Bệnh tình của hắn suốt bốn năm nay đã giằn vặt cả tinh thần lẫn thể xác của hắn, khiến Lục Sát càng ngày càng trở nên cách biệt với thế giới hiện tại.
Tính tình hắn càng trở nên lạnh lùng hơn xưa, lời nói lại càng tiết kiệm hơn trước, trên mặt lại không còn chút cảm xúc đối với người khác, như một cỗ máy hoạt động trên thân thể con người làm bằng xương bằng thịt vậy. Hầu như từ lâu rồi trên môi hắn đã không còn một nụ cười vui vẻ nào nữa, thay vào đó chỉ là những lúc nhếch môi lạnh lẽo.
Đang trầm tư suy nghĩ mông lung, ánh mắt Lục Sát lại như thói quen dán lên chiếc đồng hồ đeo tay của nam trên bàn làm việc, lúc nãy hắn đã đem từ tủ đầu giường trong phòng sang đây.
Chiếc đồng hồ thoạt nhìn rất sang trọng nhưng lại trong bộ dạng không hoàn chỉnh, dây đeo là được dùng keo cẩn thận nối lại, mặt kính đồng hồ còn vỡ tan bành hằng lên những vết nức trên mặt kính, dưới dây đeo đồng hồ nhờ vào ánh sáng dịu nhẹ còn phát họa lờ mờ hai chữ “LC”.
Đôi mắt Lục Sát dần trở nên ảm đạm, nhưng sâu trong con ngươi đó lại một một sự lạc lõng cô độc buồn bã, hắn day ngón tay chạm nhẹ lên hai chữ “LC” đó, từ lúc đeo nó hắn không hề biết trên đồng hồ khắc hai chữ này, đến khi vào một ngày hắn...
Nghĩ tới đây trái tim Lục Sát như bị ai đó bóp nghẹt lấy một cách đau đớn, lồng ngực bị vả mạnh một phát ngào ngạt.
Chiếc đồng hồ này đã từng bị chính tay Lục Sát đập nát vào ngày đính hôn bốn năm trước. Sau hiện trường hỗn loạn đó, Lục Sát đã quay trở lại tìm nó, tuy nhiên chỉ là một chiếc đồng hồ như phế vật lẻ loi nằm ở một góc, mọi bộ phận đều đã bị hủy hoại không hoàn chỉnh.
Hắn đem chiếc đồng hồ trở về nhà, mỗi ngày đều nhốt mình trong thư phòng sửa lại đồng hồ, cẩn thận từng li từng tí ghép lại những mảnh vỡ của mặt kính, đến nổi tay hắn đều bị những mảnh vỡ sắc nhọn đó đâm vào, máu rỉ giọt đọng lại trên mặt kính.
Ngày đầu tiên chính tay hắn sửa đồng hồ mà không cần nhờ tới ai khác đã trải qua cực kỳ khó khăn, mỗi lần nối lại dây và ghép mặt kính lại đều không thành, vì mỗi bộ phận đều rất nhỏ nên khi ghép phải thật sự cẩn thận đến nổi hắn không dám thở mạnh. Cứ một lần thất bại rồi lại một lần nữa, từ ánh sáng bình minh đến khi ánh trăng xuyên qua cửa sổ mà Lục Sát vẫn ngồi yên một chỗ không động đậy, mồ hôi ướt đẫm cả người, nguyên một ngày hắn không hề động đến đồ ăn nước uống mà cao đôn tập trung hết mọi tinh thần mà sửa lại, lần đầu tiên hắn lại có thể kiên nhẫn đến vậy.
Cuối cùng sau hai ngày không ăn không ngủ Lục Sát đã thành công ghép lại đồng hồ, tuy nhiên không còn vẻ sang trọng xa xỉ như lúc ban đầu. Cũng may do hắn đã cẩn thận từng chi tiết nên chiếc đồng hồ vẫn còn đeo được, chỉ là bề ngoài trở nên tầm thường vì vết nức còn không bằng một chiếc đồng hồ quê mùa.
Nhưng Lục Sát vẫn luôn đeo nó trên cố tay đến ban đêm mới tháo ra và vẫn luôn khư khư giữ bên cạnh, cũng nhờ lú sửa lại hắn mới nhìn thấy hai chữ “LC” đó, không ngờ người con gái khiến hắn nhớ nhung yêu thương đã khắc lên món quà của hắn tên phiên âm của hắn.
Cứ mỗi lần nhìn thấy hai chữ đó cõi lòng Lục Sát đều đớn đau, ngón tay lưu luyến vuốt ve hai chữ đó, bất chợt hắn nhớ tới một sự kiện mà đã khiến hắn day dứt đau khổ mãi cũng như ngập tràn trong sự hạnh phúc
Ba năm trước đây Lục Sát đã có một lần đến Thành phố St.Petersburg, Nga kí hợp đồng về một hạng mục rất quan trọng thu lại số tiền lên đến vài tỉ cho tập đoàn, lúc đang kí kết với vị Tổng giám đốc hợp tác với hắn - Nadezhda, khi ông ấy vô tình nhìn thấy trên cổ tay hắn đeo chiếc đồng hồ với bề ngoài như thế thì hơi kinh ngạc một chút, một người đàn ông cao cao tại thượng muốn gì cũng có như Lục Sát đang ngồi trước mặt ông đây lại đeo chiếc đồng hồ nát bét mà hết sức tầm thường này à? Ông không nhịn được lên tiếng hỏi: “Chắc chiếc đồng hồ này rất quan trọng với Lục chủ tịch đây nhỉ?”
Ngón tay đang cầm bút kí tên của Lục Sát chợt cứng đờ, hắn nâng nhẹ mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình mà trái tim hơi đau đớn lại, trầm mặc giây lát rồi dùng tiếng Nga chuẩn xác trả lời lại; “Đúng thế, dù vẻ bề ngoài của nó rất tầm thường nhưng lại là thứ rất quan trọng với tôi.”
Sau đó, Lục Sát nhanh gọn ký tên mình xong rồi lại như thói quen nâng bàn tay thon dài vuốt ve chiếc đồng hồ, bất chợt nói: “Có một người đã tặng nó cho tôi, Odnoliub.”
Nadezhda nhìn chằm chằm lấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của hắn, nghe nói thế thì hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Đây là tên của đồng hồ này sao?”
Lục Sát gật đầu.
Nadezhda hơi ngẩn ra một chút rồi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập một sự lưu luyến và trân trọng nhìn chiếc đồng hồ này như một châu báo vô giá trị, và khi hắn nói tên ra thì ông lập tức bật cười: “Vậy thì đây chắc chắn là hồng nhan tri kỉ của ngài Lục đây tặng rồi.”
Lục Sát nghe ông ấy nói như thế thì có chút kinh ngạc, nhìn qua là biết phụ nữ tặng rồi sao?
Nhận được ánh mắt ngờ ngợ của Lục Sát, nụ cười hiền lành và mang sự hâm mộ trên môi càng đậm: “Không phải là nhìn qua đã biết, mà là cái tên của chiếc đồng hồ này. Rất ý nghĩa, rất đặt biệt!” Nói tới đây Nadezhda nhìn Lục Sát bằng ánh mắt ái muội, không để ý đến hình tượng mà trêu chọc một câu: “Xem ra hồng nhan này rất nặng tình với ngài Lục đấy!”
Lục Sát hoàn toàn không hiểu ông ấy nói gì, gương mặt vô cảm giờ đây lại có chút ngờ nghệch và ngây ngô, hắn nhíu mày lên tiếng: “Odnoliub rất đặt biệt sao?”
Nadezhda cười đến tít cả mắt, ông còn nghĩ rằng Lục Sát giả vờ mà khiêm tốn che đi về chuyện tình đầy hạnh phúc của mình, thản nhiên cười ha hả: “Ngài Lục đây thật đúng là khiêm tốn. Odnoliub được đặt tên cho chiếc đồng hồ này mà còn là ngài đeo thì không phải cho thấy người tặng cực kỳ nặng tình với ngài sao? Kẻ si tình chỉ có một tình yêu duy nhất trong cuộc đời, người đó được gọi là ‘Odnoliub’, đây là một từ mà những người có niềm hứng thú về những cái tên mang ý nghĩa đặt biệt về tình yêu của mình đối với đối phương trong tiếng Nga.” Nói đến đây nụ cười tràn đầy mờ ám của ông lại vang lên, trêu chọc một câu ám muội: “Không ngờ hồng nhan của ngài Lục thật sự yêu ngài say đắm nha, chỉ tặng đồng hồ thôi mà cũng đã suy đi tính toàn từng chút cảm tình dành cho ngài rồi...”
Chính Lục Sát cũng không biết lúc ấy sắc mặt hắn ra sao, hắn chỉ biết cả người như bị hóa phép mà bất động thật lâu, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mình. Khi nghe những lời nói đó của Nadezhda đã thức tỉnh ý nghĩa của Odnoliub, như một dòng mật ngọt chảy vào cơ thể hắn. Tuy nhiên, sau khi biết được ý nghĩa trái tim hắn lại đau đớn không thể tả, hóa ra người con gái đó thật sự yêu hắn... rất nặng tình với hắn...
Vậy mà... Rốt cuộc hắn đã làm chuyện gì chứ?
Lục Sát hắn đã vô lương tâm đến mức nào chứ? Chính tay mình hủy hoại đi nó trước mặt Hàn Khiết Tình, hủy đi tín ngưỡng tình yêu của cô dành cho hắn... Cô nói rất đúng, trái tim của hắn quá lạnh lẽo, cô đã dành trọn tình yêu của mình để sưởi ấm nó vậy mà hắn lại tàn nhẫn chà đạp đi tình yêu của cô...
Kí ức về chuyện cũ chợt dừng lại ở đây, Lục Sát chậm rãi mở đôi mắt vô hồn ra, bỗng một giọt nước mắt theo khóe mắt hắn chậm rãi chảy xuống trượt qua gò má cao.
Lục Sát cười khổ một tiếng, nheo đôi lông mày mệt mỏi lại rồi lấy điện thoại ra gọi vào số trên danh bạ, chỉ vài giây sau như một thói quen thường ngày mà bên kia đã nhận máy: “Lão đại có gì phân phó ạ?”
“Đặt vé máy bay đi. Ngày mai chúng ta xuất phát đến Thành phố Barcelona.” Giọng nói trầm khàn của Lục Sát chậm rãi vang lên, một câu nói ngắn gọn không hề dài dòng nhưng lại mang theo sự lười biếng khi nói chuyện của hắn.
Duật Ấn ở đầu dây bên kia lập tức cung kính đáp lời: “Vâng, lão đại! Có cần nhiều người theo không ạ?”
“Tùy.” Hắn nhàn nhạt phun ra một chữ không chút cảm xúc, chỉ một chữ ngắn gọn cũng đủ khiến để Duật Ấn hiểu.
Vì theo lịch trình thì ngày mai Lục Sát phải đến Barcelona để khảo sát công xưởng sản xuất xe và nhà máy ở bên đó, tuy nhiên vị lão đại này của anh ta tính khí thất thường, không bao nhiêu để tâm đến lịch trình. Nói tóm lại là hắn chán nản lúc nào thì sẽ làm theo lịch trình, còn không chán nản... mà cũng chẳng vui thì sẽ mặc kệ tất cả. Nên dù bây giờ có đã là ba giờ rưỡi sáng đi chăng nữa thì Duật Ấn cũng phải bò dậy làm theo lời hắn.
Không đợi anh ta nói thêm gì Lục Sát đã cúp điện thoại, bầu không khí trong thư phòng lần nữa chìm vào tĩnh mịch u ám, sự cô đơn trống vắng bao trùm lấy người đàn ông khiến người ta có chút đau lòng, bóng lưng hắn rộng lớn nhưng lại mang sự buồn bã trải dài trên sàn nhà, hoàn toàn chìm trong vẻ bi ai và mệt mỏi.
...----------------...
Thành phố Barcelona, Tây Ban Nha.
Barcelona là thành phố cổ xinh đẹp đáng yêu quanh năm với bãi biển ngập tràn ánh nắng có các chợ ngoài trời, nhà hàng, cửa hàng, viện bảo tang và nhà thờ… với một hệ thống giao thông tiện nghi và hiện đại. Không chỉ được mệnh danh là thiên đường nắng ấm của châu Âu lạnh lẽo mà còn là nơi thích hợp để bắt đầu một cuộc sống yên bình không lo nghĩ ở đây.
Trên đường đến sân bay Quốc tế Barcelona.
Một chiếc xe MPV thong thả lăn bánh trên quốc lộ, bên trong xe tràn ngập tiếng nói chuyện của hai cô gái và tiếng cười khanh khách của một cô bé nhỏ.
Ngồi bên tay trái là cô gái có gương mặt mang hai dòng máu Tây Ban Nha - Trung Quốc, gương mặt cô mang một vẻ xinh đẹp dịu dàng, tựa như đóa hoa sen yên bình nở rộ trong hồ nước. Nhưng cô gái lại có tính cách khá bướng bỉnh, trong sự bướng bỉnh ấy lại một vẻ đáng yêu khó tả. Cô gái cười tít mắt nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh mình, ánh mắt đảo quanh gương mặt trầm lặng của người con gái mà nhẹ giọng trêu chọc: “Veronica, lát nữa là được gặp anh Tiểu Duệ rồi, cậu có cảm giác thế nào nha? Có phải đang rất hồi hộp và mong đợi không?”
Gương mặt trầm tĩnh của Veronica không hề biểu hiện cảm xúc gì, trái ngược với cô gái ngồi bên cạnh, Veronica mang một vẻ xinh đẹp thoát tục và tinh khiết như một khối thủy tinh trong suốt, từng cử chỉ thần thái đều toát lên vẻ mị hoặc lạ thường, vẻ đẹp của cô khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải say mê và nhung nhớ. Tuy nhiên, đôi mắt cô tựa như là không thể nhìn thấu niềm vui ở hồng trần, chỉ còn sự tĩnh lặng như mặt nước đứng yên không hề động đậy. Vẻ tịch mịch trầm lặng ấy có lẽ đã được tôi luyện qua nhiều năm mới khiến đôi mắt của cô trở nên lạnh lùng và xa cách như bây giờ. Nhưng khi đối diện cái nhìn với cô gái và cô bé đang ngồi líu lo trong lòng mình, Veronica lại mỉm cười khẽ, dù không đáp lại cái nhìn trìu mến của cô gái bên cạnh nhưng giọng nói lại hoàn toàn mang một tình cảm thân thiết: “Eirian, đáng lẽ người nên vui mừng là cậu đấy chứ? Không phải suốt hai tháng nay cậu đã trông đợi anh ấy lâu lắm đến nổi ăn không ngon ngủ không yên sao?” Nói tới đây, Veronica dừng tay thắt bím tóc của cô bé ngồi trong lòng mình, đảo tầm mắt qua Eirian, nhếch môi ám muội: “Đến khi nhận được tin anh Tiểu Duệ về sớm trước thời hạn lại vui vẻ cười tít cả mắt một ngày, sáng sớm mặt trời chưa ló dạng đã thức dậy ăn diện thật xinh đẹp nha...” Cô đảo tầm mắt từ trên xuống dưới cả người Eirian, ánh mắt vô cùng mờ ám...
Gương mặt Eirian nóng bừng lên, cô hậm hực bĩu môi khinh khỉnh phản bác: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn mình. Đúng là mình có trông đợi anh Tiểu Duệ về, nhưng mà chỉ là muốn ăn món anh ấy nấu thôi nha, suốt hai tháng không được ăn nến có chút nhớ hương vị thơm ngon tuyệt hảo đó nha...” Sau đó cô quay gương mặt hớn hở như muốn lấp liếm sự bối rối lúc nãy của mình, sang gương mặt có phần na ná Veronica, nháy nháy mắt: “Cô nói đúng không, Khiết Khiết yêu dấu?”