"Tại sao lại như vậy? Sao lại là tôi?" Lý Phục Thanh dùng giọng điệu giật mình nói, biểu tình lại không chút thay đổi.
Liên Châu chỉ cảm thấy buồn nôn lập tức cúi máy. Cô nhìn căn phòng trống rỗng, ngồi yên một lát lại gọi điện thoại cho Lý Phục Thanh: "Bởi vì tôi từ chối đi cùng anh nên anh đã giết mẹ tôi..."
Liên Châu nghẹn ngào, cô dùng sức nuốt lại, muốn nuốt xuống miếng bông khô khốc bịt kín cổ họng: "Chồng tôi đã chết, em trai cũng chết, mẹ tôi cũng chết. Tôi là người bị nghi ngờ nhiều nhất, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra, anh muốn buộc tôi phải đi."
Lúc này giọng nói của Lý Phục Thanh thật bình tĩnh: "Bảo bối, em nói rất có đạo lý. Tuy rằng mẹ em không phải tôi giết nhưng mà tôi nghĩ em phải đi với tôi rồi."
Liên Châu cúp máy, ném điện thoại xuống đất, bắt đầu điên cuồng mà đập mọi thứ trong phòng, cô cứ ném cho đến khi bàn tay đầy máu mới dừng lại. Cuối cùng, Liên Châu nằm trên mặt đất để mặc cho những mảnh thủy tinh vỡ đâm vào cơ thể mình.
Liên Châu luôn cự tuyệt gặp Du Úc, anh không có đầu mối gì đành phải đi tìm lão Lữ. Vừa vào cửa, lão Lữ đã mang đậu phộng và rượu xái ra, nói: "Tạm thời cách chức điều tra cậu là trình tự bình thường, đừng để trong lòng."
Du Úc từ trước đến nay chỉ uống một chén nay lại rót từng ly từng ly vào miệng, uống liên tục bốn chén mới dừng lại hỏi lão Lữ: "Chỉ có đậu phộng thôi à?"
Lão Lữ đi xuống lầu mua mấy túi đồ ăn vặt, có móng heo và vịt tạp, bóc mấy túi bỏ vào cùng một cái bát rồi đổ sa tế vào.
Du Úc không nói một lời, vùi đầu vào ăn. Thấy sắc mặt Du Úc hơi có chút huyết sắc, lão Lữ nói: "Lần trước cậu hỏi chuyện kia, tôi đã hỏi đại sư..."
"Con không hỏi là thầy nhất quyết muốn hỏi." Du úc cắt ngang lời lão Lữ nói, lão Lư nhất thời nghẹn lời. Du Úc lại nói: "Đại sư nói thế nào?"
Lão Lữ dùng chiếc đũa gõ vào chén Du Úc một cái: "Miệng tiện. Đại Sư nói có liên hệ thì liền có khả năng sinh ra tình yêu, Khương Liên Châu ở vị trí yếu thế đúng không? Làm cho cậu không thể tránh khỏi nảy sinh tình yêu, cậu không cần phải tự trách mình với những chuyện như vậy..."
Lão Lữ xoay người lấy một quyển sổ nhỏ từ cái bàn phía sau ra xem một chút rồi cất lại, giống như đọc thuộc lòng mà nói: "Cậu không cần lo về điều này, chuyện tình cảm xuất phát từ con tim(*), cậu không làm sai gì cả, cậu chỉ đơn giản là một con người bình thường thôi, bình thường yêu một người phụ nữ yếu đuối xinh đẹp, chỉ cần chú ý chừng mực, đừng đánh mất trái tim mình."
Du Úc đăm chiêu, gật đầu, sau khi ăn xong hai miếng mề gà thì lại cảm thấy không đúng: "Nói hươu nói vượn, con là một cảnh sát, giữ mình trong sạch là nghĩa vụ, bắt phạm nhân là chức vụ của mình. Nói cái gì mà 'phát hồ tâm, chỉ vu lễ(**)', học hành chưa xong mà đã chạy đi lừa bịp rồi."
(*,**) câu trên là: cảm tình nhất sự, phát hồ vu tâm.
Câu dưới là: phát hồ vu tâm, chỉ vu lễ, xuất phát từ câu trích trong huyết thuyết của Khổng Tử. Nghĩa là: cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.
Ý của Du Úc ở đây là lời của đạo sư là sai.
Lão Lữ nhin Du Úc, nụ cười trên mặt dần đậm hơn, lắc đầu cảm thán: "Đại sư đúng là đại sư! Anh ta nói cậu nhất định sẽ hoài nghi lý luận này. Phía sau đại sư còn nói: Tất cả những gì cậu nên làm là nghi ngờ Khương Liên Châu, chỉ có coi cô ta trở thành nghi phạm để điều tra thì mới có thể tẩy sạch thân phận của cô ta."
"Mạc danh kỳ diệu. (không hiểu ra sao)" Du Úc trợn trắng mắt, anh cảm thấy lời đại sư kia nói rõ ràng là vô nghĩa.
Điều tra, nhiều lần thẩm vấn liên tiếp thì khi gặp lại Du Úc, Liên Châu đã không còn ánh hào quang, một hồ sen vốn nở rộ sẽ héo tàn đến cả lá xanh cũng chẳng còn. Vụ án của mẹ lại trở thành một vụ án treo khác, người trong tiểu khu sẽ chỉ trỏ Liên Châu, nói cô chọc vào những thứ không sạch sẽ, cũng để lại những lời đồn không tốt đẹp, nói sau khi Liên Châu sát chồng thì oan hồn Chu Dư đến đòi mạng. Một suy đoán kỳ lạ như vậy lại là một trong những thứ gần với sự thật nhất.
Vào một buổi tối của tháng 7, trời đổ mưa lớn, Du Úc đang chờ Liên Châu trong một quán bar. Liên Châu cầm một chiếc ô đen mỏng manh đứng bên lề đường như trước đây, vạch kẻ qua đường đã bị cơn mưa làm mờ biến thành một vật thể loang lổ không xác định. Liên Châu thu ô vào, vai cô hơn ướt, chiếc áo thun trắng quen thuộc đã có vài vết dầu mỡ màu cam.
Gọi rượu xong, hai người im lặng một lúc lâu. Không đành lòng nhắc đến chuyện cũ, nhưng lại không thể không nhắc đến, Du Úc ngập ngừng nói: "Em gần đây có khỏe không? Vết thương trên người em là chuyện gì xảy ra?"
Anh thoáng nhìn vết sẹo mới trên cánh tay cô, dấu vết đó xuất hiện trên Liên Châu hoàn hảo có vẻ như không hòa hợp chút nào.
Liên Châu theo bản năng đưa tay sờ một cái, thuận tiện che đi vết sẹo: "Tự hại mình."
Rượu được đem lên, Liên Châu gọi cho mình một Kim Thang Lực, Du Úc gọi một ly Vodka nguyên chất, anh buồn bực uống một ngụm lớn: "Trước khi dì qua đời có điểm nào khác với ngày thường không?"
Khóe miệng Liên Châu mang theo nụ cười, thản nhiên đáp: "Có, ngày đó bà ấy đặc biệt hiền hậu. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi và tất nhiên cũng là cuối cùng được bà ấy đối xử nhẹ nhàng như vậy."
Du Úc nói: "Em có nghĩ tới nguyên nhân cô ấy nhẹ nhàng như vậy không?"
Nước mắt lại ngập tràn trong đôi mắt sưng húp của Liên Châu: "Có nghĩ đến, bà ấy biết bà ấy sắp chết."
Trước khi Du Úc nói tiếp cô đã giành trước: "Du Úc, hiện tại anh đang thẩm vấn tôi với tư cách là một cảnh sát hay là bạn bè nói chuyện? Bản ghi âm của anh thật sự đã giúp tôi rất nhiều, họ nhốt tôi trong căn phòng nhỏ đó, càng không ngừng hỏi về người đã chết... mẹ tôi, vì sao lại buộc tội tôi một giờ trước khi chết." Trên mặt Du Úc nóng như lửa đốt, anh vốn định giải thích mình cũng bị thẩm vấn nhưng anh lại cảm thấy mình biện minh như vậy có vẻ rất đê hèn và vô liêm sỉ.
Thời gian còn sớm, trong quán bar chỉ có hai vị khách là Liên Châu và Du Úc. Nam ca sĩ mặc áo vest rộng màu đen bất ngờ cầm mic lên, nhìn về phía họ và nở một nụ cười cool ngầu, "Hai vị khách này là đến hẹn hò? Hay là bạn bè gặp nhau?"
Sau vài giây xấu hổ, Liên Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, Du Úc không nhấc nổi khóe miệng lên đành phải giả vờ cười, "Bạn bè uống rượu."
"Hôm nay các bạn là vị khách đầu tiên của quán." Người ca sĩ kia cười nói, "Hoan nghênh bạn, tặng các bạn một bài 'Đáp án', hy vọng bạn sẽ thích nó."
Liên Châu cuối cùng cũng không nhịn được, quay đầu lại nhìn chằm chằm anh ta: "Có thể không hát được không?"
Vị ca sĩ cười nói: "Vậy mỹ nữ cô muốn nghe cái gì?"
Một trận hỏa khí công tâm, Liên Châu không quay đầu lại nói: "Mẹ trong ánh nến."
Ca sĩ sửng sốt một lát, nhìn lại quầy bar, một người đàn ông nhìn như quản lý gật đầu, anh ta quay lại nói: "Được mỹ nữ, 'Mẹ trong ánh nến' dành cho cô."
Liên Châu quay đầu lại liếc mắt nhìn ca sĩ kia, trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng anh ta bị cô dùng dao đâm vào cổ họng.
Sau khi hát xong, ca sĩ kia không còn hát nữa, quán bar im ắng bắt đầu có những vị khách khác bước vào. Liên Châu phá vỡ sự im lặng đã kéo dài lâu, "Những gì anh muốn hỏi tất cả các cảnh sát khác đều đã hỏi rồi. Nếu hôm nay anh không gặp tôi với tư cách là bạn bè thì xin lỗi tôi không thể trả lời các câu hỏi của anh. Dù sao thì hát cương bất thượng tửu, thượng tửu bất hát cương.(Câu này mình không tìm được nghĩa)" Liên Châu sứt sẹo đùa một câu.
"Chuyện ghi tâm thật xin lỗi." Du Úc nói: "Nhưng tôi phải làm như vậy."
"Tôi hiểu." Liên Châu nói, cô nhìn chằm chằm Du úc trong chốc lát, Du Úc yên lặng ngồi. Cô dường như có chút thất vọng, lại dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người lui tới trong màn mưa.
Du Úc thầm nghĩ nếu mình không phải là cảnh sát thì có lẽ giờ phút này có thể đứng bên cạnh ủng hộ cô vô điều kiện. Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi.
Đêm nay Du Úc uống say, nằm trên bàn không dậy nổi. Liên Châu chỉ uống vài chén nên không say. 12h30, Liên Châu thanh toán rồi rời đi, để mặc Du Úc một mình ở quán bar.