hôn lên mặt Du Úc. Du Úc ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cô đi vào tiểu khu, nhưng không thấy nụ cười của cô trong màn đêm đen kịt hóa thành bóng tối tĩnh lặng.
Đêm hè trong tiểu khu có rất nhiều người hóng mát, chỉ có Liên Châu sắc mặt vội vã, cô nắm chặt dây đeo túi, sải bước về phía cái ổ cặn bã từng được cô gọi là "nhà". Một bà lão dắt cháu gái đi dạo bị Liên Châu đụng phải, bà xuất phát từ thói quen mắng một câu: "Không có mắt à?"
"Là bà đụng tôi trước, bà già." Liên Châu cũng không có dừng lại.
Bà lão đứng ở phía sau mắng chửi.
Gió trên toàn thế gian như đang thổi vào cánh cửa này, Liên Châu ấn mật khẩu, cánh cửa bị gió đẩy mạnh, nặng nề đập về phía sau.
Liên Châu run rẩy, cô xông vào nhà, phòng khách, phòng tắm, phòng bếp, thư phòng, phòng thay đồ... bật tất cả đèn lên, tất cả cánh cửa đều được mở ra, trống rỗng, trống rỗng, trống rỗng.
Lý Phục Thanh không có ở đây.
Cô thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi trở lại phòng khách, đóng cửa lại.
Cứ như vậy đứng dựa vào cửa trong vài phút, Liên Châu mới tìm lại được hồn phách. Cô cầm lon coca ngồi xuống ghế sofa đặt vé máy bay. Có một chuyến bay thẳng lúc 7h45 sáng mai, cô đặt hai vé và khách sạn cô ở qua đêm nay rồi chụp màn hình vé gửi cho Du Úc.
Lý Phục Thanh giống như con gián, bất kể ngày đêm đều sẽ có thể một giây sau lặng lẽ thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào nhà. Tối nay Liên Châu sẽ vứt bỏ căn nhà này.
Cho dù cả đời không quay lại, hành lý cả đời cô cũng chỉ nhét vào một cái vali 22inch.
12h08, vali được Liên Châu kéo đến trong phòng khách.
Bất luận như thế nào, Lý Phục Thanh đêm nay đều sẽ liên lạc với Liên Châu. Cô đeo đồng hồ, tìm giấy bút, ghi lại số điện thoại và thông tin chuyến bay của Du Úc, gấp tờ giấy rồi kẹp vào đồ lót, uống một cốc nước đá rồi gọi cho Lý Phục Thanh lần cuối.
Cô dự định gọi xong cuộc điện thoại này thì tạm giữ Lý Phục Thanh lại rồi ném điện thoại ra ngoài cửa sổ. Liên Châu biết Lý Phục Thanh có lắp camera ẩn trong điện thoại của cô nhưng đôi khi cô lại nảy sinh những suy nghĩ điên rồ hơn: Có lẽ Lý Phục Thanh đã khoan hộp sọ của cô khi cô đang ngủ, trong tâm trí của cô cũng đã bị theo dõi.
Ấn nút gọi đi.
"Reng reng reng reng..." Một tiếng chuông vui vẻ nhàn nhạt vang lên trong ngôi nhà lộn xộn và trống rỗng.
Hai hàng nước mắt bất ngờ chảy ra từ trong hốc mắt, Liên Châu đứng cứng ngắc tại chỗ, dòng điện lướt qua cơ thể, đầu lưỡi, khuôn mặt, cánh tay đều tê dại.
Chiếc giường nhỏ trong thư phòng rung lên, một đôi bàn tay đầy gân xanh thò ra từ dưới gầm giường lên nắm lấy mép giường, một thân thể thật dài chui ra, Lý Phục Thanh ngửa mặt lên, ý cười dịu dàng. Từ giữa trưa đến bây giờ, hắn vẫn chưa bao giờ rời khỏi gầm giường.