*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khụ khụ ——” Thạch Đầu Trương bị gió lạnh táp vào, liên tục ho khan mấy tiếng. Hắn cau mày đưa một tay che miệng mũi, một tay phẩy phẩy trước mặt, nói thầm: “Mùi gì vậy? Hình như là mùi thuốc, còn xen lẫn một ít mùi khác nữa……. giống như thứ gì mọc mốc vậy.”
“Thuốc mới trộn với một ít cặn thuốc mốc, chính là mùi này.” Giang Thế Ninh giải thích, hắn không che mũi, dù sao thứ mùi này với hắn chỉ thoang thoảng nhàn nhạt thôi ——
Phía sau y đường Giang gia có vài cái lò lửa nhỏ, mỗi ngày từ sớm đến tối đều ùng ục nấu thuốc, mùi thuốc mới quanh năm chẳng tiêu tan. Mà tháng tư hàng năm mưa dầm dai dẳng, cặn thuốc buổi sáng đổ ra sau cửa, buổi tối khi dọn dẹp liền tỏa ra một thứ mùi mục nát nhàn nhạt. Cho nên hỗn hợp hai thứ này, đối với Giang Thế Ninh, cũng không khó nhận ra.
Nhưng y đường Giang gia lớn cỡ nào, huyện Thanh Bình này lại lớn cỡ nào? Muốn vừa mở cổng thành liền tỏa ra thứ mùi này, ở phụ cận nơi này ít nhất cũng phải có hơn mười hộ gia đình đồng thời sắc thuốc, đổ cặn.
Có nhiều người đồng thời sinh bệnh như vậy sao?
Mọi người đột nhiên có chút dự cảm chẳng mấy tốt lành……
Giang Thế Ninh biến sắc, cất bước muốn đi vào thành. Ai ngờ mọi người mới vừa đi được hai bước, vài binh lính thủ thành liền “Xoẹt” tiến lên, trường đao trong tay giơ ra, gắt gao cản đường.
“Gần đây cổng thành không cho thông hành, mời chư vị quay về.” Thủ vệ cứng rắn nói.
“Xin hỏi mấy vị quan gia, vì sao lại không cho thông hành?” Giang Thế Ninh nghe vậy thì có chút khẩn trương, không khỏi mở miệng hỏi một câu.
Thủ vệ vẫn dùng giọng lạnh lùng giải quyết việc chung như cũ: “Không thể phụng cáo, mời quay về!”
Có điều khi hắn nói đến đây, ánh mắt nhịn không được mà nhắm thẳng vào Huyền Mẫn. Thanh đao trong tay thủ vệ mặt vuông bên cạnh hắn thoáng hất lên, chỉ vào người đang được Huyền Mẫn bế ngang, cau mày hỏi: “Ngươi bế người chết tới làm gì? Tìm xui xẻo hả?”
Nói đoạn, hắn liền vươn tay muốn đẩy Huyền Mẫn ra, muốn cho đám người này cách xa cổng thành một chút, đừng có cản trở ở chỗ này.
“Pặp ——”
Khi thủ vệ mặt vuông kia thấy sắp chạm vào Huyền Mẫn, Tiết Nhàn liền vén tấm vải đen phủ trên mặt mình ra, bàn tay tái nhợt giữ lấy cổ tay hắn ta, quay đầu âm u nói: “Bình tĩnh nói chuyện, động tay động chân làm gì?”
“Á ——” Thủ vệ cả kinh thoáng rụt tay lại, ấy vậy mà không thể rút về.
Có vẻ hắn không ngờ cái kẻ dùng vải đen che từ đầu đến cổ chân này thế mà lại còn sống, nhất thời không phòng bị, bị Tiết Nhàn làm hoảng sợ, đỏ mặt tía tai quát: “Lớn mật! Giả thần giả quỷ là có ý đồ gì hả?”
Hắn cúi đầu nhìn ngón tay trắng gầy của Tiết Nhàn, trông không giống như biết võ hữu lực, liền dùng lực giãy ra, ai ngờ bàn tay kia lại tựa như kìm sắt, không hề có dấu hiệu buông lỏng.
“Ngươi buông tay ra!” Thủ vệ mặt vuông trừng Tiết Nhàn.
“Được rồi ——” Tiết Nhàn miễn cưỡng nói, “Trước hết ngươi nói đi đã, đang yên đang lành, sao cổng thành lại không cho người đi vào, còn cho người ta đường sống hay không?”
Tổ tông này miệng thì khách khí, nhưng phối hợp với lực đạo trên tay, nhìn kiểu gì cũng giống uy hiếp.
Các thủ vệ khác thấy vậy, trừng mắt đồng loạt tiến lên một bước, có vẻ muốn vây lại đây. Huyền Mẫn bế Tiết Nhàn hơi khép hai mắt, mỗi khẽ động hai cái, chân phải nhẹ nhàng đạp lên mặt đất một chút.
Mấy thủ vệ nọ cảm thấy mặt đất bỗng dưng rung lên, bọn họ cũng bị ngả nghiêng một chút, trong chớp mắt lại trở về như cũ.
Các thủ vệ đại kinh thất sắc: “Địa chấn ư?!”
Trận địa chấn lúc trước ở phủ An Khánh đã để lại một ít bóng ma cho bọn họ, vậy nên sau khi bị rung lắc như thế, mấy thủ vệ nọ liền cứng ngắc tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời động cũng chẳng dám động, dường như đang nín thở chờ bị nghiêng ngả lần thứ hai.
“Buông tay ra!” Thủ vệ mặt vuông cũng có chút thấp thỏm, hắn cúi người, lại lần nữa giằng cổ tay ra, nói với Tiết Nhàn, “Không phải không muốn nói cho các ngươi, chư vị cũng thấy đó, Thanh Bình dạo gần đây liên tiếp có địa chấn, nhà cửa không vững, dịch bệnh không ngừng. Bảo các ngươi trở về là nghĩ cho các ngươi, chứ không phải là hại các ngươi!”
“Dịch bệnh?” Tiết Nhàn bắt được điểm mấu chốt, “Huyện Thanh Bình xuất hiện dịch bệnh sao?”
Thủ vệ mặt vuông thấy không thể đuổi bọn họ đi ngay được, liền lắc đầu nói: “Mấy ngày trước có địa chấn, mặt đất trong huyện nứt ra vài cái hố, có mấy hắc trùng không biết tên bò lên từ dưới lòng đất. Trong huyện có vài người bị đám hắc trùng kia cắn, trên người mọc sởi, đau ngứa khó nhịn lại không thể gãi, gãi một cái liền rách, chưa đến hai ngày liền bắt đầu nát rữa từng mảng từng mảng lớn, cực kỳ đáng sợ.”
“Đại phu đâu? Không đi bốc thuốc chẩn trị sao?” Giang Thế Ninh hỏi.
“Ban đầu nào biết sẽ đến nhiều như vậy, có vài người chịu không nổi bèn đi tìm đại phu, vài người thì chỉ cho là bệnh vặt nên tùy ý xử lý chút thôi. Kết quả liền phát hiện bệnh này sẽ truyền nhiễm…….” Khi nói thủ vệ còn đè thấp giọng, ngữ khí u ám, nghe vào hơi có ý vị kinh hách, “Lây nhiễm còn rất nhanh, không ngửi thấy mùi bột thuốc khắp thành sao?”
“Được rồi, ngươi phí lời với bọn họ làm gì!” Mấy thủ vệ khác thấy mặt đất không rung động nữa, liền đứng thẳng người lại, không bình tĩnh muốn đuổi người.
Tiết Nhàn nhủ thầm: Các ngươi mà cứ ngăn cản ta như vậy, ta liền mặc kệ đó! Ta cái gì cũng làm được đấy.
Tổ tông này làm việc gì cũng chẳng hề cố kỵ, đám thủ vệ này tuy rằng không phải không có lý, nhưng bọn họ quả thực phải nghĩ biện pháp vào thành. Nếu cứ ngăn cản như vậy, y không ngại biến về rồng trực tiếp bay qua tường thành luôn.
Khi đám thủ vệ tụ hết lại đây, định mạnh bạo đuổi người, một người da đen đứng sau bỗng sợ hãi kêu “Á” một tiếng, chỉ vào gáy thủ vệ mặt vuông nói: “Lý ca, cổ, đằng sau cổ huynh kìa!”
“Sao vậy?” Thủ vệ mặt vuông nghe giọng điệu của hắn, nhất thời có chút bất an, theo bản năng dùng tay không sờ lên gáy mình. Sáng nay lúc mặc quần áo hắn còn cảm giác chỗ kia có chút không đúng, còn tưởng là quần áo chà vào, bởi vì vội đến đổi ca trực nên không để ý lắm.
“Mọc sởi rồi!” Một thủ vệ khác nương theo ánh đèn lồng ghé sát vào nhìn kỹ, tức thì lùi về sau hai bước, “Hai nốt sởi to bằng ngón cái!”
Mọi người đang châu đầu nhìn, vừa nghe lời này, liền “Vèo” một cái rút đi như thủy triều.
“Ồ……… Đây chính là nốt sởi mà các ngươi nói đó hả, chỗ hổ khẩu của ngươi cũng có kìa.” Tiết Nhàn bình tĩnh nhéo nhéo cổ tay hắn, ý bảo hắn nhìn vào hổ khẩu, “Ầy, cũng có một nốt nhỏ nè.”
Ý tưởng của tổ tông này luôn…….. không hề tầm thường. Y bỗng nhiên “Úi” một tiếng, nói với thủ vệ mặt vuông mà mình đang túm lấy: “Đúng là lây nhiễm nhanh thật, ta cũng bị dính rồi nè.”
Mặt vuông nghe vậy thì cả kinh, ngây ngốc cúi đầu nhìn, liền thấy trên tay Tiết Nhàn mọc lên một mảng sởi lớn đo đỏ, từ đầu ngón tay lan đến mu bàn tay. Chẳng mấy chốc cả bàn tay đã vừa sưng vừa đỏ, kết hợp với làn da tái nhợt, trông cực kỳ ghê người.
Mấy thủ vệ chung quanh bị một màn này làm kinh hãi không nói nên lời, mặt vuông quên cả hô hấp, vẻ mặt kinh khủng nghe Tiết Nhàn thầm thì hỏi một câu: “Vừa nãy các ngươi nói mọc sởi thì sẽ như thế nào ấy nhỉ?”
Một thủ vệ trong đó theo bản năng lẩm bẩm nói: “Đau, đau ngứa khó nhịn, rách ra nát rữa……..”
“À phải.” Tiết Nhàn lên tiếng.
Vì thế toàn bộ thủ vệ ở đây liền trơ mắt nhìn tay y da tróc thịt bong, ngón tay khẽ động một cái, liền rớt ra cả một miếng thịt. (Éo mẹ ôi:)))
Thủ vệ: “……….”
“Nát đến mức nào?” Tiết Nhàn lại hỏi một câu.
Đám thủ vệ đã sợ ngây người, một chữ cũng không nói được.
Thấy không ai trả lời, Tiết Nhàn liền cắn đầu lưỡi, dứt khoát chơi lớn luôn ——
Thủ vệ mặt vuông kia thấy tay y càng nát càng dọa người, máu thịt bắt đầu rơi xuống rào rào, lập tức thét lên một tiếng, cánh tay bị cái móng vuốt be bét của Tiết Nhàn giữ rụt mạnh về phía sau. Hắn không động thì không sao, vừa động thì…….
Liền nghe “Bịch” một tiếng, toàn bộ tay Tiết Nhàn bắt đầu từ cổ tay lại rách ra, trực tiếp rơi xuống đất.
Thủ vệ: “…………………………………………”
“Ngươi xem, ta cũng bị lây rồi, chẳng mấy chốc nữa cái tay liền nát bét chẳng còn gì, ta lại bị liệt nửa người, không đi được, bọn họ bị ta liên lụy, cước trình cũng chậm trễ, bây giờ mà bắt chúng ta quay về đường cũ, đợi đến huyện thành khác tìm đại phu bốc thuốc, chắc cả thân mình ta đều nát bấy trên người hắn rồi.” Tiết Nhàn dùng cái móng vuốt nát tươm thấy được cả xương chỉ vào Huyền Mẫn, thiếu chút nữa là chọt vô mặt Huyền Mẫn.
“………”
Huyền Mẫn nhìn vào cổ tay y, yên lặng khép hai mắt lại ——
Nhắm mắt làm ngơ, nếu nhìn thêm chút nữa, hắn sợ mình sẽ nhịn không nổi mà ném luôn nghiệp chướng khiến người ta ghê tởm này xuống đất.
“Có phải ngươi nên để ta mau chóng vào thành tìm đại phu không?” Tiết Nhàn trưng ra bộ dáng “Ta nói lý thế đấy”, thấm thía mà nói, “Trả lời ta đi, đừng ngẩn ra đó nữa, ngẩn nữa là ngươi cũng nát luôn đấy.”
Thủ vệ mặt vuông run run, kinh hãi tránh đường.
“Đa tạ.” Huyền Mẫn lạnh nhạt nói một câu, bế Tiết Nhàn sải bước vào trong thành. Hắn vừa cất bước, thủ vệ hai bên lại lùi về sau hai bước, dán vào cửa thành, như thể chỉ cần cách hắn gần một chút thôi, mình cũng sẽ nát như Tiết Nhàn vậy.
Đám thủ vệ nhìn bóng dáng bọn họ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại. Mãi một lúc sau, một thủ vệ trong số đó vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Các ngươi xem kìa!”
Mọi người quay đầu lại, liền thấy thủ vệ kia chỉ vào nơi Tiết Nhàn vừa ở, nói: “Cái tay vừa nãy, cái tay vừa nãy không thấy đâu………”
Cái tay vừa rơi xuống đất của Tiết Nhàn chẳng thấy bóng dáng, thay vào đó là một cành mai trắng không biết bẻ từ chỗ nào.
Bọn họ định báo cáo cho đầu lĩnh, kết quả thấy thủ vệ mặt vuông nọ còn đang đứng ở đằng kia, kịp thời dừng bước, đứng từ xa nói với hắn: “Lý ca, Lý ca? Đừng thất thần nữa! Mau đi tìm đại phu đi! Nếu y đường kia đang bận thì trước tiên đến hiệu thuốc của Phương gia lấy ít thuốc, gần đây hiệu thuốc bốc thuốc cho không ít người, đơn thuốc nhất định đều nhớ kỹ! Đồn canh của huynh để bọn ta gác thay cho, huynh mau về đi thôi, nè?”
“Ừ.” Lý Lực ngẩn người, bấy giờ mới lên tiếng. Hắn cúi đầu để thanh trường đao tựa vào rìa cổng thành, không nói lời nào, mang tâm sự nặng nề đi về hướng y đường ở phía Tây thành.
Trong một con hẻm nhỏ ở phía Đông ngược hướng với hắn, đám Huyền Mẫn mang theo Giang Thế Ninh đi đến nhà trưởng tỷ của hắn, Thạch Đầu Trương vừa đi vừa nhịn không được mà quay đầu nhìn quanh một phen, sợ có đại đội thủ vệ đuổi tới đây.
“Đừng quay đầu nữa, không ai đuổi theo đâu.” Tiết Nhàn chỉ dựa vào tai cũng có thể nghe được có người đuổi theo hay không, “Để ý như vậy làm chi.”
Mọi người thầm nghĩ: Ngươi cũng có mặt mũi mà nói thế à?
Mỗi khi đến một thành, tổ tông này đều phải làm chút việc trước mặt mọi người, như thể không làm thì phí cả chuyến đi vậy.
Giang Thế Ninh đã từng đến An Khánh, theo lời hắn nói thì số lần không nhiều, nhưng đường thì vẫn quen. Quẹo hai ba cái liền đứng trước cửa một căn nhà.
Mặt cửa rất nhỏ, cũng không phải cửa chính, mà là cửa sau hướng ra hẻm nhỏ, hai bên cửa có một bức thạch điêu hình tròn, cùng một thềm đá hai bậc.
“Cửa chính là hiệu thuốc, là để làm việc, người thân trong nhà đều đi từ cửa sau, thông với hậu viện và nhà ở.” Giang Thế Ninh giải thích.
“Lừa trọc, thả ta xuống ngồi một chút.” Nhân lúc Giang Thế Ninh gõ cửa, Tiết Nhàn bảo Huyền Mẫn để y lên trên thạch điêu.
Y nhéo đoạn cổ tay lộ xương kia, một lần nữa thò cánh tay thật ra, vừa nói với Huyền Mẫn: “Làm phiền, cho ta một cái Tịnh y chú, không cẩn thận làm thịt dính lên tay áo rồi.”
“……..” Bất luận là Thạch Đầu Trương hay Giang Thế Ninh đang gõ cửa…… ngay cả Lục Nhập Thất rất ít để ý đến người khác cũng tỏ vẻ mặt thảm không đành nhìn mà quay đầu đi.
Huyền Mẫn liếc nhìn tay áo Tiết Nhàn, vừa chạm vào liền thu mắt lại ngay, với cái tính không thể dính bẩn của hắn, nhìn một cái thế này đã là cực hạn rồi. Có vẻ hắn bị nghiệp chướng này làm cực kỳ phiền lòng, cũng không vẽ Tịnh y chú theo lời Tiết Nhàn, phỏng chừng là cảm thấy Tịnh y chú cũng khó mà làm sạch được đống da nát thịt bấy kia. Vì thế hắn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, nâng tay trực tiếp vạch một đường ở chỗ khuỷu tay Tiết Nhàn, dứt khoát xé luôn.
Phần tay áo kia như thể bị dao cắt, từ chỗ khuỷu tay đồng loạt đứt lìa ra.
Huyền Mẫn mang theo đoạn tay áo dính thịt, mặt không chút thay đổi tìm đồ đánh lửa, trực tiếp đốt sạch sẽ.
“…….” Tiết Nhàn có vẻ chưa từng nghĩ sẽ có kẻ dám tùy tiện xé xiêm y của mình như vậy, càng không nghĩ kẻ đầu tiên có lá gan này ấy vậy mà lại là con lừa trọc này, nhất thời phơi nửa đoạn tay trần mà ngẩn người. Y trừng mắt nhìn sửng sốt hồi lâu, không nói hai lời liền vén tăng bào của Huyền Mẫn lên, dùng sức cọ vào “cái tay vừa nát xong liền mọc ra” của mình, rồi sau đó giơ ra trước mặt Huyền Mẫn: “Đốt đi, ta phơi tay trần, ngươi phải phơi chân trần thì mới nguôi ngoai cơn giận trong lòng ta được.”
Giang Thế Ninh yên lặng quăng cho Huyền Mẫn một ánh mắt đồng tình, đang định nói gì đó, bỗng thấy cánh cửa trước mặt bị người từ trong kéo ra, một cô nương hơn mười tuổi hỏi câu “Ai vậy”, lộ đầu ra.
Quen mặt!
Vừa thấy là người quen, Giang Thế Ninh liền mỉm cười, chắp tay nói: “A, là Hạnh ——”
Hắn vừa nói được hai chữ, cô nương nọ liền rít lên một tiếng the thé, không nói hai lời, đóng sầm cửa lại.