Ngày hôm sau.
Chiếc xe BMW dừng lại trước cổng biệt thự Hàn gia, cửa xe mở ra, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong quần Âu sang trọng cùng đôi giày da cao cấp đặt xuống đất, tiếp theo đó là một thân hình cao ráo xuất hiện.
Người đàn ông đứng ngược với ánh nắng nên khiến cho gương mặt có phần tối lại, tuy vậy nhưng không thể nào bỏ qua được từng đường nét ngũ quan mỹ mều trên gương mặt hắn, những tia nắng khẽ hôn lên gò má hắn phát họa gò má cao anh tuấn.
Lục Sát một thân Âu phục màu đen sang trọng, hắn sải cặp chân dài tiến vào trong biệt thự với biết bao ánh nhìn say mê của các cô thiếu nữ làm việc ở đây, và sự ngưỡng mộ của các chàng trai làm vườn. Hắn vừa đến đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Khi Lục Sát vừa tiến vào trong thì Quản Độ đã bước ra nghênh đón, ông nở nụ cười ân cần với hắn rồi cẩn thận kính chào: “Xin chào ngài Lục, lão gia đã đợi ngài lâu rồi, mời ngài đi theo tôi.”
“Được.” Lục Sát theo lễ phép cũng gật đầu một cái lịch sự với ông rồi rảo bước đi thẳng một mạch vào ngôi biệt thự rộng lớn này, đi qua đại sảnh rồi thẳng hướng lên cầu thang tiến vào thư phòng.
Quản Độ đứng trước cửa thư phòng, giơ tay gõ nhẹ ba tiếng 'cốc, cốc, cốc'. Ông dừng lại rồi dùng hạ thấp giọng điệu kính trọng nói vào trong: “Lão gia, ngài Lục đã tới rồi.”
“Vào đi.” Từ bên trong thư phòng truyền ra âm thanh trầm khàn của Hàn Trạch Dương.
Nghe được tiếng nói của ông, Quản Độ chậm rãi mở cửa ra, hướng mắt về phái Lục Sát đang đứng bên cạnh rồi khẽ khàng cất tiếng: “Ngài Lục, xin mời.”
Lục Sát liếc mắt về phía thư phòng rồi quay sang gật đầu với Quản Độ một cái, tiến bước vào trong, cánh cửa thư phòng cũng dần khép lại sau bóng lưng hắn, Quản Độ biết chuyện sau khi đóng cửa xong liền rời đi.
Lục Sát hướng mắt về phía ghế sofa rộng lớn đặt bên hông của thư phòng, Hàn Trạch Dương đang ngồi ở đó chống tay lên tay vịn của ghế sofa, nhàn nhạt nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi. Khóe môi Lục Sát nhếch lên nụ cười lạnh một cái rồi lập tức biến mất, gương mặt hắn chuyển từ sự âm trầm lạnh lẽo trở nên nho nhã trầm tĩnh, kiêu ngạo sải chân bước tới đứng đối diện với Hàn Trạch Dương, bầu không khí im lặng giọng nói thâm trầm của hắn phá hỏng: “Xin chào, Hàn lão gia.”
Lúc này, Hàn Trạch Dương mới chậm rãi mở mắt, ông di chuyển tầm mắt dừng lại trên người Lục Sát một cách gắt gao, quét ánh mắt từ đầu đến chân hắn một lượt, vài lần gặp mặt trước chỉ là không để ý, bây giờ quan sát kĩ mới thấy người đàn ông này có bề ngoài không tệ. Gương mặt đẹp hơn tạc tượng, thân hình cao ráo lực lưỡng nam tính, quả là khiến phụ nữ say mê không lối thoát. Hóa ra đây cũng là lí do đầu tiên khiến con gái bảo bối của ông mê hắn đến chết đi sống lại, muốn đính hôn với hắn cho bằng được. Hàn Trạch Dương rũ tầm mắt hời hợt lạnh giọng lên tiếng: “Ngồi đi.”
Lục Sát mỉm cười khẽ rồi ngồi xuống ghế sofa rộng lớn, đối diện với chỗ Hàn Trạch Dương, từ đầu đến cuối hắn vẫn đều giữ nét mặt bình ổn trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại chỉ là sự tà ác lạnh lẽo bao quanh.
Hàn Trạch Dương ngồi thẳng người dậy, hôm nay ông mặc bộ đồ pijama màu tối, vừa liếc sơ qua cũng là mặt hàng được đặt may thiết kế riêng. Vừa có khí chất lại vừa thoải mái nho nhã, bộ dạng ở nhà mang chút lười biếng nhưng lại vô cùng phóng khoáng. Ông đưa tay rót hai tách trà rồi đẩy tới cho Lục Sát, nhạt nhẽo lên tiếng: “Uống trà đi, vừa uống vừa trò chuyện.”
Lục Sát cười lạnh một tiếng, giơ bàn tay với các ngón tay thon dài ra, cầm tách trà đưa lên môi, màu xanh bóng của trà khẽ động đậy trong tách, hắn ngửi qua một cái rồi chậm rãi đưa lên môi nhấp một ngụm, từ đầu đến cuối mỗi động tác đều một mực tao nhã, uống một hớp nhỏ hắn mới chậm rãi thả xuống, tấm tắc khen ngợi: “Trà Hoàng Sơn Mao Phong đúng là có vị không tệ.”
Hàn Trạch Dương vừa đưa tách trà lên môi chưa kịp uống chợt nghe Lục Sát nói như thế thì hơi sững lại một chút, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến mất, lười biếng uống một ngụm rồi đặt tách trac lên bàn, đưa mắt về phía Lục Sát lười biếng hỏi: “Không ngờ Lục tiên sinh đây cũng có chút hiểu biết, cậu nói xem loại trà này thế nào?”
Trong câu nói của ông quả thật giống như những câu hỏi bình thường trò chuyện giữa bạn bè, nhưng Lục Sát biết rõ đây là ý thăm dò rõ ràng, hắn cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi đáp: “Hoàng Sơn Mao Phong là một loại danh trà thuộc dòng trà xanh nổi tiếng thế giới, được xếp hạng đệ tứ trong ‘Thập đại danh trà’ của Trung Hoa. Nó có nguồn gốc từ khu Tân Minh Hương, Hoàng Sơn, tỉnh An Huy. Lá trà xanh bóng, nhìn non mịn. Nước trà của Hoàng Sơn Mao Phong vàng nhạt, hơi trong suốt. Khi chế biến thành trà thì mang hình dạng nhỏ, hơi dẹt, uốn cong lại, xung quanh có nhiều lông tơ nhọn màu trắng, chĩa lên như hình mũi kiếm màu sắc trơn nhẵn bóng loáng. Hương trà thơm lừng, thoang thoảng hương của vạn hoa, mùi vị thuần ngọt, hương trà dai dẳng thơm lâu, hương thơm nồng nàng, như hương vị cây cỏ đơm chồi nảy lộc sau cơn mưa xuân, vương vấn nơi khoang miệng, thấm đẫm lạ thường.”
Trong đáy mắt Hàn Trạch Dương lộ ra chút sự kinh ngạc lại có chút ngờ ngạc, ông híp mờ đôi mắt muốn nhìn thấu suy nghĩ tâm tư của Lục Sát nhưng không tài nào nhìn thấu rõ, ông hơi nhếch môi cười một cái, không nhịn được mà khen ngợi: “Kiến thức không tệ.”
“Hàn lão gia quá khen rồi, tôi đây cũng chỉ là hạng tép riu, kiến thức sâu lắng về trà đạo không thể so sánh được với Hàn lão gia đức cao vọng trọng đây.” Lục Sát nhếch mắt nhìn ông, bật cười khẽ rồi chậm rãi lên tiếng khen ngợi, nhưng chỉ có mình hắn biết hàm ý này mỉa mai người nghe đến mức nào.
“Nếu tự nhận thấy mình là tép riu như thế thì nên biết thân phận mình ở đâu, không nên chỉ vì sự ham muốn phồn hoa mà liều chết dấn thân vào.” Hàn Trạch Dương tao nhã rót thêm đầy một tách trà nữa vừa lên tiếng, trong giọng điệu lại thẳng thừng mang sự giễu cợt.
Đáy mắt Lục Sát lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, trong lòng hắn không ngừng cười lạnh nhưng bề ngoài lại ra vẻ trầm tĩnh: “Hàn lão gia đánh giá tôi quá cao rồi, quả thật tôi chỉ là hạng tép riu nhỏ bé nhưng thật ra tôi không phải đầu óc ngu si đần độn, rất hiểu rõ tình thế, tuyệt đối không vì phồn hoa mà dấn thân vào chỗ chết.”
Đôi mắt Hàn Trạch Dương khép hờ lộ ra chút sắc lạnh, ông đương nhiên hiểu rõ lời nói của Lục Sát mang ý đáp trả lại ông, vốn rằng ông muốn khích bác hắn một chút để hắn biết hắn không hợp với Hàn Khiết Tình, vậy mà người đàn ông này vẫn làm ra bộ dạng không tức giận mà còn rành rọt đáp trả một cách sắc bén. Ông cười lạnh rồi đi thẳng vào vấn đề chính: “Tôi đã nghe Khiết Tình nói chuyện cậu muốn đính hôn với con bé, là thật lòng yêu thương nó sao?”
“Có yêu thật lòng hay không không phải chỉ dùng lời nói là có thể khẳng định được. Cái này tôi nghĩ Hàn lão gia là người rõ nhất, chỉ nói suông cho có lệ thì cần gì phải hao tốn nước bọt?” Ý tứ của Lục Sát rất rõ ràng, hắn dùng sự sắc bén của mình để trả lời mà vừa né tránh đi chuyện có yêu Hàn Khiết Tình hay không. Kì thật, chuyện này trong lòng hắn cũng không rõ...
“Đúng vậy, cái tôi muốn nhìn thấy là hành động chứ không phải lời nói suông. Không ngại nói cho cậu biết, từ lần đầu tiên gặp cậu tôi đã điều tra về cậu, con người cậu dường như quá thâm sâu nguy hiểm, thật sự không thích hợp với Khiết Tình.” Sắc mặt Hàn Trạch Dương thoáng chốc đã hơi u ám lại, ông thẳng thừng nói.
Đối với câu nói mang đầy dụng ý này Lục Sát không hề tỏ ra nao núng, hắn bật cười khẽ rồi chậm rãi đáp: “Thích hợp hay không không phải Hàn lão gia có thể nói được là được. Hôn nhân cả đời đúng là chuyện quan trọng, nhưng trước mắt tôi chỉ muốn đính hôn với Tình Tình mới dần đi đến hôn nhân, hơn nữa, Hàn lão gia chỉ có thể chúc phúc cho cô ấy chứ không nên làm chủ cuộc đời của cô ấy.”
Hàn Trạch Dương nheo nheo mắt, ông không ngờ Lục Sát lại dám thẳng thừng nói ông như vậy, không hề để ý đến thân phận của ông mà nói ra suy nghĩ thật sự của mình, rất gan dạ. Hàn Trạch Dương gật đầu đáp lại: “Cậu nói không sai, tôi không thể làm chủ cuộc đời con bé nhưng tôi cũng phải nhúng tay một chút vào cuộc sống của con bé sau này. Nếu như con bé chọn sai người mà tôi lại không nhìn ra tâm tư kẻ đó há chẳng phải chính tay tôi đã tự trao con bé cho một con sói độc ác sao?”
“Hàn lão gia đây là xem tôi thành con sói độc ác hay là tự mình phong mác cho tôi danh hiệu này vậy? Hơn nữa, có đôi khi con sói tuy rằng bề ngoài mang vẻ mặt hung ác nhưng nó lại có tấm lòng lương thiện, còn một con cừu non nớt tuy bề ngoài là vẻ hiền lành nhưng thật ra bên trong lòng dạ còn thâm hiểm hơn ai cả. Lúc nào cũng đạo mạo che giấu cho tâm tư tội ác của mình. Cho nên, Hàn lão gia, đừng bên nhìn mặt mà bắt hình dong, không tốt chút nào.” Lục Sát nhếch môi cười khẽ rồi chậm rãi cất tiếng nói thâm trầm.
Hàn Trạch Dương nheo mắt nhìn hắn, ông cứ cảm thấy lời nói của hắn mang đầy dụng ý thâm sâu vô cùng khó lường, ngay cả tâm tư của hắn ông cũng không nhìn thấu rõ, lời lẽ của hắn tuy rằng đang so sánh giữa động vật với nhau nhưng trực giác cho ông biết dụng ý đằng sau nó không đơn giản như thế. Hàn Trạch Dương nhíu mày: “Cậu đang xỉa xói lời nói của tôi?”
Lục Sát bình tĩnh đối diện với cái nhìn đầy sự phòng bị của Hàn Trạch Dương, nhếch môi cười khẽ: “Hàn lão gia quá đa nghi rồi, tôi đây chỉ là muốn phổ cập chút cho ông một khái niệm nho nhỏ mà thôi. Hoàn toàn không có ý gì khác.”
Sau một hồi đấu đáp toàn lời lẽ sắc bén, Hàn Trạch Dương đều nói ra dụng ý rằng Lục Sát không thích hợp với Hàn Khiết Tình, và quá khứ của hắn quá bí ẩn, không thể đo được lòng dạ của hắn thế nào. Nhưng Lục Sát lại không có vẻ nao núng vì mấy lời nói của ông, ngược lại còn thông dong một cách bình tĩnh, hắn đối đáp rất chặt chẽ, hoàn toàn không có một sơ hở gì về quá khứ của mình, giấu kín như bưng. Chỉ một mực khẳng định cuộc đời của Hàn Trạch Dương là do cô làm chủ, cô yêu ai đính hôn với ai là do cô muốn, Hàn Trạch Dương không có quyền ngăn cản. Đến cuối cùng ông cũng gật đầu chấp nhận mối hôn sự này, nhưng trước khi ông đồng ý còn nói ra một điều kiện: “Nếu như cậu khiến Khiết Tình tổn thương dù chỉ một chút thì tôi nhất định sẽ khiến cả cuộc đời sau này của cậu không ngóc đầu lên nổi. Đây là lời nói danh dự của Hàn Trạch Dương tôi.”
Lục Sát nâng nhẹ tầm mắt một chút rồi nhanh chóng gật đầu, mỉm cười khẽ rồi thâm trầm lên tiếng: “Được.”
Sau đó quay người đi ra ngoài chỉ để lại bóng lưng cao ráo cho Hàn Trạch Dương, lúc ấy, nụ cười nhợt nhạt bên môi Lục Sát tắt ngủm, thay vào đó là sự lạnh lẽo bao quanh...
Trong phòng của Hàn Khiết Tình.
Từ lúc nhận được tin Lục Sát đã tới đây và trò chuyện với Hàn Trạch Dương cô đã đi đi lại lại không yên một giây phút nào, cả người thấp thỏm không thôi, bàn tay siết chặt đổ đầy mồ hôi, trong lòng bàn tay lại giữ khư khư thứ gì đó không buông. Tâm trạng cô đang vô cùng rối bời thì cửa phòng bị một lực nhẹ mở ra, sau đó là Lục Sát tiến vào rồi đóng cửa lại. Hàn Khiết Tình lập tức chạy tới nắm lấy tay hắn, tha thiết hỏi: “Thế nào rồi?”
Lục Sát ôm cô vào lòng rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, khẽ gật đầu: “Ông ấy đồng ý rồi, lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào một tuần nữa.”
Tảng đá nặng trong lòng Hàn Khiết Tình cuối cùng cũng dời đi, cô thở phào nhẹ nhõm ôm lấy eo hắn, áp mặt vào lồng ngực hắn mà thì thào: “Thật tốt...”
“Tình Tình, ngày đính hôn tôi sẽ tặng cho em một bất ngờ lớn.” Lục Sát nâng tay xoa tấm lưng của cô, siết chặt thân hình mềm mại của cô vào lòng, nở nụ cười lạnh rồi trầm giọng lên tiếng.
“Được...” Hàn Khiết Tình mỉm cười gật đầu, sau đó nhớ tới gì đó mới cắn cắn môi nói: “Lục Sát, ngày đính hôn em cũng sẽ cho anh một bất ngờ lớn...”
Từ đỉnh đầu cô nhận được một âm thanh cười khẽ truyền xuống, Lục Sát gật đầu với cô rồi ôm cô càng chặt hơn. Nhưng lúc này trên đôi mắt hắn chỉ mang một màu sắc u ám lạnh lẽo khôn cùng, giống như tất cả sự tàn ác đều dồn lại vào lúc này.
Hàn Khiết Tình thở phào nhẹ nhõm rồi ôm lấy hắn, vẫn giữ chặt lấy lòng bàn tay đang cầm một que nhựa, trên đó là hai vạch, cô giữ bàn tay thành nắm đấm mà siết chặt lại, thỏa mãn nhắm mắt rúc vào lồng ngực rắn chắc. Trong đầu bắt đầu mông lung nghĩ về ngày đính hôn khi cô cho Lục Sát biết rằng, cô đã mang thai con của hắn, đã có kết tinh tình yêu với hắn, nó đang trong cơ thể cô lớn lên từng ngày, khi ấy, cảm nhận của hắn sẽ ra sao. Cứ nghĩ tới đó trong lòng lẫn trái tim Hàn Khiết Tình lại rạo rực không thôi, một nổi niềm chờ mong cùng hạnh phúc khôn cùng len lỏi khắp mọi nơi trong cơ thể cô.