Trúc Tử
Lần đầu Hạ An được bước chân đến khách sạn này trên đường Trúc Lâm, thậm chí là còn được đi lên chiêm ngưỡng phòng áp mái của nó. Cô từng nghe Thiên kể những khách sạn dạng này tuy không mắc như resort nhưng giá vẫn cao tận trên trời, bây giờ cô đã hiểu vì sao. Từ nội thất đến cách bày trí, mọi thứ đều trông rất hiện đại và tinh tế.
Sau khi Ban Đông đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh liền đi ra kiểm tra xem Hạ An còn ngồi ngoài phòng khách không. Cô ấy nhất mực không chịu vào trong phòng ngủ dù chỉ nửa bước.
“Anh?! Anh ăn mặc cho đàng hoàng vào đi chứ!!!”
Hạ An hốt hoảng nhìn nửa trên trần trụi của Ban Đông. Anh ta tỉnh bơ quấn lấy mỗi chiếc khăn trắng ngang hông.
Không phải chứ?
“Bây giờ anh mới tắm sao?”
“Anh tắm lại lần nữa á mà!”
A… anh ta ưa sạch sẽ đến vậy sao?
Nói rồi Ban Đông chậm rãi tiến về phía cô với nụ cười nham hiểm hiếm khi nào trưng bày.
Cả người Hạ An chợt nóng bừng, hai má cô đỏ ửng như thể không chịu nổi nhiệt tâm này. Vì thấy Ban Đông đang sát gần lại nên cô cũng càng lúc càng co rúm người trên chiếc ghế sofa màu đỏ mịn màng này.
“Em… tối nay sẽ ngủ ngoài đây!”
“Vậy anh ngủ cùng em!”
Trời ạ, nguy hiểm nguy hiểm!!!
“Không… không được đâu. Anh đi cả ngày mệt rồi mà? Nên vào trong nghỉ cho thoải mái.”
“Em lo lắng cho anh vậy à? Còn tưởng em vô tình không để ý chứ?”
Hạ An không dám nói tiếp nữa. Tư thế của hai người bây giờ nhìn từ xa rất ám muội.
Không, nói đúng hơn anh ta bây giờ trông không khác gì một con sư tử dũng mãnh đang trong thế chuẩn bị tấn công con mồi bé nhỏ của mình.
Kỳ Dương nói sai rồi, cô không phải là loài lửng mật đầu đội trời chân đạp đất như anh ta miêu tả.
“Cả sư tử mà nó còn dám dây vào mà!”
Không.
Hạ An cô làm gì có can đảm mà dám dây vào những thứ nguy hiểm như thế chứ.
“Bé ngoan, vào trong ngủ đàng hoàng thôi!”
Ban Đông thấy nửa phần hồn phách của Hạ An bị bộ dạng của mình doạ cho khiếp sợ, chợt thấy có chút hưng phấn nhưng cũng thấy thương. Anh thuận lợi luồng tay qua hai gối và phần vai cô rồi nhấc lên như không có chút trở ngại nào.
Đầu Hạ An lúc này áp sát vào phần ngực rắn chắc của anh, khiến cả người đơ ra không tự nhiên. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc da thịt như vậy với một người khác giới, thật sự có chút không quen, nhưng tại sao cả người cô lại như bị lửa đốt thế này.
“Anh không thấy lạnh sao?”
Ban Đông chỉ nở một nụ cười. Không biết là đang suy nghĩ gì.
Trong một giây lát, Hạ An chợt phát hiện:
Dù là từ góc độ nào nhìn lên… anh ta cũng luôn đẹp như vậy. Quả nhiên không phải tự dưng mà cô lại mê đắm anh từ cái nhìn đầu tiên.
“Có em là đủ ấm rồi.”
Không biết từ lúc nào, Hạ An đã ngoan ngoãn nằm gọn ơ trong lòng Ban Đông trên chiếc giường king size này. Ban Đông với tay xuống kéo chiếc khăn tắm kia ra rồi kéo mền lên đắp cho cả hai.
Ồ thì ra anh ta có mặc một chiếc quần ngủ phía trong!
Hạ An thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ:
“Mình suy nghĩ nhiều quá rồi!”
“Đừng lo, anh không ăn thịt em đâu.”
Ban Đông nửa người xoay về hướng cô, một tay sải ra cho Hạ An nằm lên, tay còn lại mân mê vài lọn tóc đang vương xuống khuôn mặt xinh xắn và bé nhỏ kia.
Lại nữa rồi, Ban Đông lại dùng nhan sắc để dụ hoặc cô, làm cô quên bén đi chuyện vừa hỏi trước đó. Bây giờ cô lại không biết phải mở lời nói như thế nào…
Hạ An vô tình cụp mi mắt xuống, cô lại mất đi sự quyết tâm nữa rồi.
“Anh nghĩ Dạ Vũ thích anh.”
Khoan! Ban Đông đang tự thú nhận với cô sao?
Câu nói vừa rồi làm Hạ An không khỏi ngạc nhiên. Cô giương mắt lên, long lanh nhìn anh như đang chờ đợi để nghe tiếp.
“Nhưng anh không thích em ấy. Cho dù là ngày trước hay bây giờ. Và tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện đó.”
Từng lời nói của Ban Đông như thể hiện một sự cứng rắn và quả quyết trong hành động. Hạ An nghe xong tự thấy có cả ngàn tia nắng đang chiếu đến trái tim mình.
“Vậy thì…”
Hạ An ngập ngừng.
“Huh?”
“Ai mới là người anh thích?”
Đôi mắt Ban Đông như phản phất cả ánh sao trên trời, kiên định nhìn cô mà nói đúng một chữ to rõ:
“Em”
“Không phải chứ, nghĩ đi nghĩ lại em cũng chẳng có gì đặc biệt. Đông à, anh có phải nhầm lẫn gì không? Hay là anh chỉ nhất thời…”
Đúng là như vậy. Dù không thể phủ nhận mọi chuyện từng xảy ra giữa hai người nhưng đôi khi Hạ An cô cũng tự hỏi Ban Đông vì sao lại để mắt đến cô.
“Em nói xem? Nếu vậy tại sao lại có nhiều người thích em đến vậy?”
Hạ An cau mày tỏ vẻ không hiểu, làm gì có ai thích cô?
“Thì cái cậu gì hay đi với em đó.”
“Ý anh là Kỳ Dương hả? Em nghĩ anh ấy chỉ là có cảm tình do tiếp xúc thường xuyên thôi…”
“Không đâu, anh thấy cậu ta rất quan tâm em.”
Giọng Ban Đông có chút không thoải mái. Anh ta để tâm sao?
“Không phải ngày trước anh bảo… không để tâm sao?”
Ban Đông bỗng nâng phía tay đang cho Hạ An gác lên rồi siết cả người cô gần lại.
Một cái ôm ấm áp nhất mà Hạ An từng cảm nhận được.
“Anh luôn dõi theo em, chỉ là em không biết thôi. Em nghĩ ngày trước ai dẹp cái nhóm ship em và cậu ta trên mạng?”
Thì ra là Ban Đông sao? Khi ấy mấy chuyện xảy ra cũng như những bình luận ác ý trên mạng luôn khiến cô bị ảnh hưởng ít nhiều, có điều cô chưa từng kể với anh vì cảm thấy mấy chuyện này quá nhỏ nhặt để anh phải giải quyết.
Hạ An bỗng nở một nụ cười, không giấu nổi niềm vui sướng mà hỏi anh:
“Nếu vậy thì anh nói xem, anh thích em từ khi nào? Tại sao hồi đầu gặp em anh lại khó chịu với em như vậy?”
Khó chịu sao? Thì ra lúc đó Hạ An cảm thấy anh khó ưa đến vậy à?
“Anh không quen người khác tiếp cận mình, có lẽ vì vậy cư xử hơi không đúng. Xin lỗi em.
Còn về thích em thì… anh thật sự không biết.
Chỉ cảm thấy ban đầu em có chút phiền toái, nhưng về sau thì lại muốn tìm hiểu. Em khá giống với một người quen trước đây của anh, hình bóng em khi ấy khiến anh nhớ lại mấy chuyện vui cũ.”
Một người quen trước đây của Ban Đông sao? Vậy là bây giờ họ đã đi rồi sao?
“Anh … có thích người đó không?”
Hạ An ngây thơ hỏi tiếp, trong đầu thì suy đoán có lẽ là người thân trong gia đình đã đi xa hoặc đã mất.
Sự mệt mỏi bắt đầu lan toả trong cả người Ban Đông sau chuyến đi dài ngày hôm nay. Mắt anh lim dim rồi từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ. Trước khi lịm đi, Ban Đông có phát ra một âm thanh nhỏ trong cổ họng như để trả lời cho câu hỏi kia:
“… Có… rất nhiều”
.
Sáng ngày hôm sau
“Thiên giới thiệu cho em quán này ăn ngon lắm. Anh muốn đi ăn thử không?”
Hạ An chợt nhớ đến quán bún hôm qua của bác gái tên Mi gì đó. Thật sự nếu đã đến những nơi xa xôi như quê cô đây thì nên ăn thử đồ địa phương cho biết.
“Được”
Khi về đến nhà, Ban Đông thuần tục sắp trái cây và thắp hương cho di ảnh mẹ cô.
“Anh vừa nãy khấn gì vậy?”
Hạ An tò mò. Nhìn bộ dạng này của Ban Đông khiến cô có chút ấm lòng nhưng không khỏi xót xa. Có lẽ anh ta quen làm như vậy vì bình thường cũng hay qua thắp hương cho bà ngoại.
“Bí mật”
Hạ An lúc bước ra ngoài có vô tình lướt trên mạng thì nhìn thấy tấm hình một nam một nữ đang cõng nhau ở một ngôi đền rộng lớn nào đó trong chuyến đi Nhật đang diễn ra.
“Kỳ Dương anh ta chuyển đối tượng rồi sao?”
Có ai đó tag Giang Hoa vào:
“E hèm!”
Hạ An tò mò zoom thử lên mấy tấm ảnh. Quả nhiên đúng là hai người họ rồi.
Quao, mới có vài hôm mà đã tiến triển nhanh vậy rồi. Cô có nên thấy mừng cho họ không?
Đồng thời ngay lúc này Dương Khang chợt gọi điện đến cho Hạ An:
“Này An cậu biết tin gì chưa?”
Cậu ta có vẻ vội vã.
“Cậu đi chơi bấy lâu bây giờ mới nhớ đến tớ à?”
“Ây chuyện đó tớ sẽ trả lại sau, nhưng mà cậu có biết tại sao Kỳ Dương lại cõng con bánh bèo kia không vậy? Tớ coi mà còn không tin vào mắt mình!”
“Không biết. Tớ vừa xem thấy thôi.”
“Hạ An!!! Cậu là đồ ngốc! Người ta đang lăm le cướp chậu rõ ràng như thế mà cậu còn tỉnh bơ được sao? Aaa!!!”
Dương Khang quả không hổ danh là fan cứng của Kỳ Dương. Chỉ mới có mấy tấm ảnh này mà đã đủ làm cho cậu ta phát điên lên.
Ban Đông đứng đằng sau đã vô tình nghe thấy hết mọi chuyện. Anh bắt đầu suy tính gì đó rồi lấy điện thoại ra ấn ấn. Sau khi đợi Hạ An nói chuyện xong với Dương Khang, anh mới quay sang nhìn cô rồi nói một cách chắc nịch:
“Ngày mai chúng ta sẽ đi Singapore.”