"Một đàn sư tử đột nhiên chạy ra để săn linh dương, cuối cùng vì linh dương con không thể theo kịp đàn mà bị sư tử xé nát dưới mí mắt của linh dương mẹ." Liên Châu đoạt lấy nửa sau của câu chuyện, "Câu chuyện cũ rích như vậy có cần thiết phải kể không?"
"Đạo lỹ cũ rích như vậy, em lại không nghĩ ra sao?" Lý Phục Thanh nói.
Lại là khoảng thời gian hai đám mây lướt qua mặt trăng, Lý Phục Thanh đứng dậy, cầm cái chai trống rỗng trong tay đựng nước sống, đổ vào mặt người đàn ông kia, còn tát hai bên mặt trái phải của anh ta. Người đàn ông tỉnh dậy, miệng bị dán băng kính phát ra tiếng kêu gào. Lý Phục Thanh đã thủ sẵn thế, vung dao chuẩn bị đâm.
Băng dính trên miệng bị xé ra, hắn ta lập tức hét lên, "Cứu mạng! Có kẻ giết người!"
Lý phục Thanh để mặc hắn ta kêu gào một chốc, hắn ta dần ý thức được s, trong giọng kêu cứu bắt đầu có sự bất lực, giọng nói càng ngày càng run rẩy, nước mắt cũng chảy cả ra.
Lý Phục Thanh kéo hắn ta ra khỏi xe, ngã xuống mặt đất, đạp một cước lên ngực hắn ta, lại dùng sức tát vài cái, hỏi: "Nói cho tao biết tên của mày là gì, mày đã làm sai điều gì?"
Hắn ta vừa bị đánh cho choáng, khóc nức nở nói: "Tôi là Lưu Vân Giang, tôi sai rồi, tôi không nên có suy nghĩ xấu xa với đại tỷ này, anh tha cho tôi đi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa anh."
Lý Phục Thanh liên tục cười: "Không không không, không phải chuyện này, mày suy nghĩ kỹ lại đi."
Hắn ta cố gắng mở mắt ra, nhìn kỹ Lý Phục Thanh và Liên Châu trong chốc lát nhưng không nhìn ra được manh mối gì, chần chừ nói: "Tôi đã làm nhục một tiểu nha đầu..."
"Nói rõ đầu đuôi sự việc ra."
"Không phải tôi bồi thường tiền rồi sao?" Lưu Vân Giang cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Phục Thanh đành phải nhẫn nại nói: "Năm ngoái tôi có xx một học sinh trung học, ăn mặc lẳng lơ lên xe bus quyến rũ tôi..., tôi kéo con bé đến sườn đồi phía bắc sờ soạng một chút, rồi đưa ba trăm tệ nói nó không được nói ra nếu không sẽ giết nó. Sau đó bạn trai nó kéo mấy tên thanh niên ăn chơi đến tìm tôi, tôi bồi thường hai ngàn tệ..." Liên Châu tức giận giơ chân định đạp vào hạ bộ của hắn ta, bị hắn ta né được, hắn ta kêu lên: "Tổ tông của tôi, tiền không đủ tôi sẽ đưa nữa, chúng ta là người văn mình, không cần động chút là đánh người a!"
Lý Phục Thanh giữ chặt Liên Châu, nheo mắt lại giống như đang cười: "Mày có biết Trương Hiểu Phương không?"
Sắc mặt Lưu Vân Giang đột nhiên trắng hơn cả ánh trăng, hắn ta chém đinh chặt sắt nói: "Không biết."
Lý Phục Thanh ngồi xổm xuống: "Tao là anh trai của Trương Hiểu Phương, tao không nói đến bằng chứng vì vậy tạm tha cho mấy lời ngụy biện kia của mày. Cho mày hai con đường, một là bây giờ mày xuống nước giúp tao vớt một cái rương lên, vớt lên được tao sẽ tha cho mày. Hai là mày đưa tao 50 vạn, tao sẽ đánh gãy ba chân của mày."
Lưu Vân Giang lập tức nói: "Vớt rương, anh cởi trói cho tôi đi?"
Lý Phục Thanh gật đầu, nói: "Liên Châu, đi lấy sợi xích chó trói một chân hắn ta lại, lấy cả súng của chúng ta ra nữa."
Lưu Vân Giang giống như bị người ta rút hết gân cốt ra, hóa thành một miếng thịt nằm bất động trên mặt đất, hữu khí vô lực nói: "Tôi không biết bơi, anh ném tôi xuống nước thì chính là ném tôi vào đường chết. Anh đánh gãy ba chân của tôi thì tôi cũng không sống được. Tôi cầu xin anh, tôi đưa anh tiền, tôi sẽ cho anh 100 vạn, tôi bồi thường cho anh."
Ý cười gian xảo trên mặt Lý Phục Thanh càng đậm: "Tao là một người dễ mềm lòng, nếu vậy thì chúng ta mỗi người lùi một bước, tao chỉ cần 50 vạn, mày viết một lá thư sám hối là được."
"Tôi viết." Lưu Vân Giang lập tức nói.
Liên Châu đặt vali nằm xuống đất, lấy giấy và bút đặt lên đó. Cơn gió đêm thổi qua, thổi cát trên mặt đất bay lên, thổi cây lau xào xạc trong gió. Liên Châu đè lại giấy để tránh cho giấy bị thổi bay đi. Lý Phục Thanh nói: "Tại sao mày lại giết Trương Hiểu Phương?"
Lưu Vân Giang suy sụp ngồi, trên lưng dính đầy cát bụi, trong mắt hắn ta lộ ra một tia hung quang: "Lúc đó tôi vì xx cô ta nên đánh cô ta, cô ta chảy rất nhiều máu, cảm thấy cái thai của cô ta có thể không giữ được nên đã dứt khoát bóp cổ đến chết thôi... trên xe bus tôi thấy cô ta đã khóc rất nhiều, cảm thấy cô ta sống không hạnh phúc, nghĩ rằng giúp cô ta kết thúc sớm một chút."
"Đây không phải chuyện anh có thể quyết định." Liên Châu nắm chặt bàn tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay, cô nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh như tiếng trống dồn trước trận chiến tranh.
Lý Phục Thanh bảo hắn ta cầm bút lên, "Viết theo lời tao."
Lưu Vân Giang cầm bút lên.
Lưu Vân Giang tôi không nên giết Trương Hiểu Phương, tôi không xứng đáng làm người.
Chữ viết của Lưu Vân Giang rất đặc biệt, cấu trúc lộn xộn, mỗi nét ngang và nét cuối đều kéo dài ra. Lý Phục Thanh cầm tờ giấy lên, gấp nó lại và để vào trong túi.
"Tro cốt của Hiểu Phương rải xuống con sông này, mày đi dập đầu xin lỗi cô ấy đi."
Lý Phục Thanh mở trói cho Lưu Vân Giang đẩy hắn ta đến bên bờ sông, châm ba điếu thuốc cắm vào bãi cát đá. Lưu Vân Giang quỳ xuống, dùng sức mà hô lên: "Trương Hiểu Phương, thật xin lỗi!". Truyện Xuyên Không
Lý Phục Thanh bảo hắn ta đứng lên, lại châm thêm hai điếu thuốc, một điếu tự hút, một điếu đưa cho Lưu Vân Giang. Hắn ta chần chừ nhận lấy, Lý Phục Thanh nói: "Chỉ cần mày đưa tao tiền thì tao sẽ không tìm mày gây rắc rối nữa."
Hai người đứng trước ba điếu thuốc kia, quay mặt ra dòng sông hút thuốc. Lý Phục Thanh nhìn về phía Liên Châu, đêm qua bọn họ nói muốn để cho Liên Châu tự tay đâm Lưu Vân Giang.
Lý Phục Thanh nói: "Trước khi em gái tôi đi có cầu xin mày buông tha cho em ấy không?"
Lưu Vân Giang bị hỏi ngẩn ra, hắn ta nhìn mặt nước tối đen trước mặt: "Cầu xin... Đã nổi lên sát tâm thì cầu xin có được gì. Khi cô ta nói hãy buông tha cho đứa bé tôi đã có chút do dự."
Liên Châu nắm lấy con dao, đặt tay ra sau lưng từ từ tiến về phía trước. Cô gần như đã hít khô không khí của toàn bộ trái đất, ngay cả ngân hà mặt trăng cũng quay cuồng xông vào cơ thể cô. Thân thể và đầu óc cô cũng quay theo. Cô đang tiến gần hắn ta hơn, sáu mét, năm mét, bốn mét... Lưu Vân Giang dường như nhận ra điều gì đó, đang muốn quay đầu lại thì đột nhiên cảm thấy cơ thể bị một lực mạnh đẩy một cái. Hắn ta đứng không vững, ngã thẳng xuống dòng sông lạnh lẽo.
Nước sông bắn lên bọt nước rất lớn, Lưu Vân Giang giãy giụa không ngừng trong dòng nước. Liên Châu ngơ ngác đứng bên bờ, Lý Phục Thanh thì ném điếu thuốc mình vừa hút vào dòng sông, điếu thuốc nổi lơ lửng trên mặt nước còn Lưu Vân Giang thì chìm xuống. Mặt nước dần lặng yên trở lại.