Các dây thần kinh trong đầu Lục Sát giật điên cuồng, hắn cảm thấy vết thương ngay ngực mình tối qua đã được bôi thuốc nên giờ chỉ có chút đau nhẹ, nhưng khi ánh mắt quét cả căn phòng lại không có sự hiện diện của Hàn Khiết Tình đã khiến vết thương lần nữa rỉ máu, trái tim hắn cũng như bị ai đó bóp nghẹn chặt lấy, đau đớn thấu xương thấu tủy.
Ánh mắt Lục Sát vô tình quét đến rèm cửa đang khẽ rung động dưới làn gió nhẹ, bước chân hắn lập tức tiến tới nhìn xuống từ cửa sổ, trái tim hắn giật thót...
Một sợi dây dài màu trắng được nối khúc nhau thả từ nơi này xuống đất, buộc cố định từ mép cửa sổ quấn chặt nhiều lần để khi leo xuống tránh trường hợp rơi từ trên cao xuống, bây giờ sợi dây đó đang nằm lẻ loi dưới nền đất, không một bóng người, căn phòng bệnh này là tầng năm của bệnh viện, một khoảng cách quá cao để một người có thể leo xuống. Hoặc là phải tốn rất nhiều thời gian, khoảng mấy tiếng buổi sáng trước khi hắn đến đây thì Hàn Khiết Tình không thể trốn thoát kịp, có nghĩa là, ngay từ lúc Lục Sát rời khỏi bệnh viện cô đã nối lại thành một sợi dây dài rồi từ đêm khuya tịch mịch mad bỏ trốn.
Gân mạch trên trán và cánh tay săn chắc của Lục Sát nổi gồ lên, hắn đứng bên cạnh cửa sổ chưa tới một phút đã lập tức lao ra ngoài mở cửa mạnh cái “rầm”, thuộc hạ bên ngoài đều giật thót cả mình, trái tim muốn vọt lên tận cả khỏi cuống họng: “Lão đại... có... có chuyện gì vậy ạ?”
Duật Ấn vừa tới nơi cũng ngạc nhiên nhìn biểu hiện của hắn.
Sắc mặt Lục Sát u ám đáng sợ, hắn lạnh lùng quét mắt qua mấy tên thuộc hạ đang tức trực ở đây, giọng điệu tà ác như quỷ ở cõi âm ty vọng về: “Người ở bên trong đâu?”
Mấy tên thuộc hạ lẫn Duật Ấn đều sửng sốt đưa mắt nhìn qua cửa phòng bệnh mở tung, chỉ thấy căn phòng trơ trọi không một ai, bọn họ nhất thời nghẹn cứng người: “Người... người biến mất rồi? Sao... sao lại như vậy... không thể nào... rõ ràng hôm nay thuộc hạ vẫn luôn canh giữ đến một con ruồi cũng không thể lọt qua... tại sao...”
“Cô ấy trốn từ cửa sổ đi xuống! Các người canh giữ thế nào vậy? Có một người cũng không xong!” Đôi mắt Lục Sát hồng hộc lên từng tia máu đỏ, bàn tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm mà lạnh giọng quát: “Mau lập tức truy động lực lượng toàn bộ trong bang dốc hết sức đi tìm cô ấy về đây cho tôi! Nếu như không tìm được hoặc Tình Tình có nguy hiểm hay bị mất một sợi tóc nào thì các người cứ chờ lãnh hậu quả đi!”
Bỏ lại một cái ánh mắt như những tia sét kinh người nhắm vào bọn họ mà quật mạnh, Lục Sát ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi thẳng một mạch ra khỏi hành lang trống vắng của bệnh viện. Duật Ấn nhìn mấy tên thuộc hạ sắc mặt tái mét liền lên tiếng: “Mau chóng đi làm đi, nhất định phải tìm được Hàn tiểu thư vẹn nguyên trở về, nếu không lần này lão đại thật sự sẽ đại khai sát giới đấy!” Vứt lại một câu nhắc nhở sau đó Duật Ấn cũng xoay người đi thẳng theo Lục Sát, bỏ lại mấy tên thuộc hạ đều ròng ròng mồ hôi chảy dọc sống lưng.
Trong hành lang vắng vẻ của bệnh viện, bước chân của Lục Sát càng lúc càng nhanh, vì dùng sức lực nên đã lần nữa động đến vết thương ở ngực trái, Lục Sát nhíu mày một cái không để tâm đến mà đi như bay ra chiếc xe Porsche đang đậu ngoài bệnh viện. Trước khi Duật Ấn kịp đuổi tới nơi thì đã thấy hắn leo lên xe phi một mạch đi mất, chỉ để lại một làn khói trắng đục ngầu bay bổng giữa không trung, anh ta thầm nhìn theo bóng chiếc xe chưa đến một phút đã biến mất, e rằng đây là dùng đến hết tốc độ đây mà, thở dài một hơi ngao ngán: “Xem ra đại nạn trong bang sắp đến rồi...”
Xe Porsche bắt mắt nhất của Lục Sát ngay lập tức hòa mình vào dòng xe đông đúc, hắn đạp mạnh chân ga điên cuồng lái trên con đường, vượt qua vô số đèn đỏ, sang lấn đường ép chỗ xe khác khiến bọn họ đều một phen tức giận nhưng hắn cũng chả để tâm, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ là phải nhanh chóng tìm được Hàn Khiết Tình. Tay đánh lái vững vàng, đôi giày thể thao kiểu mới nhất đạp ở chân ga vẫn chưa thay đổi sự mạnh bạo mà ra sức đạp mạnh hơn chỉ thiếu khiến cho chiếc xe bay đi như gió trên đường mà thôi, dù đang tập trung lái xe nhưng ánh mắt Lục Sát vẫn nhìn lấy điện thoại, một tay hắn cầm vô lăng, tay còn lại không ngừng xem hình ảnh camera trong phòng bệnh.
Quả thật sau khi hắn rời khỏi đó, Hàn Khiết Tình đã suy sụp mà ngồi một góc khóc rất lâu, nhìn hình ảnh ấy mà trái tim Lục Sát đau đến tê dại, sau khi cạn nước mắt Hàn đã cắn răn dùng sức đứng dậy rồi đi tìm gì đó trong phòng, sau một hồi cô tìm được vài mảnh vải cắt khúc dùng để thay rửa vết thương và băng bó, tập trung lại hết tất cả rồi nối lại thành một sợi dây dài đến khi đủ dài để nối từ nơi này đến dưới đất.
Hàn Khiết Tình không thay quần áo mà mở cửa sổ ra buộc lấy sợi dây vào mép cửa sổ rồi đi xuống dưới, trong lúc trèo qua bả vai không cẩn thận bị đụng trúng khiến cô rên khẽ một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt đến kinh người. Tuy nhiên chỉ trong giây lát cô đã dùng hết sức lực bình sinh mà siết chặt sợi dây trong tay đi xuống rồi từ từ biến mất, chỉ để lại một căn phòng trống trơn, ngoài cửa sổ làn gió ban đêm thổi tung rèm cửa bay phấp phới.
Xem xong đoạn video trong điện thoại, sắc mặt Lục Sát càng trở nên xám xịt, hắn chợt nghĩ ra gì đó mà lập tức dùng tay ấn vào vị trí được hắn liên kết với điện thoại của Hàn Khiết Tình, ánh mắt nhìn phía trước rồi lại trong chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tiếc là, điện thoại cô đã tắt, không thể xác định rõ vị trí hiện tại.
Một tia hi vọng mỏng manh đã bị vụt tắt, sắc mặt Lục Sát càng ngày càng xấu đi, hắn vứt điện thoại qua một bên rồi phi mắt nhìn về phía trước mà điên cuồng lái xe, không ngừng tìm kiếm bóng hình đã khắc sâu trong trái tim hắn. Thời gian dần trôi qua, xe một lúc một đông, bây giờ là giờ cao điểm ở Thượng Hải, dòng xe càng ngày càng tấp nập không giảm, nhưng Lục Sát vẫn chẳng để tâm một chút, hắn vững vàng lái nhanh hơn nữa, trong lòng càng ngày càng sốt ruột và lo lắng, trái tim Lục Sát từ lúc ra khỏi bệnh viện tới bây giờ vẫn chưa được bình ổn lại, hắn sợ Hàn Khiết Tình sẽ gặp nguy hiểm rồi hắn mãi mãi sẽ không tìm thấy cô nữa.
Điện thoại bị hắn vụt qua một bên chợt lóe lên một tiếng rung, hắn lập tức đưa tay lên xem thử, vị trí của Hàn Khiết Tình đã hiện trên màn hình, nhưng là đang ở trên máy bay, Lục Sát kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình, sau đó hắn lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tra ra tên máy bay đó. Ánh mắt không ngừng lia về phía trước rồi lại cúi xuống xem xét thật kĩ, chỉ sợ sẽ bỏ mất đi chi tiết nào. Sau một hồi hắn rốt cuộc cùng tìm được tên chuyến bay đó, ngay lập tức phi xe như gió phóng thẳng về sân bay.
Xe hắn đang lao điên cuồng trên đường vì chỉ sợ chậm một giây một phút cô sẽ biến mất, nên tốc độ đã tăng hết cỡ, lúc Lục Sát lái đến ngã tư đường, nhìn qua ánh đèn đỏ ở đường hai xe ngang đang chờ, hắn phi thẳng về phía trước. Chợt, chiếc container đáng lẽ phải dừng lại chờ đèn đỏ như bao xe khác thì đột nhiên lúc gặp xe Lục Sát đã phi thẳng tốc độ đến, vì tốc độ quá nhanh nên hắn chưa kịp phanh lại, chiếc xe container điên cuồng mà như cố ý lao thẳng về phía hắn. Đây rõ ràng là một kế hoạch muốn lấy mạng hắn, sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh xuống,
Lục Sát đánh tay lái né tránh đi chiếc container đó nhưng đột nhiên từ đâu lại xuất hiện thêm chiếc xe Jeep khác phóng về phía hắn, giây phút đó Lục Sát hoàn toàn không cách nào né tránh được, một cú tông cực mạnh từ chiếc container đâm thẳng vào xe Lục Sát, húc xe hắn một đường va vào chiếc xe Jeep kia rồi cuối cùng đâm thẳng vào rào cản trên đường.
Mọi thứ đều như ngừng lại, một tràng tiếng la hét vang lên từ những chiếc xe đang đợi đèn đỏ lân cận: “Tai nạn... tai nạn rồi...”
“Mau... mau báo cảnh sát đi...”
“Mau... báo cả cấp cứu nữa, phải cứu người bên trong ra... nhanh đi... nếu không sẽ có án mạng đó...”
“Tai nạn kinh hoàng như vậy, e rằng chủ chiếc xe Porsche kia khó bảo toàn được tính mạng...”
Nhìn mọi thứ nơi đây hổn độn như thế, chiếc xe Porsche đâm thẳng vào phá tan rào cản khiến nó bị biến dạng, xe thì không ngừng bốc khói ở phía sau, kính xe cũng vỡ nát bay tung tóe vào bên trong...
Ngay vị trí ghế lái, từ vầng trán cao của Lục Sát có dòng đỏ tươi chảy xuống gương mặt đẹp như tạc tượng của hắn, lúc nãy khi phanh lại nên đầu hắn đã đập một cú thật mạnh vào vô lăng rồi ngã về phía sau, hắn cảm nhận được cơn đau đớn lan tỏa cả thân thể mình, mảnh vỡ thủy tinh từ hai bên kính xe đều ghim khắp người hắn, máu toàn máu thấm ướt cả người Lục Sát.
Đôi mắt hắn yếu ớt mà gắng gượng mở ra, lúc nãy hắn vẫn còn nhìn rõ mọi thứ nhưng giờ đây mọi tầm nhìn đều mờ mịt hẳn đi, hắn nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người đang huyên náo lôi hắn ra ngoài, trước khi hoàn toàn mất hết ý thức, giọng nói yếu ớt của hắn chậm rãi thật khó khăn vang lên: “Tình Tình...”
Sau đó, đôi mắt Lục Sát mất hết mọi tầm nhìn mà nhắm chặt lại, bao phủ bởi một màn tối đen như thế giới của hắn ngay lúc này. Ý thức của hắn hoàn toàn mất đi, tiếp theo không còn biết gì nữa. Nơi xảy ra tai nạn kinh hoàng ấy từ tiếng la hét của mọi người rồi dần thay vào tiếng xe của cảnh sát, xe cấp cứu từ bệnh viện thay phiên nhau phát ra ù ù, một khung cảnh vô cùng náo loạn được cảnh sát giải tán đi.