Sau mấy ngày Cố Minh mặt dày bám lấy Đông Tuyết, cuối cùng thái độ của y cũng mềm đi.
Cố Minh chống mặt nhìn Đông Tuyết đang uống trà, hắn đang chậm rãi thăm dò tính tình của Đông Tuyết.
Một người có vẻ ngoài lạnh lùng cao quý như hoa sen tuyết, nhưng trái tim lại càng dịu dàng hơn bất kỳ ai khác…
“Trên mặt ta dính gì sao?” Đông Tuyết khẽ đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn Cố Minh.
“Cái này thật ra thì không có, chỉ là ta muốn nhìn thôi.” Cố Minh cong môi cười cười, nghiêng người tiến sát lại Đông Tuyết thêm một chút, có thể xem là được voi đòi tiên.
“…” Người này càng ngày càng không có phép tắc.
Khi Đông Tuyết đang định nói gì đó, một tiếng chim hót sắc bén từ ngoài cổng truyền đến.
Đầu ngón tay đang cầm tách trà của Đông Tuyết khựng lại, một lúc sau y mới có phản ứng, đứng dậy bước ra ngoài.
“Ta ra ngoài một lát.” Tuy trên mặt Đông Tuyết không lộ ra biểu cảm gì, nhưng bước chân gấp gáp đã thể hiện rõ nội tâm dậy sóng của y.
Cố Minh trầm mặt liếc nhìn bóng lưng của Đông Tuyết, lặng lẽ siết chặt tay thành quyền.
Một con chim bồ câu vỗ cánh đậu lên khuỷu tay của Đông Tuyết, Đông Tuyết gỡ thứ buộc trên chân nó xuống.
Ngoài một túi tiền nhỏ thì không còn gì khác.
Đông Tuyết siết chặt lấy túi tiền, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, cả người giống như một bức tranh thủy mặc bị vẩy mực, lộ ra vẻ thê lương.
Y không cần mở ra cũng biết trong túi có gì, đây là ngọc bội năm ấy y tặng cho Tề Tu.
Năm ấy vào sinh thần của Tề Tu, y đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể lấy ra ngọc bội tùy thân y mang theo từ nhỏ.
Ngọc bội này được xem là tín vật định tình của hai người…
Nhưng hiện tại, Tề Tu trả ngọc bội lại cho y, còn có cái gì không hiểu nữa?
Đông Tuyết không thể giải thích được tâm trạng hiện tại của mình, y cảm thấy Tề Tu không muốn y là chuyện hiển nhiên, nhưng lại không khỏi cảm thấy có chút khổ sở.
Cảm giác lồng ngực nhói đau này không thể lừa dối được chính mình.
Đến cuối cùng vẫn chỉ có y tự mình đa tình, sau ngần ấy năm, Tề Tu vẫn hận y đến tận xương tủy.
Nhưng rốt cuộc cũng là y có lỗi với gã, đã như vậy, thôi thì cứ quên đi…
Một mạng đổi một mạng, cuối cùng đã thanh toán xong.
Đông Tuyết cụp mắt xuống, im lặng hồi lâu, sau đó ném cái túi trong tay xuống hồ nước bên cạnh.
Cố Minh tựa vào một cây đại thụ, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của Đông Tuyết…
Hắn không thể nôn nóng được.
…
Cố Minh mấy ngày nay hơi có chút không yên lòng, nhưng hắn không thể giải thích được nguyên nhân.
“Rẹt!” Cố Minh không chú ý làm đứt tay, máu từ từ chảy xuống, Cố Minh hiếm khi đơ người như lúc này.
“Cố Minh, ta muốn ra sau núi một chuyến.”
“Hay là ta đi cùng huynh.”
“Ta định đi một mình…”
Cố Minh nhìn Đông Tuyết rồi bất giác nhẹ giọng, “Vậy huynh nhớ cẩn thận an toàn…”
“Được.”
Nhưng Cố Minh vẫn tiễn Đông Tuyết ra khỏi rừng trúc, đến khi Đông Tuyết bất đắc dĩ nói, hắn mới quay đầu rời đi.
Cố Minh sau khi trở về liền bắt đầu luyện công trong lúc rảnh rỗi, mấy ngày nay nội lực của hắn đã khôi phục hơn chín phần.
Nhưng ngày tháng trôi qua, hắn cảm nhận rõ ràng cổ trùng trong cơ thể mạnh mẽ hơn mấy ngày trước.
Đây là một điềm xấu đối với hắn lẫn Trương Chi Hải.
E rằng lão già kia không đợi được nữa.
Con ngươi Cố Minh tối sầm, trong mắt tâm tư nổi sóng nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại…
Sắc trời đã tối, Cố Minh vẫn không thấy bóng dáng Đông Tuyết quay về.
Trong lòng lo lắng, nghĩ ngợi ngàn vạn. Hắn cuối cùng vẫn không thể an tâm, chuẩn bị ra ngoài tìm Đông Tuyết.
Vừa đến rừng trúc, Cố Minh dừng lại vài bước, xung quanh đây thế mà tràn ngập mùi máu tanh…
Cố Minh nhíu chặt mày, trong nháy mắt tim hắn như chùng xuống, tay vô thức run lên.
Bình tĩnh, Đông Tuyết sẽ không sao!
Cố Minh cố khắc chế tâm tư của mình, ép bản thân phải bình tĩnh rồi nhanh chóng truy tìm nguồn gốc của mùi máu.