Dạ Vũ luôn nhớ đến cảnh tượng mà Ban Đông bế Hạ Vũ về nhà năm đó. Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đến như vậy. Khi hay biết là Ban Đông chạy xe vô tình tông phải Hạ Vũ trên đường nên anh phải chịu trách nhiệm chăm sóc chị cô, Dạ Vũ đã có một suy nghĩ cực kỳ điên rồ mà bản thân cô cũng không hiểu nổi.
“Ước gì người bị tông chính là mình…”
Nếu như vậy thì anh ta có bế cô về và ngày ngày qua chăm sóc cô không?
Lần đấy rất may là va chạm nhẹ nên chị cô không cần phải lên bệnh viện, nhà cô cũng có bác sĩ tư nên việc an dưỡng đều ổn. Thế nhưng Ban Đông luôn một mực đều đặn qua thăm chị cô cho đến lúc khỏi hoàn toàn. Điều này khiến Dạ Vũ cô có phần rất ghen tị.
Sau một hồi thơ thẫn với dòng hồi ức cũ trong phòng, Hạ Vũ mới nghe thấy tiếng gõ cửa của Ban Đông. Cô vội mở cửa ra với vẻ mặt tươi tắn mong chờ.
“Của em đây!”
Thật sự mà nói, thứ anh rinh ra không phải là vài ba tờ giấy, mà là một chồng giấy để ngay ngắn trong một thùng carton nhỏ. Thay vì đọc và làm hết đống này, thì cô thà coi bài lại từ đầu chí cuối còn hơn, vì như thế sẽ không mất thời gian bằng.
Dạ Vũ vui vẻ nhận và cười thiện chí. Trong lòng tự nhủ: Thôi anh ta có lòng như vậy là mừng lắm rồi! Chí ít anh ta cũng không quá lạnh lùng và xa lánh cô!
Nhưng trái với suy nghĩ của cô, Ban Đông lại cho rằng cuối cùng cũng có người hốt đi mớ của nợ này. Ngày trước anh không hề đụng đến nó, bây giờ có người cần mà giữ tuyệt mật thì đưa cho, coi như không phí công ba anh đã đi xin về.
Quả thật, mộng tưởng trong đầu luôn dễ khiến con người ta hạnh phúc hơn là sự thật đằng sau.
Ban Đông theo lời dặn của Diệp Vương thì tối đến chở cô về nhà. Trên đường đi, anh chỉ toàn mở radio nghe, không đá động gì mấy đến Dạ Vũ. Anh không phải là căm ghét hay xa lánh gì cô, nhưng cơ bản anh không biết phải nói gì. Vả lại hai anh em nhiều lần cũng gặp nhau qua mấy đợt ăn uống chung giữa hai nhà, rồi mẹ anh nhờ anh đưa đón cô vài lần về nhà họ Trương vì bà đang chơi ở đó, tiện chở bà về.
Dạ Vũ nhận tin từ ba là mẹ cô sẽ ở viện thêm một hai ngày nữa để chăm sóc và theo dõi, tình trạng không có gì nghiêm trọng. Cô cũng phần nào thấy bớt lo lắng hơn. Dù còn hai môn thi nhưng sau đó câu lạc bộ âm nhạc sẽ tham gia cuộc thi liên thành phố giữa các trường, nên họ cần tập từ từ trước. Nếu như không có Ban Đông đến chắc cô đến chiều mới biết chuyện.
Dạ Vũ ngồi ghế bên cạnh, đôi mày lá liễu thanh tú của cô từ từ dãn xuống thoải mái sau một hồi suy nghĩ. Cô chợt lên tiếng:
“Cám ơn anh.”
Ban Đông đang chú ý đường xá thì hơi ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy.
“Vì gì?”
“Vì mọi thứ hôm nay!”
“Đừng khách sáo!”
Dạ Vũ thấy Ban Đông hơi nhoẻn miệng cười. Trong lòng cô chợt dâng lên chút niềm vui khó tả. Không cần biết anh ấy đối xử tốt với cô vì Diệp Vương hay dì Ngô bảo vậy, hay vì trách nhiệm và áy náy trước đó với chị cô, Dạ Vũ chỉ cần anh ấy không bỏ mặc cô là được.
Bên ngoài có biết bao nhiêu người con gái thầm thương trộm nhớ anh, nhưng Ban Đông còn chẳng thèm để tâm. Được anh quan tâm rồi đưa đón như thế này suốt bao năm qua, Dạ Vũ tự cảm thấy bản thân đã có vị trí trong lòng anh hơn vạn người ngoài kia.
Sau khi đưa Dạ Vũ về nhà, Ban Đông liền phóng xe thẳng đến nhà của Hạ An sau một hồi không liên lạc được với cô.
8 giờ tối, Hạ An bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi từ bên ngoài. Ba cô tối nay bận tiếp khách bên bây giờ vẫn chưa về. Đang một thân một mình ở nhà nên khi nghe vậy phản ứng đầu tiên của cô là rất sợ nên không dám ra xem.
Theo lẽ tự nhiên thì mấy người đi thu tiền điện nước linh tinh chẳng ai đi vào giờ này cả.
Ban Đông càng gõ mạnh hơn lên cửa, miệng bắt đầu gọi tên cô:
“Hạ An! Em ra đây!”
Là giọng Ban Đông mà?
Hạ An đi từ từ đến trước cửa rồi bỗng nhiên khựng lại, trong đầu cô chợt phát lại những hình ảnh vừa thấy được trong ngày hôm nay, vừa nghĩ có nên mở cửa ra gặp Ban Đông không.
Ban Đông dừng gõ cửa, anh thừa biết cô đang ở trong nhà bởi vì đèn còn sáng ở căn gác lầu trên.
“Mình nói chuyện với nhau được không? Anh biết mấy nay anh bỏ mặc em, cũng không trả lời em, em giận cũng phải. Nhưng chí ít có thể ra gặp anh được không? Xin em đấy!”
Cuối cùng chút quyết tâm còn lại của Hạ An đã bị Ban Đông dập tắt. Cánh cửa bắt đầu mở ra nhẹ nhàng, đập vào trước mặt Ban Đông là vẻ mặt u sầu của cô đang đứng nép sau cửa.
Ban Đông thở ra một hơi thoải mái, cũng may con sâu ngủ kia cũng chui ra khỏi kén của mình. Anh hiền hậu nhìn cô hỏi:
“Em ăn gì chưa?”
Mỗi lần gặp nhau anh đều mở lời hỏi về cô trước. Nhưng thật sự bây giờ điều cô muốn hơn hết chính là anh trả lời về chuyện im lặng mấy hôm nay. Ăn gì chưa sao? Tất nhiên là chưa rồi, vì tối nay ba cô có ăn ở nhà đâu. Từ lúc về chiều giờ, cô toàn đóng cửa nhốt mình trong phòng rồi nghe nhạc vẽ vời linh tinh để quên đi mọi chuyện.
“Em rồi!” Hạ An dứt khoát trả lời, mặt còn hơi dỗi dỗi cố tình nhìn đi hướng khác.
Rột… rột…
Ặc, chiếc bụng đói của cô chợt reo lên thật đúng lúc. Làm chủ nhân của nó không biết nên động thổ chạy đâu cho vừa.
Người đời có câu ‘cái miệng hại cái thân’ thì đây lại là ‘cái bụng hại cái thân’ a!
Ban Đông không nhịn được cười, lấy tay che miệng rồi lớn tiếng ha ha vài câu sảng khoái:
“Ừ anh biết rồi. Vậy thì đi theo nhìn anh ăn đi, anh chưa ăn gì cả.”
Anh không chờ cô trả lời, bất thình lình đẩy cửa vào rồi kéo tay cô đi ra khỏi nhà. Hạ An không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ kịp vội vàng kêu lên:
“Giày… Em chưa mang giày!!!”
“Ồ”
“Ồ làm sao mà ồ! Anh tốt nhất bỏ tay em ra rồi nói chuyện!!”
Câu này chưa kịp được Hạ An cô thốt ra thì tiếp sau đó, Ban Đông đã nhấc bổng cả người cô rồi bế lên trong sự kinh ngạc và hoảng hốt.
“Thả em xuống!”
“Còn lâu.” Ban Đông khoé miệng chợt nhếch lên cười một cách bí hiểm, mặc cho cô đang như con cá giãy đành đạch vì mắc cạn.
Và thế là
Hạ An cô lần đầu tiên trong đời bị người khác xách ra khỏi nhà trong tình trạng chân không giày, tay không tiền.
Ban Đông đi một lèo ra xe rồi thả xuống cô ở ghế bên cạnh, vừa xong liền cài dây an toàn của cô lại rồi đóng cửa cái ầm. Anh nhanh chân chạy vào ghế lái trước khi cô có cơ hội tẩu thoát.
Trên đài radio vừa đúng lúc bật bài Runaway của Aurora:
And I was running far away
Would I run off the world someday?
Nobody knows nobody knows…
Lúc xe cất bánh di chuyển, cô biết mình không thể thoát chạy được rồi. Cả đoạn ngồi trên xe, Hạ An không nói câu nào, chỉ đưa mắt nhìn bâng quơ ra con đường tấp nập xe cộ đang qua lại ngoài kia. Bây giờ người nên cần giải thích là Ban Đông chứ không phải cô. Nhưng sao trong lòng cô cứ như đang bị lửa đốt, cả ngàn câu hỏi không biết từ đâu lại hiện ra:
“Mấy ngày qua anh đã làm gì mà không nghe điện thoại em?”
“Anh bận việc gì không thể kể em nghe được sao?”
“Lúc chiều vì sao anh lại chở chị gái kia về nhà? Vì sao lại dìu chị ấy đi như vậy?”
Cuối cùng là
“Hai người thật sự có quan hệ gì?”
“Anh xin lỗi!” Ban Đông chợt lên tiếng sau một hồi im lặng.
“Anh… đang bận gì sao? Có thể kể em nghe được không?”
“Ừm. Cũng hơi, nói chung là chuyện gia đình thôi.”
Lúc nhắc đến cụm từ ‘chuyện gia đình’, Ban Đông lộ vẻ mặt hơi căng thẳng, có chút suy tư. Hạ An cũng chợt phát hiện cô chẳng biết gì nhiều về gia đình anh ngoài những thông tin cơ bản mà người thường gõ trên mạng còn tìm thấy được. Còn anh thì ngược lại, ba cô ắt hẳn đã kể không ít vào cái hôm hai người hẹn nhau lần đầu.