Mấy lời nói của hắn lọt vào tai Hàn Khiết Tình không sót chữ nào, nhưng cô cảm thấy âm thanh truyền đến chỉ còn tiếng ù ù cạc cạc, cô không muốn nghe hắn nói như thế nữa..
“Chỉ có như thế mà anh muốn chia tay với em?” Đôi mắt Hàn Khiết Tình trở nên vô hồn, ngón tay đang khăm sâu vào lòng bàn tay, vô cùng đau rát. Đến giọng nói cũng run run theo, khó khăn lắm mới đối diện hắn mà cất tiếng.
Lục Sát nhất thời trầm mặc, hắn không biết cảm xúc của mình hiện tại là như thế nào, hắn đang bối rối, đang sợ hãi, hay hắn đang cương quyết muốn chia tay với cô? Trầm ngâm khoảng vài giây hắn lại cất lên âm thanh khàn khàn: “Nó sẽ ảnh hưởng đến em!”
“Có quan trọng sao?” Hàn Khiết Tình thẳng mắt đối diện với con ngươi tăm tối của hắn, giọng nói trở nên đanh lại mà không do dự thốt ra khi hắn vừa mới dứt lời.
“Cuộc sống của tôi, con người của tôi, quá khứ của tôi không giống như em. Có những thứ nếu khi biết về tôi em sẽ xa lánh và sợ hãi tôi, tôi không muốn tôi vấy bẩn cuộc đời của em, những điều này còn quan trọng hay không em chắc chắn sẽ biết, em hiểu không Tình Tình?” Lục Sát thở dài trầm trầm cất tiếng, nâng đôi mắt thật thâm túy dán chặt lên gương mặt cô không rời giây phút nào, như đang lưu luyến quan sát từng đường nét trên gương mặt cô thật kĩ, nếu như sau tối nay không còn nhìn thấy nữa thì làm thế nào..
Hàn Khiết Tình quay mặt đi né tránh ánh mắt chăm chú của hắn, lấy hai tay ôm lấy tai rồi liên tục nói trong nghẹn ngào, thanh âm run rẩy vang lên vô cùng đáng thương: “Em không hiểu càng không muốn hiểu!”
Lục Sát nhất thời bất ngờ khi thấy cô kích động như vậy, cô không quan tâm đến cuộc sống của hắn trước kia sao? Nếu như cô biết hết sự thật cô có tự tay giết chết hắn trong khoảng thời gian vừa trôi qua này không..
Lục Sát bỏ tay khỏi vô lăng rồi giữ lấy bờ vai mảnh mai của Hàn Khiết Tình, hắn cảm nhận được cơ thể của cô đang run rẩy cầm cập, bắt cô phải ngẩng mặt nhìn hắn, giọng nói trầm trầm mang theo sự nghiêm túc mà cất lên: “Em nhất định phải hiểu, tôi thật sự không xứng với em, cuộc đời của em sẽ bị vấy bẩn khi dây vào tôi!”
Chính khi lời nói này vừa kết thúc Lục Sát hắn cũng không biết là đang nói với cô hay với chính mình nữa, có lẽ hắn đang nhắc nhở tới lương tâm và lí trí của mình phải khiến cô gái ngay trước mắt hắn lúc này chịu sự đau khổ dằn vặt của hắn, nhưng mà, không hiểu tại sao chiều nay khi nghe mấy lời đầy ẩn ý của Nam Yên Bắc thì hắn lại vô thức chạy đến đây rồi nói chia tay với cô..
“Có xứng hay không tự em nhìn thấy!” Hàn Khiết Tình không kiêng kìm được sự chua chát trong lòng mà gầm giọng lên với hắn, đôi mắt trong suốt cũng đang dần đọng lại những dòng lệ mà nén lại vẫn chưa chảy ra nước mắt.
Lục Sát thấy biểu hiện của cô mà không biết nên làm thế nào, trầm mặc một lát rồi tạm thời buông bàn tay đang đặt trên vai cô ra rồi xoay người ngồi lại vị trí ghế lái, né tránh ánh mắt chăm chú của Hàn Khiết Tình. Hắn tựa cả người và đầu về phía sau, đôi mắt như vô định mà hướng về hư không, thở dài một hơi rồi cất lên thanh âm trầm khàn nhưng lại mang theo sự tiếc nuối: “Không cần phải níu kéo tôi nữa, chia tay em chính là cách tốt nhất để giữ cho cuộc đời của em mãi mãi được hạnh phúc, không thể vì sự xuất hiện của tôi đã xâm lấn trở thành màu đen u ám được. Còn nữa, dù em không quan tâm nhưng người khác sẽ quan tâm, biết không?”
Dứt lời xong Lục Sát trở nên trầm mặc hẳn, hắn không tiếp tục lời nói mà Hàn Khiết Tình cũng không lên tiếng, cả bầu không khí chìm vào sự im lặng mà khó chịu đến nghẹt thở. Bên khóe mắt Lục Sát khẽ lướt thấy cô vẫn đang bất động nhìn hắn mà không trả lời, theo bản năng hắn xoay gương mặt lại định nói gì đó nhưng ngay lập tức Hàn Khiết Tình đã chồm qua rồi áp lên người hắn, trong lúc hắn còn chưa kịp hiểu rõ tình hình cô đã nhấn cái nút hạ ghế lái xuống, để thân hình mềm mại của cô đè trên người hắn, đôi môi căng mọng theo đó áp xuống không chút do dự..
Cả người Lục Sát cứng đờ ra khi nhất thời bị nụ hôn không báo trước của Hàn Khiết Tình ập đến bất ngờ, tay hắn vừa định dời lên đẩy cô ra thì bên gò má chợt nóng nóng, nhìn kĩ lại hắn mới thấy khóe mắt Hàn Khiết Tình đã đẫm lệ, từng giọt nước mắt theo khóe mi cô chảy xuống rơi trên gương mặt hắn, bàn tau hắn rốt cuộc cũng sững lại giữa không trung.
Hàn Khiết Tình ra sức cạy hàm mở hàm răng của Lục Sát, nhanh chóng đưa chiếc lưỡi mềm mại thơm tho vào bên trong cuốn lấy lưỡi hắn, học cách hắn hôn mà nhẹ nhàng khuấy động mọi ngóc ngách trong khoang miệng hắn, ..
Đôi môi hồng hào mềm mại phủ lên đôi môi mỏng mà lành lạnh của hắn, dùng đầu lưỡi vừa khiêu khích vừa nhiệt tình vẽ vời theo cánh môi hắn, bên trong hai cái lưỡi không do dự mà vô thức quấn chặt lấy nhau. Hàn Khiết Tình cắn nhẹ lên môi dưới của Lục Sát rồi tiếp tục để răng của cô nghiến nhẹ môi của hắn lúc kéo ra.
Lúc này Lục Sát đã vứt bỏ hết mọi lí trí, mọi lời nói tuyệt tình ban nãy với cô mà để bàn tay đang sững lại giữa không trung đè lên gáy Hàn Khiết Tình, kéo sát đầu cô lại khiến nụ hôn dần mãnh liệt và triền miên, bàn tay kia của hắn lần lần một cái nút bên cạnh, ấn một cái, tất cả kính xe đều bật lên chức năng chống trộm, nhìn vào thì bên trong chỉ toàn một màu đen, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Hàn Khiết Tình không kìm được mà ngâm khẽ, khi lồng ngực của cô dần phập phồng vì thiếu oxi cô mới chậm rãi buông môi Lục Sát ra, đôi mắt vẫn còn đọng lại những dòng lệ nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn, giọng nói trong trẻo lúc nào giờ đây đã trở nên kiên định và nghiêm túc mà cất lên:
“Em không cần biết cuộc sống của anh, con người ở quá khứ của anh như thế nào. Em chỉ cần biết hiện tại là em yêu anh, yêu mọi thứ của anh ở bây giờ. Mặc kệ lúc trước anh có như thế nào thì hiện tại em chỉ biết rằng, Lục Sát, em yêu anh!”
Cả người Lục Sát bất chợt cứng đờ ra, mọi suy nghĩ trong đại não hắn cũng theo đó mà tê liệt hẳn, bên tai hắn vẫn đều đều vang lên thanh âm trong trẻo của Hàn Khiết Tình ngay lúc nãy..
“Tình Tình, em thật sự không sợ hãi hay lo lắng nếu biết được quá khứ của tôi sao?” Lục Sát nâng tay kia lau đi khóe mi đọng lại giọt lệ của cô, trầm trầm cất tiếng.
Hàn Khiết Tình không do dự nhìn Lục Sát mà ngay lập tức gật đầu, cô yêu hắn của hiện tại thì sao phải để ý đến hắn của quá khứ kia chứ! Cô mặc kệ lời chia tay của hắn, cô thà rằng giả điếc mà làm ngơ bỏ qua mấy lời nói tuyệt tình của hắn, chỉ muốn cùng hắn yêu nhau thật lâu dài và bền chặt mà thôi.
Đối diện với con ngươi tăm tối mà thâm thúy của Lục Sát, Hàn Khiết Tình run lẩy bẩy rồi cúi đầu thấp xuống, đưa gương mặt kề sát hắn, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên vầng trán cao của hắn, rồi đến sống mũi cao mà khẽ lướt lướt qua nhau một cách đáng yêu, đôi mắt bị hút vào nhau dẫn đến hơi thở gấp gáp, cuối cùng lần nữa áp đôi môi mềm mại căng mọng xuống dưới, môi chạm môi dần dần khiến lưỡi dây dưa triền miên không dứt.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của Hàn Khiết Tình lúc nãy đang giữ lấy cổ tay Lục Sát cũng vô thức không theo suy nghĩ của cô nữa mà dần dần trượt xuống đến quần của hắn, chạm một cái, thanh âm “cạch” từ thắt lưng phát lên trong bầu không khí tịch mịch, im lặng mà tràn ngập sắc dục..
Đôi môi của cô cũng tạm thời dừng, kéo dài nụ hôn xuống cằm Lục Sát, trượt xuống hầu kết nam tính đang nhô cao mà nhẹ nhàng hôn lấy hôn để.
Cả người Lục Sát căng cứng ra, hắn cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô đang từ bên ngoài quần mà thò vào bên trong, vô cùng xấu xa mà khiêu khích vật kiêu ngạo của hắn được bao bọc trong quần lót, vật ấy bất chợt căng trướng lên mà có phản ứng..
Hàn Khiết Tình không dừng nụ hôn lạu ở hầu kết hắn mà càng gợi tình hơn nữa kéo xuống xương quai xanh nam tính của hắn, tay kia theo áo sơ mi mà cởi ra từng cúc một, chàm bàn tay vào làn da săn chắc màu lúa mạch, đôi môi mềm mại hôn lấy mọi nơi trên vòm ngực rắn chắc của Lục Sát, kéo xuống bụng..
Máu nóng từ cơ thể Lục Sát cũng đang dần trào lên rồi lan ra khắp nơi trên cơ thể, mẹ kiếp! Cô gái nằm trên hắn lúc này không ngờ lại to gan lớn mật dám khiêu khích hắn như vậy.
Dục vọng bừng bừng phía dưới vẫn đang vô cùng khó chịu trong sự đụng chạm trần trụi từ bàn tay mềm mại của Hàn Khiết Tình. Lục Sát không thể nghĩ ngợi gì nữa mà lập tức đổi lại tư thế nắm quyền chủ động, xoay người cô lại ép cô nằm xuống ghế phó lái, thừa lúc cô còn đang giật mình thì cũng tiện tay nhấn cái nút bên cạnh ghế, Hàn Khiết Tình theo chiếc ghế đang ngã ra sau mà cơ thể theo đó cũng ngã người về sau, khiến cho Lục Sát thành công nằm trên cô.
Hắn kề làn môi bên vành tai cô thở ra hơi thở nóng bỏng mà dồn dập, trầm khàn cất tiếng: “Là do em khiêu khích tôi trước.”
Bờ vai mảnh mai của Hàn Khiết Tình theo bản năng mà run rẩy, mùi hổ phách của Lục Sát đang dần bao trùm lấy cơ thể cô mà xộc vào mũi.
Lục Sát không để cô có cơ hội thích ứng đã kéo hai tay cô chế ngự lên đỉnh đầu, bàn tay kia trực kiếp cởi chiếc váy trên người Hàn Khiết Tình ra, thô lỗ phủ lên bầu ngực mềm mại mà ra sức nhào nặn mê man..