Tại một quán cà phê.
Khi Hàn Khiết Tình tới địa chỉ đã nghe trong điện thoại thì cô liền bật dậy rồi sửa soạn một chút sau đó bảo tài xế riêng đưa tới đây. Hôm nay Hàn Khiết Tình ăn diện khá thoải mái, một chiếc váy suông màu trắng dài qua đầu gối giản đơn, phối cùng một vài phụ kiện nữ tính và một túi đeo chéo nữ Nucelle màu xanh lá nhạt thiết kế theo dáng hình bán nguyệt sang trọng. Bề ngoài không quá khoa trương nhưng từ người cô vẫn toát ra sự quyến rũ và thanh lịch thuần khiết, xinh đẹp đến động lòng người.
Vừa nhìn thấy cô gái ngồi cạnh ấy Hàn Khiết Tình đã nhanh chóng đi đến rồi ngồi đối diện, thẳng thắn hỏi vào vấn đề chính: “Tích Thấu, có chuyện gì vậy?”
Gương mặt Tích Thấu dường như không có chút biểu cảm nhìn Hàn Khiết Tình, ngón tay đang khuấy cà phê cũng không dừng lại, gương mặt vẫn cúi gằm không ngẩng lên, nhưng từ góc độ này Hàn Khiết Tình có thể thấy rõ đôi mắt cô ấy vẫn hiện lên vẻ u sầu buồn bã.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng, Hàn Khiết Tình vẫn kiên nhẫn chờ đợi Tích Thấu nói chuyện nhưng dường như cô ấy lại chẳng muốn mở lời, cô nhíu mày định nói gì đó thì phục vụ đã đi tới rồi cung kính hỏi: “Tiểu thư đây muốn dùng gì ạ?”
Hàn Khiết Tình tạm thời dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn qua nhân viên phục vụ rồi cất giọng trong trẻo: “Cho tôi một tách capuchino là được.”
Người nhân viên phục vụ gật đầu mỉm cười sau đó quay người rời đi. Lúc này Tích Thấu mới dời ánh mắt lên trực tiếp đối diện với Hàn Khiết Tình, thanh âm nhạt nhẽo chậm rãi vang lên: “Chuyện ngày hôm qua, chắc cậu vẫn còn nhớ rõ chứ nhỉ?”
Gương mặt Hàn Khiết Tình hơi đờ lại một chút, những kí ức ngày hôm qua liền ùa về một chút..
Lúc cô và Tô Ân Nhiên cùng đến nhà Tích Thấu để tìm cô ấy, khi đến thì nhấn chuông cửa liên tục nhưng không ai nghe, sau đó Hàn Khiết Tình và Tô Ân Nhiên mới bấm mật khẩu rồi vào trong, nhưng cả phòng khách phòng bếp đều trống vắng không bóng người, hai cô thấy lạ bèn lần mò đi lên lầu tìm thử.
Kết quả, đứng trước cửa phòng của Tích Thấu thì cửa hé mở, Hàn Khiết Tình định gõ cửa nhưng thấy đã mở sẵn bèn đẩy ra rồi cùng Tô Ân Nhiên bước vào. Sau đó cô lên tiếng: “Tích Thấu..”
Nào ngờ, hai người đột nhiên sững lại ngay cả lời nói đang thốt ra cũng cứng họng khi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trong phòng. Quần áo của người đàn ông và người phụ nữ roi rải rác dưới sàn nhà, từ áo ngực, quần lót đều văng tứ lung tung.
Trên giường là hai cơ thể trần trụi nhưng đã được tấm chăn bao bọc lại, mớ hổn độn dưới sàn nhà và trên giường cũng đủ để Hàn Khiết Tình và Tô Ân Nhiên hiểu ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Điều hai người bất ngờ nhất chính là gương mặt của đôi nam nữ đang nằm trên giường, người đàn ông vẫn nhắm nghiền mắt rồi mơ ngủ, lộ ra vòm ngực rắn chắc, chẳng ai khác chính là Đường Thiếu Khôn!
Còn người phụ nữ đang nằm kế anh cũng chẳng xa lạ hơn ai nữa, còn quá đổi quen thuộc với Hàn Khiết Tình và Tô Ân Nhiên, cũng chính là người bạn thân của bọn họ, Tích Thấu.
Mọi cảnh tượng trong phòng khiến gương mặt Tô Ân Nhiên bất chợt đỏ ra, còn Hàn Khiết Tình vẫn đơ người đứng ở đấy mà không hề có biểu cảm gì, lát sau là Tô Ân Nhiên lấy lại bình tĩnh trước mà lay lay cánh tay Hàn Khiết Tình rồi nhỏ giọng cất tiếng lắp bắp: “Khiết Tình, chúng..chúng ta đi thôi!”
“Hả?” Hàn Khiết Tình cả buổi trời vẫn chưa thể load được bộ não của mình, nghe Tô Ân Nhiên nói như vậy thì liền ngớ ngẩn nhìn cô ấy rồi lại quay sang hai người trên giường, sau đó lập tức “à à, ờ ờ” rồi xoay người lại.
Vừa lúc đó Đường Thiếu Khôn đã tỉnh, lấy tay day day đầu đang đau nhức, sau đó liền dời ánh mắt qua Tích Thấu đang nằm bên cạnh thì giật nảy mình rồi nhìn thấy Hàn Khiết Tình đang chuẩn bị đi bèn lớn tiếng gọi theo: “Khiết Tình!”
Bước chân cô sựng lại giây lát rồi không dám quay đầu lại mà cùng Tô Ân Nhiên đi thẳng ra ngoài.
Tích Thấu nghe tiếng gọi của anh cũng giật mình tỉnh giấc rồi nhìn quan cảnh hổn độn dưới sàn nhà, khóe miệng bất chợt vừa mới cong lên thì đã thấy Đường Thiếu Khôn bộ dạng hốt hoảng mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài vừa chạy vừa gọi vọng theo: “Khiết Tình! Khiết Tình! Đợi anh..”
Gương mặt Tích Thấu bỗng chùn xuống giây lát, kéo chân che đi cơ thể trần trụi rồi nhìn xuống vệt máu đỏ sẫm đã đọng khô lại trên grap trải giường, đôi mắt bỗng rơi lệ. Lần đầu tiên của cô ấy lại trao đi cho người không yêu cô ấy, thật sự quá thê thảm..
Khi Hàn Khiết Tình và Tô Ân Nhiên chuẩn bị ra khỏi nhà thì Đường Thiếu Khôn cũng đã chạy theo níu tay cô lại, vẻ mặt gấp gáp nói: “Khiết Tình, em có thể nghe anh nói không?”
Hàn Khiết Tình xoay người lại theo bản năng nhìn anh, thoát khỏi bàn tay Đường Thiếu Khôn ra rồi nở nụ cười trêu chọc, cười hì hì rồi cất tiếng trong trẻo: “Nếu em sớm biết hai người có tình ý với nhau thì em đã tái hợp cho hai người rồi. Tích Thấu là một cô gái tốt, anh nhất định phải chăm sóc cho cậu ấy thật đàng hoàng.”
Tô Ân Nhiên bên cạnh lay lay cánh tay cô, chuyện Tích Thấu thích thầm Đường Thiếu Khôn chỉ có mỗi Tô Ân Nhiên là biết mà Hàn Khiết Tình thì lẫn đương sự là anh cũng mù mờ không nghĩ tới, nhưng trớ trêu nổi là Đường Thiếu Khôn lại thích Hàn Khiết Tình, trong khi hiện tại cô đang là bạn gái của Lục Sát. Tình cảnh gì vậy chứ?
Gương mặt Đường Thiếu Khôn mất thư nhiên nhìn Hàn Khiết Tinh, bàn tay anh sững lại giữa không trung rồi sau đó thất vọng thu tay về, khẽ nói: “Khiết Tình..anh..anh không có tình cảm với Tích Thấu, người anh yêu trước nay vẫn là em..”
Hàn Khiết Tình bỗng hơi sựng lại một chút vì câu nói của anh, sau đó liền nhíu mày nhìn Đường Thiếu Khôn trân trân bằng ánh mắt khó chịu rồi cất giọng nhàn nhạt: “Thiếu Khôn, anh nói gì vậy hả?”
“Anh..anh..” Đường Thiếu Khôn nhất thời nghẹn họng với thái độ lạnh nhạt mà có chút giận dữ của Hàn Khiết Tình.
Cô không đợi anh nói liền nhanh miệng xen vào: “Tích Thấu là bạn thân của em, em không muốn vì chuyện này mà khiến em và cậu ấy phải không nhìn mặt nhau. Anh đừng nói lung tung, như vậy người bị tổn thương chính là Tích Thấu!”
Nói rồi cô lạnh lùng xoay người đi, Tô Ân Nhiên thở dài một hơi rồi cũng đi theo Hàn Khiết Tình, còn Đường Thiếu Khôn thì đứng bất động ở đấy mà mãi nhìn theo bóng lưng của cô không rời nửa giây. Đột nhiên anh lại tức giận mà đấm thật mạnh vào bờ tường, máu tươi lập tức chảy ra.
“Chết tiệt!” Đường Thiếu Khôn liền dựa vào bờ tường mà không để ý đến bàn tay đang chảy máu, gương mặt trở nên u ám tức giận hẳn, thật sự là anh không ngờ mọi việc lại xảy ra nhu vậy..
Khi nhìn thấy những dấu hôn cùng sợ dây chuyền và lời từ chối thẳng thừng của Hàn Khiết Tình thì anh đã đi uống rượu suốt mấy ngày, tới đêm hôm qua đột nhiên đang trong cơn say anh lại nhìn thấy một người con gái, đôi mắt Đường Thiếu Khôn mờ mờ nhìn thấy Hàn Khiết Tình đang ở trước mặt, không nói không rằng liền giữ lấy người phụ nữ rồi hôn tới tấp.
Cuối cùng là trận kích tình diễn ra vào đêm qua cũng lùa về trong đầu Đường Thiếu Khôn, nhưng sao người anh nhìn thấy lại là Tích Thấu chứ? Không lẽ anh đã nhìn nhầm cô ấy thành Hàn Khiết Tình rồi?
Chết tiệt!
Trong cơn say nên Đường Thiếu Khôn không hề biết chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ biết là anh đã phát sinh quan hệ với Tích Thấu..
Cũng vì chuyện này mà Hàn Khiết Tình đã miên man suy nghĩ cả một buổi tối, cô cảm thấy mọi chuyện thật sự đi xa quá mức tưởng tượng của cô. Đứng trên khía cạnh của một người bạn thân của Tích Thấu cô sẵn sàng chúc phúc cho cô ấy và Đường Thiếu Khôn sớm trở thành một đôi, như vậy sau này cô sẽ không phải khó xử với anh nữa, vẹn cả đôi đường.
Nhưng mà, đứng trên một góc độ khác mà nói Hàn Khiết Tình thấy thật sự rất mông lung. Cô cảm thấy khó hiểu về Đường Thiếu Khôn, chỉ mới hôm trước kia anh nói yêu xô, vậy mà hôm sau lại phát sinh quan hệ với Tích Thấu, rốt cuộc anh xem cô ấy và Hàn Khiết Tình là gì chứ?
Thấy ai cũng dễ yêu dễ lên giường à? Một người như vậy sao Hàn Khiết Tình không lo lắng Tích Thấu sẽ bị tổn thương chứ?
Nhưng mà với bộ dạng u sầu của Tích Thấu lúc này đã khiến Hàn Khiết Tình hiểu rõ ràng cô ấy đang có khúc mắc trong lòng về cô, dù cho người ngốc đến mức nào cũng sẽ thấy trong chuyện này người đau khổ nhất vẫn là Tích Thấu. Người mình vừa mới phát sinh quan hệ lại đi nói với bạn thân của mình rằng không hề có tình cảm gì, như vậy có thể không khiến một người phụ nữ nào mà không đau khổ không?
Suy luận từ góc độ đó mà nói thì Tích Thấu bây giờ chắc chắn sẽ hiểu lầm về Hàn Khiết Tình, thậm chí là còn tức giận và chán ghét nữa, vì từ một tâm lý của phụ nữ mà nói chung ra thì có thể vì tình yêu mà suy diễn rất nhiều thứ, hiểu lầm một ai đó cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Gương mặt Hàn Khiết Tình đối diện với Tích Thấu lúc này có chút bơ phờ, cô nhìn cô ấy mà hơi áy náy trmím môi nói: “Tích Thấu, mình không có ý gì với Thiếu Khôn cả, mình đã từ chối anh ấy rồi, mình thật lòng chúc phúc cho cậu, cậu có tin mình không?”
Tích Thấu vẫn không chút biểu cảm mà nhìn Hàn Khiết Tình, cô ấy hơi ngậm ngùi chua xót rồi cụp mi mắt lại, bàn tay run run mà khuấy cà phê để đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, có chút u sầu buồn bã nói: “Khiết Tình, cậu biết không? Mình đã thích Thiếu Khôn từ rất lâu rất lâu rồi, khi cậu giới thiệu anh ấy cho mình làm quen mình đã thích anh ấy từ cái nhìn đầu tiên..”
Bây giờ Hàn Khiết Tình hoàn toàn không tin được, cô không ngờ rằng Tích Thấu đã thích Đường Thiếu Khôn lâu như vậy, lúc cô giới thiệu cho bọn họ quen nhau thì lúc ấy mấy người vẫn còn nhỏ, vậy mà một tình yêu thầm kín đã bắt đầu từ đó.
Thấy Hàn Khiết Tình im lặng mà không nói lời nào Tích Thấu liền nhoẻn miệng cười trong đau khổ mà tiếp tục: “Nhưng mà, sau này mình mới biết là anh ấy thích cậu, rất rất thích cậu. Khiết Tình, cậu có biết cảm giác đó đau thế nào không? Người mình đơn phương từ nhỏ đến lớn lại đi thích bạn thân của mình..”
Hàn Khiết Tình vẫn không biết nói gì hơn ngoài im lặng, tác capuchino đã đặt trên bàn từ lâu nhưng cô vẫn không còn tâm trạng để thưởng thức, lúc này cô thật sự cảm thấy có lỗi với Tích Thấu. Mặc dù cô không có tình cảm gì với Đường Thiếu Khôn nhưng nếu đặt mình vào vị trí của Tích Thấu thì cô cũng sẽ cảm thấy có khúc mắc với Hàn Khiết Tình cô.
Nguyên một buổi trò chuyện mà Tích Thấu đã kể lại mọi chuyện khi bắt đầu thích Đường Thiếu Khôn thế nào, bắt đầu bị tổn thương ra sao khi biết anh đã yêu bạn thân của mình.
Hàn Khiết Tình vẫn im lặng lắng nghe cô ấy nói, thời gian từng phút trôi qua đi, đến khi Tích Thấu đã khan cổ họng thì cô ấy mới nhàn nhạt nói: “Khiết Tình, cậu về đi, thời gian này mình cần suy nghĩ lại một chút, tạm thời cậu và Ân Nhiên đừng tìm mình.”
Hàn Khiết Tình cảm thấy đau xót trong lòng, đột nhiên người bạn thân nhất của cô lại có khúc mắc với cô, thật sự rất khó chịu..Cô cúi mặt che đi sự buồn bã nơi đáy mắt rồi gật đầu đứng dậy rời đi, trên bàn tách capuchino vẫn chưa đụng đến.
Tích Thấu mệt mỏi tựa người vào ghế, nhắm mắt lại hồi tưởng vào đêm qua. Trong lúc Đường Thiếu Khôn tiến vào cô ấy miệng anh vẫn luôn miên man gọi: “Khiết Tình, Khiết Tình..”
Từ giây phút đó Tích Thấu đã hoàn toàn thất vọng tràn trề, nước mắt vẫn theo dòng mà chảy xuống. Cảm giác đơn phương thật sự rất đau đớn, rất đau đớn..
[Mắt tui dại này sắp cận rồi:( lúc trước hay đọc lại kiểm tra chính tả sau khi hoàn thành một chương nhưng mà dạo này đọc lại thì thế nào cũng sai nữa, cho nên thôi có sai chính tả thì m.n cũng bỏ qua nhes^^ Tích cực like cmt cho tuii đi nè các bác uii.]