*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại một năm mùa thu lan nở, tháng bảy oi bức, gió chiều muộn mang theo chút mát lành từ sông, xua tan khí khô nóng hơn hai tháng nay, khiến người ta tâm thanh khí sảng.
Trong hẻm Hồ Qua phía Đông huyện Ngọa Long, có một hộ gia đình giăng đèn kết hoa, nói cười không ngớt, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Căn nhà này không giống với những nhà khác, cửa nhỏ hai bên chất vật liệu đá lâu năm, có vài khối đã đẽo gọt ra chút hình dạng, có vài khối vẫn giữ bộ dáng góc cạnh rõ ràng, chất thành một đống, trông không hề loạn mà thậm chí còn khá độc đáo.
Trên cửa nhỏ treo hai cái đèn lồng đỏ, đèn lồng lấp lánh màu mực, mỗi cái viết một chữ to: Trương.
Chủ nhà này chính là nghệ nhân nức tiếng xa gần ở huyện Ngọa Long, Thạch Đầu Trương. Hôm nay là mừng thọ sáu mươi tuổi của lão. Đời này lão bôn ba Đông Nam Tây Bắc không ít, đại quan hiển quý cũng gặp qua rất nhiều, cuộc sống xem như không tệ.
Trên phố đôi khi có việc mừng gì, đều vô cùng chú ý khoa trương. Nhưng mừng thọ của Thạch Đầu Trương lại không tổ chức linh đình, hai đứa con của lão tuổi không lớn mà đã hành sự ổn trọng, từ sáng sớm đã đến tặng hàng hóm láng giềng bạch diện thọ đào, nhưng một mực không nhận thọ lễ.
(Bạch diện thọ đào là bánh hình đào làm bằng bột mì, ăn trong ngày mừng thọ.)
Tiệc mừng chỉ gồm thân quyến nhà mình, người không nhiều, tiệc cũng không lớn, song đều là người thân thiết, đương nhiên hết sức náo nhiệt.
Nhưng tiệc không lớn không có nghĩa là chuẩn bị tùy tiện. Thạch Đầu Trương chi riêng một khoản tiền lớn, mời đầu bếp ở Thiên Hương cư trong huyện Ngọa Long đến nấu ăn, tỉ mẩn chuẩn bị cả một buổi chiều, đều chọn các món đặc sản của Thiên Hương cư.
Thạch Đầu Trương chuẩn bị ba bàn trong sảnh đường, thân quyến trong nhà tính cả hai đứa đồ đệ học nghề hơn mười năm của lão ngồi vừa đủ hai bàn, còn một bàn hơi kỳ lạ, cũng to bằng hai bàn kia, nhưng chỉ đặt bốn cái ghế dựa.
Gần đến chạng vạng, Thạch Đầu Trương còn nhờ người giúp một tay, dựng một tấm bình phong giữa bàn này và hai bàn còn lại, có vẻ khá thần bí.
Càng khiến người ta lấy làm lạ là, khi mọi người bày rau trộn và điểm tâm giải nhiệt lên, Thạch Đầu Trương còn đặc biệt dặn dò, chay để một bên, mặn để một bên, đừng trộn lẫn.
Dù sao đều là người trong nhà, cũng chẳng để ý hành động này, chỉ tò mò hỏi Thạch Đầu Trương đôi câu.
Thạch Đầu Trương khoát tay, giải thích đơn giản: “Khách quý.”
Khi ánh trăng tròn sắp nhô lên chân trời, cửa phòng vang lên tiếng gõ cốc cốc. Thạch Đầu Trương vội vàng đi ra nghênh đón, vừa nhìn thấy người đứng ngoài, liền nở nụ cười, thân thiết nói: “Nhập Thất đến rồi đấy hả, ủa —— Sao ta thấy ngươi lại cao hơn một ít rồi?”
Người đứng ngoài cửa chính là Lục Nhập Thất, hơn mười năm qua đi, y không còn mang dáng vẻ nhỏ gầy còi cọc ngày xưa nữa, ngoại trừ giữa mi nhãn còn mơ hồ lưu lại chút bóng dáng trước kia, mệnh cung giữa trán vẫn có nốt ruồi son, còn đâu đều khác biệt khá xa so với lúc trước, thân hình cao cao gầy gầy, trông hơi giống Giang Thế Ninh ngày xưa, mang theo chút dáng vẻ thư sinh.
“Là do ông lại rụt đi một ít đấy.” Lục Nhập Thất đáp, “Lần trước gặp ông ở cửa hàng Lý gia, ông vẫn chưa còng mà.”
Giọng nói của y vẫn lạnh nhạt như cũ, nghe như người bị mắc nghẹn, nhưng Thạch Đầu Trương nghe quen rồi nên chẳng chút nào để ý.
“Có tuổi rồi, sống bằng cái nghề này, ngày nào mà chẳng phải khom lưng cúi đầu, ta còng lưng vẫn xem như muộn đấy, sao so được với các ngươi.” Thạch Đầu Trương khoát tay, kéo Lục Nhập Thất vào nhà, “Đám nhỏ mà ngươi nhặt được đâu?”
“Buổi chiều chơi mệt nên nghỉ sớm, bọn nó đến đây cũng không ngồi yên được, để mấy năm nữa đi.” Lục Nhập Thất trả lời.
Có lẽ bởi Thập Cửu được cha nhặt về từ trên núi, nên sau khi Lục Nhập Thất lớn hơn một chút, nếu ngẫu nhiên gặp được trẻ con bị bỏ rơi ở ven đường hoặc gầm cầu, y sẽ dẫn bọn nó về, dạy đọc dạy viết, mấy năm nay tài bói toán của y nổi tiếng gần xa nên mấy đứa nhỏ này cũng không lo không nuôi nổi.
Ban đầu khi Thạch Đầu Trương gửi thiếp mời cho Lục Nhập Thất, lão còn bảo y mang ba đứa nhỏ buộc tóc củ cải kia theo luôn, song Nhập Thất uyển chuyển cự tuyệt, tính cách trước kia của những đứa trẻ đó vẫn chưa sửa được, lòng phòng bị nặng, cũng cực kỳ sợ người lạ.
Vì thế Thạch Đầu Trương cũng không miễn cưỡng, tính lão nhiều chuyện, thích quản mấy việc không đâu. Mới đầu thấy thư trả lời của Nhập Thất, còn lo y nuôi đám nhỏ này không quen, song lão ngẫm nghĩ thì lại yên tâm.
Bởi vì có Lục Nhập Thất.
Thạch Đầu Trương mấy năm nay thỉnh thoảng gặp gỡ Lục Nhập Thất, đều cảm khái rất nhiều. Lão gần như tận mắt chứng kiến một thiếu niên u ám, lòng phòng bị còn rất nặng, từng chút một trưởng thành đến như ngày hôm nay.
Có thể thấy thiện ý và ôn nhu đôi khi có thể đời đời tương truyền.
“Bọn họ vẫn chưa đến sao?” Lục Nhập Thất vừa đi vào nhà cùng lão, vừa ngẩng đầu nhìn.
Hai mắt y mấy năm nay vẫn như thế, không tính là mù hẳn nhưng cũng chẳng chuyển biến tốt lên chút nào. Song tài bói toán phù kê của y ngày càng tinh thông, đôi mắt này cũng không gây trở ngại cho sinh hoạt và công việc ngày thường của y.
Thạch Đầu Trương cũng cùng y ngẩng đầu ngóng trông, lắc đầu nói: “Chắc phải lát nữa.”
Mọi người trong đình viện Trương gia cũng cùng ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu. Hai đứa con của Thạch Đầu Trương đều tới muộn, đứa con trai lớn hơn một chút, đã qua tuổi nhược quán, chỉ nhỏ hơn Lục Nhập Thất hai ba tuổi, con gái thì vẫn đôi tám xuân thì, đang tươi cười vui vẻ, may mà càng lớn càng giống mẹ. (Đôi tám ở đây nghĩa là 16 tuổi chứ ko phải 28 nhé.)
Nàng ngẩng đầu nhìn một lát, rốt cuộc vẫn nhịn không được chọc chọc Thạch Đầu Trương, hỏi: “Cha à, cha cứ ngóng lên trời nhìn gì vậy?”
Thạch Đầu Trương cưng chiều cô con gái này đến không biên giới, nếu là người khác hỏi, lão sẽ chỉ hàm hồ nói cho qua, nhưng tiểu cô nương vừa hỏi, lão liền không giấu giiếm, mà lặng lẽ bảo: “Đang đợi hai vị khách quý ấy mà.”
Tiểu cô nương: “……Cha lại ăn phải cơm thiu hả?”
Thạch Đầu Trương dở khóc dở cười: “Hồ nháo.”
Lục Nhập Thất ở bên cạnh đúng lúc phóng ám tiễn: “Cô con gái nhỏ của ông có phúc tướng đấy.”(Phóng ám tiễn: lén tấn công nhân lúc người ta không phòng bị.)
Thạch Đầu Trương: “……” Lời này ta có nên cảm ơn hay không đây?
Đang nói chuyện thì phía chân trời bỗng loáng thoáng nổi sấm rền.
Mọi người trong đình viện đều sửng sốt, có người nói thầm: “Sấm này xuất hiện thật kỳ lạ, sao lại đột ngột như vậy chứ.”
“Mặc kệ đột ngột hay không, đều là điềm báo sắp đổ mưa, vào trong nhà trước đã.” Có người hô.
Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất lại đồng thời ngước đầu.
“Đến rồi……” Thạch Đầu Trương có chút vui sướng, thấp giọng nói một câu.
Năm đó trên bãi hắc thạch giữ được một mạng, sau khi tỉnh lại, lão mang theo Lục Nhập Thất cáo từ với Tiết Nhàn rồi quay về huyện Ngọa Long, trước khi đi, Tiết Nhàn cho mỗi người ba tấm phù, bảo bọn họ nếu gặp chuyện gì nguy cấp thì viết lên phù rồi đốt cháy, y nhìn thấy thì có thể đến giúp một tay.
Sau khi Lục Nhập Thất trở về, liền cất giữ cẩn thận ba tấm phù kia, không có ý định dùng tới.
Mà Thạch Đầu Trương nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ sử dụng mấy tấm phù này, lần đầu dùng chính là lần này. Song cũng không phải muốn nhờ Tiết Nhàn và Huyền Mẫn giúp đỡ, chỉ là mười hai năm không gặp, muốn mời bọn họ ăn một bữa thọ yến mà thôi.
Trên phố bảo rằng, đến năm sáu mươi tuổi, thọ thần nhất định phải tổ chức thật tốt, suy cho cùng có thọ yến bảy mươi, tám mươi hay không thì khó mà nói lắm. Sống một năm thì lại bớt đi một năm, có vài cố nhân không thể gặp nhau được nữa, thì nên vĩnh biệt đi thôi.
Song Thạch Đầu Trương không nghĩ tang thương như vậy, sở dĩ lão chọn năm nay để mời khách, chỉ là vì bắt đầu từ năm nay, hai đồ đệ của lão sẽ xuất sư. Từ nay về sau lão sẽ gác bỏ cái nghề điêu khắc này, nếu đặt ở Lục Lâm, cái này phải gọi là rửa tay chậu vàng.
(Lục Lâm: vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.)
Thứ cuối cùng mà lão hao phí tinh lực để đẽo là một miếng ngọc Cát Tường, mấy hôm trước vừa mới xong, đang muốn nhân dịp này để tặng cho cố nhân.
Sấm rền từ chân trời tiến thẳng tới, cuối cùng ẩn ở đầu hẻm Hồ Qua. Mọi người trong đình cũng có chút run sợ, vội vàng đi vào nhà, Thạch Đầu Trương quay đầu gọi một tiếng, từng món ăn nóng hổi bắt đầu được bưng lên bàn.
Đến vừa đúng lúc.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa chợt vang lên, Thạch Đầu Trương xoa tay giương mắt, liền thấy hai bóng người một đen một trắng đang đứng trước cánh cửa mở rộng, bàn tay gõ cửa của vị mặc y phục đen như mực còn chưa buông xuống, vẻ mặt rất chi nhàn tản, “Nhiều năm không gặp, sao ngươi càng ngày càng lùn thế.”
Thạch Đầu Trương: “……” Được rồi, nhiều năm không gặp, tổ tông này vẫn giỏi ăn nói như vậy.
Người tới chính là Tiết Nhàn và Huyền Mẫn.
Bọn họ vừa vào phòng, cô con gái nhỏ của Thạch Đầu Trương liền nhìn không chớp mắt.
Cửa phòng không tính là rộng, Tiết Nhàn và Huyền Mẫn đi một trước một sau. Tiểu cô nương ngơ ngẩn nhìn mặt Tiết Nhàn, hồi lâu sau mới kéo áo cha mình, quay đầu thì thầm hỏi: “Cha, không phải cha nói việc lấy chồng cho con phải chọn lựa cẩn thận sao? Cha có thể giúp con chọn người nào đẹp như vậy được không?”
Thạch Đầu Trương lập tức nhũn chân, “Nha đầu, giữ cho cha con một cái mạng có được không?”
Tiết Nhàn có nhĩ lực cỡ nào chứ, tuy nói thầm nhưng y vẫn nghe hai năm rõ mười. Được người ta khen đương nhiên là thoải mái, y cười một cái với tiểu cô nương: “Tiểu nha đầu này là cô nương nhà ngươi à? Trông giống như sơn hải đường vậy.”
Tiểu cô nương bị ý cười bên khóe môi y làm choáng váng.
Tiết Nhàn vừa đi tới gần, nàng liền thấy Huyền Mẫn ở phía sau, còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì lại ngây ngẩn lần nữa. Sau một lát, nàng nhịn không được giật giật tay áo Thạch Đầu Trương: “Cha, giống như vậy ——”
Thạch Đầu Trương sợ nàng nói câu “Giống như vậy thì có thể gả”, vội vàng ngắt lời nàng, tức giận nói: “Hồ nháo, chớ mạo phạm khách quý. Đi đi đi, đi vào tìm mẹ con đi.”
Tiểu cô nương lại len lén ngắm hai vị khách quý, đi một bước lại ngoái đầu ba bước, trở vào trong nhà.
Trong chiếc bàn được ngăn cách bình phong, Tiết Nhàn, Huyền Mẫn, Lục Nhập Thất, Thạch Đầu Trương, bốn ghế vừa đủ.
Tiết Nhàn ngồi xuống, vừa thấy đồ ăn đầy ắp trên bàn liền ngạc nhiên, chẳng mấy khi nói được một câu tiếng người với Thạch Đầu Trương: “Có lòng lắm.”
Mấy món ăn này không chỉ có cả chay lẫn mặn, mà món chay, món mặn nào cũng hợp khẩu vị của những người ngồi ở đây, lúc trước khi đồng hành cùng nhau, những món Tiết Nhàn từng đề cập đều có ở trong này, không thiếu một món nào.
“Còn có rượu này nữa….. Ta có một vị bằng hữu, am hiểu nhất là ủ rượu, bình này là ta đặt riêng từ chỗ ông ấy, chậm một chút thôi là đều bị giành hết, chẳng còn nữa đâu.” Thạch Đầu Trương lắc lắc cái bình trong tay, lại vỗ vỗ vò rượu bên cạnh, nói: “Còn nhiều lắm, chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
Nói rồi, lão cũng không quên Huyền Mẫn không uống rượu, lại mang một bình trà ngon tới.
Tiết Nhàn rót một chén, ngửi ngửi, quả đúng là hương rượu đậm đà, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta có chút lâng lâng, “Rượu này tên gì vậy? Nếu uống ngon, lát nữa ta phải xin một ít mang về mới được.”
Thạch Đầu Trương theo bản năng đáp: “Rượu này ấy hả, tên là Long Vương Túy.”
Tiết Nhàn: “…….”
Thạch Đầu Trương: “……” Phỉ phui, ai bảo ngươi lanh mồm lanh miệng hả!
Lão cười gượng một tiếng, vội vàng giải thích: “Bằng hữu của ta chỉ thuận miệng đặt tên thôi, không phải là thật đâu, không phải là thật đâu.”
Tiết Nhàn từ xưa đến nay quả thực chưa từng say bao giờ, nghe tên rượu này thì lập tức cười nhạo: “Để thử xem sao.”
Lần thử này, vừa bắt đầu liền không thể vãn hồi…..
Người ta đặt tên này, đúng thật là không nói đùa.
Lúc rời khỏi nhà Thạch Đầu Trương, Tiết Nhàn thoạt nhìn vẫn phong thần tuấn lãng, vai lưng thẳng tắp, sắc mặt thuần trắng, chẳng hề ửng đỏ chút nào, có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Y thậm chí còn rành rọt nói tạm biệt Thạch Đầu Trương và Lục Nhập Thất, cho nên ngay cả Huyền Mẫn cũng không lập tức phát hiện ra vấn đề. Mãi tới khi đi đến đầu con đường tắt dài dọc theo hẻm Hồ Qua, nhân lúc bóng đêm đen đặc, muốn biến về hắc long mang theo Huyền Mẫn cưỡi gió mà đi, y rốt cuộc mới lộ ra phản ứng bất thường.
Liền thấy y tạo một màn sương trắng, ngay tại chỗ hóa thành một cái bóng dài bay vọt lên trời, khí thế hùng hổ lộn nhào trong biển mây, còn chưa kịp duỗi thẳng thì lại ỉu xìu xông về đường cũ —— Chơi vui quá, không cẩn thận bỏ quên Huyền Mẫn ở lại rồi.
“……Ngươi không say thật sao?” Huyền Mẫn nhìn đôi mắt đen lấp lánh của Tiết Nhàn, có chút hoài nghi.
“Sao có thể chứ.” Tiết Nhàn nghiêm túc lắc đầu ba cái, nói với Huyền Mẫn, “Ngươi trông ta có chỗ nào giống ma men không?” Dứt lời, y đột nhiên híp mắt cười, ghé đầu liếm môi Huyền Mẫn một cái.
Y mùi mẫn liếm một hồi, lại yên lặng đứng thẳng người, khó hiểu nói: “Sao ta tự dưng thấy hơi nóng vậy nhỉ?”
Huyền Mẫn: “……” Không say mới là lạ.
✿Tác giả có lời muốn nói: Đếm ngược chương thứ ba ~