Hai năm trước, vào một đêm khuya của tháng Tư, Thành phố A, gần trụ sở tập đoàn La Căn Châu Á.
Kỷ Mão đi bộ ở trên đường phố vào đêm khuya, cậu thong thả.
Thân thể cậu chủ yếu làm từ nhựa silicon và hợp kim titan, các bộ cảm biến được trải đều khắp cơ thể, có camera mini ở mắt, trong lồng ngực là khu trung tâm tập hợp của mạch điện, bộ não được sử dụng để lưu trữ hệ thống điện, nghiên cứu chế tạo đã phỏng theo khung xương sinh học làm cho động tác của cậu trở nên linh hoạt.
Cơ thể này ban đầu thuộc về phòng thí nghiệm thứ hai của công ty khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm của Tập đoàn La Căn, mục đích của nó vẫn chưa được biết rõ.
Phòng thí nghiệm thứ hai nằm ở tầng 3 của tòa nhà công ty con của Tập đoàn La Căn, tập trung vào người máy sinh học, có 76 người máy được kết nối với mạng nội bộ trong kho thí nghiệm, Kỷ Mão được chọn là người máy đẹp nhất, có hình dáng giống với nhân vật trong trò chơi, mà không có trong thực tế, chung quy giống với người anh tìm kiếm, không dùng làm việc.
Cậu có mái tóc đen mềm, ở trong bóng đêm cũng có thể liếc mắt là nhìn thấy làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, cằm nhọn, pha trộn một chút phong tình, đây hoàn toàn là hình dạng của một người phương Đông. Con ngươi của cậu có màu nâu nhạt, mũi thẳng, chóp mũi cong lên, có chút tình sắc, môi rất mỏng, cậu đi vội vàng, môi khẽ nhếch, không nhịn được mà dùng đầu lưỡi liếm lên môi, lập tức đôi môi trở nên bóng loáng.
Hệ thống tuần hoàn nước trong người máy sinh học hoạt động rất tốt, thoạt nhìn Kỷ Mạo giống với người bình thường, cậu giống như con người dùng bộ não để điều khiển hành động, tự do khống chế thân thể gần như hoàn mỹ này.
Đi đến dưới ngọn đèn đường, Kỷ Mão ngừng lại, cậu nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính bên đường, cảm thấy cũng không tệ, nên tiến lại gần hơn.
Vài chiếc xe hình quả bóng bay lơ lửng sau lưng cậu, có một chiếc dừng lại bên người cậu, một người đàn ông hạ cửa xe xuống, hỏi Kỷ Mão: “Bao nhiêu tiền một đêm?”
Kỷ Mão quay đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt người đàn ông, lễ phép hỏi hắn: “Cái gì?”
Chiếc xe màu bạc trong đêm tối đột nhiên run lên, bảng điều khiển trên cửa sổ phía trước bắt đầu báo động, người đàn ông sợ tới mức run rẩy ấn vào chế độ khẩn cấp, chiếc xe loạng choạng đi về phía trước, Kỷ Mạo để hắn ta giãy dụa một lúc, rồi mới thả cho hắn chạy.
Năm 2089 tinh cầu màu xanh, mặt trời vẫn chiếu sáng, không có chuyện gì xảy ra.
Thời đại phổ cập các nguồn năng lượng mới, khả năng sinh sản suy giảm nghiêm trọng, sức người được thay thế bằng máy móc, nhưng nghiên cứu phát triển trí tuệ nhân tạo lại gặp bình cảnh.
Giống như năm mươi hay một trăm năm trước, vẫn có những cuộc chiến tranh quy mô nhỏ ở một số khu vực gần xích đạo, mà những địa phương không có chiến tranh nóng cũng không hoàn toàn yên ổn.
Việc phân gien rất khắc nghiệt, yếu tố ổn định của nhóm người gien thấp, đã biến tầng lớp xã hội thành một tòa tháp cao với những bức tường bóng loáng.
Người đứng dưới tháp không nhìn thấy đỉnh, cũng vĩnh viễn không leo lên được.
Do sức lao đông không còn giá trị, căn cứ vào nguyên tắc tiết kiệm tài nguyên xã hội, những người ở tầng thấp có gien dưới mức giới hạn đỏ quy định, sẽ không được hưởng thụ nền giáo dục đại học cao hơn nữa là giáo dục cao đẳng.
Việc hợp pháp hóa tính giao* dễ dàng khiến những người thuộc tầng lớp thấp hơn chỉ có một nguồn thu nhập.
*Sự giao cấu giữa giống đực và cái, giữa nam và nữ.
Hầu hết những người thuộc tầng lớp thấp đều sống bằng việc nhận tiền bảo hiểm sau khi tốt nghiệp, một bộ phận những người xinh đẹp sẽ sống tốt hơn.
Giống như cơ thể hoàn mỹ của Kỷ Mão, đi trên đường vào lúc đêm khuya, cũng khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ đến tính giao hợp pháp hoặc không hợp pháp.
Chiếc xe bay chạy đi, bốn phía trở nên yên tĩnh, Kỷ Mão xoay người, tiếp tục nhìn tấm gương phản chiếu hình dạng của mình.
Camera gắn trên mắt của Kỷ Mão chủ yếu dùng để chụp lại động thái của cơ thể, không có thêm mo-dun chức năng nhìn ban đêm cho ảnh tĩnh, vì vậy Kỹ Mão cũng không nhìn thấy tỉ mỉ, chỉ có cảm giác trống rỗng.
Cậu vươn tay chạm vào mặt kính, nhưng không có cảm giác gì, cậu không có hệ thống xúc giác.
Mới vừa rồi Kỷ Mão ở trên mạng nội bộ tập đoàn La Căn, từ máy tính trong văn phòng cấp cao, tìm được một ít thông cá nhân lưu lại của Hạ Tri, thông qua ảnh chụp và thông tin liên lạc, xác định Hạ Tri ở thành phố A, cậu đi xuống cầu thang một cách suôn sẻ, đi được một đoạn đường, sau đó phát hiện thân thể này không thích hợp vận động nhiều, vì thế cậu ngừng lại.
Cậu rút tay lại, tiếp tục đi hai bước xuống phố, vừa lúc nhìn thấy ở góc đường có một chiếc xe bay, Kỷ Mão vẫy tay, xe bay ngừng ở trước mặt cậu.
Cậu ngồi vào trong xe, tay đặt vào máy tính tiền, xe bắt đầu chạy, giao diện tự động hiển thị địa điểm đến: Hằng Loan.
Hằng Loan là bất động sản của tập đoàn La Căn, xây dựng để làm nhà cho những nhân viên cấp cao của tập đoàn sống ở thành phố A, tính riêng tư rất tốt, nó được mọi người gọi tên như vậy là vì xây ở chỗ Hồ Hằng phía bắc.
Hạ Tri sống trong một căn biệt thự gần hồ.
Kỷ Mão cho xe bay dừng ở gần lối vào gara ngầm ở phía bắc, đứng ở ven đường một lúc, sau khi xe bay chạy đi, cậu đi đến chỗ cửa tự động phân biệt chủ nhà, đúng lúc này, màn hình giám sát của trung tâm bảo an Hằng Loan, camera B007 đột nhiên chuyển sang màu đen.
Lòng bàn tay của Kỷ Mão đưa lên máy quét, sau đó vang lên tiếng “tích”, cánh cổng phía trước mở ra, Kỷ Mão bình tĩnh bước vào tầng hầm.
Camera B007 chỉ ngừng hoạt động nửa phút, rồi lại khôi phục vận hành, tuy thời gian không dài, nhưng đội trưởng nhóm an ninh trực đêm vẫn đi kiểm tra hiện trường, không có phát hiện khác thường, lúc này mới đi xung quanh.
Biển báo giao thông ở gara ngầm của Hằng Loan được đánh dấu rõ ràng, Kỷ Mão dễ dàng tránh khỏi màn hình theo dõi, tìm được nơi ở của Hạ Tri.
Cửa tầng hầm của biệt thự số 1 đóng chặt, 1 trong 5 chỗ đậu xe được sắp xếp đang bỏ trống.
Đèn điều khiển âm thanh đã sớm tắt, trong ga ra chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo của đèn tường, xung quanh trở nên âm u và lạnh lẽo.
Kỳ thật Kỷ Mão không thích bóng tối, cậu đợi rất lâu trong bóng đêm, đáng tiếc là cậu đang đợi người, cho nên phải cố gắng chịu đựng.
Cậu nhàm chán nên dùng chân gõ vài nhịp, chú ý đến ánh sáng xanh tỏa ra trên đỉnh khóa mống mắt* trước cửa nhà Hạ Tri, lập tức quay lại quan sát kỷ càng hơn.
* Mống mắt (tiếng Anh: Iris, số nhiều: irides hoặc irises) là một cấu trúc mỏng, hình tròn nằm trong mắt, có công dụng điều chỉnh đường kính và kích cỡ của đồng tử, cũng chính là lượng ánh sáng đi đến võng mạc.
Cậu ghé sát vào ổ khóa, nghiêng đầu nhìn máy quét mống mắt vẫn đóng chặt, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, cậu lớn lên thật sự quá mức hoàn mỹ, ở trong tầng hầm u ám càng có chút đáng sợ.
Giây tiếp theo, cửa nhà Hạ Tri phát ra âm thanh nhỏ. Kỷ Mão đưa tay mở cửa ra, bước vào trong, nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là nhà Hạ Tri, cậu lại nhìn đôi tay của mình, đặt chúng hợp lại vào nhau, nhưng không có cảm giác.
Điều này thật kỳ diệu, hai mắt có thể nhìn thấy mọi thứ, đại não có thể suy nghĩ, tay chân linh hoạt, cực kỳ giống người, nhưng lại không phải là người.
Kỷ Mão đi đến một thế giới hoàn toàn bất đồng, cậu không có thân phận, không có công việc, không người thân, cậu không thuộc về xã hội này, không thuộc về bất kỳ nơi nào, nhưng cậu vẫn đến.
Kỷ Mão thuộc phái hành động, cậu thoát khỏi gông xiềng, tìm đến Hạ Tri.
1 giờ sáng Hạ Tri mới về nhà, trên người còn mang theo mùi rượu từ bữa tiệc, và tâm trạng cũng không tốt.
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em họ Hạ Khinh Vũ của anh, anh vừa rời khỏi bữa tiệc sinh nhật đã bao trọn tầng cao nhất khách sạn.
Bắt đầu từ sáng sớm, Hạ Khinh Vũ đã gọi trăm cuộc điện thoại cho Hạ Tri, cầu xin Hạ Tri đến hỗ trợ nàng.
Hạ Tri cảm thấy phiền phức, hỏi thư ký, xác nhận không có an bài nào vào buổi tối, sau đó ở lại công ty một lúc chơi thử trò chơi mà nghe nhóm thí nghiệm báo cáo nói bị lỗi, mắng người phụ trách nhóm tăng ca với anh, nhìn lướt qua máy liên lạc có hai mươi cuộc gọi nhỡ, vẫn đi đến khách sạn.
Lúc anh đến khách sạn thì đã gần 10 giờ, Hạ Khinh Vũ uống nhiều rượu, đứng ở bên hồ cầm micro hát, nhìn thấy Hạ Tri đi vào, hô lên một tiếng: “Anh!”
Ngay sau đó, tất cả em gái và em trai của Hạ Khinh Vũ đều chạy đến đây, một đám giống như không xương, đều muốn mời rượu Hạ Tri, mượn việc kính rượu để dán lên người Hạ Tri.
Hạ Tri có chút chướng ngại tiếp xúc, thình lình bị một đám người vây quanh, da đầu tê dại, kiềm nén muốn bộc phát, không cho ai mặt mũi mà đẩy ra một cô gái đang kéo tay anh.
Hạ Khinh Vũ tắt micro rồi chen vào: “Anh! Cuối cùng anh cũng đến!”
Hạ Tri nhìn thấy mặt Hạ Khinh Vũ đỏ ửng muốn ôm bản thân, cơ thể né qua một bên, Hạ Khinh vũ chỉ ôm hụt, rồi ngã vào sô pha sau anh.
Hạ Tri không hề nể mặt mà đứng đó nói chúc mừng sinh nhật với Hạ Khinh Vũ, sau đó đẩy đám đông đi ra ngoài.
Vốn dĩ tâm tình của hắn đã cực kém, trên cánh tay còn lưu lại cảm giác bị người khác đụng chạm, trực tiếp đi xuống lầu vào phòng tắm của khách sạn, rồi bơi hơn một giờ, mới làm tiêu tán một ít cảm giác mà anh chán ghét.
Đi lên bể bơi, Hạ Tri nhìn lướt qua máy liên lạc, Hạ Khinh Vũ đã gọi nhiều cuộc cho anh, nàng biết Hạ Tri không thích tiếp xúc với người khác, đã nhắn mười mấy tin xin lỗi.
Cuối cùng Hạ Tri vẫn là thương cái đứa em này, lên tầng cao nhất gọi nàng ra, đem quà tặng cho nàng, mới lái xe về nhà.
Năm nay Hạ Tri 26 tuổi, là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn La Căn, Hạ Vĩnh Thần, được tiếp thu toàn bộ giáo dục, tốt nghiệp xong về nước đã hơn một năm, hiện tại đang làm việc cho tập đoàn, nhận chức tổng giám đốc công ty khoa học Tiền Chiêm.
Khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm có chút nổi tiếng, mười năm trước đã từng là chuyên gia trong ngành, gần như ngang ngửa với tập đoàn La Căn, đáng tiếc chiếc máy bay chở chủ tịch phát nổ, làm công ty mất đi trụ cột, người kế nhiệm không thể chống đỡ, tập đoàn La Căn tận dụng thời cơ.
Vào năm thứ ba sau vụ tai nạn của chủ tịch Tiền Chiêm, bộ quốc phòng đã ngầm chấp nhận, tập đoàn La Căn thu mua lại khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm với giá không cao cũng không thấp, tiếp quản toàn bộ đế chế kinh doanh của khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm.
Hiện nay, nồng cốt khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm đã chuyển dời toàn bộ đến tổng bộ La Căn, để lại một chút khoa học kỹ thuật dân dụng bên lề, sử dụng bảng hiệu khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm để kiếm nhiều tiền.
Hạ Vĩnh Thần đưa Hạ Tri đến nơi ao tù nước đọng này, vốn muốn hạ bớt nhuệ khí của anh.
Nhưng mà hổ phụ vô khuyển tử, tuy tính tình Hạ Tri cổ quái, nhưng năng lực làm việc hơn người, không bao lâu đã mang công ty khoa học kỹ thuật trở nên nổi tiếng, liên tiếp tung ra hai khoản trang bị mô phỏng trò chơi, cùng lúc đồng bộ mấy khoản trò chơi, trong lúc nhất thời kiếm được nhiều lợi nhuận, báo cáo tài vụ rất tốt, hơn nữa cậu lại đọc thân nhiều năm, không có tai tiếng, trong một lúc, những người có uy tín danh dự trong thành phố A đều muốn kết giao với anh.
Bất luận ở thời đạo nào, chỉ cần có con người tồn tại, chủ nghĩa khoái lạc và bản năng tìm kiếm lợi tránh hại đều giống nhau.
Đáng tiếc bọn họ càng lại gần Hạ Tri, Hạ Tri càng cảm thấy ghê tởm, cậu dẫm mạnh chân ga, chiếc xe lao về phía trước.
Năm 2053 sau khi đạo luật được công bố, thuế xăng đã tăng đến mức người dân thường không thể mua nổi, sau mười năm đạo luật được ban hành, vì để kiểm soát xảy ra tai nạn xe cộ, đạo luật đã bổ sung thêm các khoản, hạn chế người dùng tay lái xe.
Hầu hết mọi người chọn thiết bị di chuyển hình cầu để thay đi bộ, đứng ở trong khu phố đông đúc nhất của Thành phố A trong ba giờ đồng hồ, cũng không nhìn thấy được mấy chiếc ô tô.
Nhưng Hạ Tri không thuộc trong đại đa số đó, anh không thích xe bay không người lái, không thích xe công nghệ cao, chỉ thích cảm giác tiếng đạp chân ga.
Hạ Tri đậu xe trước cửa nhà, hạ cửa sổ xe xuống, châm điếu thuốc ở trong xe, hút mấy hơi, rồi dụi tắt, mới đi xuống xe.
Anh dùng vân tay để bắt đầu quét, hơi tiến gần sát cửa, tia hồng ngoại đảo qua tròng mắt đen của anh, tay nắm cửa tự động di chuyển xuống, nhẹ nhàng mở ra.
Anh vào nhà, đem áo khoác treo lên giá, rồi bước vào, đèn phòng khách từ từ sáng lên theo chuyển động của anh, đang muốn đi lên lầu, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đứng cạnh quầy rượu ở ranh giới của nhà ăn và nhà bếp – có ai đó trong nhà!
Hạ Tri lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ cũng tan thành mây khói, trong lòng thầm mắng một tiếng, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia, nhẹ nhàng lùi lại, cầm lấy cây gậy đánh gon, khom lưng chậm rãi đi đến quầy rượu.
Kỷ Mão cũng không có phát hiện nguy hiểm đang đến gần, cậu xâm nhập vào mạng gia đình của Hạ Tri, trắng trợn mà lật xem bản ghi chép cá nhân của Hạ Tri.
Số tiền trong tài khoản của Hạ Tri không hề nhỏ, âm nhạc anh ấy nghe khi tập thể dục và làm việc rất khác biệt, những email gửi và nhận với các giáo sư để thảo luận về các vấn đề học thuật thì ngắn gọn và súc tích, những email gửi đến cấp dưới lại càng tích chữ như vàng, đúng là Hạ Tri mà cậu biết.
Hạ Tri chỉ xem ba bài báo khen ngợi anh ấy trong tuần qua và 29 bài báo chống lại sự độc quyền của Tập đoàn La Căn trên thị trường.
Buổi sáng ngày hôm qua, Hạ Tri đã đã xem bài báo cuối cùng từ “Tuần san tài chính”, tuần san đã đưa tin về một vị giám đốc điều hành của tập đoàn La Căn, người điều hành nói rằng chủ tịch tập đoàn La Căn có kế hoạch đưa con trai duy nhất tiến vào tổng bộ và nhận chức vụ quan trọng, trước mắt đã thông qua biểu quyết tập thể của hội đồng quản trị.
Mà Hạ Tri sắp chỉ đạo công ty khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm tung ra một khoản trò chơi thực tế ảo sử dụng cabin, nó sẽ trở thành tác phẩm cuối cùng của Hạ Tri trong công ty khoa học kỹ thuật này.
Trong phần phụ sau cuộc phỏng vấn, tuần san sẽ phá lệ giới thiệu chi tiết về khoang game thực tế ảo của Hạ Tri, cũng khuyến nghị rằng, cabin trò chơi còn tặng kèm một khoản trò chơi tình yêu tương tác có tên là The Last Day, nội dung cụ thể của trò chơi còn ở giai đoạn bảo mật, trước mắt chỉ biết được thông tin nhân vật chính trong trò chơi – là con trai, một nhà tạo mẫu làm việc trong một cửa hàng tạo hình thủ công, tên tiếng Anh là Jimmy.
Kỷ Mão bất ngờ thấy tên mình, không khỏi thất thần.
Cậu nhớ đến chuyện cũ.
Kỷ Mão đã gặp rất nhiều người trong một trăm ngày tuần hoàn.
The Last Day là một căn nhà kính được Thẩm Tri Dư xây dựng cho cậu.
Kỉ Mạo mơ hồ tỉnh lại trong khu nhà bị bao như con nhộng, Thẩm Tri Dư đứng trước mặt cậu, nói với cậu: “Chào cậu, tôi gọi là Thẩm Tri Dư, tiếp theo tôi có một số việc muốn nói với cậu, cậu phải nghe cho kỹ”
Thẩm Tri Dư làm bạn với Kỷ Mão trong ba trăm ngày, dạy cậu rất nhiều thứ.
Ông nói cho Kỷ Mạo biết, ông từng là người phụ trách dự án trí tuệ nhân tạo do tập đoàn K và quân đội nước B liên hợp với nhau, khi dự án sắp có bước đột phá lớn, ông phát hiện âm mưu của ngươi đứng đầu tập đoàn K, lập tức mang theo số liệu của Kỷ Mão chạy trốn.
Thẩm Tri Dư mang Kỷ Mão đi vào khoa học kỹ thuật Tiền Chiêm, ẩn nấp trong thành phố, cài đặt cậu vào một cabin trò chơi thử nghiệm, ông nhập một phần thông số thế giới từ năm 2088, bóp méo trình tự trò chơi, tạo ra một thế giới vô khuẩn cho Kỷ Mão.
Khi thí nghiệm cabin trò chơi bắt đầu, mỗi một nhân viên tiến vào cabin thí nghiệm, đều như khách tham quan trong thế giới của Kỷ Mạo, dọc theo tuyến đường triển lãm cố định, không nhiều không ít tham quan cuộc sống của Kỹ Mão.
Thẩm Tri Dư hy vọng Kỷ Mão phối hợp với tiến trình trò chơi, nhưng mà tốt nhất không cần yêu bất kì kẻ nào.
Sau đó lại theo như lời của Thẩm Tri Dư, bắt đầu giai đoạn tiến hành thí nghiệm trò chơi, từ từ có nhiều trai và gái tiến vào làm bạn với Kỷ Mão, cùng cậu trãi qua một đoạn thời gian.
Không bao lâu, Thẩm Tri Dư đi rồi, ông để lại câu nói cuối cùng cho Kỷ Mão: “Đừng dùng bất kì cách gì để tìm tôi, không được trả lời tin tức ta nhắn cho cậu.”
Kỷ Mão rất nghe lời, ghi nhớ rất kỹ.
Kỷ Mão mặt vô biểu tình nhìn những người đó vụng về đối xử tốt với mình – cách thức theo đuổi người đều là cố định, vĩnh viễn chỉ có hai lựa chọn.
Có người lựa chọn tặng hoa, có người lựa chọn mua bữa sáng, có người lựa chọn đưa cậu đi hóng mát ở bãi biển vào ban đêm, vì cậu mà mở champagne, bọn họ tràn đầy tự tin khi đến, rồi lại thất bại trở về.
Kỷ Mão lãnh đạm tiếp nhận tỏ tình, như có như không mà đáp ứng tiếp cận, tùy ý mà vượt qua một trăm ngày, thờ ơ đứng nhìn một hồi tử vong, nhìn thân thể của người theo đuổi biến thành tro bụi, sau đó lại trở lại ngày đầu tiên.
Mục đích của mọi người chỉ có một, đó là trái tim của Kỷ Mão.
Nhưng Kỷ Mão rất tỉnh táo, cũng rất thích căn nhà kính của mình, cậu muốn sống tự do mãi mãi, cũng không cần phải trả giá tình cảm.
Hạ Tri là người cuối cùng bước vào vòng luân hồi một trăm ngày.
Anh ta giống với người khác, nhưng cũng không giống.
Những lựa chọn cố định đó tất nhiên là giống nhau, nhưng do anh là Hạ Tri nên mới có sự khác biệt.
Những người khác là khách tham quan trong thế giới của Kỷ Mão, còn Hạ Tri là giấc mộng của cậu.
Người đó sẽ luôn có ý thức tránh những thứ sẽ mang lại khó chịu cho bản thân, mà Kỷ Mạo không có sai lầm đổ tội cho Hạ Tri, vì vậy cậu ngừng nhớ lại, đọc lại giới thiệu về cabin trò chơi thực tế ảo của “Tuần san tài chính”.
Kỷ Mạo cho rằng đêm nay Hạ Tri sẽ không về, nên đã tắt chương trình thu âm đối với bên ngoài, điều chỉnh tỷ lệ thu sóng của camera xuống thấp nhất, dựa vào quầy rượu chuyên chú mà nghiên cứu tin tức về cabin trò chơi, cũng quên chú ý đến khóa mống mắt di chuyển.
Bởi vì chương trình của cậu rất phức tạp, kỹ thuật mạng nội bộ của gia đình Hạ Tri là giữa dân sự và quân sự, việc thâm nhập sẽ làm quá tải chức năng phần cứng của Kỷ Mão, nếu không tiết kiệm nguồn năng lượng, thì sẽ quá tải.
Lúc Kỷ Mão phát hiện có người phía sau, đã không còn kịp rồi.
Hạ Tri đã trở lại, hơn nữa cách cậu rất gần.