“Đừng sợ, anh không bao giờ có ý muốn trách mắng em. Ít nhất là kể từ bây giờ trở về sau.”
.
Hạ An nghe thấy câu nói đó thì trong tim như rũ bỏ được cảm giác đề phòng và sợ anh mà trước đó cô thường có. Bởi một hành động, một ánh mắt hay cử chỉ của anh nếu không có lời giải thích nào, đều sắc bén và mang đầy sự tuyệt tình xa lánh.
Ban Đông đưa cô đến một trung tâm thương mại lớn trên đường X. Ở đây có vô số các nhà hàng và cửa hàng thời trang từ trung cấp đến cao cấp.
Anh vừa đi thì bỗng nhìn trúng một chiếc váy màu trắng trông rất xinh và duyên dáng, thế là liền kéo cô vào coi thêm.
Hạ An lướt nhìn giá trên tag mà không khỏi thấy điếng người. Nó mắc gấp mười lần mấy bộ đồ cô hay mặc bình thường. Tay cô kéo kéo tay áo anh tỏ ý muốn đi ra khỏi đây và cô không cần thiết phải mua đồ mắc tiền đến vậy. Nhưng Ban Đông lại một tay trái choàng lấy người cô kéo sát lại, tay còn lại chỉ vào chiếc váy ban nãy rồi bảo:
“Lấy cái đó cho tôi.”
Anh sau đó tiện tay lấy ra một chiếc áo khá xinh khác đang được trưng bày kế bên con mannequin, ướm thử lên người cô.
“Cái này cũng được. Để ra giúp tôi.”
Nói rồi đưa nó cho một nam thanh niên bán hàng đang đi theo hỗ trợ hai người.
Ban Đông căn bản không cần kêu cô vào thử đồ, chỉ cần nhìn là biết size và biết nó có hợp hay không. Chỉ riêng cửa hàng đó mà anh đã mua sương sương cho cô hết bốn món đồ.
Tiếp sau anh dẫn cô qua một cửa hàng chuyên bán túi xách và balo, hào sảng nói rằng:
“Học sinh như em thì balo là được rồi đúng không? Vậy anh mua rồi nhớ đeo đi học nhé!”
Cuối cùng anh tự tay chọn cho cô một chiếc balo màu trắng có kiểu dáng đơn giản nhưng trông từng chi tiết nhỏ như chất liệu và đường may đều rất tinh xảo. Nhìn qua thì có thể biết ngay là không hề rẻ chút nào. Tất nhiên, giá của nó là hơn cả nghìn đô Mỹ. Đắt đến mức Hạ An cô còn tự thấy bỏng tay khi đụng vào.
Lúc mua xong anh mới thản nhiên quay sang hỏi ý cô:
“Em có còn thiếu gì không?”
A, anh mua như thế này mà còn cảm thấy chưa đủ sao…
“Không, quá đủ rồi anh.”
Ban Đông bỗng bật cười rồi ừ một cái, quay sang thắc mắc với cô:
“Vậy khi nào em tính trả nợ cho anh?”
“Hả?”
“Đêm hôm đó không phải em bảo khi nào có dịp sẽ đền đáp lại anh sao?”
Khuôn mặt anh hiện nét cười, thái độ cực kỳ hào hứng trông chờ.
“A… anh muốn gì?”
Hạ An trợn tròn mắt nhìn, tim hơi đập mạnh. Bỗng dắt người ta đi mua sắm quả nhiên có vấn đề mà!
Anh ghé sát mặt vào nhìn cô, nghiêm túc nói ra chuyện anh luôn canh cánh trong lòng mấy nay:
“Vẽ trả lại tranh cho anh đi chứ.”
Cô thở dài một hơi. Trời ạ, thì ra anh ta ghim vụ cô xé tranh!
Sau khi ăn tối xong thì Ban Đông chở Hạ An về nhà, may sao ba cô không có nhà lúc đó, chứ không lại phải giải thích cho mớ đồ anh mua cho cô hôm nay.
Anh lúc về còn không quên nhắc nhở cô:
“Nhớ đền bù tổn thất hôm bữa em gây ra!”
Hạ An cô chỉ biết cười thầm trong bụng. Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy buổi hẹn hôm nay khá thú vị. Cô không nghĩ mình sẽ được chiêm ngưỡng những khía cạnh khác trong con người anh.
Dọn dẹp đồ vào tủ và tắm rửa xong xuôi, Hạ An trong phòng lại lôi chiếc balo mới được mua cho ra ngồi ngắm.
“Mắc nhưng đẹp thật sự! Cả đời mình còn chả bao giờ nghĩ sẽ mua những thứ này.”
Hạ An chợt nhớ lại lời Ban Đông kêu cô đeo nó đi học, liền đem đồ trong balo cũ ra soạn qua.
Vì bài vở đã được chuẩn bị xong từ tối thứ sáu nên tối nay cô quyết định sẽ ngồi vẽ tranh đưa lại cho anh. Chứ không để dây dưa lại bị anh nhắc nhở nữa.
.
Ngày hôm sau
Hạ An đang đi bộ lên lớp thì bỗng đằng sau có người chạy lên quàng tay qua vai cô hớn hở nói:
“Ê ghê nha! Được lên top ảnh với Kỳ Dương luôn nha!”
“Tớ thề không hề biết bị chụp lúc nào luôn.”
Hạ An nói với Dương Khang.
“Nhưng chụp lén mà đẹp là được rồi. Tớ nghĩ chắc có nhiều người cay cú lắm. Nghĩ lại mà hả dạ ghê ha ha!”
“Hả là sao?”
Cô không hiểu ý cậu ta.
“Thì hôm bữa đó! Con nhỏ Viên Mỹ bị cho ăn nguyên cục lơ luôn. Tớ thấy Kỳ Dương chỉ đối xử tốt với mình cậu thôi. Chứ dòng thứ bánh bèo tiểu thư còn lười đổ việc cho người khác như nó thì ai chịu.”
Dương Khang nháy mắt với cô, nghĩ lại hôm hội chợ hai đứa vác nặng vác nhẹ mà không khỏi muốn tỏ thái độ xéo xắt.
“Nè cậu làm như ảnh không đối xử tốt với cậu vậy!”
Từ ăn trưa chung với Kỳ Dương rồi học hỏi chung, đâu phải chỉ có mình cô được hưởng diễm phúc này a.
“Thì tớ có nói gì đâu, sướng muốn chết! Mà ý là khía cạnh tình cảm nam nữ á! Chứ tiếp xúc rồi mới biết ảnh không phải dạng đó đó.”
“Chứ là dạng gì?”
A câu này hay nha! Dương Khang không cần suy nghĩ liền nói phăng ra câu trả lời:
“Ảnh là dạng nhất kiến chung tình chứ gì nữa!”
Cậu bạn cô hồi trước khi nghe kể lại chuyện lần đầu cô gặp Kỳ Dương liền thể hiện sự phấn khích tột độ của mấy bạn fan girl. Từ đó, trong lòng cậu ta Kỳ Dương như một cực phẩm ngàn năm có một.
“Mà theo tớ thấy thì cậu có vẻ chưa sẵn sàng nhỉ? Hai người mà đến với nhau thì tớ ủng hộ hai tay hai chân!”
Dương Khang vui vẻ nói. Quả nhiên tâm hồn thiếu nữ trong cậu ta lúc nào cũng tràn trề năng lượng.
“Yêu đương bây giờ không phải tự tay chuốc lấy phiền phức hay sao? Chưa có gì mà người ta đã tỏ thái độ rồi chứ nói chi hẹn hò này nọ…”
“Kỳ Dương có xài mạng xã hội đâu, cậu cũng chẳng phải dạng mấy đứa thích cập nhật đăng bài rồi muốn cả thế giới theo dõi. Tớ nghĩ hai người mà quen nhau thì sẽ là kiểu nhẹ nhàng và âm thầm.”
Âm thầm…
Không phải cô cũng đang trong một mối quan hệ âm thầm không rõ ràng hay sao? Bắt đầu với mối tương tư đơn phương rồi đến câu “Anh thích em mất rồi”. Mọi thứ lưng chừng đến khó phân định.
“Ê! Phát hiện mới nha!”
Lúc vừa vào bàn ngồi, Dương Khang bỗng lớn tiếng kêu lên, làm vài bạn học khác xung quanh cũng giật mình theo. Hạ An cô cũng chẳng ngoại lệ.
“Gì dạ trời? Sao la lên ghê vậy?”
Nhận thức được sự ồn ào của mình, Dương Khang mới kéo ghế sát lên gần cô rồi nói nhỏ xuống:
“Balo xịn nha! Ai tặng dạ?”
Dương Khang thừa biết cô bạn mình sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mua ba đồ xa xỉ này. Chiếc balo này không phải mấy tuần trước con em họ cậu mới vừa khoe sao. Giá hình như cũng khá chát nữa!
“Bí mật!”
Hạ An nháy mắt rồi cười nụ cười bí hiểm với cậu. Trời ạ! Thật kích thích sự tò mò mà!
Không may Viên Mỹ ngồi phía tay trái dãy bàn trên cũng chú ý đến cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai người. Mắt nhìn liếc qua balo cô rồi tỏ nhẹ thái độ khó chịu cùng nghi hoặc.
“Con nhỏ này làm gì mà có tiền mua ba cái này! Vậy rốt cuộc là ai tặng?”
Như cô muốn mua nó cũng phải vất vả xin xỏ ba mẹ hoặc ông bà cho tiền. Còn nếu không thì điểm kỳ này của cô phải ít nhất đạt top 3 mới được thưởng.
Viên Mỹ nghĩ thử đến Kỳ Dương, có lẽ là anh ta!
Có điều hai chữ Kỳ Dương này làm cô cảm thấy hơi tức tối. Bản thân cô cũng chẳng phải xấu xí gì, nếu không nói là có chút nhan sắc. Vậy mà lại bị phũ một màn rõ đau!
Còn con nhỏ kia thì có gì chứ?
Viên Mỹ nhếch mép lộ nét cười khinh bỉ, trong lòng hoàn toàn thấy không can tâm.