Đúng tám giờ tối tại khách sạn Condes de Barcelona. Trong nhà hàng khách sạn, một vị trí yên tĩnh nhất kế cửa sổ sát đất. Gương mặt Eirian lạnh lùng không chút biểu cảm nhìn người đang ngồi phía đối diện, bên cạnh cô là Khiết Khiết cũng khoanh hai tay trước ngực bày ra vẻ mặt khó chịu nhìn anh ta.
“Eirian, cô về bàn thật kĩ với Veronica lần nữa đi, điều kiện tôi đưa ra không phải ai cũng có được đâu. Cô biết không, rất nhiều tranh nhau muốn có được cơ hội này nhưng tôi vẫn không vừa mắt ai cả, tôi để giành cho Veronica là cô ấy phải nên cảm ơn tôi rồi đấy.” Người đàn ông ngồi đối diện lên tiếng, anh ta phát âm tiếng Tây Ban Nha khá chuẩn. Gương mặt mang vẻ đẹp của người Đức tự nhiên và lịch lãm, nhìn qua là một chàng trai phong lưu và kiêu ngạo.
Eirian nhếch môi cười lạnh, cô thong thả nâng mắt nhìn anh ta rồi chậm rãi nói: “Aillbe, những người anh không cho cơ hội đó dĩ nhiên không có tài năng bằng Veronica rồi, là do cô ấy có giọng hát mê người hơn tất cả những người anh từng gặp nên cơ hội này mới dành cho cô ấy.” Thanh âm Eirian trong trẻo lại mang sự châm biếm giễu cợt.
Điều cô vừa nói đã đánh trúng tim đen của Aillbe, anh ta hơi mím môi lại một chút, sau đó cười cười: “Cô Eirian nói quá rồi, mắt nhìn của tôi rất kén. Nhìn trúng Veronica là cô ấy đã có một sự may mắn lớn, hơn nữa, chỉ cần cô ấy đồng ý đến Hamburg hoạt động thì tương lai chắc chắn sẽ rộng mở.”
Eirian không hề có chút động tâm đến lời nói của anh ta, cô nhàn nhã rủ mi mắt rồi cầm tách cà phê lên chậm rãi thưởng thức, chẹp miệng một cái rồi cười khẽ: “Điều anh nói anh hiểu, đương nhiên cả tôi hiểu, và ngay cả Veronica cũng rất hiểu.”
Đôi mắt của Aillbe thoáng qua một tia kinh ngạc, anh ta chăm chú nhìn cô mà nheo nheo mắt: “Nếu đã hiểu rõ thì tại sao Veronica lại không chấp nhận? Quyền lợi của cô ấy nhận sau này sẽ không tầm thường đâu. Tôi không hiểu Veronica rốt cuộc là không vừa ý chỗ nào, nếu như không thích quyền lợi tôi đưa ra thì có thể bàn bạc thêm. Chuyện gì cũng đều...”
“Aillbe! Tôi biết anh rất có hi vọng về Veronica, nhưng mà...” Eirian không đợi Aillbe nói hết câu đã lập tức chặn ngang lời anh ta nói, sau đó cô đặt tách cà phê lên bàn, nhìn anh ta nghiêm túc lên tiếng: “Veronica sinh sống ở đây quen rồi, hơn nữa môi trường ở nơi này cũng thích hợp với cô ấy hơn Hamburg. Tôi biết quyền lợi và điều kiện ở đó rất tốt, có thể để cho Veronica phát triển vươn xa khắp thế giới. Nhưng cô ấy không có triển vọng và ham muốn vào những thứ đó, cô ấy chỉ muốn yên ổn hát và sinh sống tại thành lời Barcelona này mà thôi.”
“Eirian, Veronica thật sự từ chối một tương lai xán lạn như thế sao? Tôi đã nói rồi, chỉ cần Veronica từ bỏ Barcelona đi đến Hamburg, tôi sẽ để cô ấy đứng trên đỉnh cao của sự phát triển nghệ thuật.” Sắc mặt Aillbe đã tái xuống một chút, anh ta thật sự không muốn bỏ lỡ mồi chài này chút nào. Veronica là một tiềm năng mới, nếu như cô đến Hamburg thì chắc chắn tương lai sẽ rộng mở vô cùng, lúc đó anh ta cũng được thơm lây.
“Chú bám dai à, mami của cháu không hứng thú với mấy cái sự phát triển xa vời đó đâu ạ. Hơn nữa mami cháu thích ở Barcelona hơn, nơi khác mami cháu sống không quen, có khi nhìn thấy chú sẽ không muốn ra đường nữa huống chi theo chú về Hamburg ạ.” Lần này không đợi Eirian mở lời Khiết Khiết im lặng ngồi bên cạnh từ nãy giờ bất chợt lên tiếng, cô bé nói một tràng xong lại xoay qua nhìn Eirian rồi mỉm cười chớp chớp mắt long lanh: “Cô nói có đúng không, cô Eirian?”
Eirian hơi ngạc nhiên vì tài ăn nói của Khiết Khiết, mà theo cô hiểu rõ thì tài sắc bén của Veronica cũng không kém cô là mấy, quả nhiên mẹ nào con nấy mà. Khiết Khiết không chỉ thừa hưởng nhan sắc xinh đẹp còn giống luôn cả tài ăn nói sắc bén này, Eirian cúi đầu nâng tay cưng nựng gò má hồng hào mềm mại của cô bé, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn hẳn khi đối diện với Aillbe: “Khiết Khiết nói gì cũng đúng cả.”
Aillbe ngồi đối diện nhìn một lớn một nhỏ tình cảm, trong khi sự khó chịu của anh ta sắp bốc hơi lên đầu rồi, bị một cô gái từ chối rồi còn đưa người khác tới đây trực tiếp vã mặt anh ta thì thôi đi, lại còn tống thêm một cô bé đến đây chọc anh ta? Cái quái gì vậy chứ?
“Eirian, cô nên nói cho Veronica hiểu rõ đi. Cơ hội chỉ có một lần, nếu vụt mất rồi thì sau này dù xin thế nào tôi cũng không thèm ngó tới đâu!” Aillbe gần như lộ ra sự tức giận rõ ràng mà hừ mốt tiếng cất giọng.
Eirian điềm nhiên như không, hai tay vẫn cưng nựng gò má mũm mĩm của Khiết Khiết, bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, khẽ hời hợt lên tiếng: “Vậy thì tôi xin nói luôn với anh Aillbe đây, cơ hội này chúng tôi không nhận mà trực tiếp từ chối.”
“Cô... được lắm! Các người nhất định sẽ hối hận cho mà xem! Hừ!” Aillbe tốn công sức từ Hamburg lặn lội đường xa tới đây không những không thu lại lợi ích mà còn bị từ chối thẳng thừng như thế, gương mặt anh ta đã thẹn quá hóa giận, hùng hồn nghiến răng kèn kẹt rồi tức giận đứng dậy rời đi.
“Không tiễn nhé!” Eirian nhướng mắt nhìn bộ dạng tức giận của anh ta mà cười châm chọc rồi nói vọng theo.
“Bye bye chú bám dai như đĩa~” Khiết Khiết ngồi một chỗ cũng nhìn theo bóng lưng Aillbe mà cười lớn rồi vẫy tay líu lo.
“Được rồi, đừng trêu anh ta nữa, lần này anh ta bị mami của con làm tức chết rồi. Nhưng mà cũng nhớ công của hai chúng ta đuổi anh ta đi đó nha.” Eirian cười dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Khiết Khiết vài cái rồi lắc lắc đầu nói.
Khiết Khiết cười rạng rỡ tít cả mắt: “Dĩ nhiên rồi, mami nhất định sẽ rất cảm kích con với cô Eirian đó nha~”
“Con bé này... Thôi, chúng ta về đi, trễ lắm rồi!” Eirian hôn lên má Khiết Khiết một cái rồi buông cô bé ra lấy túi xách ở bên cạnh đứng lên rời đi.
“Vâng ạ!” Khiết Khiết cầm cây kem trên bàn ăn rồi để bàn tay nhỏ bé còn lại nắm tay Eirian rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Có lẽ do đi xuống quá hấp tấp nên con bé vừa nhảy xuống ghế đi ra khỏi chỗ ngồi, không để ý đến xung quanh nên vừa xoay người đột nhiên đâm sầm phải một cái váy màu đỏ rực, cây kem trên tay Khiết Khiết ịn lên một khoảng nhỏ bên váy của người trước mặt, theo sau đó là tiếng hét tức giận của cô gái rồi đột nhiên cơ thể nhỏ nhắn của Khiết Khiết bị đẩy ngã về sau.
“Aiza...” Khiết Khiết bị một cú đẩy ngã té ra đằng sau, lực từ tay người trước mặt này khá mạnh nên cô bé không hề phản ứng lại đã nhận lấy cơn đau ê ẩm từ phần mông và lưng.
“Khiết Khiết!” Eirian vừa mới lấy túi xách xong ai dè quay qua liền gặp tình cảnh này, cô lập tức hốt hoảng giật mình ngồi xuống dưới đỡ Khiết Khiết dậy, nhìn cô bé từ trên xuống dưới rồi xoa xoa phần lưng cô bé bị đập trên nền đất: “Con có sao không? Có bị thương nặng lắm không?”
Khiết Khiết nhíu chặt đôi lông mày, hốc mắt cô bé hơi đỏ hoe lên nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào, phủi phủi tay chân đứng dậy rồi lắc đầu: “Không sao ạ...”
“Này con bé kia! Mày đi đường không nhìn à? Kem của mày dính lên váy của tao cả rồi đấy!”
Eirian vừa thở phào nhẹ nhõm khi Khiết Khiết không bị thương nặng thì từ đỉnh đầu liền truyền tới một giọng nói chanh chua chảnh chọe, cô nhíu mày một cái ngẩng đầu lên, bắt gặp một người phụ nữ với gương mặt kha khá xinh đẹp nhưng trang điểm cực kỳ đậm, trên người là chiếc váy máu đỏ hở hang dài qua đầu gối một chút, bên trên lộ ra bờ vai trần cùng bầu ngực đầy đặn và khe ngực sâu thoắt ẩn thoắt hiện, bên dưới là đôi chân thon dài trắng ngần, bộ váy ôm sát thân hình nóng bỏng của cô ta, vẻ phong lưu phóng đãng đều thể hiện qua vẻ bề ngoài của cô ta. Nhưng ngay váy chỗ đùi cô ta bị ướt một mãng, màu đỏ rực nên dễ dàng nhìn thấy đây là kem vừa bị dính bẩn, cô ta trừng trừng mắt tức giận nhìn Khiết Khiết và Eirian.
“Cô gái, con bé vô tình đụng trúng cô cho tôi xin lỗi. Váy của cô bị bẩn tôi có thể bồi thường lại cho cô, nhưng mà sao cô lại đẩy ngã con bé?” Eirian từ từ đứng dậy rồi kéo Khiết Khiết ra đằng sau, chắn trước người bảo vệ con bé, đối diện với cái nhìn tức giận của cô gái trước mặt mà không hề sợ hãi, mấy lời nói ban đầu còn mang một chút áy náy nhưng đến câu cuối cùng liền lộ ra sự sắc lạnh.
“Hừ, cô nói nghe hay thế? Cô có biết chiếc váy này của tôi mắc bao nhiêu không hả? Con bé đó làm bẩn nó rồi dĩ nhiên các người phải chịu trách nhiệm, đẩy ngã một cái thì có sao?” Người phụ nữ trước mặt ra vẻ ý thế hiếp người, vô cùng kiêu căng ngạo mạn, thái độ không xem ai ra gì mà trừng mắt tức giận nói.
Sắc mặt Eirian trầm xuống, cô nhìn cô ta bằng đôi mắt sắc lẻm, hoàn toàn bày ra sự khinh thường cô ta: “Được thôi, đẫy ngã một cái thì không sao đúng không?” Nói tới đây cô hơi dừng lại, quan sát vẻ mặt nghi ngờ của người phụ nữ trước mặt mà không nói không rằng tiến lên đẩy ngã cô ta một cái.
Người phụ nữ không kịp phản ứng nên bị loạng choạng ngã về sau rồi té xuống đất, gót giày quá cao vì cú ngã mà bị gãy làm đôi, cô ta vừa níu lấy góc bàn liền đứng lên nhưng bị trẹo chân, sắc mặt đau đớn tái nhợt mà trừng trừng sự tức giận nhìn Eirian, quát lớn: “Con nhỏ chết tiệt, ai cho cô dám đẩy ngã tôi hả? Cái con bé kia làm bẩn váy của tôi thì thôi đi, tôi đẩy lại nó một cái thì có sao? Bây giờ cô lại dám đẩy tôi? Có tin tôi kiện các người không?”
Đối diện với sự tức giận của ta Eirian tỏ ra vô cùng thản nhiên, cô hời hợt cười châm chọc một tiếng: “Được thôi, cô có giỏi thì cứ kiện đi. Quên nói cho cô biết, anh trai tôi là luật sư giỏi nhất nơi này, hơn nữa ở đây còn có camera. Để lúc đó hình ảnh cô là một người lớn lại đi bắt nạt một cô bé lộ ra bên ngoài thì ai sẽ chống đỡ cho cô?”
Gương mặt người phụ nữ kia lập tức tái nhợt, cô ta quên mất đi là khách sạn năm sao, camera dĩ nhiên sẽ có khắp nơi. Điều Eirian vừa dọa qua sắc mặt của cô thì có lẽ là thật, cô ta trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi quyết định bỏ qua việc này, kiêu căng đánh lãng sang chuyện bồi thường: “Được, tôi không truy cô các người nữa. Nhưng cô nhất định phải bồi thường chiếc váy này của tôi, nếu không tôi sẽ làm ầm chuyện này lên.”
“Được! Tôi bồi thường cho cô, nói ra một cái giá đi!” Eirian gật đầu không do dự ngay lập tức, dù gì thì là Khiết Khiết vô tình đụng trúng cô ta trước mới để kem dính lên váy của cô ta, bồi thường cho cô ta là chuyện hiển nhiên, nhưng cô hi vọng người phụ nữ ngạo mạn này sẽ thành thật đưa ra cái giá hợp lý.
Người phụ nữ trước mặt xoa xoa hai lòng bàn tay ửng đỏ vì cú ngã ban nãy, chống vịn vào mép bàn rồi nhếch môi cười khẩy: “Bốn trăm vạn tệ!”
“Cái gì?” Eirian lập tức há miệng hét vào mặt cô ta, đôi mắt cô lóe lên một tia sắc lạnh trừng trừng nhìn cô ta rồi chuyển sang nụ cười giễu cợt: “Cô nói đùa à? Váy của cô nhìn sơ qua không đến hai trăm vạn tệ, mà cô lại đòi cái giá bốn trăm vạn tệ với tôi? Đây rõ ràng là cô nâng gấp hai ba lần giá cả của chiếc váy này! Bốn trăm vạn tệ ư? Sao cô không đi cướp ngân hàng đi?”
Người phụ nữ trước mặt bày ra vẻ khinh bỉ nhìn chằm chằm Eirian, nhếch môi châm chọc một tiếng: “Sao? Không có tiền à? Nếu không có bồi thường cho tôi thì cũng được. Nhưng mà...” Nói tới đây cô ta hơi ngập ngừng, đảo mắt xung quanh một vòng, vị trí chỗ bọn họ đứng là chỗ yên tĩnh nhưng vì sự ầm ĩ nãy giờ mà xung nhịp đã có không ít người nhìn sang, hầu như gần hết cả nhà hàng đều tập trung ánh mắt vào chỗ này bằng sự săm soi, cô ta hài lòng nhướng mắt nhìn Eirian, cười giễu cợt khinh thường một tiếng: “Hay là bây giờ ở ngay tại chỗ này, cô cùng con bé kia quỳ xuống xin tôi tha lỗi, tát vào mặt mình một trăm cái, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô.”
Eirian siết chặt bàn tay thành nấm đấm mà nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh. Người phụ nữ kiêu căng trước mặt này rõ ràng là ỷ thế hiếp người đây mà, trước mắt bốn trăm vạn tệ Eirian không có đủ, nhưng nếu đi nói với Veronica chuyện này sẽ khiến cô ấy thêm sầu lo hơn nữa, mà nếu cô ta làm ầm lên nhất định sẽ ảnh hưởng đến Veronica, bởi vì một khi chuyện này bị phốt lên mạng thì ít nhiều người thích Veronica cũng biết đến sự tồn tại của Khiết Khiết, nhất định sẽ nghĩ rằng cô ấy không biết cách dạy con. Còn vấn đề tiền bạc, mặc dù Eirian và Veronica đã tiêu xài hợp lý nhưng nếu đột nhiên chi ra bốn trăm vạn tệ thì nhất định sẽ có phiền phức, số tiền đó không nhỏ chút nào, là bằng cả một khoản tiền đi hát một tháng trời của Veronica...
Làm sao đây... Eirian nhìn xung quanh một hồi, bây giờ người đứng xem góp vui càng nhiều rồi, quả nhiên người phụ nữ đó muốn nhục mặt cô đây mà... Nên làm thế nào đây...
Vành mắt Khiết Khiết đã đỏ hoe, cô bé níu lấy ống váy của Eirian ngẩng đầu lên, gương mặt đáng thương mà buồn bã khiến người ta không khỏi đau đớn một phen: “Cô Eirian, cháu xin lỗi...”
“Đừng sợ... Khiết Khiết... Cô sẽ không để cháu chịu thiệt thòi...” Eirian cúi đầu nhìn hốc mắt đỏ của Khiết Khiết mà chua xót trong lòng, khẽ xoa đầu con bé một cái trấn an mà dịu giọng nói.
“Sao? Không có tiền bồi thường thì lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi đi, tôi sẽ rủ lòng từ bi thương xót mà bỏ qua cho cô. Nếu không thì lập tức mang bốn trăm vạn tệ ra đây, nếu không đừng trách tôi làm ầm chuyện này...” Người phụ nữ trước mặt có cái nhìn vô cùng khinh bỉ phóng về phía Eirian, cô ta không tin hôm nay không lấy lại mặt mũi.
Eirian ngẩng đầu nhìn cô ta, vừa định lên tiếng thì đằng sau vang lên một giọng nói u ám lạnh lẽo như cõi âm ty vọng về...
“Bồi thường bao nhiêu, tôi trả!”