Khi Cố Minh nghe thấy giọng nói khắc sâu vào tận xương tủy kia, đồng tử hắn run mạnh, hắn cắn chặt đầu lưỡi để kéo lại chút thần trí sắp bị hút đi.
“Trương Chi Hải… Hôm nay ta sẽ đưa ông đi gặp Diêm Vương!”
Tiêu Nhạc một tay rút kiếm hướng về phía Trương Chi Hải, một tay kéo Cố Minh ra phía sau bảo hộ.
Cố Minh sắc mặt âm trầm gắt gao nhìn Trương Chi Hải, như thể đang nghĩ nên làm cách nào để người này chết thảm nhất.
“Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng! Cố Minh, ta đã nuôi nấng ngươi hơn mười năm, bây giờ cũng đến lúc ngươi báo ơn rồi!” Biểu hiện của Cố Minh dường như làm lão khá hài lòng, lão cười nhẹ hai tiếng rồi vung tay ra hiệu.
“Giết hắn cho ta!”
Khoảng sân vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên trở nên có chút ồn ào, hơn mười người từ xung quanh chậm rãi tiến lại gần hai người.
“Ngươi làm sao mà phát hiện ra bọn ta?”
“Cái này phải cảm ơn Tiêu thúc của ngươi, ta biết ngươi nhất định sẽ tìm hắn giúp đỡ, có điều là ngươi không biết rằng cổ trùng này có thể cảm ứng lẫn nhau, chỉ cần ngươi đến gần ta thì mẫu trùng sẽ lập tức nhận biết được, mấy ngày nay ta vẫn đang đợi ngươi đấy!”
Cố Minh nghe vậy thì híp mắt nhìn, mỉm cười trào phúng, “Thì ra là như vậy, được rồi, ngươi bây giờ có thể đi chết rồi.” Nói xong, hắn và Tiêu Nhạc liếc mắt nhìn nhau rồi rút kiếm đâm Trương Chi Hải.
“Nói khoác không biết ngượng… Các ngươi lên cho ta.”
Cả hai trong phút chốc đã bị tầng tầng lớp lớp bao vây, Cố Minh cắn chặt đầu lưỡi, một ánh kiếm trỗi dậy, xung quanh máu bắn tung tóe.
Chỉ là hai người vẫn không thể địch lại nhiều người, chưa kể tác dụng của u lan hương còn chưa tan, vì thế mà động tác của Cố Minh chậm hơn rõ ràng.
Y phục vốn dĩ sạch sẽ dần dần nhiễm màu máu…
“Minh nhi, ta bảo hộ ngươi, ngươi đi maui!”
“Không, Tiêu thúc, có đi thì cùng đi!”
“Ta ở Huyết Các hơn chục năm, sau lưng ta có Nguyên Lão Hội, Trương Chi Hải không dám đụng đến ta đâu!”
Trương Chi Hải nhìn hai người liên tục lùi lại thì hơi không nhẫn nại, “Mau bắt bọn chúng lại cho ta!”
Cánh tay và đùi của Cố Minh đều đã bị thương, đau đớn cộng thêm kích thích của u lan hương làm cho trước mắt hắn dần trở nên tối đen.
Không! Cố Minh thở gấp một hơi rồi chống lại đòn tấn công của đối thủ, đồng thời để ý một chút vào Trương Chi Hải.
Đám thuộc hạ tiến lên vây quanh hai người, nhưng bọn chúng càng ngày càng cách xa Trương Chi Hải, giữa sân dường như có một khoảng trống.
“Tiêu thúc!”
Tiêu Nhạc hiểu ý của Cố Minh, xoay người che chắn trước mặt Cố Minh.
“Nhanh!”
Cố Minh nghiến chặt răng, dùng hết sức lực ném kiếm hướng thẳng về phía Trương Chi Hải.
“Xoẹt” một tiếng, kiếm phá không đâm về phía Trương Chi Hải, Trương Chi Hải đột nhiên nghe thấy tiếng kiếm phát ra từ không trung thì ngẩng đầu nhìn, lúc còn đang khiếp sợ chưa kịp tránh thì đã bị kiếm đâm trúng vai, hung hăng đóng ở trên cửa.
Mà bên kia, hai mắt Cố Minh đã tối sầm lại, hắn không còn khí lực, giãy giụa mấy cái nhưng vẫn bị người của Trương Chi Hải bắt được.
Bả vai đau đớn dữ dội, sắc mặt Trương Chi Hải tái nhợt, lão rút kiếm từ trên vai rên rỉ, bả vai vốn nguyên vẹn lúc này chỉ có một lỗ máu, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Trương Chi Hải run rẩy che vai, cầm kiếm chĩa về phía hắn.
“Được… Được lắm Cố Minh, đưa hắn đến trước mặt ta, ta muốn tự tay giết hắn!”
Cố Minh bị tóm lấy hai tay kéo về phía Trương Chi Hải, gương mặt hắn đã đầy máu.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Chi Hải trước mặt, Cố Minh không biết vì sao lại thấy hơi buồn cười, lập tức cười một tiếng.
Chỉ là trong im lặng tiếng cười có vẻ hơi đột ngột, như một bạt tay tát vào mặt Trương Chi Hải.
Quả nhiên, sắc mặt của Trương Chi Hải lại tối sầm đi mấy phần, lão nhìn gương mặt tuy đẫm máu nhưng ánh mắt lại càng có thần của Cố Minh, tay cầm kiếm của lão càng lúc siết càng chặt.
Cố Minh vừa liếc nhìn lão vừa giễu cợt, trong mắt như có lửa đốt, “Ngươi cũng chẳng sống được bao lâu đâu!”
“Việc này không cần ngươi quan tâm!”
“Trương Chi Hải, nếu ngươi dám động vào hắn, Nguyên Lão Hội sẽ không tha cho ngươi!” Nhìn Trương Chi Hải cầm kiếm đi đến trước mặt Cố Minh, Tiêu Nhạc chật vật muốn đứng lên nhưng chỉ uống công vô ích.
“Lúc trước là ta giữ lại ngươi, hôm nay ta nên đưa ngươi đi.” Trương Chi Hải nâng kiếm lên.
Cố Minh ngẩng cao đầu, đồng tử sáng ngời phản chiếu khuôn mặt xấu xí của Trương Chi Hải.
Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hắn hiện tại có chút nhớ Đông Tuyết…
Chỉ là sau này dường như không thể gặp nhau nữa rồi…
Hắn thật không nỡ bỏ y.
…
Cố Minh nhắm mắt lại, chỉ nghe một tiếng chói tai như muốn nổ tung của vũ khí chạm vào nhau.
Cố Minh đột ngột mở mắt ra, thấy Trương Chi Hải đang đơ ra tại chỗ với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mông lung.
Cùng với thanh kiếm gãy rơi xuống mặt đất.
Nhớ nhung trong lòng hắn trong nháy mắt được phóng đại!
“Ta xem các ngươi ai dám động vào hắn!”
——————–