Cánh cửa phòng lần nữa mở ra, Lục Sát đi vào trong rồi tiến tới bên cạnh Hàn Khiết Tình.
Cô vẫn trong bộ dạng ngồi yên không động đậy mà chăm chú nhìn hắn không rời một giây, hắn nhìn qua tủ đầu giường thì thấy cô đã ngoan ngoãn uống thuốc liền nhếch môi hài lòng, nâng tay sờ lên trán Hàn Khiết Tình thấy đã dịu đi cơn sốt đôi chút, trầm giọng nói: “Ngủ thêm đi.”
Hàn Khiết Tình cắn cắn môi nhìn hắn, cô đã ngủ nhiều lắm rồi, hơn nữa lúc nãy còn mới ăn cháo xong, chưa kể đến hiện tại cô không biết tình hình ở Hàn Thị thế nào thì làm sao chợp mắt mà ngủ yên lành được. Hàn Khiết Tình khẽ lấy bàn tay trắng nõn nắm lấy tấm chăn, chớp chớp đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn hắn rồi nói: “Em có thể không ngủ không?”
Lục Sát nhíu mày, sao lúc nãy cô rất ngoan ngoãn nghe lời hắn ăn cháo rồi uống thuốc mà? Bây giờ lại giở chứng cãi lời hắn sao!
“Em vẫn chưa hạ sốt hẳn, nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe trước đã.”
“Nhưng mà..”
Lục Sát mất kiên nhẫn mà thẳng tay để Hàn Khiết Tình nằm xuống giường không cho cô phản kháng nhưng nhị, kéo chăn cao lên cho cô rồi trong sự ngỡ ngàng định nói gì đó của Hàn Khiết Tình thì Lục Sát đã trực tiếp nằm xuống cạnh cô, cánh tay cứng cáp kéo cô vào lòng mình, hơi ấm dịu dàng từ bàn tay truyền đến đỉnh đầu Hàn Khiết Tình, thâm trầm cất giọng: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Cả người Hàn Khiết Tình chợt nóng ran, trái tim cô đang đập liên hồi mà xao xuyến một cách điên cuồng, hành động nằm xuống rồi ôm cô ngủ bất ngờ này của Lục Sát khiến cô cứng đờ người ra mà không biết làm gì, tuy là cô với hắn cũng từng hôn nhau rất nhiều lần. Nhưng mà, ôm ngủ như vậy, hơn nữa hai cơ thể lại kề sát vào nhau như thế, có chút thân mật quá hơn những cái chuyện kia rồi?
Hô hấp của Hàn Khiết Tình bắt đầu dồn dập, ngẩng cái đầu nhỏ lên từ vòm ngực hắn rồi chớp chớp mắt mấy cái, giọng nói mang theo phần lắp ba lắp bắp vang lên:
“Anh..anh ngủ ở đây luôn à?”
Lục Sát lười biếng đáp lời mà chỉ hừ nhẹ, mắt vẫn nhắm nghiền, cánh tay như gọng kìm siết chặt lấy cơ thể mềm mại trong ngực, kéo khoảng cách kề sát hơn nữa, chợt, hắn cảm thấy người con gái trong ngực mình đột nhiên nóng hổi lên, hơi thở cũng rạo rực phả ra, Lục Sát nghĩ cô lại phát sốt lần nữa nên đẩy nhẹ Hàn Khiết Tình ra rồi sờ trán sờ cổ cô, nóng hổi như bị hun lửa, hắn giật mình hoảng hốt:
“Em lại sốt rồi?”
Hàn Khiết Tình chớp mắt liên tục, cô không có sốt! Chỉ là đột nhiên bị hắn ôm như vậy thì toàn thân cô lại như đang nằm trên đống lửa đang cháy hừng hực vậy, trái tim cũng đang rộn ràng mà nhảy múa hát tưng bừng. Bị ánh mắt của Lục Sát nhìn chăm chú như vậy mà Hàn Khiết Tình cảm thấy có chút ngượng ngùng, hự hự vài cái rồi nói:
“Không phải, em không có sốt. Chỉ là đột nhiên anh ôm em như vậy..có chút nóng nóng..”
Lục Sát ngớ ngẩn vài giây rồi lập tức hiểu ra gương mặt bỗng chốc ửng đỏ của cô, khóe môi hắn vô thức cong lên, bàn tay vuốt ve gò má cô rồi trầm giọng lên tiếng: “Em chưa từng thân mật với ai như vậy à?”
Hàn Khiết Tình liền gật đầu không do dự, nhưng ngẫm nghĩ lại thì gương mặt cô lại đỏ hơn nữa, như vậy dụng ý rõ ràng chính Lục Sát là người đàn ông đầu tiên thân mật với cô như thế rồi, nhưng mà sự thật chính là như thế nha. Nhưng tự nhiên Hàn Khiết Tình lại gật đầu một cách nhanh chóng mà không cần suy nghĩ thì đúng là có chút ngại ngùng..
“Ngủ đi.” Lục Sát nhếch môi hài lòng rồi đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, sau đó lại siết chặt cô vào lòng hơn nữa.
Hàn Khiết Tình vẫn còn mở đôi đồng tử trong suốt mà nhìn hắn, cô nghĩ ngợi một lát, có chút e dè mà khẽ chu môi lên hỏi:
“Anh..sẽ không làm gì em chứ?”
Vừa dứt lời bầu không khí chợt ngưng đọng, Lục Sát cũng mở mắt ra lần nữa rồi dời xuống gương mặt thơ ngây của người con gái trong lòng đang ngẩng đôi mắt trong suốt lên nhìn hắn. Hắn đột nhiên cúi đầu kề sát bên mặt cô rồi cắn nhẹ lên vành tai ửng đỏ. Giọng nói Lục Sát mang theo dụng ý mà gian tà cùng châm chọc mà cất lên: “Em hi vọng tôi sẽ làm gì em sao?”
Gương mặt Hàn Khiết Tình bất chợt đỏ hơn nữa, từ nhợt nhạt rồi chuyển sang hồng hào, bây giờ lại đỏ như quả gấc, cô sắp bốc hơi mất! Không dám nhìn hắn nữa mà cúi cúi mặt xuống rồi mất tự nhiên nói: “Em không có..”
Ánh mắt Lục Sát hiện lên một sự dịu dàng vô thức mà nhìn cô gái đang ngượng ngùng trong ngực, hắn có chút dở khóc dở cười mà vừa ôm chặt Hàn Khiết Tình lần nữa, đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi trầm giọng cất tiếng:
“Tôi sẽ không bắt nạt người đang bệnh. Hàn Khiết Tình, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Nghe vậy mà cô khẽ thở phào một hơi, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi mỉm cười hạnh phúc, sau đó chủ động nhướn cái đầu nhỏ lên rồi đặt cánh môi hồng hào mềm mại chạm vào môi Lục Sát, không đợi hắn phản ứng lại đã lập tức rúc vào lồng ngực hắn, hai cánh tay trắng nõn mềm mại vòng qua ôm lấy thắt lưng hắn, gương mặt xinh đẹp mà hơi hồng hào áp sát vòm ngực hắn cảm nhận từng cơ bắp cuồn cuộn và rắn chắc của hắn, lắng nghe từng nhịp đập trái tim hắn. Hít thật sâu mùi hổ phách nam tính của Lục Sát rồi bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ liền xộc tới, sau đó dần dần nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Trên đỉnh đầu là hơi thở nóng bóng của người đàn ông, đôi mắt hắn có chút ngỡ ngàng mà nhìn xuống cô gái nhỏ trong lòng, hành động bất ngờ lúc nãy của Hàn Khiết Tình thật sự đã đá động đến trái tim hắn một cách vô thức, khóe môi hắn cong lên nụ cười như có như không rồi hít sâu mùi hương thơm ngát từ mái tóc mềm mại của Hàn Khiết Tình, phát hiện hơi thở cô đã dần đều đều cũng yên ổn mà nhắm nghiền mắt lại, vòng tay vẫn cứng rắn vòng qua ôm chặt lấy cô vào lòng cảm nhận cơ thể mềm mại của cô, Lục Sát bỗng thấy nhẹ lòng mà thoải mái hẳn rồi cũng nhắm nghiền mắt.