Từ Âm giật mình quay phắt lại nhìn Lục Sát, đôi mắt hắn nhàn nhạt hiện lên ý cười như có như không mà đáp lại cái nhìn căm phẫn của Từ Âm, khóe môi cong lên một cách thật tàn nhẫn.
Từ Âm hiểu rõ mình đã trúng kế, vội theo phản xạ lấy súng trong túi quần ra rồi cùng với Kĩ Khắc bắt đầu đáp trả đạn.
Cả căn nhà hoang đổ nát đó đã bị thuộc hạ của Lục Sát bao vây tứ phía khoảng hơn mười tên, những tên có kĩ năng bắn súng với trình độ đẳng cấp đều đang mai phục nơi này để nhận lệnh từ lão đại của bọn họ rồi sẵn sàng xả súng bất cứ lúc nào.
Từ Âm và Kĩ Khắc gắng gượng núp bên ngoài cánh cửa, thuộc hạ của hắn ta đi theo đã bị tiêu diệt gần hết. Bây giờ chỉ còn lại ba người là hắn ta, Kĩ Khắc và trên lưng anh ta là Mạc Niên.
Kĩ Khắc vừa mới đáp trả đạn lại thuộc hạ của Lục Sát liền xoay gương mặt vô cùng hốt hoảng nói: “Lão đại! Quả nhiên chúng ta đã bị mai phục, Lục Sát không dễ dàng gì tha cho chúng ta cả! Bọn chúng quá đông, chúng ta chỉ có ba người sợ là không đấu lại được. Nếu như hôm nay không rờ khỏi đây thì e rằng..”
Gương mặt Từ Âm đã đen u ám lại, hắn ta thật sự đã khinh thường Lục Sát rồi, là hắn ta đã sơ xuất khi nghĩ rằng lúc trao đổi địa bàn châu Âu thì hắn sẽ bỏ qua, không ngờ lại cho thuộc hạ là những tên có kĩ năng bắn súng tốt nhất ở đây mai phục sẵn.
Mẹ kiếp!
Hắn ta thầm rủa trong lòng, quay qua Mạc Niên đang sống dở chết dở liền nói: “Chú sao rồi?”
Đôi mắt Mạc Niên chậm rãi mở ra, giọng nói anh ta yếu ớt đến thảm hại, cả thân người đã không còn chút sức lực mà phải bám vào lưng Kĩ Khắc mới có thể trụ lại được, nhìn Từ Âm rồi gắng gượng hơi thở nói trong khó khăn:
“Lão đại, thuộc hạ sắp không ổn rồi...Anh với Kĩ Khắc hãy..mau..đi..đi..Lục..Lục Sát sẽ không bỏ qua..cho chúng ta đâu.”
Vừa dứt lời..
Pằng..
Từ đằng xa, viên đạn của Duật Ấn ghim thẳng vào mi tâm Mạc Niên, máu bắt đầu túa ra dữ dội, hơi thở anh ta cuối cùng cũng ngừng hẳn, thân người xụi lơ mà ngã xuống mặt đất.
“Mạc Niên!” Từ Âm và Kĩ Khắc cùng giật mình mà hốt hoảng đồng thanh la lên một tiếng, nhưng Mạc Niên thật sự đã chết.
Từ Âm bắt đầu nổi điên rồi bắn nhiều viên đạn về phía Duật Ấn, nhưng anh ta cười lạnh lẽo một tiếng rồi nhanh chóng né được, sau đó lớn giọng nói với thuộc hạ:
“Tất cả nghe rõ đây, Từ Âm hôm nay không được chết, nếu ai thành công tóm được hắn ta thì kẻ đó sẽ được lão đại trọng thưởng hậu hĩnh.”
Bọn thuộc hạ vô cùng hưng phấn rồi liên tiếp bắn đạn về phía Từ Âm và Kĩ Khắc. Hai người bọn họ cùng nhau kề vai sát cánh mà chống trả lại, nhưng Kĩ Khắc không may đã bị trúng đạn vào một chân, anh ta đau đớn rên lên một tiếng thảm thương..
Cả một nơi hoang vu vắng vẻ như vậy mà đã bị tiếng súng ầm âm thay phiên nhau hét lên âm thanh kinh sợ, một bầu không khí chết chóc ở bên ngoài lẫn ở ngay cửa nồng nặc mùi máu tanh khó chịu.
Nhưng từ đầu đến cuối trên gương mặt Lục Sát vẫn không hề có một chút biểu cảm, hắn vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa rồi đưa mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài đang diễn ra, cả thân người thong thả tựa vào thành ghế rồi ung dung nhấp từng ngụm rượu vang, khóe môi cong lên một cách tàn nhẫn.
Người đắt tội với Lục Sát hắn thì phải trả giá, bất cứ là ai đi chăng nữa!
Ngồi xem bầu không khí náo nhiệt như vậy nhưng mà chỉ có mùi máu tanh như thế cũng khiến hắn cảm thấy rất thú vị, nhìn từng thuộc hạ của Từ Âm đã nằm la liệt trong vũng máu dưới nền đất như vậy mà Lục Sát lại rất thích thú.
Hắn suy nghĩ gì đó rồi đột nhiên đứng dậy sải bước ra ngoài, thuộc hạ còn lại và Duật Ấn cũng nhanh chóng nối đuôi theo sau.
Từ Âm vẫn còn cầm cự được một chút, hắn ta ít nhất vẫn chưa bị thương, dù gì Từ Âm cũng là lão đại của bang Âm Thiên Phủ, cuộc sống mưa đạn như vậy hắn ta cũng không phải chưa từng trải qua, để bản thân không bị thương mà có thể lành lặn trở về đó chính là ưu điểm của hắn ta.
Trái ngược với Từ Âm là bộ dạng thê thảm của Kĩ Khắc, anh ta liên tiếp bị trúng đạn, chân, vai, cánh tay. Hiện giờ gương mặt anh ta đã tái nhợt đến cực độ, có thể cầm cự đến giây phút này đã là tốt lắm rồi.
“Kĩ Khắc, chú gắng gượng lên!”
Từ Âm thấy biểu hiện của Kĩ Khắc đã sắp không trụ nữa bèn lớn giọng cất tiếng. Nhưng anh ta đã ngã khụy xuống tựa vào vách từ lâu rồi, đạn trong súng cũng đã hết.
Từ Âm bắn thêm vài phát nữa vào phía trước rồi cũng không còn viên đạn nào, hắn ta thầm mắng: “Chết tiệt!”
Lúc đang chờ mình sắp bị thương thì..
Đột nhiên âm thanh từ súng bắn ra chợt dừng lại, thuộc hạ nhìn thấy Lục Sát đang bước ra ngoài liền cùng cúi đầu kính trọng rồi đồng thanh hô to: “Lão đại!”
Lục Sát không đáp lời mà chậm rãi dần bước tới, Từ Âm cũng không e ngại gì rồi bước ra đứng đối diện với hắn, súng cũng thuận tay vứt đi dưới nền đất, lớn giọng nói:
“Lục Sát! Đây là việc trao đổi hai bên cùng có lợi của anh à?”
Khóe môi Lục Sát cong lên một đường cong hoàn hảo, hắn nhàn nhạt cười như có như không rồi dùng đôi mắt đen u ám với sự nhẫn tâm độc ác thể hiện rõ ràng trong đó, bộ dạng vô cùng thong thả mà tao nhã đút hai tay vào túi quần, cất giọng lạnh lùng mang theo ý bỡn cợt:
“Từ Âm! Đây chính là cái giá mà anh phải trả cho việc dám sai Mạc Niên ám sát tôi. Một địa bàn châu Âu đối với tôi chỉ như một hạt cát sa mạc mà thôi, chỉ là dùng nó để cản cáo Từ lão đại đây thì cũng rất thú vị!”
Từ Âm nghiến răng kèn kẹt nhìn Lục Sát, hắn ta đã mắc mưu một cách ngu ngốc rồi, lúc này đột nhiên nhớ tới hắn ta từng hỏi rằng dùng địa bàn châu Âu để trao đổi thì Lục Sát sẽ thả Mạc Niên ra, lúc ấy hắn không hề trả lời, dụng ý vô cùng thâm sâu khó lường để dẫn dụ chính Từ Âm lọt vào bẫy.
“Lục Sát! Có phải hôm nay Từ Âm tôi đến đây sẽ không thể an toàn mà trở về?”
Nụ cười lãnh khốc trên môi Lục Sát bật ra, hắn tạm thời im lặng giây lát rồi ra vẻ đăm chiêu lạnh lùng, đôi mắt cực kỳ thâm sâu tàn ác mà nhìn chằm chằm Từ Âm, khóe miệng nhàn nhạt cong lên rồi cất tiếng:
“Mạng của Từ lão đại đây tôi vẫn chưa muốn lấy. Chỉ là..”
Đang nói tới từ cuối đột nhiên hắn dừng lại mà kéo dài giọng ra với gương mặt vô cùng tàn nhẫn xen kẻ lạnh lùng. Từ Âm vẫn đang dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn thì đột nhiên..
Pằng..
Một tiếng, Lục Sát đã rút từ thắt lưng hắn một cây súng hạng nặng từ lúc nào ra rồi bắn về phía Từ Âm, nhưng viên đạn không có ý muốn lấy mạng hắn ta mà chỉ dừng lại ở bả vai.
Từ Âm kìm lại sự đau đớn mà lấy tay ôm bả vai đang không ngừng rỉ máu, tốc độ bắn súng rồi lấy súng ra của Lục Sát quá nhanh, hầu như chưa tới năm giây, đến nổi Từ Âm vẫn chưa kịp phòng bị thì đã trúng một viên đạn của hắn.
Lúc này bên môi Lục Sát nở ra nụ cười lãnh khốc càng đậm hơn, chậm rãi thu súng lại rồi cất giọng lạnh lùng:
“Từ Âm, nếu biết an phận mà đừng nghĩ ra thủ đoạn để giết tôi thì có thể sẽ an nhàn mà sống, nhưng mà, anh nên nhớ rằng. Mạng của Lục Sát này không phải ai muốn lấy thì lấy được, nếu như có lần sau thì không dễ ăn một viên đạn như vậy đâu.”
Nói rồi hắn nhìn Từ Âm bằng ánh mắt cảnh cáo rõ ràng, sau đó xoay người rời đi không ngoảnh lại, Duật Ấn và đám thuộc hạ liền nhanh chóng lập tức nối đuôi theo sau hắn.
Nơi này bỗng chốc im lặng trở lại, chỉ còn âm thanh của tiếng gió và cây cối thổi xào xạc, Từ Âm gắng gượng cơn đau từ bả vai rồi đi đến đỡ lấy Kĩ Khắc, cố hết sức lôi hắn trở về chiếc xe thương vụ sau đó nổ máy chạy đi.
Hôm nay hắn ta thoát chết thì không có nghĩa là sau nãy hắn sẽ may mắn như vậy nữa..
Biệt thự Hàn gia.
Từ lúc Hàn Khiết Tình trở về nhà đến bây giờ đã thẩn thờ ngồi bên cửa sổ, gương mặt mang theo sự xinh đẹp như một bông hoa sớm mai vẫn tĩnh lặng như cũ, đang ngồi miên man suy nghĩ gì đó rồi chìm vào suy tư đến nổi không nghe tiếng điện thoại đang reo.
Đến khi hồi chuông vẫn kiên nhẫn đổ đến hồi thứ ba thì cô mới giật mình lấy lên xem, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình thì liền lập tức nhận máy: “Alo!” Giọng nói trong trẻo của Hàn Khiết Tình vang lên.
Đầu dây bên kia im lặng khoảng giây lát rồi chậm rãi truyền đến giọng nói thâm trầm:
“Sao lại không nghe điện thoại của tôi?”
Hàn Khiết Tình cắn cắn ngón tay, hàng mi khẽ run run rồi cụp lại ngẫm nghĩ gì đó, thở dài một hơi nườm nượp rồi nói vào điện thoại: “Lục Sát, xin lỗi anh. Lúc nãy em đang suy nghĩ một số việc nên không chú ý đến..”
“Chuyện gì?” Lục Sát nhàn nhạt hỏi qua điện thoại, đột nhiên nghe tiếng thở dài của cô mà hắn cảm thấy khó chịu trong lòng. Khi trở về thừ trận chiến ác liệt diễn ra ở căn nhà hoang gần phía biển đó thì đột nhiên hắn lại muốn ngay lập tức nghe giọng nói của Hàn Khiết Tình, Lục Sát cảm thấy rằng như vậy mới có thể nhẹ nhõm trong lòng hơn, mà chính hắn cũng không biết tại sao lại như vậy nữa..
Nhưng mà, khi gọi cho cô hai lần nhưng cô vẫn không nhận máy thì trong lòng Lục Sát bất chợt hiện lên sự lo lắng, đáy mắt hắn cũng hiện ra vẻ hoang mang nhưng chính hắn cũng chẳng nhận ra.
“Không có gì cả.” Hàn Khiết Tình có ý không muốn nói cho hắn nghe, nhưng mà chuyện này khá nghiêm trọng, đến mức khiến cô chìm vào suy tư mà miên man nghĩ suy như vậy thì sao cô có thể nói cho Lục Sát nghe được..
Hắn nhíu mày vì câu trả lời của cô, nhưng thấy cô không muốn nói Lục Sát cũng lười biếng ép buộc, hắn nhàn nhạt cất tiếng gọi tên cô: “Hàn Khiết Tình!”
“Sao vậy?”
“Tôi nhớ em rồi..”