Cùng lúc đó ở Philadelphia.
Trong một công xưởng bị bỏ hoang khá lâu. Một đám người mặc tây trang nghiêm chỉnh bao vây xung quanh thành vòng tròn rồng lớn, trong tư thế có thể động thủ bất cứ lúc nào nếu những người nằm dưới đất có dám hành động hó hé gì.
Ở giữa bọn thuộc hạ đó là người đàn ông đang ngồi trên ghế với gương mặt lạnh lẽo đến cực độ, bầu không khí lúc này đã bị nhiễm sát khí từ người hắn mà trở nên u ám đến cực điểm, đôi mắt hắn hơi khép hờ lại mà nhìn chằm chằm đám tội nhân nằm thoi thóp trong vũng máu dưới nền đất.
Từ Âm lười biếng nhấc tay đón lấy điếu xì gà từ một tên thuộc hạ đang đứng cạnh hắn, đôi mắt vẫn ảm đạm u ám mà không rời khỏi mấy tên thê thảm dưới đất, hít một hơi mùi thuốc khiến ta đạt từng trận tê dại trong đầu óc rồi khẽ khàng nhả ra làn sương khói mờ mờ bay lượn, thanh âm lạnh lùng chợt vang lên: “Chúng mày đã thấy kết quả của việc dám tạo phản tao rồi đấy!”
Lời nới cay lạnh đến mức như muốn róc xương lột da người khác, càng giống như lời phán xử của chủ phiên tòa giữa bầu không khí gay gắt khi đang đấu múa mồm mép trên tòa.
Dưới nền đất có khoảng mười bảy tên đàn ông, tên nào cũng bị đánh đến chết đi sống lại, máu tươi bê bết dính đầy trên từng lớp quần áo của bọn họ, như thế cũng đủ để đoán rõ tình trạng của bọn họ ngay lúc này, không gãy tay cũng gãy chân, không tàn phế cũng bị đánh đếu nổi ngu ngẩn đầu óc, nhưng mà tính mạng vẫn còn giữ được là may lắm rồi.
Bọn chúng là những tên thuộc hạ tham sống sợ chết, khi nghe lão đại của bọn chúng là Từ Âm bị thất thủ dưới tay Lục Sát, thuộc hạ chết không ít, địa bàn ở Châu Âu cũng bị tước đi, thế lực sụt giảm một phần, ảnh hưởng đến tất cả thuộc hạ trong bang Âm Thiên Phủ, dĩ nhiên bọn chúng nhất định phải càn quấy để nhanh chóng thoát khỏi cái chết trước khi rơi vào tay Lục Sát.
Tiếc là chưa kịp đến tay Lục Sát đã bị Từ Âm ngay lập tức phát hiện, bọn chúng không ngờ lần này hắn đích thân tới đây để xử bọn họ, quan trọng hơn là ổn định lại thuộc hạ và địa bàn lẫn thế lực ở một số nước khác, nếu như không nhanh chóng vực dậy lại thế lực của Từ Âm chắc chắn bang Sát Tử Nhân có thể đánh động úp chiến bang Âm Thiên Phủ bất cứ lúc nào.
Mười bảy tên thuộc hạ chưa kịp thời trốn Từ Âm đã bị hắn tóm lấy rồi bị đánh thê thảm như vậy, không một lần giết chết mà tàn bạo khiến bọn họ sống không bằng chết!
Tên được gọi là đại ca trong mười bảy tên thuộc hạ nằm dưới đây liền gắng gượng cơn đau đớn xé xác trên thân thể, miệng vẫn rớm máu nhưng vẫn còn chút hơi tàn, khẽ nói trong yếu ớt: “Lão.. lão..đại! Xin..xin lão..đại..tha tội.”
“Tha?” Từ Âm nghe được câu nói đó mà bỗng nhiên nở nụ cười tàn ác, hắn hít một hơi dài từ điếu xì gà rồi đột nhiên..
“Pằng”..
Tiếng súng ngay lập tức vang dội trong công xuống dưới này, viên đạn từ cây súng nằm trên tay Từ Âm ngay lập tức ghim thẳng vào mi tâm tên đại ca vừa mới lên tiếng, ngay lập tức giữa trán anh ta hiện lên một lỗ vị bị viên đạn xiên qua. Ánh mắt chưa kịp trân trối lần cuối đã nhắm tịt lại rồi đứt hơi thở mà chết đi.
Mười sáu tên còn lại sợ đến tái xanh mặt mày, nếu không phải lão đại của bọn chúng quá khinh địch, dễ dàng để rơi vào cái bẫy của Lục Sát thì bọn chúng có cần phải khổ sở mà sống dở chết dở thể không?
“Chúng mày nghĩ rằng địa bàn ở Châu Âu thuộc về Lục Sát thì hắn ta có thể diễu võ dương oai được lâu à? Sớm muộn gì Từ Âm này cũng phải lấy lại hết tất cả từ tay hắn ta!” Bọn thuộc hạ nằm la liệt dưới nền đất đang thoi thóp từng chút hơi tàn thì nghe được tiếng nói lạnh lẽo chẳng khác nào núi băng ngàn năm không tan từ Từ Âm, sắc mặt tái nhợt không còn hột máu..
“Lão đại..xin tha thứ..”
“Lão đại, bọn tôi..biết sai rồi.”
“Xin lão đại.. cho chúng tôi một cơ hội cuối, để chúng tôi..chuộc lại lỗi lầm.”
Mấy tên đó thay phiên nhau cầu xin trong sự sợ hãi lo lắng, bởi vì bọn chúng sợ mấy phát đạn còn lại trên tay Từ Âm sẽ thích cơ thể bọn chúng mà không nói trước đã ngay lập tức chui thẳng tới xuyên qua cơ thể, nhưng mà, đột nhiên câu nói phía sau của Từ Âm làm cho bọn họ có chút hi vọng..
“Cơ hội? Được, nếu chúng mày muốn tao sẽ cho!” Từ Âm bình thản nở nụ cười quái dị nhìn họ, khẩu súng trên tay hắn thành thục xoay một vòng tròn thật đẹp rồi đột nhiên...
“Pằng..”
“Pằng..”
“Pằng..”
“Pằng..”
“Pằng..”
Theo sau đó là liên tiếp mười sáu phát súng được bắn ra liên tục không sót một viên, hoàn toàn ghim thẳng vào mi tâm tất cả bọn thuộc hạ nằm dưới đất trong sự cả kinh, chưa kịp la lên đã không còn chút ý thức nữa mà tắt thở.
Khi tất cả bọn thuộc hạ đó đều nhuốm đầy máu từ giữa trán chảy ra thì Từ Âm mới thu khẩu súng trên tay lại, đưa cho thuộc hạ đứng cạnh hắn, cất lên thanh âm tàn độc: “Chỉ có chết mới có thể chuộc tội mà thôi!”
Nói xong câu đó hắn thong thả đứng dậy rời đi, bỏ lại đám thi thể nằm cạnh nhau mà ngập tràn trong mùi máu tanh nồng nặc, thuộc hạ theo bước chân của hắn lập tức nối gót theo phía sau.
Thuộc hạ đứng ở trước cửa một chiếc xe BMW, kính trọng mở cửa cho Từ Âm, hắn leo lên xe rồi ngay chỉnh ngồi vào ghế ở băng sau. Ngã người một chút rồi tạm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thuộc hạ lập tức khởi động xe sau đó vụt đi, chiếc BMW của Từ Âm dẫn đầu thì ngay phía sau lập tức có khoảng thêm mười mấy chiếc xe thương vụ khác nối đuôi theo hắn chạy một mạch ra khỏi nơi này.
Trong xe, bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường, tên thuộc hạ đang ngồi ở ghế lái phụ lén nhìn Từ Âm một lát rồi chậm rãi cung kính nói: “Lão đại.”
“Có chuyện gì?” Từ Âm vẫn nhắm nghiền mắt không mà lạnh lùng đáp lại vỏn vẹn ba chữ.
“Thuộc hạ mới điều tra được gần đây Lục Sát đang qua lại với một cô gái, người đó chính là tiểu thư nổi danh tiếng tăm lừng lẫy nhất Thượng Hải này, Hàn Khiết Tình!” Thuốc hạ cẩn thận báo cáo lại việc mà anh ta vừa mới điều tra xong, quả thật khi mới biết tin này anh ta có chút bất ngờ cùng kinh ngạc.
Ngay tức khắc, đôi mắt sâu hun hút của Từ Âm chợt mở ra, cái tên này lóe lên trong đầu hắn ngay lúc này, Hàn Khiết Tình...
Từ Âm cẩn thận nghĩ ngẫm lại một lát, chính là cô gái đã giúp bà nội hắn sao? Sao lại có thể dính dáng đến Lục Sát chứ?
“Thông tin có chính xác không?” Từ Âm nghiêm mặt nhìn ra phía ghế lái phụ.
Thuộc hạ đó kính trọng gật đầu với hắn: “Hoàn toàn chính xác thưa lão đại.”
Gương mặt Từ Âm bất chợt lạnh đi, đến người phụ nữ hắn có chút ấn tượng mà có cảm giác thú vị tại sao lại thuộc về Lục Sát?
Rốt cuộc Lục Sát muốn tranh đấu với hắn nhú thế nào chứ! Được, nếu như đã muốn khiêu khích toàn trận thì hắn cũng đồng ý nhuận theo! Từ Âm nhếch môi cười lạnh một cái, mọi thứ khác hắn có thể không tính toán với Lục Sát, nhưng cô gái tên Hàn Khiết Tình này hắn phải có được!
...----------------...
Biệt thự Hàn gia.
Cả ngày trời mà Hàn Khiết Tình nhốt mình trong phòng không thèm ra ngay, sau khi uống thuốc rồi ngủ một giấc trên giường thì lúc tỉnh dậy đã là chân tối, cô lập tức ngồi bật dậy lấy điện thoại lên xem vuốt đi vuốt lại cả trăm lần, nhưng mà...
Không có một tin nhắn nào!
Gương mặt hốt hoảng cùng mong đợi của Hàn Khiết Tình đã bị phá bỏ ngay tức khắc, thay vào là sự ảo nề thất vọng liên miên, khi vừa thức dậy cô đã không suy nghĩ gì mà mở điện thoại lên xem, cứ nghĩ mình ngủ mê man thì sợ không nhận được tin nhắn mà hắn chủ động nhắn tin với cô, nhưng mà cúi cùng cái tên kia vẫn không hề có một động tĩnh nào.
Chiến tranh lạnh thật sự với cô đấy sao?
Hàn Khiết Tình bực bội quăng điện thoại sang một bên rồi ủ rũ nằm xuống giường, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà có chùm đèn thủy tinh đang sáng rực, bên khóe mắt bất chợt chảy nhẹ dòng lệ, vành mắt theo đó cũng ửng đỏ lên..
Tại sao? Tại sao Hàn Khiết Tình lại có cảm giác bức rức cùng khó chịu như vậy chứ! Rõ ràng cô đang tức giận với Lục Sát mà, thế tại sao không nhận được tin nhắn của hắn cô lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ!
Hít hít mũi rồi quệt mạnh đi giọt lệ, dứt khoát ngồi dậy định đi ra ngoài, nhưng vừa đi tới cửa thì điện thoại kêu “ting” lên một tiếng, Hàn Khiết Tình ba chân bốn cẳng chạy lại ngồi lên giường, cảm giác hồi hộp cùng chờ đợi đan xen khiến cô không kìm được kích động, kết quả, tin nhắn khiến gương mặt cô tái nhợt kinh người..