Chiếc xe Audi A6 của Hàn Khiết Tình dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, cô tắt máy rồi nhanh chóng mở cửa xuống xe đi vào nhà hàng.
Với tầm nhìn ngoạn mục bao quát cả thành phố, tại nhà hàng này, bạn có thể tự do phóng tầm mắt ra xa và thả hồn phiêu bồng cùng mây trời. Nếu có dịp ghé nhà hàng vào buổi tối, bạn sẽ có trải nghiệm đặc biệt khác hẳn ban ngày. Nhìn từ nhà hàng này, Thượng Hải tựa như bức tranh đầy màu sắc được điểm xuyến bởi ánh đèn lung linh hòa cùng dòng chảy xe cộ tấp nập trên các tuyến đường.
Vì trước khi đi Seoul Hàn Khiết Tình đã sinh sống ở đây từ nhỏ nên không xa lạ lắm với chỗ này, khi nhận được địa chỉ ăn cơm tại nhà hàng này cô cũng không quá bất ngờ do lúc nhỏ vẫn có đến đây vài lần nên dĩ nhiên có ấn tượng. Nhà hàng này là nhà hàng nổi tiếng bật nhất ở Thượng Hải, bước chân vào nới này phải là những người có tầng lớp thượng lưu trở lên, và những người có thế lực không tầm thường hoặc những người được giám đốc nhà hàng ưu ái tặng cho thẻ hội viên cao cấp mới có cơ hội vào đây. Dù cho bạn có là một đại gia nhiều tiền nhiều của nhưng mà không có tiếng nói thì muốn vào đây phải hẹn lịch tận một năm mới dành được chỗ.
Khi Hàn Khiết Tình bước vào nhà hàng thì cô bỗng thấy hơi ngạc nhiên vì hôm nay khung cảnh nơi này vô cùng tĩnh lặng, không có nhiều khách như mọi ngày, có danh tiếng nên đương nhiên nhà hàng này thu hút không ít những người có tiếng tăm đến đây dùng bữa, mỗi ngày ít nhất cũng phải hết nhà hàng mới đúng chứ. Sao hôm nay vắng vẻ thế nhỉ?
Trong lúc cô còn đang bỡ ngỡ thì quản lý nhà hàng đã bước ra, quản lý là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, ông là người ngoại quốc, dáng người không cao cũng không thấp, thân hình vừa vặn, ngoại hình tất cả đều cân đối, gương mặt diệu dàng với thái độ vô cùng kính trọng với khách hàng. Ông nở nụ cười hiền dịu khi nhìn thấy Hàn Khiết Tình, ông nói bằng tiếng Trung rất lưu loát: “Khiết Tình tiểu thư, chú đã đợi cháu lâu rồi đấy.”
Hàn Khiết Tình giật mình nhìn quản lý nhà hàng, gương mặt cô cũng mang theo sự ngạc nhiên mà chăm chú quan sát ông ấy rồi bất ngờ nói: “Chú Halenim?”
Halenim nở nụ cười tươi rói mang theo sự vui mừng ân cần nhìn lấy cô: “Cháu vẫn còn nhớ chú sao?”
Hàn Khiết Tình mỉm cười ngọt ngào nhìn ông mà gật đầu vui mừng, từ nhỏ cô đã được Hàn Trạch Dương thường xuyên đưa đến đây ăn cơm, lúc đó cô chỉ là một cô bé chừng bảy tám tuổi, người cô quý mến nhất ở đây chính là Halenim, không ngờ bao nhiêu năm ông vẫn còn làm quản lý của nơi này. Sau khi cô lên học sơ trung cũng ít ghé lại nơi này, vì ba cô thường mời đầu bếp nổi tiếng về nhà nấu cơm cho cô nên cho tới bây giờ mới trở lại, không ngờ ông ấy vẫn còn nhớ tới cô.
“Cháu đúng là lớn rồi, trở thành thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp rồi nhé!” Halenim nở nụ cười sáng lạn, cất giọng nói trầm trầm tựa như cơn gió nhẹ giữa mùa xuân.
“Cảm ơn chú, đúng rồi, cháu có hẹn bạn ở đây. Không biết anh ấy...” Hàn Khiết Tình nói thêm vài câu với Halenim mới chợt nhớ ra mình đến đây có việc quan trọng bèn lập tức nói.
“Phải, Từ tiên sinh đã đợi cháu rất lâu rồi. Đi thôi, chúng ta mau vào trong đi.” Halenim dắt tay Hàn Khiết Tình đi vào chỗ vắng lặng nhất, tiến đến chỗ một bàn ăn thịnh soạn và chỉ duy nhất có nột bàn ăn này ở nhà hàng mà thôi. Hàn Khiết Tình vừa đi vừa thắc mắc hỏi Halenim vì sao hôm nay lại không thấy khách đâu cả, nhưng rõ ràng hôm nay vẫn còn mở cửa mà?
Halenim nhẹ giọng đáp: “Từ tiên sinh từ sớm đã bao trọn nhà hàng này rồi, ngài ấy muốn có được không gian yên tĩnh với cháu nên mới làm như thế. Cho nên, hôm nay nhà hàng ngoại trừ hai người bọn cháu ăn cơm ở đây thì không còn ai khác cả.”
Từ tiên sinh?
Hàn Khiết Tình nhíu mày một cái nhưng không nói gì, cô chậm rãi nâng bước theo Halenim, đến chỗ một bàn ăn sang trọng gần đấy mới nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở đó.
Chỗ bàn ăn chỉ có một mình hắn ngồi nhưng khoảng cách hắn mười bước chân thì luôn có những người mặc đồ đen nghiêm chỉnh luôn tức trực đứng ở đấy, dáng vẻ cung kính cúi thấp đầu sẵn sàng chờ lệnh.
Hàn Khiết Tình quét mắt nhìn về phía người đàn ông nổi bật nhất ở đấy, hắn tao nhã ngồi trước bàn ăn nâng ngón tay thon dài cầm ly rượu vang lên môi, chất lỏng màu đỏ theo đó chảy vào miệng hắn, bên môi hắn nhếch lên nụ cười nhẹ khi nhìn thấy Hàn Khiết Tình rồi chậm rãi hạ ly rượu vang xuống.
Hôm nay hắn mặc một bộ com lê phẳng phiu, dáng vẻ vừa lịch sự nho nhã vừa mang lại vẻ nam tính cùng thần thái ma mị, với gương mặt đẹp như tạc tượng kia quả thật có thể húy hồn biết bao nhiêu thiếu nữ.
Hàn Khiết Tình tiến đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống trước mặt hắn, giờ cô chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của hắn, bỗng nhớ tới lời của Halenim lúc nãy bèn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: “Từ tiên sinh, có việc gì anh cứ nói đi.”
Từ Âm nhếch môi cười nhẹ, bộ dạng vô cùng thong thả, hắn đặt tầm mắt dừng trên người Hàn Khiết Tình quan sát cô một chút. Hôm nay cô chỉ đơn giản mặc một chiếc áo sơ mi blouse màu trắng phối hợp cùng quần ống suông màu xám nhạt, vừa phải, cạp cao được sơ vin gọn gàng, mái tóc dài được Hàn Khiết Tình tùy tiện buộc cao lên theo kiểu đuôi ngựa vừa thoải mái vừa năng động, tuy cô không trang điểm nhưng gương mặt cô vẫn giữ lại nét xinh đẹp không thể tả, như thế càng trông cô mang theo vẻ đẹp tươi sáng của mùa xuân mà thanh lịch ấm áp.
Từ Âm không trả lời mà quan sát cô một hồi mới nâng mắt về phía Halenim đang cùng một vài bồi bàn vừa mới dâng món ăn lên, dùng ánh mắt ra hiệu không còn chuyện gì nữa nhìn bọn họ, tức thì Halenim liền gật đầu hiểu ý cùng với mấy người bồi bàn nhanh chóng rời khỏi đó, xung quanh cách chỗ bàn ăn có thuộc hạ của Từ Âm thì không còn ai khác nữa ngoại trừ hắn và Hàn Khiết Tình.
“Không gấp, chúng ta ăn cơm trước đã.” Từ Âm không gấp gáp như Hàn Khiết Tình mà ngược lại vô cùng từ tốn, chưa vội vào vấn đề quan trọng nên hắn chậm rãi cầm nĩa lên cắt một phần thịt bò đưa vào miệng.
“Anh...” Hàn Khiết Tình siết chặt bàn tay lại mà dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn đang thong thả ăn trước mặt, có biết bây giờ cô đang rất gấp không hả? Hàn Trạch Dương chưa được ra ngày nào cô càng lo lắng ngày ấy.
“Đúng rồi, lần trước chưa kịp giới thiệu vì cái tên hỗn thế ma vương kia. Lần này xin trịnh trọng giới thiệu, tôi là Từ Âm!” Từ Âm bỏ qua ánh mắt như sắp giết người của Hàn Khiết Tình, hắn nhẹ cất lên thanh âm trầm thấp dễ nghe, khẽ nâng đôi mắt đen láy tựa chim ưng mà nhìn về phía Hàn Khiết Tình bằng sự ma mị rồi chậm rãi nói.
Hàn Khiết Tình biết tên hỗn thế ma vương mà hắn nhắc tới chính là Lục Sát. Cô hơi cau mày nhưng không quá mức tỏ rõ thái độ, trong trẻo cất giọng: “Được, Từ Âm. Tôi muốn biết rốt cuộc chuyện quan trọng có thể rửa sạch oan ức cho ba tôi là chuyện gì?”
Từ Âm mỉm cười khẽ, không để ý đến sự gấp gáp của cô mà hắn lại lần nữa cắt thêm phần thịt bò rồi sau đó đưa sang dĩa của Hàn Khiết Tình, lười biếng nói: “Đừng làm mất hứng thú ăn uống của tôi, hơn nữa tôi phải tốn không ít công sức mới bao trọn nơi này. Em đến đây mà chỉ biết bàn chuyện thế này thật nhạt nhẽo, ít nhất cũng phải ăn chút gì đi chứ?”
Hàn Khiết Tình cắn môi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, bàn tay cô hiện tại đang siết chặt lại đề ngăn muốn nhào lên đánh cho tên này một trận. Nhưng mà trước mắt hắn ta nói có việc quan trọng liên quan đến ba cô, cô không thể ngông cuồng làm việc không suy nghĩ được. Thế nên, cô nhịn! Ngẫm nghĩ một lát hồi hít sâu hơi dài mới cầm động đũa ăn cơm.
Bữa cơm vô cùng im lặng, không ai nói tới ai, chỉ còn âm thanh dao nĩa va vào nhau leng keng thay phiên nhau phát ra, từ đầu buổi cơm cho đến khi cuối cùng cả hai người vẫn không ai mở lời, im lặng ăn cơm.
Hàn Khiết Tình nhịn lại sự lo lắng của mình một hồi mà ăn thật nhanh các món, nhưng khi dĩa cô vừa hết thì tên Từ Âm lại chuyển sang cho cô món khác, trừng mắt liếc hắn một cái mới nuốt thức ăn xuống, cuối cùng một hồi thì tất cả món ăn trên bàn đều được Hàn Khiết Tình và Từ Âm vơi sạch.
“Từ tiên sinh, bây giờ có thể nói đuọce chưa?” Hàn Khiết Tình nhìn cả bàn ăn bị cô và hắn dọn sạch sẽ mới thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức nâng mắt mong đợi nhìn hắn nói.
Từ Âm tao nhã lấy khăn giấy lau miệng rồi mới gật đầu, sau đó nhìn về phía Kĩ Khắc đang tức trực đứng gần đấy, anh ta hiểu ý lập tức dâng lên một tập tài liệu mỏng đưa tới trước mặt Từ Âm. Hắn đưa tay nhận lấy rồi khẽ nói: “Đưa người lên đây!”
Vừa dứt lời thì một tên thuộc hạ đã xoay người rời đi, trong khi Hàn Khiết Tình còn đăng chăm chú nhìn mọi hành động của bọn họ. Khoảng chừng một phút sau đó thì tên thuộc hạ đó quay trở lại, anh ta còn kéo theo một người đàn ông khác nữa, đẩy tên đó trước mặt Hàn Khiết Tình và Từ Âm rồi đạp chân khiến anh ta quỳ dưới đất, sau đó mới cùng Kĩ Khắc lui xuống trở lại vị trí.
Lúc này Từ Âm mới chậm rãi đẩy một tập tài liệu hắn nhận lấy từ Kĩ Khắc lúc nãy đến chỗ Hàn Khiết Tình, gương mặt hắn đã lấy lại vẻ nghiêm túc đáng có. Ánh mắt sắc lẻm thâm thúy rồi thong thả lên tiếng: “Đây đều là toàn bộ bằng chứng việc tên này có thù oán với Hàn Gia Lâm. Tên này là A Mao, anh ta là một trong những chủ nợ của Hàn Gia Lâm, vì ông ta nợ anh ta một số tiền rất lớn cộng thêm tiền lời đẻ ra thì tổng cộng lại đã lên đến mấy triệu nhân dân tệ, nhưng ông ta không trả mà trốn đi mất. Thế nên A Mao đối với ông ta chỉ muốn xé xác ra, vì vậy đã cho người theo dõi rồi nhân lúc ông ta say rượu lái vào đường cao tốc đã tự tay cố ý đâm vào Hàn Gia Lâm khiến ông ta mất tay lái mà đâm thẳng xuống ruộng. Vì thế nên trong chuyện này ba em không hề liên quan gì cả, mọi số tiền ông ấy chuyển cho Hàn Gia Lâm là vì bố thí để ông ta trả nợ.”
Hàn Khiết Tình nhận lấy tập tài liệu mỏng manh chỉ vài trang ngắn ngủi rồi vừa nghe Từ Âm nói vừa cẩn thận lật từng trang mà xem xét thật kĩ. Thật không ngờ đây chỉ là một tập tài liệu mỏng nhưng lại chứa vô số bằng chứng quan trọng, hoàn toàn là chứng cứ có lợi cho Hàn Trạch Dương. Mọi chuyện diễn ra cho đến vụ tai nạn ấy đều không liên quan đến ông dù chỉ một chút, ông thật sự là người bị hại trong chuyện này.
Chỉ cần đưa tập tài liệu này và tên A Mao đến đồn cảnh sát thì nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho Hàn Trạch Dương, để ông vinh quang trở ra ngoài. Hàn Khiết Tình vui mừng trong lòng rồi đóng tập tài liệu trên tay lại, ánh mắt sắc lạnh liếc về phía A Mao đang run sợ quỳ dưới đất, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi lạnh giọng hỏi: “A Mao! Tôi hỏi anh, muốn gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, hơn nữa lại có thể dễ dàng rời khỏi hiện trường không để lại một dấu vết gì thì chỉ có một mình anh làm sao? Không có ai đứng đằng sau?”
A Mao run rẩy lập cập khi nghe Hàn Khiết Tình hỏi như vậy, anh ta nhất thời không biết trả lời thế nào, khó khăn nâng mặt liếc về phía Từ Âm. Thấy hắn đang dùng ánh mắt sắc lạnh tựa như những mũi tên đang phóng thẳng về phía mình thì anh ta lập tức thu lại đôi mắt không dám nhìn nữa mà run rẩy trả lời: “Đúng... đúng vậy... chỉ có một mình tôi làm. Không ai đứng đằng sau tôi cả... tất cả... tất cả đều do thù oán cá nhân... không... không liên quan đến ai hết...”
“Thật sự như thế?” Hàn Khiết Tình nheo mắt nhìn A Mao bằng sự nghi ngờ rồi lạnh giọng lên tiếng.
“Đúng... đúng thế... chính là như vậy!” A Mao lập tức gật đầu như bổ thóc, nhìn vẻ mặt bị dọa đến sợ hãi thì không nhìn ra là đang nói dối cho lắm.
Hàn Khiết Tình chăm chú quan sát biểu
hiện của A Mao như muốn dò xét xem anh ta đang nói thật hay nói dối, cô vừa định lên tiếng chất vấn thêm nữa thì đột nhiên Từ Âm im lặng nãy giờ bất chợt cất giọng: “Đừng hỏi nữa, tôi đã điều tra kĩ rồi. Sự thật chính là như thế, hoàn toàn là thù oán cả nhân, với lại anh ta cũng là một con cáo trong giang hồ, thế nên trốn kĩ và dọn dẹp sạch sẽ cũng không khó lắm.”
Hàn Khiết Tình quét mắt nhìn về phía Từ Âm mà mím môi không nói gì, quả thật trong tài liệu này cũng đã đưa ra chứng cứ rõ như thế, mọi chuyện đều do một mình A Mao gây nên, không có người đứng sau. Nhưng mà, chuyện này làm Hàn Khiết Tình rất bâng khuâng và mông lung, cô nheo mắt nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định không để ý đến nữa. Dù sao trong tay cô đã có chứng cứ quan trọng đưa Hàn Trạch Dương ra ngoài, mấy chuyện khác cô không muốn để ý đến làm gì. Nghĩ thế, Hàn Khiết Tình thu lại ánh mắt sắc lạnh của mình rồi dùng sự cảm tạ chân thành nhìn về phía Từ Âm: “Từ tiên sinh, thật sự cảm ơn anh.”
Từ Âm khẽ nở nụ cười nhàn nhạt nhưng mang đầy sự quyến rũ ma mị, hắn khẽ giơ tay ra hiệu, Kĩ Khắc lập tức đi lên kéo A Mau rời đi. Lúc này Từ Âm mới chậm rãi cất giọng lười biếng nhưng mang đầy dụng ý sâu xa: “Không cần cảm ơn, xem như em nợ tôi một ân tình vậy.”
“Được, anh muốn gì, bất cứ chuyện khó khăn cỡ nào tôi cũng có thể làm.” Hàn Khiết Tình lập tức gật đầu không do dự. Quả thật lần này Từ Âm đã giúp đỡ cô một chuyện lớn, nếu không có hắn thì cô thật sự phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm được, lúc đó ba cô sẽ bị giam lâu hơn nữa và nếu nghiêm trọng có thể rơi vào bẫy của kẻ thù, vì thế xem xét kĩ nếu như là chuyện nhỏ thì cô đã tính với hắn ân tình từng giúp đỡ bà hắn. Nhưng mà việc đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không thể so với những tài liệu và tên A Mao mà Từ Âm đã đưa cho cô được, nếu so sánh như thế chẳng khác nào hạt cát nhỏ bé ở sa mạc so với cả bầu trời rộng lớn. Thế nên ân tình này cô nhất định phải trả.
Nghe được câu nói này của cô mà Từ Âm hài lòng nhếch môi, hắn nhàn nhạt nhấm nháp ly rượu vang có sóng đỏ óng ánh rồi dừng mắt ở trên người Hàn Khiết Tình, mang theo một đôi mắt đầy sự ma mị và sự thú vị thích thú rồi chậm rãi cất giọng: “Muốn trả ơn? Được! Nhưng mà việc không nghiêm trọng như vậy đâu. Trả ơn tôi rất đơn giản, việc làm của em lại càng đơn giản hơn, ngủ với tôi một đêm, sau khi xong việc thì xem như mọi ân tình chấm dứt hết! Không ai nợ ai.”