Đông Tuyết chậm rãi mở mắt, từ trong mộng tỉnh lại, lim dim cọ cọ cổ người bên cạnh.
Ánh mắt dần trở nên thanh minh, nghĩ đến mấy ngày nay Cố Minh vì lo lắng cho y mà chưa từng được ngủ ngon giấc, Đông Tuyết hiếm thấy hắn ngủ sâu như hôm nay nên không đánh thức hắn.
Cơn gió ban mai phảng phất mang theo một tia mát lạnh, kiếm ý vung lên khiến lá rơi lả tả xuống mặt đất.
Đông Tuyết thân như giao long, kiếm pháp như mây trôi nước chảy.
“Là ai?”
Đông Tuyết đột nhiên thu hồi kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía sau.
“Nhiều năm qua, ca ca vẫn là như vậy, một điểm cũng không thay đổi.”
Tề Tu tham lam nhìn người kia rồi từ dưới tàng cây bước ra.
Đông Tuyết thấy người tới thì lãnh đạm thu hồi kiếm, nghe thấy xưng hô quen thuộc kia thì ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo khó có thể nhìn ra.
“Mạc Bạch tỉnh rồi?”
“Ca ca, nơi này chỉ có hai chúng ta, sao huynh lại nhắc tới kẻ khác.”
Đông Tuyết nghe thấy lời của Tề Tu thì nhíu nhíu mày, không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu.
“Lâu ngày không gặp, ca ca không nhớ ta sao?” Tề Tu từng bước chậm rãi đến gần Đông Tuyết, trong ánh mắt hiện lên dục vọng muốn cướp đoạt và sở hữu không hề che giấu.
“Tề Tu, bây giờ ngươi đã có hôn ước với Mạc Bạch, đừng có nói lung tung.” Đông Tuyết nghiêng đầu sang chỗ khác để né tránh ánh mắt của Tề Tu, y bị Tề Tu ép lùi về phía sau.
“Ca ca, huynh trốn ta sao?” Một trận gió nổi lên, Tề Tu trong nháy mắt tiến sát đến trước mắt Đông Tuyết, hung hăng nâng cằm y lên, buộc người kia phải đối mặt với gã.
Sức tay đang giữ cằm y mạnh đến mức gần như bóp nát xương cốt của y, Đông Tuyết âm thầm kinh ngạc, võ công của Tề Tu tinh anh, trong nháy mắt y khó mà có thể né tránh được động tác của Tề Tu.
“Thả ta ra!” Cảm giác khó chịu nơi cằm khiến Đông Tuyết nhăn chặt mày, từ cổ lên mặt y đều đã cực kỳ đỏ. Y nhìn Tề Tu, ánh mắt tràn ngập kinh tởm.
“Ca ca nhìn như vậy ta làm ta thương tâm đấy.” Ánh mắt của Đông Tuyết tựa như muốn đâm thẳng vào tim Tề Tu, âm thanh gào thét trong lòng gã càng lúc càng lớn, ca ca mà gã yêu nhất sao có thể nhìn mình như vậy.
Gã muốn dùng xích sắt trói y, Đông Tuyết sinh ra là người của gã, chết đi cũng là ma của gã!
“Chúng ta bây giờ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi!”
“À, không còn quan hệ, ca ca lợi dụng người khác sạch sẽ xong sẽ lập tức vứt bỏ đối phương? Cố Minh cũng là như thế sao?” Tề Tu khống chế Đông Tuyết đang cố gắng giãy giụa, trào phúng cười thành tiếng rồi tràn ngập ghen tỵ nói.
Đông Tuyết nghiến răng nghiến lợi, “Hắn không giống kẻ khác!”
“Không giống? Ca ca, huynh đã từng nói huynh yêu ta nhất, nếu không phải do tiện nhân Mạc Bạch kia thì ta đã không làm tổn thương huynh, cũng đã không để huynh đi!”
“Đông Tuyết, quay về bên cạnh ta đi.”
“Mạc Bạch si mê ngươi như vậy, sao ngươi có thể nói ra những lời này.” Đông Tuyết nghe gã nói thế thì hơi thất vọng, người trước đây trong ký ức của y đã hoàn toàn thay đổi, chuyện này y cũng có một phần trách nhiệm.
“Không phải, trong lòng ta tiện nhân kia sao có sánh được với huynh, ca ca nói như vậy, chẳng lẽ huynh ghen à?” Nội tâm Tề Tu dấy lên một chút hy vọng, Đông Tuyết nói như vậy hẳn là trong lòng vẫn còn có gã.
Nhưng câu nói tiếp theo của Đông Tuyết lại như đẩy gã vào hầm băng.
“Không thể nào, Tề Tu, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, ngươi chỉ là đệ đệ của ta, những lời như thế này về sau đừng nhắc đến nữa.” Đông Tuyết vô lực nhắm mắt lại, cố nén chua xót dâng trào từ chóp mũi.
Nhìn thấy bộ dạng lạnh lẽo và cứng rắn không chịu phục tùng của Đông Tuyết, mắt Tề Tu đỏ lên, nỗi đau thương thống khổ trong lòng gần như muốn dìm chết gã.
“Vậy Cố Minh thì được, phải không?”
“Đúng, chỉ có thể là hắn, những người khác đều không được!” Đông Tuyết mở mắt ra nhìn gã, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, khi y nhắc đến Cố Minh, trong mắt y lóe lên một vẻ kiên định mà chính y cũng không nhận ra.
“Được, được, được lắm.” Nước mắt kia tựa như làm phỏng trái tim gã, Tề Tu rút tay về, tức giận đến mức thở hổn hển.
Đông Tuyết lẳng lặng nhìn dáng vẻ hiện giờ của Tề Tu, trong mắt y lộ ra vài tia tự trách lẫn nhẹ nhõm.
“Ta trước giờ đều chưa từng thích ăn quế hoa cao.”
Ngươi dắt người ngươi yêu đi ăn quế hoa cao, chẳng qua vì bản thân ngươi thích thôi.
Tề Tu của trước kia hay hiện tại đều như vậy, bản tính ích kỷ của gã vẫn không hề thay đổi.
Mà y chỉ vô tình nhắc tới một câu, Cố Minh đã biết y thích ăn hạch đào tô nhất.
“Tề Tu, buông tha cho nhau đi.”
“Chuyện hôm nay ta sẽ xem như chưa từng xảy ra…”
Đông Tuyết nói xong thì thở dài một hơi, y lặng lẽ định rời y, không ngờ sau cổ đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức.
Tề Tu ánh mắt tàn nhẫn ôm người ngất xỉu kia vào lòng.
Thứ gã muốn, không ai có thế lấy đi.
——————–