*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thái Thường tự từ lâu đã có quy định, chỉ quỳ trời đất, cho nên dù nhìn thấy quốc sư, hành đại lễ cũng không phải lễ quỳ, mà là lễ khom người.
Nhưng hơn trăm người này mặc áo trắng tay rộng, đeo mặt nạ thú văn cổ xưa dữ tợn, im lặng không lên tiếng, lại đồng loạt cúi mình, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, song trong cảnh lóa mắt lại lộ ra cảm giác trang nghiêm kính ngưỡng, nếu mỗi người cầm thêm mấy nén hương, vậy thì đúng thật là đến tế trời.
Hình ảnh này với người bình thường mà nói, là rất hoành tráng, nhưng với Tiết Nhàn thì cũng chẳng tính là gì, sở dĩ y có chút ngơ ngác, chỉ là vì đột nhiên nhìn thấy chuyện quá sức bất ngờ mà thôi.
Y rất ít chú ý đến chuyện triều đình ở thế gian, đối với những quan danh luôn thay đổi của mấy triều đại, y lại càng lười đi tìm hiểu, dù sao cũng đâu liên quan tới y, cho nên vừa thấy hai chữ “Thái Thường” này thì cũng chẳng có cảm giác gì, mà từ cách ăn vận của trăm người này, y có thể suy đoán được một hai —— Có lẽ là người chuyên trách cúng tế bói toán trong triều.
Y sống lâu như vậy, từng trông thấy tư thế này không ít lần, suýt chút nữa buột miệng thốt ra: Cầu mưa mà cũng phải chạy đến chỗ này hả?
Nhưng còn chưa đợi y mở miệng, Huyền Mẫn ở bên cạnh đã cau mày, thong thả tiến lên trước một bước, nửa che nửa chắn Tiết Nhàn ở phía sau. Hắn trưng bản mặt sương hàn địa đống, con ngươi lạnh lùng đảo qua đám người tới, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Có chuyện gì không?
Có chuyện gì không??
Đội ngũ phía trước thẳng tắp, Thái Bốc và Thái Chúc vừa định mở miệng gọi quốc sư bấy giờ ngây ra tại chỗ.
Song bọn họ dù gì cũng lớn lên trong triều, không đến mức thất thố trước mặt người khác, hai người vẫn giữ tư thế khom người, nghiêng đầu đưa mắt nhìn nhau, tràn đầy vẻ kinh nghi bất định.
Nhận sai người sao? Không thể nào!
Thân hình, khí chất và tư thái đi đứng kia, chính là quốc sư, thậm chí không cần đợi đối phương đến gần, chỉ liếc mắt cũng nhận ra được!
Nhưng câu “Có chuyện gì không” kia là sao?
Cố ý ư? Chẳng lẽ có chuyện quan trọng trong người, không tiện để lộ thân phận?
Thái Bốc và Thái Chúc trước đây tiến vào Thái Thường tự cùng năm, nói là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên cũng không đủ, cái khác không nói, chứ ăn ý vẫn phải có. Hai người thoáng trao đổi ánh mắt, liền đạt thành phỏng đoán nhất trí.
Có điều phỏng đoán này vừa lóe lên, bên tay lại đột nhiên truyền đến tiếng vang “Lách tách” khe khẽ.
Hai người sửng sốt, liền thấy thứ phát ra tiếng “Lách tách” kia, là một đốm lửa xuất hiện trên ngón tay Thái Bốc từ lúc nào chẳng hay, ngọn lửa kia chỉ chớp mắt đã lụi tắt, lộ ra cuộn giấy bên trong.
Tình cảnh này với bọn họ cũng không xa lạ, nếu quốc sư muốn truyền tin tức gì, thường sẽ chọn dùng loại phương thức này.
Về lý thì Thái Bốc vừa mới gửi bồ câu đi, có bay nhanh thế nào cũng không thể đến được Pháp Môn tự vào lúc này. Khả năng duy nhất chính là quốc sư đúng lúc có phân phó khác, song thời gian gửi tin cũng quá trùng hợp rồi……
Thái Bốc đưa tay bắt lấy tờ giấy gấp kia, bất động thanh sắc liếc nhìn bóng người màu trắng ở phía đối diện, đang định mở ra, phía sau lại bỗng vang lên tiếng chim đập cánh.
“Có thư.” Thái Chúc xoay người nhìn thoáng qua, nâng tay gỡ thư trên chân bồ câu xuống.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vàng cúi đầu đọc thư.
“Thư là thiếu khanh viết, nói là huyện Hoa Chi báo cáo, bẩm rằng trong huyện có người nhìn thấy chân long, quốc sư truyền lệnh, hiện tại Thái Thường tự tính cả hộ quân ở ngoại viện Thiên Cơ viện nơi quốc sư thường ở cũng đều xuất phát lên đường, bảo chúng ta ở chỗ này chú ý trước.” Giọng nói của Thái Chúc đè ép xuống cực thấp, thế nhưng khi nhắc đến “chân long” thì vẫn có hơi ngạc nhiên, đến nỗi âm điệu cất cao lên đôi chút. Y cuống quít nhỏ tiếng lại, cố gắng dùng giọng khí nói xong câu cuối cùng: “Ngoài ra, thiếu khanh nói, quốc sư đã xuất quan, có chuyện quan trọng khác, ba ngày sau sẽ tự đến hội hợp với chúng ta.”
Mà tờ giấy quốc sư gửi đến vẫn lời ít ý nhiều như trước.
Thái Bốc trực tiếp mở giấy ra đưa đến dưới mắt Thái Chúc, trên đó có viết bốn chữ: Tùy cơ ứng biến. Lạc khoản vẫn là Đồng Đăng.
Hai phong thư một trước một sau, dài thì cũng không tính là dài, song tin tức trong đó lại khiến người ta có chút khó hiểu —— Huyện Hoa Chi có người nhìn thấy chân long, vì sao Thái Thường tự và tất cả mọi người ở Thiên Cơ viện lại phải tới đây? Trước đây đâu có như vậy, tình huống này có chút bất thường, khiến người ta thầm âu lo.
Song điều khiến Thái Chúc và Thái Bốc lo lắng cũng không phải điểm ấy, mà là quốc sư đã xuất quan, lại còn có chuyện quan trọng khác……
Hai người không khỏi liên hệ với tình cảnh hiện tại, chỉ cảm thấy phỏng đoán của mình hẳn là không sai —— Quốc sư sở dĩ gặp lại mà không nhận mặt, có lẽ là vì có an bài và ẩn tính khác.
Một khi đã vậy, bọn họ đương nhiên sẽ toàn lực phối hợp, vạch trần quốc sư, thế chẳng phải chán sống rồi sao?
“Tùy cơ ứng biến…….” Thái Chúc thầm thì, chẳng phải là tùy cơ ứng biến sao! Hai người nhanh chóng thu lại vẻ mặt, ngẩng đầu lên, gật gật đầu với Huyền Mẫn và Tiết Nhàn đứng ở phía đối diện, nói: “Là hiểu lầm thôi, e là chúng ta nhận sai người rồi.”
“Nhận sai người?” Tiết Nhàn cười một tiếng không mặn không nhạt, thuận tay phủi phủi y phục chẳng dính chút bụi đất, “Lời này…… có thể xem là thật chứ?”
Tuy hai bên đứng cách nhau cũng xa, nhưng Tiết Nhàn vẫn nghe thấy bọn họ nhắc tới từ “Chân long”, nếu đối phương trực tiếp giải thích ý đồ đến, y sẽ chẳng để ý làm gì, nhưng đối phương vừa ngẩng đầu liền nói câu “Nhận sai”, vậy thì đáng để ngẫm nghĩ đây.
Hạng người gì cần che giấu bản thân?
Người bụng dạ khó lường.
Tiết Nhàn luôn lười cân nhắc mấy thứ phức tạp trong bụng phàm nhân, thế nhưng dù sao y cũng đã nếm trái đắng một lần rồi. Vừa thấy mấy kẻ che che giấu giấu này đến, y liền bất giác nhớ tới mình bị rút gân cốt, nhất thời ý cười trên mặt càng lạnh.
“Là do chúng ta lỗ mãng, sơn đạo này quanh co, khi hai vị rẽ sang chúng ta chưa nhìn kỹ, chỉ để ý màu áo và thân hình nên nhận sai người, khiến các vị chê cười rồi.” Thái Chúc nói, nhìn cũng chẳng dám nhìn Huyền Mẫn, chỉ chắp tay với Tiết Nhàn, “Mong hãy khoan thứ cho. Nếu hai vị đang gấp rút lên đường, chúng ta cũng không tiện trì hoãn nhiều, mời ——”
Nói rồi, y liền đưa tay ra hiệu với đội ngũ phía sau.
Đội ngũ chừng trăm người tránh sang hai bên như chia sóng xẻ biển, ngay ngắn chừa ra một con đường cho Tiết Nhàn và Huyền Mẫn.
Tiết Nhàn khẽ cười một tiếng, cũng chẳng nói gì nữa, dứt khoát nhấc chân đi luôn.
Y và Huyền Mẫn thật sự đi vào con đường chừa ra kia, hai người đều là tổ tông chẳng sợ cái gì, cho nên đi trên con đường như vậy cũng không hề mất tự nhiên, thần sắc lãnh đạo, bước đi thong dong.
Còn không đợi Huyền Mẫn đi đến gần, Thái Bốc và Thái Chúc đều đồng thời rũ mắt, giống như khi nhìn thấy quốc sư ở Thái Thường tự vậy, căn bản không dám nhìn nhiều. Huống chi hiện giờ bọn họ hình như còn gây rắc rối, cho nên tình cảnh liền có hơi lúng túng, suýt chút nữa làm ngược lại ý của quốc sư, đương nhiên càng không dám giương mắt lên.
Song khoảnh khắc Huyền Mẫn bước qua, ánh mắt rũ xuống của Thái Chúc thoáng động một chút, liếc nhìn bàn tay phải buông xuống của Huyền Mẫn, rồi nhanh chóng thu mắt lại.
Ngoại trừ lúc vừa đối mặt với Huyền Mẫn có chút thất thố vô ý, biểu hiện sau đó của hai người đều coi như thích hợp, thủ lễ mà không cung kính quá phận, chỉ là trong quá trình lại len lén liếc Tiết Nhàn vài lần, dường như sợ cái người trông cũng không dễ chọc này phát hiện ra sơ hở gì.
Nhưng chết là chết ở chỗ, nhìn người khác có lẽ còn không dễ bị phát hiện, nhưng Tiết Nhàn có cảm quan cực kỳ sắc bén, rất dễ dàng chú ý tới ánh mắt bọn họ quét đến. Y cảm thấy những kẻ này quả thực chỉ thiếu nước dán mấy chữ “Bụng dạ khó lường” lên mặt mà diễu phố thôi.
Trong giây phút đó, y mơ hồ cảm thấy còn có đôi điều cổ quái khác, tuy nhiên ý nghĩ còn chưa hiện lên, liền bị con hắc điểu trên vai Huyền Mẫn quấy phá chẳng còn gì.
Hắc điểu kia đúng là không sợ người lạ, thấy mấy kẻ “mặc đồ tang” này mà chẳng mảy may kích động xíu nào, khi Tiết Nhàn chen nó, nó lại còn giơ cánh khẽ đập vào bả vai Tiết Nhàn.
Tiểu súc sinh!
Tiết Nhàn vừa nguýt nó, liền thấy Huyền Mẫn thần sắc thản nhiên dán cho nó một lá phù.
Lúc này hẳn là phù định thân, sau khi hắc điểu này bị dán bùa, lập tức cứng ngắc thành cái ván quan tài trên vai Huyền Mẫn, không nhúc nhích nổi, hai con mắt đậu đen ủy khuất nhìn Huyền Mẫn. (Ôi chộ ôi thương quá Xin lỗi cưng, nhà có con vợ cục súc, pet chỉ xếp sau thôi)
Tiết Nhàn nhất thời khoan khoái cả người, cũng chẳng buồn đi nghĩ xem mấy người đó “bụng dạ khó lường” ra sao nữa.
Thái Bốc và Thái Chúc nhìn theo hai người một chim đi ra khỏi con đường, bước qua con ngựa xếp xuối hàng, đi tới ngã rẽ ở đoạn núi phía trước.
“Phù……” Thái Chúc nhẹ nhàng thở phào một hơi, đồng thời trong lòng đã có kế hoạch —— Để không gây trở ngại cho quốc sư, bọn họ phải giả vờ đi ngược lại với hai người, tiếp tục đi đường, rồi lại từ đằng trước tìm chỗ vòng qua, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần đi theo phía sau quốc sư, để khi quốc sư cần đến thì đúng lúc xuất hiện.
Nhưng Thái Chúc còn chưa thở hết hơi, liền thấy nam tử áo đen cao gầy bên cạnh quốc sư bỗng nhiên quay đầu cười với bọn họ một thoáng.
Nụ cười ấy cực đẹp, cũng cực tà tính, ẩn chứa ý vị lành lạnh, kéo từ giữa đến nửa bên khóe miệng, hai người Thái Bốc, Thái Chúc nhìn mà sững sờ.
Ngay sau đó, trên đầu toàn bộ đội ngũ Thái Thường tự, phong vân chợt biến chuyển, bầu trời vốn mơ hồ trong nháy mắt đã bị mây đen cuồn cuộn che kín, tiếp đó mấy trăm luồng sét trắng xóa bất ngờ từ màn mây đen bổ thẳng xuống dưới, mang theo tiếng vang kinh thiên động địa giáng xuống mặt đất.
Mỗi luồng hầu như đều kề sát mũi chân, bao vây một vòng quanh đoàn người, hình thành một lồng gian bằng sấm sét.
Vân lôi bổ mãi không dứt, mỗi đợt đều cực mạnh, mà bọn họ năng lực hữu hạn, không thể lập tức thoát thân khỏi lồng giam này.
Vì thế, khi Thái Chúc chật vật liếc nhìn xung quanh, mới phát hiện người y định bám theo đã chẳng thấy bóng dáng, mà bởi vì bị lôi quang chói mắt che lấp, y thậm chí không thấy được bọn họ rốt cuộc rẽ theo hướng nào.
Ngay lúc y đang nôn nóng cực độ, Thái Bốc liền kéo tay y, trầm giọng nói: “Không sao, có thể đuổi theo.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ kết thúc quyển này, sau đó là quyển giải đáp bí ẩn, sẽ có phục bút giải thích, sẽ có vạch trần thân phận, sẽ có tiến triển tình cảm, sau đó cách kết thúc không còn xa nữa 23333