Tiếng chuông điện thoại vẫn reo lên không ngớt, Hàn Khiết Tình ngẩn người hồi lâu như chưa kịp ổn định tinh thần trở lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào tên đang nhấp nháy trên màn hình.
Lục Sát...
Tại sao đột nhiên hắn lại gọi cho cô? Vừa nãy chả lẽ Hàn Khiết Tình đã tốn biết bao công sức mới dùng những lời nói cay độc và tàn nhẫn nhất để cự tuyệt Lục Sát mà chẳng đá động gì tới hắn sao? Hơn nữa chính mắt cô còn nhìn thấy hắn cô độc lẻ loi lạc lõng mà thất thểu rời đi nữa, sau đó không lâu thì một trận mưa ầm ầm đã trút xuống như một cơn hồng thủy nhấn chìm mọi thứ.
Chả lẽ, lúc đi trên đường Lục Sát đã gặp phải chuyện gì rồi chăng? Màn mưa dày đặc trắng xóa nhất định sẽ hạn chế tầm nhìn, hơn nữa có khi Lục Sát còn đi trên đường quốc lộ, xe cộ vào lúc ấy như bị kẹt lại nên ít nhiều ai cũng tăng hết tốc cỡ để mau chóng trở về nhà. Còn hắn? Hắn đã ra sao?
Không phải ở Barcelona chưa từng có những vụ tai nạn trong đêm mưa xảy ra, mà còn nhiều hơn thế nữa, đa phần vì mưa quá to nên đường trơn trợt, màn mưa trắng xóa hạn chế tầm nhìn, là nguyên nhân dẫn đến những vụ tai nạn thương tâm (u là trời phải công nhận có cú điện thoại thôi mà trí tưởng tượng của chị nhà cao lên thêm một bậc, nghĩ sâu xa thật đấy) vô số kể, bất giác nghĩ tới tới những cái xác toàn máu là máu trong màn mưa dày đặc. Cả người Hàn Khiết Tình bất chợt run rẩy cả lên, cô không nghĩ ngợi nhiều nữa mà lập tức nhận máy ngay lập tức, từ đầu dây bên kia truyền qua thanh âm trầm thấp của người đàn ông:
“Xin chào Hàn tiểu thư, tôi là Duật Ấn!”
Thanh âm trầm thấp của anh ta truyền vào tai khiến Hàn Khiết Tình đột nhiên sững sờ không thốt nên câu: “Duật Ấn?”
“Đúng vậy, Hàn tiểu thư, vì tình trạng bây giờ của lão đại không ổn, hơn nữa anh ấy cấm tôi không được phép làm phiền tới cô. Nhưng mà vì sức khỏe của lão đại, tôi mạo muội dùng điện thoại của anh ấy để gọi cho cô xin cô giúp tôi một chuyện.” Từ đầu dây bên kia truyền qua giọng nói trầm thấp lại mang theo vẻ thành khẩn tha thiết.
Hàn Khiết Tình chau mày, cô không để ý lắm đến lời anh ta nói mà bên tai chỉ vây vẫn câu “Tình trạng bây giờ của lão đại không ổn”, khi nghe thấy câu này mà trái tim cô bất chợt nhói lên. Không ổn? Không ổn là chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra với Lục Sát mà đến Duật Ấn còn nói với cô hai chữ không ổn?
“Anh ta làm sao?” Hàng mi cong cong của Hàn Khiết Tình đang run rẩy như cành liễu, tuy vậy cô vẫn cố hết sức giữ cho giọng nói được hết mức tự nhiên mà hời hợt lên tiếng hỏi.
Đầu dây bên kia truyền qua tiếng thở dài não nề của Duật Ấn, anh ta đứng ngoài cửa phòng bệnh cấp cứu, sắc mặt trầm ngâm uể oải: “Lão đại tái phát bệnh cũ, hiện tại đang ở trong phòng cấp cứu phẫu thuật cắt dạ dày.”
Ầm...
Bên tai Hàn Khiết Tình như vừa nghe một tiếng sét rền vang dữ dội, kinh thiên động địa cả một vùng trời bao la bị những đám mây đen dầy đặc che khuất, chỉ còn lại sự u ám lạnh lẽo và tăm tối, không hề có một tia sáng nhỏ bé nào có thể lọt qua, câu nói của Duật Ấn như tiếng sét đánh mạnh ngang màng nhĩ của cô một cú đánh trời giáng...
Hàn Khiết Tình bất giác siết chặt tay và điện thoại lại, lúc này giọng nói cô đã dần run rẩy hẳn lên: “Tái phát bệnh cũ?”
“Đúng vậy, lão đại tái phát lại bệnh viêm dạ dày cấp tính, nhưng lần này nghiêm trọng hơn nên anh ấy phải vào phòng cấp cứu để phẫu thuật. Tình trạng không khả quan cho lắm...” Thanh âm pha lẫn sự mệt mỏi và ỉu xìu của Duật Ấn truyền qua, sau đó anh ta dừng một chút lại tiếp tục: “Hàn tiểu thư, hiện tại tôi chỉ muốn xin cô một chuyện. Xin coi hãy đến đây để gặp lão đại một chút thôi...”
“Tôi không thể gặp Lục Sát... Tôi...” Hàn Khiết Tình cắn chặt đôi môi tái nhợt đến mức bật ra giọt máu tươi, cô chần chần chừ chừ đắn đo suy nghĩ, rơi vào trầm ngâm, nội tâm bắt đầu giằng xé một cách đau đớn.
Từ đầu dây bên kia vọng qua tiếng thở dài rũ rượi của Duật Ấn, anh ta lắc đầu ngao ngán rồi buồn bã cất tiếng: “Nếu cô không tiện thì tôi cũng không dám làm phiền cô nữa. Thành thật xin lỗi, Hàn tiểu thư, tôi không nên cầu xin cô đến đây gặp lão đại... chỉ là tình trạng hiện tại của anh ấy rất yếu. Sức khỏe bị tổn hại nghiêm trọng, e rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không hồi phục lại được. Nếu cô không muốn tôi cũng không ép cô nữa, còn nữa, Hàn tiểu thư, nhờ cô giấu kín chuyện tôi gọi điện cho cô. Nếu lão đại biết được chắc chắn anh ấy sẽ không tha cho tôi. Cảm ơn cô, Hàn tiểu thư, đã làm phiền rồi!”
“Chờ đã...” Ngay khi Duật Ấn vừa định cúp máy thì bất chợt thanh âm trong trẻo lại khàn khàn của Hàn Khiết Tình vang lên trong điện thoại.
Đôi mắt của Duật Ấn lóe lên một ánh sáng khác thường, anh ta nhận ra hình như cô đã bị lay chuyển tâm ý, lập tức nói: “Hàn tiểu thư, cô đã suy nghĩ lại là sẽ đến thăm lão đại rồi sao?”
Phía đầu dây bên kia Hàn Khiết Tình trầm mặc giây lát, cô cụp mắt ngẩn người trầm ngâm, hồi lâu sau liền khôi phục trạng thái bình thường: “Được, tôi sẽ đến bệnh viện ngay lập tức. Anh gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi.”
“Được!” Duật Ấn lập tức tắt điện thoại rồi gửi địa chỉ của bệnh viện dang cho Hàn Khiết Tình, chưa bao giờ mà anh lại hồi hộp và lo lắng như lúc này cả...
Cùng thời điểm đó.
Sau khi ngắt cuộc điện thoại, Hàn Khiết Tình đứng lên đi thẳng một mạch vào phòng rồi nhanh chóng thay quần áo sau đó lấy xe đi một mình ra bên ngoài.
Chẳng mấy chốc chiếc MPV đã dừng lại trước cổng bệnh viện, lúc đi hỏi y tá số phòng của Lục Sát thì Hàn Khiết Tình biết được anh ta đã rời khỏi phòng cấp cứu từ hai tiếng trước, sau đó đang nghỉ ngơi ở phòng hồi sức.
Hàn Khiết Tình cảm ơn y tá một tiếng rồi xoay người đi thẳng lên thang máy thẳng lên tầng cao nhất, sau đó cô đi lần theo rồi dừng lại trước một phòng bệnh VIP của tầng.
Đứng trước cửa phòng, hít vài hơi thật sâu, Hàn Khiết Tình đang chuẩn bị gõ cửa đi vào thì nghe thấy một thanh âm từ bên trong vọng ra:
“Có phải anh muốn chết thêm một lần nữa không hả?”