Người đàn ông trước mặt cô có ngũ quan anh tuấn, nét đẹp và từng đường nét trên khuôn mặt mang vẻ quyến rũ và mị hoặc như hút hồn phách khiến người ta say mê phải ngắm nghía thật lâu. Anh ta có mái tóc màu đỏ rượu cắt ngắn trông vô cùng quý phái, đôi mắt phượng hẹp dài đặt tầm nhìn lên người Hàn Khiết Tình không rời một giây, sống mũi thẳng dài, đôi môi mỏng manh đang khẽ nhếch lên lại mang chút lười biếng, cùng nước da trắng ngần càng làm cho người đàn ông trở nên xinh đẹp và dụ hoặc hơn bao giờ hết.
“Đông Phương Ngạn? Sao anh lại tới đây?” Hàn Khiết Tình cau mày chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt mình, biểu cảm cô tuy có chút lạnh nhưng trong đáy mắt vẫn lộ ra một tình cảm khó nói thành lời...
Người đàn ông tên Đông Phương Ngạn nhướng mày nhìn cô từ trên cao xuống rồi khẽ nhếch môi, anh không trả lời cô mà đột nhiên đặt cằm lên vai Hàn Khiết Tình cọ cọ, vì chiều cao anh so với cô chênh lệch nên anh phải cúi đầu, vì thế khoảng cách giữa anh và cô gần sát nhau.
Bộ dạng lười biếng của người đàn ông như chú mèo con nhỏ mà nũng nịu với chủ nhân: “Đương nhiên là tôi nhớ em rồi!”
Biểu cảm của Hàn Khiết Tình lạnh tanh không chút dao động mà bình tĩnh khi nhìn thấy hành động này của anh, dường như đã trở nên quá đỗi quen thuộc với cô vậy, cô ngửa mắt bất lực rồi đẩy đẩy đầu Đông Phương Ngạn ra, phản bác cất giọng: “Làm ơn đi có được không, cầu xin anh đừng có nhớ tôi, tôi không dám nhận ân huệ cao cả của ngài kỹ sư đây đâu. Được rồi, tránh ra đi, đừng đùa nữa!”
Đông Phương Ngạn hít hít mùi hương dịu nhẹ thơm ngát trên cổ Hàn Khiết Tình mà trái tim chợt rung động mãnh liệt, nhưng sắc mặt anh vẫn bình thản như cũ, bĩu môi rời khỏi vai cô rồi lại sờ cằm nhìn bộ quần áo y tá trên người Hàn Khiết Tình bằng ánh mắt đăm chiêu: “Honey thân yêu! Em chuyển nghề từ khi nào vậy?”
“Chuyển nghề cái gì chứ? Tình huống bất đắc dĩ thôi.” Hàn Khiết Tình thản nhiên phủi phủi vạt áo, mắt nhìn ra phía sau thang máy đã sắp đến tầng một, cô kéo khẩu trang lên rồi nghiêm giọng nói: “Đừng nhiều lời nữa, mau đi khỏi bệnh viện đi.”
Nếu như cô không rời khỏi sớm thì e rằng Lục Sát và Duật Ấn sẽ phát hiện ra có điều gì đó bất thường, tốt nhất là đi nhanh nhất để tránh phiền phức sớm.
Ánh mắt Đông Phương Ngạn tràn đầy vẻ thú vị khi nhìn Hàn Khiết Tình, anh nhướng mày một cái rồi cười khẽ, sau đó theo chân cô đi ra khỏi bệnh viện.
Đến bên chiếc xe đã đậu sẵn ngoài cổng bệnh viện, Hàn Khiết Tình sau khi ngồi vào ghế phó lái mới thở phào nhẹ nhõm rồi tháo khẩu trang ra. Cô cúi đầu nhìn phong bao trên tay mình mà trái tim chợt đau nhói, tay siết càng chặt đến mức mép giấy bị nhăn lại, ánh mắt cô bất chợt lóe lên một tia nghẹn ngào. Nhưng ngay sau đó đã lập tức biến mất, cô ngửa mắt lên ngăn cho sự nong nóng sắp trào ra nơi khóe mắt, lấy lại vẻ trầm lặng như thường.
Đông Phương Ngạn cũng đã ngồi vào ghế lái, anh không gấp khởi động xe mà quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh mình bằng ánh mắt cực kỳ dò xét như muốn xuyên thấu thâm tâm và suy nghĩ của cô.
Cảm nhận được ánh mắt gắt gao của người đàn ông, Hàn Khiết Tình xoay lại liền bắt gặp sự hoài nghi dò xét và chú mục mình của Đông Phương Ngạn, cô cau mày phản bác: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Không lái xe à?”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao lại giả dạng thành bộ dạng như thế này?”
Hàn Khiết Tình trầm mặc không đáp, cô hạ tầm mắt né tránh sự hoài nghi của Đông Phương Ngạn. Đại não bắt đầu lựa chọn câu từ thích hợp để trả lời, nhưng dù không ngẩng lên cô cũng nhìn thấu được sự chăm chú của người đàn ông, ánh mắt ấy cho cô biết cô không thể nói dối được.
Thở dài một hơi ngao ngán, Hàn Khiết Tình dựa cả người vào ghế, thản nhiên đáp: “Tráo đổi bản xét nghiệm.”
“Tại sao?” Đôi mắt phượng của Đông Phương Ngạn khẽ nheo lại, trong đáy mắt anh hiện lên một sự kinh ngạc và có chút bần thần xao động.
“Không có lí do.” Hàng mi cong cong như cành liễu của Hàn Khiết Tình khẽ rũ xuống, cô cắn môi hời hợt đáp khẽ một tiếng.
Không có tiếng đáp lại, Đông Phương Ngạn trầm mặc không nói tiếng nào, mặc dù như vậy nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cực kỳ thâm sâu của anh đang chú mục trên người mình, dường như đang muốn xuyên qua thân thể để kiểm nghiệm lại lời nói của cô.
Bởi cái nhìn chăm chú như keo dính chưa từng rời đi của anh khiến Hàn Khiết Tình có chút chột dạ như cô vừa mới làm chuyện xấu vậy, nhưng mà... chỉ tráo đổi một bản xét nghiệm mà thôi, cũng chẳng đến nổi xấu đâu nhỉ?
Hàn Khiết Tình nuốt nước bọt mấy cái rồi hắng giọng một tiếng: “Nhìn thêm cũng chẳng biết được gì đâu, ngài kỹ sư đáng quý à, bây giờ anh có thể lái xe được chưa?” Giọng điệu của cô lúc này có chút cáu lên, ánh mắt cũng trở nên không vui liếc sang người đàn ông bên cạnh.
Đông Phương Ngạn như vừa thoát khỏi sự trầm tư, anh nhún vai rồi nhướng mày một cái: “Lái thì phải lái, nhưng nên đi đâu đây?”
“Còn đi đâu được, đương nhiên là về nhà. Tối qua tôi thức cả đêm bây giờ như vừa mới trải qua trận sóng gió, không chút sức lực.” Nhắc tới đây vẻ mệt mỏi lại hiện rõ trên gương mặt Hàn Khiết Tình, cô uể oải tựa vào ghế rồi nâng tay bóp trán, nhàn nhạt cất giọng.
Đông Phương Ngạn không gấp gáp khởi động xe, anh nheo mắt nhìn cô bằng sự thâm sâu khó lường, nheo mắt lên tiếng: “Thức cả đêm? Lịch trình gần đây của em không phải đi hát cũng không đi làm. Honey à, vậy tại sao lại thức cả đêm? Có phải em dám làm chuyện gì mờ ám giấu tôi không?”
Hàn Khiết Tình ý thức được mình đã lỡ lời vội im bặt lại, chẳng lẽ cô nói với anh là đêm qua cô ở bệnh viện chăm sóc cho Lục Sát cả đêm không hề chợp mắt, trời chưa kịp sáng đã vội vội vàng vàng trở về sao? Cô đâu có ngốc mà nói như vậy, nếu không tên đàn ông quỷ dị như Đông Phương Ngạn này chắc chắn sẽ có đủ 7749 cách hành hạ tinh thần cô mất!
Đáy mắt Hàn Khiết Tình thoáng qua một tia bối rối nhưng nhanh chóng lập tức biến mất không chút dấu vết, sự trầm lặng không chút gợn sóng trở lại, cô mệt mỏi hờ hững đáp: “Cái gì mà mờ ám chứ? Đông Phương Ngạn, anh đừng có suốt ngày nghĩ linh ta linh tinh được không? Tối qua Khiết Khiết không ngủ được nên tôi phải trông con bé...”
Đang nói giữa chừng cô bỗng bừng tỉnh lại rồi quay sang Đông Phương Ngạn bằng ánh mắt nguy hiểm, ý thức được lời nói vô tình của Đông Phương Ngạn, cô nheo nheo đôi mắt nhìn anh: “Anh không ở Barcelona thì làm sao biết được lịch trình của tôi?”
Gương mặt trắng trẻo hồng hào nhưng lại mang nét ma mị quyến rũ của người đàn ông thực thụ như Đông Phương Ngạn lúc này đây lại sững sờ cùng giật thót cả mình, anh lập tức hắng giọng mấy cái rồi chuyển tầm mắt đi, nhàn nhạt thản nhiên đáp: “Khụ, tôi vừa về đến đây, honey à, có phải em nên mời tôi một bữa thật hoành tráng không?”
Hàn Khiết Tình nheo mắt rồi thật cẩn thận chăm chú nhìn sắc mặt của anh, cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi chợt nhớ đến gì đó, lập tức cau mày lạnh giọng: “Đông Phương Ngạn! Anh cho người theo dõi tôi?”
“Không, Đông Phương Ngạn này không phải kẻ biến thai như vậy. Honey à, em suy nghĩ xấu cho tôi rồi, tôi đau lòng lắm đấy nhé!” Đông Phương Ngạn bày ra vẻ mặt vô tội hết cỡ trông như người bị hại thực thụ, ánh mắt thâm sâu của anh lúc này đã biến thành ánh mắt đáng thương tự lúc nào, còn hơn là bị tổn thương thực sự như lời anh đã nói.
Thấy sự lãng tránh của anh là Hàn Khiết Tình đã biết anh cố ý giấu cô, cô không tiếp tục truy vấn nữa mà cau mày biểu thị thái độ, như muốn nói sẽ có lần cô truy hỏi anh vấn đề này. Cô lại trở về vị trí của mình ngồi tựa vào lưng ghế, một tay chống đầu đặt lên thành xe, khép hờ mắt hờ hững lên tiếng: “Vậy đi thôi, chỗ cũ đi.”
Không có thanh âm đáp lại, Hàn Khiết Tình nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, cô còn nghĩ Đông Phương Ngạn đã khởi động xe, nào ngờ không thấy động tĩnh gì, chỉ cảm nhận được hơi thở nam tính và gương mặt ma mị như yêu tinh của Đông Phương Ngạn đang gần sát cô, kéo khoảng cách càng lúc càng gần. Theo phản xạ tự nhiên Hàn Khiết Tình lập tức mở mắt ra rồi xoay mặt lại, vừa lúc ấy Đông Phương Ngạn cũng đang kề sát bên cô, anh cúi đầu thắt dây an toàn cho cô nào ngờ cô đột ngột quay lại, đôi môi anh theo đó lướt nhẹ qua thái dương cô, ngón tay đang giữ dây của Đông Phương Ngạn chợt cứng đờ khi cảm nhận được làn da mềm mịn nơi đầu môi. Một cảm giác rung động mãnh liệt dội trào lên trong lồng ngực anh thật dữ dội lại như điên cuồng muốn được phóng thích ngay tức khắc.
Còn Hàn Khiết lúc này cũng hơi sững sờ khi bên thái dương nhận được sự âm ấm bở cái chạm nhẹ từ đôi môi Đông Phương Ngạn, giây lát sau cô bình tĩnh trở lại liền xua tay đẩy đẩy anh ra, cau mày nói: “Lợi dụng nhan sắc để dụ dỗ tôi là không được đâu đấy nhé!”
Đông Phương Ngạn sau vài giây thất thần cũng lấy lại thần thức, anh rời tay khỏi dây an toàn rồi quay trở lại vị trí lái của mình rồi khởi động xe, đôi mắt trầm tĩnh hướng về trước mà nhẹ nhàng cười một tiếng: “Honey thân yêu! Trong từ điển của tôi còn có thể có câu ‘lợi dụng để dụ dỗ’ sao? Người mà Đông Phương Ngạn này thích chỉ cần dùng một ánh mắt là đủ khiến người đó xiêu lòng. Hoàn toàn không cần tôi lợi dụng.”
“Vậy sao?” Hàn Khiết Tình chống tay lên thành xe nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt thú vị, cô nhướng mày thích thú: “Ngài kỹ sư đáng kính, vậy ngài có từng thử nghĩ xem nếu như một ngày nào đó có một cô gái không bị xiêu lòng bởi ngài thì sao?”
Đông Phương Ngạn bày ra vẻ mặt đăm chiêu như đang nghiêm túc suy nghĩ lời cô vừa hỏi, tần ngần một lúc lâu mới gật đầu đáp: “Có đấy!”
Biểu cảm Hàn Khiết đột ngột kích động hẳn lên, mắt cô cũng lấp lên ánh sáng thích thú, lập tức chớp chớp mắt vài cái tra hỏi: “Thật không tin được lời này lại là từ miệng ngài kỹ sư đáng kính nói ra đấy. Nhưng mà là ai vậy? Rốt cuộc là vị thần thánh phương nào không bị xiêu lòng trước ngài kỹ sư có dung mạo cực phẩm của chúng ta vậy?”
Đối diện với ánh mắt hứng thú và tò mò của Hàn Khiết Tình, khóe môi Đông Phương Ngạn không tự chủ được mà nhếch lên, anh sờ sờ cằm ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Sau đó ánh mắt đăm chiêu đột ngột chuyển sang cô, thản nhiên đáp không do dự: “Em!”
...----------------...
Tại phòng bệnh VIP.
Thân hình cao lớn của Lục Sát đứng trước cửa sổ, hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn sang cả một vùng trời xanh thẳm bên ngoài. Mặc dù đôi mắt thâm thúy của hắn đang hướng về phía trước nhưng rốt cuộc là cõi lòng lại đang hướng về một hướng khác nữa. Ngay cả ánh mắt hắn giờ đây cũng đang ẩn chứa một sự hồi hộp cùng chờ đợi, tận đáy mắt là sự hi vọng khát khao mãnh liệt nhất chưa từng có.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua với Lục Sát như địa ngục trần gian thực thụ, chưa bao giờ hắn cảm thấy một tiếng đồng hồ từ khi Duật Ấn đi làm bảng xét nghiệm lại lâu đến như vậy cả, lúc này trong lòng hắn đã sốt ruột lắm rồi...
Đang thẫn thờ nghĩ ngợi thì cánh cửa phía sau được một người mở ra, nghe tiếng động Lục Sát biết người vào là ai, hắn lập tức xoay người lại liền nhìn thấy Duật Ấn cầm trên tay một phong bao đi tới chỗ hắn. Anh ta kính cẩn nghiêm mình dâng lên: “Lão đại, đã có kết quả xét nghiệm rồi ạ.”
Lục Sát hạ tầm nhìn xuống phong bao trước mặt mình, hắn nâng tay lên nhận lấy, khi nhận lại phong bao từ tay Duật Ấn rồi chậm rãi mở ra, chính hắn còn cảm thấy được tay mình đang run rẩy từng hồi. Ngay cả cảm xúc kích động không thể diễn tả thành lời và sự hi vọng khát khao vô bờ bến cũng đang len lỏi khắp trong thân thể của Lục Sát...
Cho đến khi hắn cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay rồi cẩn thận đọc từng chữ vì sợ có sai sót gì mà không dám bỏ qua bất cứ một chi tiết nào. Hơi thở cũng ngưng trệ hẳn đi, sự hồi hộp chờ đợi đã bao trùm lấy mọi ngóc ngách trong cơ thể của Lục Sát. Thời khắc quan trọng và chờ đợi nhất cuối cùng cũng đã đến. Khi tầm mắt thâm sâu của Lục Sát đã dời xuống đến câu kết luận.
Giữa hai người không có quan hệ huyết thống cha con...
Một dòng kết luận đập vào mắt khiến cả người Lục Sát tê cứng lại như pho tượng đá không thể nhúc nhích...