*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường cho xe ngựa ở ngoại thành huyện Thanh Bình, một mã đội thật dài dồn dập đi tới, cách ăn mặc của đội ngũ này thực sự là có hơi hiếm thấy. Đều là tay áo rộng, trước ngực và sau lưng có thêu hình hung thú dữ tợn, ngoài ra, toàn bộ áo choàng đều cùng một màu trắng, theo vó ngựa nện bước lay động trong gió, tay áo như mây, lại hiện ra một loại mỹ cảm hỗn tạp hung sát mà sạch sẽ.
Những người ngồi trên lưng ngựa, chỉ xem quần áo thì không nhìn ra tuổi tác bao nhiêu. Bọn họ có vẻ thường xuyên bị ràng buộc về ngoại hình nên vừa nhìn liền thấy nghiêm cẩn cứng nhắc. Về phần khuôn mặt……… Mỗi người đều mang một tấm mặt nạ thú xưa cũ, cho nên cũng không thể nào thấy rõ gương mặt.
Mã đội dài dặc này có khoảng chừng trăm người, hai hàng song song, ở giữa có ba chiếc xe ngựa, rèm cửa che kín. Hai bên của ba chiếc xe này đều cắm một cây cờ cao, trước sau và sáu mặt, trên nền đen như mực đều thêu hoa văn phức tạp ẩn hiện, mới nhìn thì không phân biệt rõ được, nhất định phải có ánh nắng chiếc vào, mới có thể mơ hồ nhìn ra đường viền bằng tơ. Ở chính giữa cờ đen, hai chữ lớn tựa như bàn long khúc mãng (rồng rắn uốn lượn) —— Thái Thường.
Thưở tiền triều, Thái Thường chấp chưởng lễ nghi thiên địa quỷ thần, hung cát âm dương, lập Thái Thường tự khanh, thiếu khanh quản lý sự vụ liên quan. Từ khi Thái Thường đến tay quốc sư, chức quyền của những người này trở nên vô cùng hữu hạn. Thái Thường tự khanh trở thành phụ tá của quốc sư. Mà tuổi của quốc sư đương triều lớn bao nhiêu, đã không ai có thể nói được, phụ tá bên cạnh hắn đương nhiên đã đổi mấy lần.
(Thái Thường tự là một trong Ngũ tự, là cơ quan quản lý việc lễ nghi, cúng tế. Tự khanh là chức quan đứng đầu một cơ quan Ngũ tự, thiếu khanh là chức phó quan đứng dưới tự khanh.)
Nghe nói quốc sư ngoại trừ cách mỗi mấy năm lại chọn hai đứa trẻ có Phật tính về giáo dưỡng, thì còn chọn một tốp đồng nam đồng nữ tư chất thượng thừa, giao cho Thái Thường tự chỉ bảo, nuôi dạy đến khoảng mười tuổi, liền làm chấn tử chấp hành việc trừ tà, chấn tử lớn nhất không thể vượt qua mười sáu. Đợi đến khi bọn họ qua mười sáu, một bộ phận trong số đó sẽ tiếp nhận chức vị khác của Thái Thường tự. (Chấn tử là chỉ đồng nam đồng nữ, trai tân gái trinh ở tuổi thiếu niên.)
Toàn bộ Thái Thường tự, nhất là trong gần hai chức vụ, đến Thái Thường tự khanh, thiếu khanh, rồi đến Thái Chúc, Thái Bốc, cho tới chấn tử, vân vân, hầu như đều có quan hệ sâu xa với quốc sư, xem như là nửa đệ tử cũng không đủ.
Đoàn người chia binh là hai đường ở chỗ lối rẽ, trong đó hơn hai mươi người mang theo một chiếc xe ngựa hướng tới khu thành chính trong huyện, đây là đội ngũ phụng mệnh trừ dịch. Hơn một trăm hai mươi người khác thì rẽ sang một con đường vòng quanh núi, hai vị đầu lĩnh bên hông ngoại trừ đều đeo một xâu tiền đồng vàng bóng, thì còn mang theo một ngọc bài tua rua.
Đồ án điêu khắc trên ngọc bài có điểm khác biệt, ngọc bài của người bên trái khắc một con rùa đen, trên lưng rùa có một con chim lông dài đang đứng, hai con vây quanh hai chữ nhỏ —— Thái Bốc. Mà ngọc bài của người bên phải thì khắc một mặt thú mọc sừng, trên mặt thú có một chiếc chuông bát giác khéo léo, giữa hai cái cũng có hai chữ nhỏ —— Thái Chúc.
Thái Bốc và Thái Chúc thuộc dưới trướng Thái Thường tự, Thái Bốc phụ trách âm dương bói toán, còn Thái Chúc phụ trách cúng bái trừ tà.
Mã đội vừa lên sơn đạo, người đầu lĩnh mang ngọc bài Thái Bốc liền nâng tay ý bảo dừng một chút, cả đội ngũ không hề lộn xộn, mà lẳng lặng ngừng lại.
Thái Chúc quay đầu nhìn người nọ, ánh mắt lộ ra từ mặt nạ mang theo vẻ thắc mắc: “Sao vậy?”
Ngữ khí của người này tuy rằng trầm ổn, nhưng âm sắc lại rất trẻ tuổi, nghe giống như nam tử mới khoảng hai mươi tuổi đầu.
“Ta xác nhận lại phương vị một phen.” Thái Bốc đáp một câu, giọng nói là của nữ tử, cũng trẻ tuổi, trong âm sắc trong trẻo ôn hòa lộ ra sự lanh lợi.
Nàng vừa đáp, vừa tháo mặt nạ thú văn cổ xưa thô kệch xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh xắn khác xa mặt nạ. Chỉ nhìn vẻ ngoài, nàng hẳn còn trẻ hơn cả giọng nói hiển lộ ra, có khi chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. May là hai hàng mày thanh tú và đôi mắt đen như bể hồ của nàng, đã khiến khí chất trẻ tuổi quá phận của nàng trầm hơn rất nhiều, mà hiện ra một cảm giác tĩnh lặng ổn trọng.
Vị trí Thái Bốc có chỗ đặc biệt, bởi vì phụ trách bất luận là việc bói toán hay giải mộng đều có liên quan đến thiên phú, cho nên người có thể làm Thái Bốc phần lớn đều là người có tư chất đặc biệt hoặc hữu duyên, không liên quan đến nam nữ già trẻ. Vả lại cũng bởi trên phương diện này nữ tử có linh mẫn hơn, cho nên mấy đời gần đây nữ quan đều chiếm đa số.
Thái Chúc gật đầu, đồng ý: “Cũng được, bảo đảm vạn vô nhất thất, dù sao cũng là quan hệ mật thiết với thiên tai nhân họa, nếu có sai lầm, về sau sẽ không dễ ăn nói.” Nói đoạn, y có chút kiêng kị, dựng thẳng ngón tay chỉ hướng lên trên, “Vị kia nhất định sẽ không vui.” (Vạn vô nhất thất: không một sai lầm, sơ hở.)
Thái Bốc liếc mắt nhìn y, lại cẩn thận nhìn phía tầng mây nơi chân trời, nói: “Quốc sư luôn tuỳ việc mà xét, thưởng phạt phân minh, sao lại nói có vui hay không. Huống hồ dù có trở về cũng không gặp được, ngươi nghĩ nhiều rồi…….”
“Nha đầu nhà ngươi, haiz, ta chỉ buột miệng nói vậy thôi, đừng nghiêm túc như thế được không?” Thái Chúc cáu kỉnh nói.
“Không thể.”
Thái Bốc thần sắc không đổi, thuận miệng đáp một câu, vừa nói vừa lấy ra nút kết, mai rùa và một tờ giấy mang theo mùi lá trúc. Nàng cẩn thận mở giấy ra, nét mực trên đó đã sớm khô ráo, có thể thấy đã viết từ lâu. Nội dung chỉ có mấy con số ít ỏi, vô cùng ngắn gọn, chỗ lạc khoản là một con dấu đỏ, chỉ in hai chữ rất đơn giản —— Đồng Đăng.
Nàng xác nhận địa điểm ghi trên giấy một lần nữa, rồi cẩn thận gấp lại cất đi. Sau đó đem nút kết và mai rùa vừa lấy ra lúc trước sắp hàng trên lòng bàn tay, vừa xếp vừa nói với người bên cạnh, “Cẩn ngôn thận hành, đặc biệt đừng vọng nghị về quốc sư ở trước mặt ta, có thể ta không vui rồi liền trở mặt với ngươi đấy.” (Cẩn ngôn thận hành: thận trọng trong lời nói và hành động.)
Thái Chúc bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi lại chụp mũ lung tung cho ta rồi, có cho ta thêm một lá gan nữa ta cũng không dám vọng nghị đâu.”
Tuy nói trên dưới Thái Thường tự đều có quan hệ sâu xa không cạn với quốc sư, nhưng dù thế nào vẫn có chút khác biệt.
Cũng giống như hai vị sóng vai nhau này, hơn mười năm trước, bọn họ được quốc sư cùng mang về, cùng trải qua sự chỉ dạy của Thái Thường tự, từ từ lớn lên, từ chấn tử đến thường sự rồi lại đến vị trí hiện tại, kinh nghiệm xấp xỉ, tuổi tác không kém, Thái Chúc đối với quốc sư là sợ nhiều hơn kính, mà Thái Bốc lại là sùng kính nhiều hơn sợ hãi……. nhiều hơn rất nhiều.
Thái Bốc chuyên tâm bói toán, không để ý đến y nữa.
Sau một lát, Thái Bốc nhìn chằm chằm nút kết trong tay, lại nhìn về phía chân trời, khẽ “Ơ” một tiếng.
“Ơ gì thế? Đừng bảo là đi nhầm hướng nhé?” Thái Chúc quay mặt hỏi.
Thái Bộc hơi nhướn đôi mày xinh đẹp, chần chờ hồi lâu, nói thầm: “Ta tính ra…… Nhưng chắc là không phải.”
“Nha đầu ngươi đừng có nói nửa chừng như vậy chứ, tính ra cái gì?” Thái Chúc cũng nhìn theo hướng bầu trời, trừ một mảnh mây âm u, thì chẳng thấy gì nữa, lại nhìn chằm chằm vào nút kết trong lòng bàn tay nàng, ngoại trừ dây kết tua rua, có vẻ hơi cũ, thì cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.
“Không có gì, chỉ là tính ra một người không nên xuất hiện lại đang ở huyện Thanh Bình, nhưng mà không thể nào……” Thái Bốc chậm rãi giải thích, lại lắc lắc đầu, “Mà thôi, vốn cũng chỉ thấy là rất giống nhau, không thể xác định, hẳn là ta đoán sai rồi. Mặc kệ mấy cái này đi, chính sự quan trọng, ta đã xác nhận phương vị rồi, dọc theo sơn đạo này đi về phía Tây Nam.”
“Dừng chân ở chỗ nào?”
Thái Bốc lại nhìn thoáng qua, nói: “Có thấy ngọn núi trông giống cái sàng ở đằng kia không? Đi về hướng đó.”
(Cái này này, thấy nó dịch ra nhiều tên: cái sàng, cái ki, cái mẹt,…)
Thái Chúc giơ tay ra hiệu với mã đội phía sau, kẹp lấy bụng ngựa, nói: “Xuất phát.”
Mà lúc này trong hậu viện Phương gia, mọi người đang nói về một chuyện khác ——
Nguyên nhân là sau khi Giang Thế Tĩnh giúp ba người ăn mày hôn mê bất tỉnh kia hạ sốt thì phát hiện, trong đó một đứa nhỏ ăn mày trông như khỉ ốm ấy vậy mà lại là tiểu cô nương.
“Thế này thì thật có chút đáng tiếc…….” Giang Thế Tĩnh nâng tay chỉ chỉ vào bên má trái, nói: “Nốt sởi của hai người một già một trẻ kia đều chỉ từ phần cổ trở xuống thôi, nhưng trên mặt trái của tiểu nha đầu này lại có một mảng lớn, mấy nốt sởi này không chỉ gây rách da chảy máu, mà còn nát thịt. Chỗ da thịt hỏng phải xử lý, dù về sau có khép lại, thì mặt của cô bé kia…….”
Tất cả mọi người từng thấy vẻ dọa người của nốt sởi, cũng đều đã xem thương thế của đứa bé ăn mày kia, đương nhiên có thể tưởng tượng được về sau mặt của cô bé sẽ để lại sẹo lớn, trên cơ bản một nửa khuôn mặt sẽ bị hủy. Đứa bé này dù sao vẫn còn nhỏ, phải chịu vết thương đáng sợ như vậy, sau này biết phải làm sao?
Tính tình thích bận tâm có thể nói là tổ truyền của Giang gia, Giang Thế Tĩnh bởi vì tiểu nha đầu không thân quen kia mà buồn rầu.
Tiết Nhàn vốn đang đẩy xe lăn đi ngang qua bên cạnh, nghe Giang Thế Tĩnh nói vậy thì ngừng động tác.
Với y mà nói, khi đối mặt với việc có thể làm hoặc không, đa phần đều dựa theo tâm tình. Trần tẩu rất có tay nghề, bàn cơm ngon lành hồi sáng khiến y ăn vô cùng hài lòng. Con người ta một khi ăn uống no nê, tâm tình đều sẽ khoan khoái không ít, ngay cả rắc rối gây ra cũng có thể tạm thời quên mất, thậm chí Huyền Mẫn đang đi về phía phòng này, y cũng chưa hề chú ý.
Y luôn không thích ăn chùa, nhưng giờ mà móc kim châu thì lại có vẻ xem nhà người ta thành khách sạn. Khi y đang cân nhắc nên chọn thế nào, liền nghe thấy Giang Thế Tĩnh nói vậy, trong lòng bất chợt có chủ ý.
“Mặt của nha đầu kia, ta có chút biện pháp đấy.” Tiết Nhàn thuận miệng đáp một câu.
Đám người Giang Thế Tĩnh đều sửng sốt, xoay mặt nhìn y: “Biện pháp gì vậy?”
Y có thể làm thân thể giấy da cho kẻ không chỗ trú ngụ như Giang Thế Ninh, đương nhiên cũng có biện pháp xử lý mặt của tiểu nha đầu kia, chỉ là……..
“Ta không thể biến ra da thịt từ hư không cho con bé được, cho nên nhất định phải lấy vài thứ thay thế.” Tiết Nhàn giải thích đơn giản.
Giang Thế Tĩnh cũng không phải kẻ ngốc, còn có người từng có kinh nghiệm là Giang Thế Ninh ở bên cạnh đề điểm, vì thế chỉ nói hai ba câu liền lần ra đầu mối, “Thứ thay thế…… Có thể che mặt người…… A —— Mặt nạ có được không?”
Thạch Đầu Trương đang bưng bát ở bên cạnh nâng tay: “Cái này ta biết khắc nha! Bảo đảm khắc cho con bé phú quý luôn!”
Cút mịa ngươi đi.
Tiết Nhàn tức giận liếc mắt nhìn hắn, “Cơm cũng không chặn nổi miệng ngươi, ngươi từng thấy ai mọc một bức hoa nở phú quý trên mặt chưa?”
Thạch Đầu Trương im lặng xới cơm.
“Ta nói đến cái loại dùng để dịch dung cơ.” Giang Thế Ninh cũng bị Thạch Đầu Trương làm cho dở khóc dở cười, hắn vội vàng giải thích một câu, “Có thể dán lên mặt ấy, có điều mặt nạ dù sao vẫn là mặt nạ, còn phải nhờ vào ngươi……..”
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn, “Ta cũng đang nói đến nó đấy.”
“Nhưng mà……. Ai làm?” Giang Thế Tĩnh hỏi có hơi lúng túng.
Thạch Đầu Trương vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nói: “Ta làm cho.”
“Ngươi làm được thật hả? Không phải ngươi điêu khắc đá sao?” Tiết Nhàn nhìn hắn có chút hoài nghi.
“Có vài thứ liên quan mà.” Thạch Đầu Trương quơ quơ tay, “Ta từng thấy người ta làm rồi, vả lại ta khéo tay mà, có thể làm tỉ mỉ đấy nha.”
Nhìn một tên béo vừa mập vừa hói dùng giọng điệu vênh váo nói mình khéo tay, quả thực là muôn phần cay mắt. Nhưng mà những người ngồi ở đây đúng thật là không khéo tay bằng hắn, lại càng chưa từng chính mắt thấy qua thuật dịch dung, vậy nên việc này cũng chỉ có thể giao cho hắn.
Thạch Đầu Trương cũng không rề rà, lập tức nói rõ vật liệu mình cần, rồi đi rửa tay cẩn thận.
Trong lúc đó những người khác cũng không hề nhàn rỗi, Lục Nhập Thất từ sáng sớm đã ngồi một mình trong góc sân, một tay sờ mảnh vải màu đen mà lúc trước dùng để bịt mắt Thạch Đầu Trương, một tay còn lại cầm bó cây vẽ trên mặt đất, vẽ xong lại cân nhắc một lát, rồi lại xóa bỏ toàn bộ vẽ lại lần nữa……
Vật liệu mà Thạch Đầu Trương muốn cũng không tính là nhiều, may là nhà Phương Thừa cái khác thì không nói, chứ vật liệu thì chẳng thiếu, nhất là thứ có liên quan đến thuốc. Ngoại trừ một cái đặc biệt nhất, còn lại đều đã chuẩn bị xong từ sớm.
“Còn thiếu cái gì thế?” Giang Thế Tĩnh hỏi.
Thạch Đầu Trương e hèm một tiếng, nói lầm bầm như đau răng: “Keo x.”
“Keo gì cơ?” Tiết Nhàn đột nhiên quay đầu.
Thạch Đầu Trương lỡ mồm đành theo luôn: “Keo rồng.”
“………” Tiết Nhàn nghi hoặc nói: “Keo rồng là cái thứ gì sao ta không biết?”
“Chính là keo nấu từ da rồng.” Thạch Đầu Trương cảm giác nói xong lời này, cái mạng nhỏ của mình chẳng thể giữ được nữa. Hắn yên lặng vả miệng mình, lòng nói: Ai bảo ngươi nhận việc lung tung, muốn chết hở.
Mặt Tiết Nhàn tối sầm: “Vớ vẩn! Đứa nào chán sống dám dùng da rồng nấu keo, xách ra đây cho ta xem nào!”
“Không phải thế đâu, chỉ, chỉ là cách gọi như vậy thôi mà.” Thạch Đầu Trương vội vàng giải thích, “Ngươi biết đấy, phàm là những thứ có chút hiếm lạ, không biết căn nguyên, người ta đều thích lấy mấy cái tên đặc biệt, tám chín phần mười đều thích liên quan đến chân long, chứ thực ra không phải thế. Loại keo này, chính là từ thương nhân Tây Vực truyền sang, hẳn là dùng da thú để nấu…….”
Tiết Nhàn nghe đến da rồng xương rồng gì gì đó liền muốn bùng nổ, không nói hai lời liền đập tay: “Dùng keo không rõ lai lịch làm gì, xài keo da heo đi!”
“Vâng vâng.” Tổ tông này nói thế nào thì là thế ấy, Thạch Đầu Trương một tí tẹo ý kiến cũng không có.
Tiết Nhàn vừa khí thế hùng hổ nói xong lời ấy, xoay mặt liền thấy Huyền Mẫn đứng ở phía sau y. Y yên lặng đưa mắt nhìn nhau với Huyền Mẫn, quay đầu vội vàng điều khiển xe lăn phi nhanh như điện chớp.
Huyền Mẫn: “……..”
Kỳ thực keo nấu bằng da heo cũng không tệ, chỉ là thời gian hỏa hậu phải canh chuẩn, sớm hay muộn đều không được.
Thạch Đầu Trương ngồi canh bên nồi, dự tính đã đến giờ, đang định vớt keo ra, kết quả lại bị một bàn tay từ bên cạnh vươn sang đè lại.
Hắn vừa thấy tay áo tuyết trắng kia liền biết là tay của ai, lập tức cung kính quay đầu nói: “Đại sư.”
Huyền Mẫn cũng không nói nhiều, chỉ liếc nhìn cái nồi kia, nói: “Nấu thêm một khắc nữa.”
Thạch Đầu Trương ngạc nhiên, “Đại sư cũng biết làm loại mặt nạ này ư?”