Nam Yên Bắc như miên man suy nghĩ điều gì đó rồi anh lại bật cười lạnh lùng:
“Tiểu Lục, cậu nói xem sao phụ nữ lại có thể dỗi lâu như vậy nhỉ? Mình đã bay đến đây trong đêm mà cô ấy vẫn không tha thứ cho mình, còn muốn chiến tranh lạnh.”
Lục Sát tạm đặt ly rượu vang lên mặt bàn, đôi mắt bỗng tĩnh lặng vô hạn, khóe môi nhếch thành nụ cười như có như không, ưỡn người ra sau rồi đặt tay lên thành ghế sofa, nheo nheo mi tâm rồi thâm trầm cất tiếng: “Là do tiểu bảo bối của cậu quá ương bướng đấy. Đường đường Nam tổng đại giá quan lâm đến đây để hạ mình xin lỗi mà vẫn không đồng ý thì đúng thật là rất thú vị. Còn nếu như là người phụ nữ khác đã chủ động liếm đế giày của cậu rồi, đâu có giận dỗi mà bay tới tận Thượng Hải này để chiến tranh lạnh với cậu.”
Nam Yên Bắc im lặng giây lát mà ngẫm nghĩ gì đó, quả thật Lục Sát nói không sai. Cô tiểu bảo bối này của anh rất bướng bỉnh, nghĩ tới dáng vẻ xù lông lên như một con mèo nhỏ này anh lại vô thức bật cười.
Lục Sát dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Nam Yên Bắc, người đàn ông sủng bạn gái trong tay này lại lên cơn gì nữa vậy? Chỉ vừa mới than phiền với hắn rồi đột nhiên thay đổi thái độ một cách nhanh như tên lửa vừa mới khởi hành, hắn nhíu mày cất tiếng: “Cậu cười ngốc nghếch gì vậy?”
“Cô ấy đúng là rất bướng bỉnh, nhưng mà trong cái bướng bỉnh đó lại rất đáng yêu. Chính vì thế Nam Yên Bắc mình đây mới phải nhún nhảy trước mà chạy tới đây để xin lỗi cô ấy đấy.” Nam Yên Bắc nói một cách khá khách quan. Gương mặt anh vẫn mang vẻ ma mị khiến người ta say mê không dứt, thanh âm lại trầm trầm mà cất lên, nội dung vô cùng tâng bốc sự cưng chiều tiểu bảo bối của mình.
“Thật sự không ngờ Nam tổng lại thiếu nghị lực như vậy nhỉ?” Lục Sát nhếch môi châm chọc, không đợi Nam Yên Bắc tiếp lời hắn lại lần nữa tiếp tục cất lên âm thanh mang đầy dụng ý mỉa mai: “Khỏi cần nghĩ cũng biết bao nhiêu công việc ở DZJD cậu đều dồn lên đầu tất cả nhân viên của cậu rồi chứ? Đúng thật là thương xót thay bọn họ.”
“Cậu nói nhiều thật đấy! Bây giờ lại có tâm tình tốt để lo lắng thay cho nhân viên của mình nữa sao?” Nam Yên Bắc không chịu yếu thế hơn mà phản bác bằng chất giọng bỡn cợt.
“Đương nhiên, bởi vì nhàn rỗi quan tâm tới cậu mới để ý đến nguyên nhân mà cậu bỏ lại hết công việc bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải.” Lục Sát không nhanh không chậm mà cất tiếng giễu cợt, người đàn ông như Nam Yên Bắc lúc trước cuồng công việc bao nhiêu thì hiện tại có thể vì tiểu bảo bối của anh mà mặc kệ bỏ hết tất cả. Người chịu hậu quả cuối tuần sẽ là toàn bộ nhân viên trong DZJD mà thôi.
“Nhàn rỗi?” Nam Yên Bắc bỏ qua ý giễu cợt trong lời nói của Lục Sát. Anh thâm trầm nghĩ ngợi điều gì đó rồi dùng ánh mắt đầy dụng ý nhìn hắn, bàn tay nhích lại cầm ly rượu vang rồi thong thả đưa lên miệng rót dòng chất lỏng màu đỏ nồng nặc ấy vào cuống họng. Uống được một ngụm rồi hạ ly xuống, động tác vô cùng khí chất. Nghĩ ngợi một lát khóe môi Nam Yên Bắc giật giật, anh tao nhã lắc lắc đều đều ly rượu vang đã uống được một nửa trên tay, cả thân hình lịch lãm hơi tựa vào thành ghế chống một tay lên đầu, ánh mắt mang theo sự ma mị nhìn thẳng Lục Sát, trên môi là nụ cười nhàn nhạt rồi khẽ cất tiếng trầm thấp:
“Cậu mà có thể thốt ra hai từ nhàn rỗi sao?”
“Nam Yên Bắc, hình như đã lâu rồi cậu thiếu đòn phải không? Đang nói chuyện của cậu đấy sao lại lãng sang mình rồi?” Lục Sát nhanh nhạy bắt được ý mỉa mai trong lời nói thâm sâu của Nam Yên Bắc liền nhíu mày rồi khàn khàn cất giọng.
“Lục lão đại à, cậu đừng đánh trống lảng, cậu tưởng mình không biết hiện tại đang có một cô gái ở bên cậu sao? Suốt ngày đều dính lấy người ta mà bảo nhàn rỗi?” Nam Yên Bắc nhếch môi cười khẩy, ánh mắt hiện lên sự thâm thúy sâu lắng mà nhìn chằm chằm Lục Sát, như thể đang cố phán tích tâm tư của hắn vậy.
Biểu hiện đang phân tích tâm tư của hắn qua đôi đồng tử xanh lục từ Nam Yên Bắc thật sự khiến Lục Sát có chút trầm mặc lại, hắn nhíu mày mà phản bác:
“Nam Yên Bắc, mình không biết cậu lại có tính tò mò suy đoán chuyện của mình như vậy đấy!”
Trái ngược với thái độ không vui chút nào của Lục Sát thì Nam Yên Bắc lại trong bộ dạng bình tĩnh trầm tư hơn, khóe môi vẫn duy trì nụ cười châm biếm, đôi đồng tử lục đang muốn nhìn thấu hồng trần một cách chính xác về Lục Sát, ánh nhìn càng chăm chú thâm sâu khó lường, thanh âm trầm thấp chợt vang lên:
“Tiểu Lục, không phải cậu đã động lòng với cô gái đó rồi chứ?”
Lục Sát bất chợt cứng đờ giây lát, động lòng? Sao có thể? Hai chữ đó có thể gắn lên người có bản tính tàn ác lạnh lùng, không biết yêu là gì của hắn sao? Đây là điều cực kỳ nhảm nhí nhất!
Trong khoảng thời gian ngắn Lục Sát trở lại vẻ mặt tàn ác lại bao trùm lấy tất cả ngũ quan anh tuấn của hắn, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, trên môi là nụ cười lãnh khốc như vừa mới nghe được một câu chuyện hài nhất trên đời này, thanh âm mang theo phần cứng ngắc mà nhàn nhạt khẽ vang lên:
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi Nam tổng à. Mình có thể dính vào thứ gọi là tình yêu sao? Còn nữa, đôi khi ở bên cạnh nhau không phải nhất thiết có thứ tình yêu, mà đổi lại là sự thù hận! Cậu biết không, người con gái đang bên cạnh mình chỉ là một công cụ để mình lợi dụng, từ từ tính từng món nợ với ba của cô ta, Hàn Trạch Dương!”
Vẻ mặt Nam Yên Bắc hơi chấn động kinh ngạc giây lát, mọi chuyện liên quan tới thù oán của Lục Sát anh đều biết rõ, nhưng, tại sao lại trùng hợp như vậy?
“Vậy là cậu để cô ấy bên cạnh chỉ là trả thù Hàn Trạch Dương?”
Lục Sát nhếch môi lạnh lùng, vẻ mặt ngang tàn cùng nộ khí u ám lại bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách trên cơ thể: “Cậu nghĩ sao? Nam tổng à, cậu làm ơn đừng có ngốc nghếch nghĩ rằng mình sẽ động lòng với phụ nữ, đó là chuyện không thể nào xảy ra được. Từ ngày mình có thể sống sót qua một đêm máu tanh đó thì chỉ có trả thù mới là mục tiêu để mình sống tiếp!”
Nam Yên Bắc lắc đầu bất lực, anh rất hiểu rõ tính tình của Lục Sát, hắn nói được sẽ làm được. Cũng như nợ máu phải trả bằng máu mà thôi. Nhưng mà, Nam Yên Bắc lại cảm thấy qua đôi mắt của Lục Sát vẫn có chứa một tia mềm lòng, có lẽ, sâu thẳm trái tim hắn vẫn có thể chứa đựng tình yêu nhưng do sự ác độc lạnh lùng của hắn đã che lấp mất cái tình yêu đó, khiến nó mãi mãi bị chôn vùi.
Và, người con gái đang ở bên cạnh Lục Sát có lẽ sẽ giúp hắn kéo lên trái tim ấm áp đó, nhưng mà, Nam Yên Bắc cảm giác có phiền muộn và lo lắng cho cô gái này. Vì khi đã rơi vào lưới tình mà Lục Sát tạo ra thì không còn đường lui nữa, sau này khi sự thật được bại lộ thì chắc chắn cô gái ấy sẽ sống không bằng chết!
...----------------...
Bệnh viện Hope.
Cầm máy tính bảng trên tay mà Hàn Trạch Dương vẫn con run đến mức sắp tức giận, mọi chuyện diễn ra trong hai ngày này ông đều đã biết rõ không sót một việc gì.
Rốt cuộc là Hàn Trạch Dương đã đắc tội với ai mà kẻ đó lại dùng cách tàn độc như vậy để trả thù ông? Phá hủy đi danh tiếng của ông trên thương trường, gây thiệt hại và tổn thất nghiêm trọng cho Hàn Thị.
Đây rõ ràng là một âm mưu cực kỳ tàn độc, mục đích của kẻ đứng sau chính là muốn Hàn Trạch Dương ông thân bại danh liệt không còn đường lui, nếu biết kẻ này là ai ông nhất định sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp nghìn lần!
Hàn Trạch Dương tức giận đến nổi vứt máy tính bảng xuống đất, một tiếng động vỡ nát bét vang lên khiến cho gương mặt của Maya và Lập Trình An đã sợ tái mét không dám thở mạnh.
Maya lấy can đảm trước rồi nhẹ giọng cất tiếng kính trọng khuyên nhủ: “Chủ tịch, sức khỏe của ngài vẫn chưa hồi phục, đừng nên tức giận sẽ ảnh hưởng ạ! Việc khó khăn lần này thì trước mắt đã có tiểu thư nghĩ ra cách giải quyết tạm thời, bây giờ chỉ đợi kết quả mà thôi.”
“Khiết Tình?” Hàn Trạch Dương giảm lại cơn thịnh nộ của mình mà nhìn Maya rồi hỏi.
Maya thành thật gật đầu không dám giấu: “Đúng vậy Chủ tịch, mấy ngày này tiểu thư đã bận bộn tới lui bệnh viện để chăm sóc cho ngài và lo lắng cho Hàn Thị, trong cuộc họp cổ đông cô ấy đã đưa ra cách giải quyết rất tốt ạ.”
Nghe như vậy mà Hàn Trạch Dương mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút, ông cứ nghĩ Hàn Khiết Tình gặp chuyện lần này sẽ yếu đuối, nhưng hóa ra con gái ông lại mạnh mẽ hơn ông nghĩ nhiều. Thanh âm đã hạ xuống trầm thấp rồi cất lên: “Được rồi, Maya, cô mau chuẩn bị thủ tục xuất viện cho tôi. Thư ký Lập, cậu bảo tài xế chuẩn bị xe, chúng ta lập tức trở về Hàn Thị.”
Hai người họ nhìn nhau rồi ú ớ cả ngày, Hàn Khiết Tình đã căn dặn họ không được để Hàn Trạch Dương biết chuyện, nhưng cuối cùng giấy cũng không gói được lửa. Bây giờ ông lại muốn xuất viện sớm thì nhất định Hàn Khiết Tình sẽ không tha cho bọn họ.
Như đọc được suy nghĩ này từ Maya và Lập Trình An nên Hàn Trạch Dương thở dài một hơi ngao ngán, lần nữa cất tiếng: “Đi đi, không cần lo, Khiết Tình sẽ không trách hai người.”
Cuối cùng Maya và Lập Trình An đành thỏa hiệp rồi gật đầu rời đi khỏi phòng bệnh, nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ mà Hàn Trạch Dương đã phân phó căn dặn.