Một câu nói từ miệng Hàn Khiết Tình thốt ra khiến hai người còn lại là Tô Ân Nhiên và Tích Thấu chết sững.
Bọn họ có nghe lầm không nhỉ? Hàn đại tiểu thư Hàn Khiết Tình bây giờ biết rung động rồi hay sao? Nhưng mà đối tượng lại là Lục Sát?!
Trời ạ đây quả là tin động trời nha!
Tích Thấu suy nghĩ gì đó rồi vội nói:
“Nhưng mà Khiết Tình à, cậu thích hắn ta rồi không biết đó là may mắn hay là xui xẻo nữa đấy!”
Hàn Khiết Tình mù mờ hỏi lại:
“Cậu có ý gì?”
“Như mình đã nói lúc nãy đấy, hắn ta là lão đại của một băng đảng lớn. Nhiều người nói hắn ta thủ đoạn tàn nhẫn nhưng không ai tìm ra chứng cứ để bắt hắn ta lại cả!”. Tích Thấu đem bao nhiêu sự hiểu biết của mình ra nói với Hàn Khiết Tình.
“Như thế thì sao chứ?”
Quả thật Hàn Khiết Tình cũng không phải chưa nhìn thấy Lục Sát giết người nhưng lần đó là cứu cô nên cô nghĩ hắn bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Tích Thấu và Tô Ân Nhiên thấy không khuyên được Hàn Khiết Tình nên cũng đành chịu.
Bọn họ biết Lục Sát là người không dễ dây vào được, thủ đoạn tàn nhẫn của hắn không phải bọn họ không nghe thấy. Ít ra cả hai người họ đều muốn tốt cho Hàn Khiết Tình nên mới lo lắng như vậy.
Còn Hàn Khiết Tình không để ý đến những điều về Lục Sát. Cô chỉ biết rằng trái tim cô giờ đây đã rung động, đã đập loạn nhịp vì một người đàn ông tên Lục Sát...
...----------------...
Căn cứ bí mật.
Trên thư phòng ở đây có vài người mặc đồ nghiêm chỉnh đứng sau lưng một người đàn ông cao lớn.
Lục Sát hiên ngang quay lưng lại với bọn họ. Một người đàn ông trung niên lên tiếng kính trọng với hắn:
“Lão đại! Hiện tại tên Nike đã ăn trộm một lượng lớn vũ khí súng và pháo cấm chạy trốn đến Singapore. Không biết lão đại định xử lý tên phản bội đó như thế nào?”
Lục Sát im lặng hồi lâu, nghĩ nghĩ một lát hắn nhếch môi cất giọng lạnh lùng:
“Trước tiên cho người qua Singapore bắt hắn ta về trước đã. Còn những loại súng và pháo cấm thì mang về một ít. Tránh làm kinh động đến bọn cảnh sát!”
Những người còn lại gật đầu rồi nhanh chóng chào Lục Sát một tiếng xong rảo bước nhanh ra ngoài.
Bọn họ sợ nhất là lão đại của họ. Chỉ cần phản bội Lục Sát nhất định sẽ không còn đường sống, dù trốn tận chốn nào Lục Sát nhất định cũng tìm ra được kẻ đó.
Tên Nike này đã vi phạm điều cấm kỵ nhất mà Lục Sát đặt ra. Hắn ta đã trộm những loại súng và pháo cấm nguy hiểm rồi trốn sang Singapore. Rồi đây không biết kết cục của Nike như thế nào khi sẽ phản bội Lục Sát...
...----------------...
Biệt thự Hàn gia.
Hàn Trạch Dương và Hàn Khiết Tình đang dùng cơm tối. Nhưng hôm nay cô lại chẳng có hứng thú để ăn mà cứ suy ngẫm về Lục Sát.
Hàn Trạch Dương thấy làm lạ, từ lúc cô về đến bây giờ cứ thẩn thờ không nói lời nào. Ông lo lắng hỏi:
“Khiết Tình! Con sao thế? Ăn cơm mà hồn để đâu vậy?”
Hàn Khiết Tình tỉnh táo lại:
“Con..con không sao!”
Rồi cô cười mỉm với Hàn Trạch Dương.
Sau khi ăn xong cô trở về phòng, nằm lăn lốc trên chiếc giường mềm mại không tài nào ngủ được. Cô cứ nhớ tới hình dáng của Lục Sát mãi, ước gì bây giờ cô có thể gặp hắn ngay lập tức!
Đúng là ông trời không phụ lòng Hàn Khiết Tình, cô vừa cầu xin như vậy thì điện thoại liền đổ chuông. Đây là một dãy số lạ, Hàn Khiết Tình cũng lười biếng nhận máy. Giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên:
“Là tôi đây! Lục Sát!”
Hàn Khiết Tình vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng nhớ lại tiểu thư như cô cũng phải có giá một chút đành cố đè nén lại cảm xúc tưng bừng trong lòng, cất giọng ngọt ngào:
“Sao anh lại có số điện thoại thoại của tôi?”
Hàn Khiết Tình nghe được tiếng cười khẽ của Lục Sát nhưng nào biết lúc này trên môi hắn là nụ cười lạnh lẽo như thế nào chứ.
Hắn nói:
“Số điện thoại của Hàn Khiết Tình em cũng đâu khó tìm ra đến vậy? Tôi chỉ cần điều tra một chút là được!”
Trên tay Lục Sát đang cầm một bản giấy tờ. Bên trong có tất cả những thông tin liên quan đến một người con gái. Đầu giấy ghi rõ ràng ba chữ: Hàn Khiết Tình.
Hàn Khiết Tình nghe vậy thì vui vẻ hẳn ra, không ngờ lúc này lại được nói chuyện với Lục Sát. Cô nhìn đến chiếc áo sơ mi đang treo gọn gàng ở một góc mà mỉm cười:
“Áo của anh khi nào tôi có thể trả được?”
“Không cần, em cứ giữ lại đi!”
Hàn Khiết Tình lúc này vui muốn hét lên. Cô chỉ giả vờ hỏi như vậy thôi chứ thật ra cô thích chết cái mùi hương trên áo của hắn. Cô hắng giọng một cái:
“Như thế sao được? Đây dù gì cũng là áo của anh, tôi lấy như vậy cũng không hợp cho lắm..!”. Thật ra vừa nói câu này Hàn Khiết Tình vừa cười tủm tỉm vừa vui mừng khôn xiết nhưng vẫn làm bộ như không muốn cho lắm..
Lục Sát cất giọng nhàn nhạt:
“Nếu em đã nói vậy thì có qua có lại đi. Em tặng tôi một món quà coi như đền lại! Thế nào?”
Hàn Khiết Tình nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
“Được! Hôm sinh nhật tôi sẽ tặng anh một món quà đặt biệt nhất! Lục Sát!”
Lục Sát nghe vậy thì nhếch môi rồi nói một câu “Được” xong nhanh chóng cúp điện thoại. Đôi mắt sâu thẳm ấy khẽ nhắm lại, đôi môi mỏng nhếch lên trong sự lạnh lùng khó tả.
Còn bên này Hàn Khiết Tình sung sướng mà cầm chiếc áo của Lục Sát lăn qua lăn lại.
Cùng ở một thành phố nhưng hai bộ dạng lúc này của Lục Sát và Hàn Khiết Tình lại vô cùng trái ngược nhau...