Cơn đau nhói từ bả vai truyền đến khiến cả cơ thể Hàn Khiết Tình bất chợt cứng đờ, sắc mặt cô tái nhợt hơn cả tờ giấy trắng, mồ hôi hai bên thái dương và vầng trán thanh tú bắt đầu rỉ ra như suối, máu đỏ tươi từ bả vai trần trắng nõn tuôn không ngớt, thấm ướt một khoảng váy trắng. Lúc bên tai nghe được tiếng súng vang lên cô không hề nghĩ ngợi mà lập tức lao ra che chắn cho Hàn Trạch Dương phía trước, đến khi từ vai truyền đến một cảm giác đau đớn khôn xiết, chất lỏng đỏ tươi nóng ấm từ da thịt cô không ngừng tuôn ra, cô mới ý thức được mình vừa nhận được một viên đạn ghim thẳng lên vai, nghiêng đầu nhìn qua bả vai đang thấm đẫm máu một cái rồi khó khăn đưa mắt về phía trước, thu lại dáng vẻ sững sờ của người đàn ông trước mặt vào đáy mắt.
Lục Sát đứng trơ ra đó như một pho tượng không thể cử động thêm được nữa, tay hắn đang giữ chặt lấy khẩu súng cũng sững lại giữa không trung, hình ảnh một cô gái đứng trước mắt hắn, bả vai không ngừng rỉ máu như một thứ gì đó đâm vào trái tim hắn nhói lên từng cơn tê dại.
“Khiết Tình... cháu...” Quản Độ kinh hãi nhìn về phía Hàn Khiết Tình mà không thốt nên lời, sắc mặt ông tái xanh khi nhìn thấy cô bị trúng đạn, máu vẫn không ngừng chảy ra trên bả vai.
Tạm thời bỏ qua cơn đau đớn, Hàn Khiết Tình xoay mặt nhìn bác Quản đang sợ hãi kinh hồn, cô khó khăn nở nụ cười gượng gạo: “Cháu không sao... không chết được... Bác Quản, bác đưa ba cháu đi bệnh viện đi...”
“Nhưng...” Quản Độ đỡ lấy thân thể xụi lơ của Hàn Trạch Dương rồi nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng và nuối tiếc, chần chừ không biết nên làm thế nào.
“Đi đi...không cần lo cho cháu.” Hàn Khiết Tình khó khăn nặn ra một nụ cười trấn an, hướng mắt về lối ra vào ý muốn nói bác Quản mau chóng đưa ba cô ra khỏi nơi này ngay lập tức.
Quản Độ cắn răng nhìn cô mấy cái rồi lập tức xoay người dìu Hàn Trạch Dương rời đi.
Lúc này, thuộc hạ của Lục Sát không biết nên ngăn cản hay không bèn nhìn về phía hắn, nhưng mắt thấy hắn vẫn đứng trơ ra đó không có động tĩnh gì thì liếc nhìn nhau một cái, lại vô tình bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Hàn Khiết Tình mà không khỏi rùng mình, thấy lão đại không có biểu hiện gì nghĩa là không ngăn cản hai người kia nữa đúng không? Tất cả bọn thuộc hạ đồng thời nhìn về phía Duật Ấn cầu cứu thấy anh ta gật đầu thì lập tức né sang một bên, tránh đường cho Quản Độ đưa Hàn Khiết Tình ra ngoài.
Sau khi thấy bác Quản đã thành công đưa Hàn Trạch Dương ra khỏi biệt thự an toàn, nụ cười gượng gạo trên môi Hàn Khiết Tình tắt ngủm, hàng mi run rẫy của cô khẽ rũ xuống như nhánh liễu không sức lực bị gió bão thổi bay, cô chậm rãi xoay người lại, đôi mắt từ lúc nào vì những dòng lệ nóng bỏng mà như có màn sương dày đặc che đi tầm nhìn khiến cô dần mờ mịt với hình ảnh trước mặt, chậm rãi đưa tay quệt sạch nước mắt, nhìn về phía Lục Sát mà cười nhạt, không nhịn được khen ngợi một tiếng: “Bắn hay lắm!”
Đúng, hắn bắn viên đạn này rất hay, dù chỉ là bắn xẹt qua bả vai cô nhưng đối với viên đạn này đã bắn chết đi con người cô, bắn chết đi trái tim nơi lồng ngực trái của cô...
“Hàn Khiết Tình... tôi... tôi không cố ý...” Tay Lục Sát buông thõng xuống, khẩu súng theo đó rơi xuống đất phát ra âm thanh một tiếng, hắn không biết cảm giác của mình bây giờ là gì, chỉ hơi khép hờ mắt lại mà trong đáy mắt xuất hiện một chút sự áy náy không thành lời.
Trái tim Hàn Khiết Tình co rút đau đớn, cô khịt mũi một cái để ngăn đi tiếng nghẹn ngào sắp phát ra, nhìn thấy biểu hiện của Lục Sát mà không khỏi cười giễu cợt một tiếng: “Hối hận? Áy náy? Lục Sát à, anh làm ơn đừng có bày ra vẻ mặt như hối lỗi lắm vậy được không? Anh có biết tôi kinh tởm thế nào không?” Bên môi nụ cười chua chát của cô càng ngày càng đậm, sự thống khổ nơi đáy mắt mang một vẻ phong tình thê lương không thể tả: ”Không cố ý? Ha... vậy nói như anh thì tôi phải cảm ơn anh rồi đúng không? Hay là tôi nên tạ ơn trời đất vì anh không cố ý, nếu thật sự anh cố ý thì viên đạn này đã ghim thẳng vào trái tim tôi rồi...”
Bộ dạng của Lục Sát trở nên bần thần, hắn không cử động mà đứng đấy đón nhận lấy cái nhìn mỉa mai của Hàn Khiết Tình, khiến nội tâm hắn giằng xé, im lặng hồi lâu hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể nhẹ bâng tuôn ra hai chữ: “Xin lỗi...”
Sắc mặt Hàn Khiết Tình ngày một tái nhợt đi, cô cảm nhận cơn đau từ bả vai đang lan rộng khắp cơ thể, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến cô muốn nôn ra tại chỗ. Nhưng dù đau đớn thế nào cô cũng giấu vào trong, bàn tay siết chặt để đèn nén lại, cười chua chát một tiếng, thanh âm trong trẻo lại lạnh lùng vang lên: “Xin lỗi? Người như anh mà cũng biết nói ra hai chữ đó sao? Nực cười... Anh xin lỗi về cái gì? Xin lỗi vì đã bắn tôi hay sao? Hay là xin lỗi về mọi thứ anh đã lừa dối tôi?” Nụ cười bi ai trên môi Hàn Khiết Tình lại lộ ra, dù cho sắc mặt có trắng bệch thế nào cũng không che lấp đi sự xinh đẹp của cô, khẽ nhíu mày lạnh lùng một cái, bên môi bật cười giễu cợt: “Đạn cũng đã bắn ra rồi, anh nói một câu xin lỗi là xong sao? Hay là như thế này, bây giờ tôi bắn chết mọi thuộc hạ của anh rồi nói xin lỗi nhé? Lục Sát, anh đừng tỏ ra thương hại tôi, như thế chỉ khiến tôi kinh tởm anh mà thôi.”
Lục Sát im lặng không đáp trả bất cứ thứ gì, hắn đứng trơ ra đó đón nhận cái nhìn khinh miệt của cô mà không thốt nên lời nào, một cảm giác bi quan đâu đó xuất hiện trong lòng hắn đang dần lan ra khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Móng tay Hàn Khiết Tình đâm càng sâu hơn vào lòng bàn tay cô, mọi sự đau đớn đều dồn lại trên một thân thể nhưng lại chứa hai sinh mệnh đang cùng tồn tại của cô và sinh linh trong bụng, cô cắn chặt đôi môi để đè nén lại, lần nữa phát ra âm thanh thê lương: “Lục Sát, bây giờ anh đã trả được thù rồi, đừng khiến người vô tội phải chịu liên lụy nữa. Nhưng mà, nếu anh cảm thấy vẫn chưa đủ, vậy thì... dùng cái chết của tôi bù đắp cho anh thì có đủ khiến anh hài lòng không?” Hàn Khiết Tình tạm thời ngưng lời nói lại, cô ngẩng đầu đối diện với con ngươi tăm tối của Lục Sát, chậm rãi thốt ra từng chữ nhẹ bâng nhưng lại ngào nghẹn thê lương vô cùng: “Một xác hai mạng... đủ rồi chứ?”
Một câu nói đơn giản nhẹ bâng vừa thốt ra nhưng lại mang theo một uy lực khiếp người, bầu không khí bị câu nói đó của Hàn Khiết Tình kéo theo sự im lặng đến kinh sợ, ai nấy đều chấn kinh không thốt nên lời. Đến cả Duật Ấn cũng phải bàng hoàng khi chính tai nghe được...
Ầm...
Trên bầu trời của Lục Sát như giáng một tia sét kinh thiên động địa xuống, như một cơn giông tố hãi hùng và sức lực kinh hồn quật mạnh vào người hắn một cách đớn đau, mọi thứ xung quanh hắn ong ong không còn nghe bất cứ một chữ gì nữa. Nhưng duy nhất, chỉ là bốn chữ ngắn ngủi vây vẫn lấy toàn bộ con người lẫn tâm trí hắn lúc này...
Một xác hai mạng...
Lục Sát trở nên run rẩy, lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị của sự chua chát thấu tận trời xanh, cứ thế từng giác quan trong người hắn bất chợt tê liệt hoạt động, cả người hắn cứng đờ, một gáo nước lạnh lần nữa ụp thẳng lên đầu hắn khiến cả người hắn lạnh ngắt, hồi lâu mới khó khăn tìm lại được giọng nói của mình: “Em... em nói gì? Một xác... hai mạng? Em... Tình Tình... Em có thai?”
Đối diện với sự ngạc nhiên của Lục Sát, cõi lòng Hàn Khiết Tình quặn thắt đau đớn, khi cô nói ra đã chăm chú quan sát mắt hắn, chỉ có sự kinh ngạc mà thôi, không hề chứa một tia vui mừng nào khác cả.
Lúc ấy, tâm Hàn Khiết Tình mới thật sự chết đi, đôi mắt bao phủ lấy tần sương ánh lệ mỏng manh như một tường thành kiên cố sắp bị đổ nát, bên đôi môi cô nở ra nụ cười đau, đau đến mực lạnh người làm tê liệt mọi thứ: “Phải, không sai. Tôi có thai rồi, chính là huyết mạch của anh...” Đối diện với sự chấn động toàn tập của Lục Sát, nụ cười thê lương bên môi Hàn Khiết Tình càng đậm, cô siết chặt ngón tay đến phát đau, lần nữa lạnh giọng chua chát lên tiếng: “Lục Sát, tôi đã nói ngày đính hôn của chúng ta thì tôi sẽ tặng cho anh một món quà khiến anh không bao giờ quên được, bây giờ tôi tặng rồi, anh có kinh ngạc không? Có cảm giác thế nào? Hoặc là, anh thử ngẫm xem... Món quà của tôi so với món quà của anh, thì món quà của ai bất ngờ hơn?”
Cả thân người Lục Sát hóa đá không thốt nên một câu, đôi mắt hắn rũ xuống nhìn chằm chằm vào bụng Hàn Khiết Tình, nơi đó... đang chứa con của hắn sao? Thật sự... cô đang mang trong mình huyết mạch của hắn, giọt máu của hắn? Một nổi niềm hạnh phúc bất ngờ len lỏi vào con tim khiến bên môi Lục Sát không tự giác mà cong lên.
Đối diện với sự ngờ ngạc đó của hắn, Hàn Khiết Tình chỉ cảm thấy bụng mình co rút đến đau dại. Cô cúi gằm mặt bi thương nhìn lấy bụng mình, cô sẽ không bao giờ nói cho hắn biết. Trước ngày đính hôn năm ngày, cô đã đến bệnh viện làm siêu âm kiểm tra, lúc ấy cô thật sự chợ mong vô cùng, vì cô sợ que thử thai có đôi khi không đúng. Nhưng khoảnh khắc cô nhận được hình ảnh siêu âm, đứa bé trong hình chỉ là một hạt đậu chưa trưởng thành, lúc ấy cả người cô chỉ có sự Hạnh Dung dạt dào bao trùm lấy. Mỗi bước chân cô đi tuy nhẹ bâng nhưng lại giống như đang phiêu du vào thế giới của sự hạnh phúc khôn nguôi, phiêu lạc tới tận thiên đường của niềm vui sướng khó tả.
Tối đó khi trở về nhà, cô đã nằm suốt đêm trằn trọc nhìn mãi tấm hình siêu âm, mỗi lần cứ nhìn thấy hạt đậu bé nhỏ là khóe môi cô tự giác cong lên, cả người như bị niềm vui sướng hạnh phúc vây lấy. Nằm trên giường nâng tay sờ bụng mình, cứ nghĩ đến nơi đây đang chứa một sinh mệnh nhỏ bé, mà nó lại là huyết mạch của người đàn ông cô yêu nhất, cảm xúc của cô càng vui sướng không thể tả nổi, lúc nào nụ cười vui vẻ trên môi cũng nở ra. Tâm trạng cực kỳ cực kỳ tốt. Mỗi ngày cô đều chăm sóc bản thân rất cẩn thận, nuôi dưỡng chính mình cũng khiến sinh mệnh trong bụng ngày ngày trưởng thành với cô, sau này khi sinh ra phải cực kỳ khỏe mạnh. Và nuôi theo sự hào hứng đó, mỗi ngày Hàn Khiết Tình đều tự vẽ ra một cảnh tượng khi Lục Sát biết được cô mang thai, biết được cô đã mang trong mình con của hắn, lúc ấy, hắn sẽ có biểu hiện như thế nào?
Có vui đến nổi ngớ ra như bao người đàn ông trong phim hay tiểu thuyết ngôn tình hay không, hoặc là có vui đến nổi mà cười tít mắt không ngừng hay không... hoặc là có không tự chủ được niềm vui sướng khi làm cha của mình mà ôm cô nhảy mấy vòng hay không? Lúc ấy chắc cô phải nhắc nhở hắn trước mất... nếu không chú ý sẽ ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng...
Từng ngày từng ngày trôi qua Hàn Khiết Tình đều ôm ấp sự hạnh phúc không thôi khi nói cho Lục Sát biết tin tức này. Chờ mong biểu hiện của hắn nhất định sẽ rất đáng yêu...
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngày cô nói cho hắn biết cô mang thai cũng là ngày hắn khiến cả cuộc đời cô sụp đổ, mãi mãi lạc vào thế giới tăm tối không một chút ánh sáng.
Hàn Khiết Tình càng nghĩ càng không giấu được sự tuyệt vọng trong mắt khi kết quả như ngày hôm nay xuất hiện, cô hé môi đớn đau một cái rồi bật cười lạnh, lạnh đến thấu xương thấu cốt: “Nhưng mà, có lẽ hôm nay đứa bé này cũng phải đi theo tôi rồi. Tôi thật sự rất đau lòng, khi nó chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời đã phải biến mất...”
Lục Sát hoàng hồn lại, lúc này hắn mới nhận ra sắc mặt của Hàn Khiết Tình càng ngày càng tái nhợt, máu đã thấm ướt cả một khoảng lớn của váy trắng. Hắn giật mình tái xám mặt mày: “Duật Ấn, mau lấy xe đi bệnh viện...” Duật Ấn lập tức chạy đi ngay lập tức không dám chần chừ thêm một giây phút nào.
Nghe âm thanh của Lục Sát, Hàn Khiết Tình chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn đang chuẩn bị tiến tới gần, cô cười chua xót một tiếng lùi lại dần, giọng nói trong trẻo nhưng mang đầy sự tuyệt vọng: “Không cần, Lục Sát... anh nói cả nhà tôi nợ anh rất nhiều. Bây giờ tôi trả lại cho anh vậy, mạng của ba mẹ anh hãy để tôi trả, còn mạng của em trai anh... cứ để cho chính đứa con ruột của anh lót xác đi...”
“Không được! Hàn Khiết Tình, tôi tuyệt đối không để em xảy ra chuyện gì... đứa bé cũng không thể...”
“Đứng lại! Nếu anh còn dám tiến thêm một bước tôi sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát trước mặt anh!” Hàn Khiết Tình lùi về sau rồi bất chợt lạnh giọng quát lên, cô thấy hắn đang tiến về phía mình thì không ngần ngại mà hù dọa hắn, cuối cùng thành công ngăn bước chân của hắn lại. Lục Sát cứng đờ người nhìn chằm chằm cô không dám tiến thêm bước nào.
Hàn Khiết Tình hài lòng đứng lại tại chỗ không tiếp tục lùi nữa, cô ngẩng đầu giao đôi mắt đầy tuyệt vọng với hắn, hít sâu một hơi ngào nghẹn: “Lục Sát, anh biết không? Tôi cứ ngỡ ngày đính hôn hôm nay sẽ là ngày đặt biệt khiến tôi khó quên nhất nếu sau hôn lễ của tôi và anh. Nhưng mà, hôm nay anh lại khiến tôi tuyệt vọng với mọi thứ, trực tiếp hủy hoại đi thế giới tươi sáng của tôi... Bắt đầu từ lúc anh nói với tôi tất cả chỉ là lợi dụng, anh nhẫn tâm đập nát Odnoliub, chính tay anh bắn ra phát đạn lên vai tôi, thì ngay từ những khoảnh khắc đó anh đã giết chết đi mọi thứ của tôi... Tình yêu của tôi đã chết, tâm tôi đã chết, trái tim của tôi cũng lặng lẽ đau đớn chết theo... Nhưng mà tôi không hề hận anh một chút nào, tôi chỉ hận bản thân tôi đã mê muội ngay từ đầu mà không thoát ra kịp lúc, để đến khi bị tổn thương đầy mình mới nhìn thấy rõ ràng bộ mặt của anh...”
Khoảng thời gian cầm cự từ nãy giờ sắp không chịu được nữa, Hàn Khiết Tình cảm thấy sức lực mình dần tiêu tán đi, cô gượng gạo nở ra một nụ cười thê lương mà bi ai đến tận cùng: “Lục Sát, mọi thứ hôm nay để khoảnh khắc này kết thúc tất cả đi. Anh đã trả được thù, cũng nắm giữ được Hàn Thị. Anh lấy lại được sự trong sạch cho Lục gia rồi. Còn mạng ba mẹ của anh thì để tôi báo đáp thay ba tôi, dùng đứa con của anh trả nợ cho em trai anh...Sau này mọi thù hận của chúng ta chấm dứt tại đây...
Còn nữa, hãy nể tình bao nhiêu chuyện tôi đã làm cho anh, yêu anh một cách mù quáng, trao đi thứ quý giá nhất của tôi cho anh... mà tha cho ba tôi một con đường sống...” Nói tới đây nước mắt của Hàn Khiết Tình không ngừng tuôn rơi, trái tim cô đau đến mức tê dại, chậm rãi giơ bàn tay trắng nõn lên cổ, run rẩy giật đi sợi dây chuyền lấp lánh, nghẹn ngào nói không thành tiếng: “Còn tình yêu của tôi dành cho anh, từ ngay khoảnh lúc này cũng hoàn toàn chấm dứt... Sợi dây chuyền này tôi trả lại anh... nó bắt đầu vun đắp cho tình yêu chỉ có hận thù của chúng ta, thì hãy để hôm nay chính nó kết thúc tất cả của chúng ta vậy. Lục Sát, mọi thứ Hàn gia nợ Lục gia, hãy để hôm nay cái chết của tôi chấm dứt mọi thứ đi. Sau này, chúng ta không ai nợ ai...” Dứt lời nghẹn ngào, sợi dây chuyền cô từ từ buông thõng mà rơi xuống đất, sức lực cô không chế trụ được nữa, tiêu tán tất cả. Trước khi mất đi ý thức, đáy mắt cô còn lưu lại một thân hình cao ráo lập tức chạy đến đỡ lấy cô, ôm siết chặt cô vào lòng...