Bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến mất tự nhiên, Hàn Khiết Tình bèn xỏa tóc ra rồi che đi dấu vết ám muội đó. Nở nụ cười khách sáo rồi đi đến sofa ngồi xuống, thông minh chuyển chủ đề:
“Anh tới tìm em có việc gì sao?”
Đường Thiếu Khôn cảm thấy thất vọng tràn trề trong lòng, tuy anh chưa từng trải qua chuyện yêu đương với ai nhưng cũng hiểu ra dấu hôn đỏ chói trên cổ Hàn Khiết Tình là gì. Anh ngồi xuống sofa đối diện cô rồi mạo muội nói:
“Khiết Tình! Em có từng thử muốn nhận được cảm giác ở bên anh không? Tình yêu của anh đối với em trước nay..”
“Thiếu Khôn!”. Hàn Khiết Tình cướp lời anh. Cô lấy lại sự nghiêm túc lạ thường mà nói:
“Em biết tình cảm của anh dành cho em, nhưng mà..em đã yêu người khác rồi!”
Đây là câu nói khiến Đường Thiếu Khôn nghe được từ Hàn Khiết Tình mà đau lòng nhất từ khi anh quen biết cô, nụ cười chua chát hiện ra trên môi anh:
“Là Lục Sát à?”
Hàn Khiết Tình ngạc nhiên nhìn anh:
“Làm sao..”
“Anh nhìn thấy hôm sinh nhật em rồi..”
Anh cướp lời cô. Nét mặt Đường Thiếu Khôn không nhìn thẳng vào cô mà cúi đầu, Hàn Khiết Tình không thể nhìn thấy được sự đau lòng trong đôi mắt anh. Anh tiếp tục nói:
“Anh biết hắn ta là người đã cứu em, nhưng..chỉ trong một lần gặp hắn ta đã để cho em ngày nhớ đêm mong hắn như vậy ư? Tại sao..bao nhiêu năm anh ở bên cạnh em lại không bằng một lần hắn cứu em? Anh là người gặp em trước, nói chuyện với em trước, thân thiết với em trước, cả...đến yêu anh cũng yêu em trước hắn! Vậy thì tại sao Lục Sát chỉ là người đến sau lại có thể dành trọn cả trái tim em?”
Từng lời của Đường Thiếu Khôn phát ra khiến cô có chút áy náy:
“Thiếu Khôn, xin lỗi anh! Từ nhỏ đến lớn em chỉ xem anh là anh trai..em..”
“Em đừng nói nữa! Tình yêu của anh dành cho em bao nhiêu năm nay chỉ đổi lại được thân phận là anh trai?”. Giọng nói của Đường Thiếu Khôn đã có chút gầm lên nhưng anh vẫn cố không tức giận với cô.
Hàn Khiết Tình chỉ biết cúi đầu trầm mặt không nói lời nào.
Biểu hiện này của cô càng khiến trái tim Đường Thiếu Khôn đau nhói, anh đứng phắt dậy rồi đi ra thẳng ra phía cửa, để lại bóng lưng xa dần.
Thân hình mảnh mai của Hàn Khiết Tình dựa vào sofa, cô hiểu rõ những lời Đường Thiếu Khôn nói. Anh nói không hề sai, anh đã ở bên cô từ nhỏ đến lớn, quan tâm và luôn cưng chiều cô. Nhưng tiếc rằng cô đã phụ Đường Thiếu Khôn. Vốn không có tình lấy đâu ra yêu?
Nếu Đường Thiếu Khôn hận cô cô cũng không hề oán giận anh, là anh đến trước nhưng cuối cùng cô lại dành trọn trái tim cho Lục Sát. Như vậy quả thật không hề công bằng với Đường Thiếu Khôn chút nào. Nhưng bảo Hàn Khiết Tình phải làm sao đây! Cô chỉ xem tình cảm của anh như người anh trai đối với em gái, hoàn toàn không hề có thêm ý nào nữa.
Đang nhắm lại đôi mắt suy tư thì Hàn Trạch Dương bước đến ngồi cạnh cô, mọi chuyện của cô nói với Đường Thiếu Khôn ông đã nghe rõ hết tất cả, ông thở dài một hơi.
Hàn Khiết Tình mở mắt ra thấy là ông thì dựa đầu vài vai Hàn Trạch Dương, cô cất giọng mệt mỏi:
“Ba, ba thấy con có quá tàn nhẫn với anh ấy không?”
Hàn Trạch Dương xoa đầu cô:
“Khiết Tình à! Tình yêu con hãy nên nghe theo trái tim mách bảo, nếu trái tim con đã không thể dành cho Thiếu Khôn thì chỉ còn cách từ chối! Thà để nó thất vọng còn hơn đế nó hi vọng..”
Lời ông nói không hề sai, chả ai có thể trao trọn tình yêu của mình dành cho người không thích cả. Hàn Khiết Tình cũng như vậy.. Cô mệt mỏi mà nhắm đôi mắt lại, tựa đầu vào cánh tay Hàn Trạch Dương rồi nghỉ ngơi...
...----------------...
Ở một phòng giam.
Nơi đây bên ngoài là một căn nhà đơn sơ giản dị, nhưng chẳng ai biết rằng bên trong chính là một địa ngục không hơn không kém.
Khi bị giam giữ tại nhà giam này, những người xui xẻo bị giam ở đây phải chịu một cuộc sống khó khăn hơn nhiều so với tại buồng giam thông thường ở ngoài xã hội. Người ở đây gần như không được ra ngoài, tất cả mọi hoạt động đều phải tiến hành trong buồng giam chật hẹp.
Trên chiếc ghế sang trọng, một người thân cận đứng bên cạnh châm lửa giúp hắn. Người đàn ông châm điếu thuốc hít một hơi dài. Khói thuốc bay bay sau mỗi lần khóe miệng nhả khói. Đưa điếu thuốc dang dở lên miệng thổi khẽ, đóm thuốc vội lóe lên, cháy sáng rồi lịm dần vào bóng tối. Sự mê mị của hắn lúc này nếu như là phụ nữ chắc sẽ chẳng ai có thể thoát khỏi lưới tình này.
Một người đàn ông khác ngồi dưới đất đối diện gương mặt tà ác của Lục Sát.
Đôi chân anh ta hoạt động bình thường, nhưng trái ngược lại là đôi tay anh ta như tàn phế hẳn mà không hề nhúc nhích. Mười ngón tay thì đã có chín ngón bị chặt đứt, máu đỏ sẫm vẫn còn dính lại do không được băng bó. Anh ta mệt mỏi ngồi tựa vào cây cột kế đó, cất giọng mỉa mai:
“Lục Sát! Mày đã hành hạ tao như vậy sao lại không thẳng tay giết tao đi? Hằng ngày chặt đứt từng ngón tay của tao như vậy thú vị lắm à?”
Làn sương khói mờ mờ ảo ảo lượn quanh gương mặt lạnh tanh của Lục Sát. Hắn kẹp điếu thuốc giữ hai ngón tay rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi đối diện hắn:
“Đương nhiên! Mỗi ngày được ngửi thấy mùi máu tanh từ mày tao thấy rất thú vị đấy Mạc Niên à! Còn vì sao chưa giết mày..mày vẫn còn giá trị lợi dụng với tao!”. Nói rồi hắn chìa tay ra, Duật Ấn bên cạnh liền đặt cây súng vào tay hắn.
Pằng..
Tiếng súng vang lên dữ dội cả một vùng trời này hòa cùng với tiếng rên thảm thiết của người bị trúng đạn ngay ngón tay còn lại.
Mức độ chính xác của Lục Sát quá chuẩn, hắn chỉ nhắm một cái đã bắn trung ngay ngón tay của anh ta.
Sắc mặt Mạc Niên tái xanh hẳn, anh ta yếu ớt nói:
“Có ý gì?”
Thần thái của Lục Sát vẫn giữ nguyên mà lạnh tanh như cũ, hắn đưa cây súng cho Duật Ấn rồi cất giọng ghê rợn:
“Mạc Niên ơi Mạc Niên! Uổng cho mày có tiếng là thông mình mà không biết rằng mày là giá trị tốt nhất để tao bắt được thóp của Từ Âm hay sao?”