Đông Tuyết đưa tay nải cho Mạc Ly, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, “Núi Vọng Quân này lớn như vậy… Hay là để ta đi với các ngươi.”
“Không sao đâu Đông Tuyết ca, đệ và Cừu nhi đã lớn rồi, huynh cứ yên tâm đi.” Mạc Ly vỗ ngực trấn an y.
Thấy Đông Tuyết vẫn chưa yên lòng, Mạc Bạch nắm tay y lắc lắc, “Đông Tuyết ca, không sao đâu.”
Dù hai người đã lớn nhưng trong mắt Đông Tuyết, họ vẫn chỉ là những đứa trẻ hay đòi y cho kẹo của lúc trước.
Đông Tuyết bất lực thở dài dặn dò: “Ly nhi, đi đường nhất định phải cẩn thận. Nếu có chuyện gì thì phải viết thư báo cho ta.”
“Đệ biết rồi, Đông Tuyết ca, huynh cũng phải chăm sóc tốt bản thân, nhất định phải đề phòng tên Cố Minh kia nhiều hơn…”
Đông Tuyết nghe được lời của Mạc Ly thì không khỏi bật cười thành tiếng.
Thấy sắc trời cũng đã muộn, Mạc Ly và Mạc Bạch không đành lòng ôm Đông Tuyết, “Đông Tuyết ca, bọn đệ sẽ rất nhớ huynh…”
Nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa, Đông Tuyết lặng lẽ nắm chặt ngọc bội dưới ống tay áo, tiếng thở dài lưu lại dần tan biến trong gió…
Mạc Bạch thất thần theo sau Mạc Ly, Mạc Ly nói cái gì đó cậu đều không nghe thấy, trong đầu chỉ nghĩ tới những chuyện Đông Tuyết nói lúc nãy.
…
Nhân lúc Mạc Ly thu dọn đồ đạc, Đông Tuyết và Mạc Bạch cùng đứng sang một bên, y do dự hồi lâu mới nhớ tới điều Cố Minh từng nói với y, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tề Tu… Hắn vẫn ổn chứ?”
Là một trong số ít người biết mối quan hệ giữa Đông Tuyết và Tề Tu, Mạc Bạch vừa nghe thấy lời của Đông Tuyết liền cau mày, “Đông Tuyết ca, hắn đối xử với huynh như vậy mà huynh vẫn còn nghĩ đến hắn!”
Đông Tuyết rũ mắt nhìn Mạc Bạch, y thở dài rồi trầm giọng nói: “Chung quy là ta nợ hắn… Nếu không phải vì…”
Cậu nhìn bộ dạng áy náy của Đông Tuyết thì không đành lòng, “Tề Tu… Tề Tu, hắn khá tốt…”
Mạc Bạch gắt gỏng nói, đầu ngón tay nắm chặt trở nên trắng bệch ở nơi Đông Tuyết không thể nhìn thấy.
Cừu nhi, ngươi giúp ta mang cho hắn một bức thư…” Đông Tuyết lấy bức thư trong lồng ngực đưa cho Mạc Bạch.
Mạc Bạch vừa vươn tay nhận lấy bức thư vừa cụp mi xuống không dám nhìn vào mắt Đông Tuyết, khống chế giọng nói run rẩy của mình, “Được…”
Đông Tuyết nghi hoặc nhìn ra sự khác thường của Mạc Bạch, nghĩ đến lời đứa nhỏ vừa nói nhưng chỉ cho rằng là cậu ghét bỏ Tề Tu.
Y muốn cho Tề Tu và bản thân một cơ hội… Nếu không, có lẽ cả đời y sẽ không bao giờ quên được lúc y nhảy xuống vách đá, Tề Tu cố gắng giữ y lại trong vô vọng, gã điên cuồng đau khổ muốn nhảy xuống cùng y nhưng lại bị người khác giữ lại… Y không muốn ban đêm lại mơ thấy tiếng gào thét đau đớn thấu tâm can gọi tên y của người kia.
Bây giờ, y giao quyền lựa chọn lại cho gã…
…
Đông Tuyết kìm nén tâm tư rồi chậm rãi dạo bước quay lại trong sân, chỉ thấy Cố Minh đang ngậm cọng cỏ, lơ đãng nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mới định thần lại, nhìn thẳng về phía y, khóe miệng nở nụ cười thật tươi, “Ngươi về rồi.”
Nhìn người trước mặt, Đông Tuyết dù thế nào cũng chẳng thấy hắn giống sát thủ Huyết Các.
“Ừ.” Nhìn bộ dạng của Cố Minh, e rằng đang có rất nhiều vấn đề muốn hỏi y.
Quả nhiên, Cố Minh đứng dậy vỗ vỗ lớp bụi trên người rồi đi theo y vào phòng.
“Chúng ta đã từng gặp nhau? Tại sao ta lại không biết?”
“Chuyện này… nói ra thì rất dài dòng…”
—————