"Ha, xuất khẩu cuồng ngôn!" Luyện Nghê Thường đã không thấy mặt Đông Phương mới một tuần, hắn lại có mặt như cha Đông Phương.
Thật ra Hướng Vấn Thiên mặt mũi cũng không quá xấu nếu không nhìn tuổi tác thì cũng coi như trưởng thành tiêu sái là một nam nhân trung niên, hiện tại hai người kia nhíu mày trong lòng nghĩ ngợi: "Nếu đến cả thuộc hạ của Đông Phương Bất Bại mà cũng đụng không được thì mưu kế của mình cũng khó mà làm được!"
"Đừng có nói mấy thứ vô dụng này nữa, chúng ta cứ tỷ thí hết sức đi!" nếu như mình gϊếŧ chết người này thì Đông Phương Bất Bại cũng không có gì đáng lo, ai kêu Đông Phương Bất Bại còn dấu cả đám người thân tin trong giáo trung, còn che mặt chưa từng lộ mặt thật. Nữ tử này dám lén lút đến đây còn chuẩn bị đánh len1 hiện tại cũng đừng trách mình hạ thủ độc ác.
Nghê Thường cũng biết lần này không ổn nhìn Hướng Vấn Thiên xem ra sẽ phải đánh nhau, chỉ là sẽ làm náo động đường phố mà thôi.
Nhưng kế hoạch liền thay đổi Nghê Thường vừa chuẩn bị xong tay nắm chuôi kiếm tập trung tinh thần nhìn Hướng Vấn Thiên phòng hắn đột kích bất ngờ làm đểu.
"Mặc dù không rõ lai lịch võ công của ngươi là gì, nhưng ta cảm thấy đối với người ta nắm phần thắng rất lớn." Hướng Vấn Thiên mỉm cười tâm tình hắn hiện tại rất tốt, đúng là khiến cho Đông Phương Bất Bại ngươi ăn quả thua này khiến ta biết bao vui vẻ.
Xem ra tên này một lòng cho mình là thủ hạ của Đông Phương Bất Bại đi theo dõi hắn, hèn gì trong mắt hắn không trách được luôn không khuất phục dưới Đông Phương.
Bất quá Hướng Vấn Thiên vẫn quá tự phụ, đối mặt với Nghê Thường vẫn muốn động thủ, cẩn thận khiến Nghê Thường không kịp đỡ muốn gϊếŧ chết người, cho dù đề phòng cẩn thận nhưng lại như tiếp chiêu cho mình, khoan minh cần gì phải coi thường?
Trong lúc Nghê Thường còn đang nghĩ Hướng Vấn Thiên liền làm khó vốn đao không nhanh không chậm liền như vũ bão cuồng phong vây đến tấn công khiến Nghê Thường thua thiệt chiêu thức cũng hốt hoảng.
Đột nhiên liền có người từ trong phóng ra, chắn trước mặt mình cầm kiếm đưa ngang ngực chống đỡ một đao của Hướng Vấn Thiên giáng xuống, khiến đao Hướng Vấn Thiên đánh đến bị nứt ra, kiếm trong tay run lên bị nội thương khóe miệng chảy máu.
Nghê Thướng thấy người này đột nhiên xông ra không rõ, "Ngươi? Trác Nhất Hàng?" nghĩ đến người này với mình có chút ấn tượng, hơn nữa miễn cưỡng cũng coi như quen biết, đệ tử Võ Đang sao lại xuất hiện ở đây?
Cô nương còn nhớ tên ta." Trác Nhất Hàng đột kích xoay người lại cười với Nghê Thường dường như quên mất sau lưng còn có người, nháy mắt vui vẻ khiến hắn quên hết mọi chuyện, kể cả Hướng Vấn Thiên sau lưng.
Thái độ tha thiết như vậy khiến Luyện Nghê Thường không rõ, mình với hắn chỉ biết có vài lần, minh chỉ biết mỗi tên hắn nghĩ đến một chuyện có khả năng, "không lẽ hắn thích mình?"
Mặc dù Luyện Nghê Thường thấy chuyện này khả năng không lớn, nhưng vẫn muốn phòng ngừa chuyện xảy ra sau này nên có khoảng cách với nhau vẫn tốt hơn, dù sao tự mình nói đến cũng không phải chuyện tốt gì.
"Thì ra là đôi tiểu tình nhân a!" không biết tại sao Trác Nhất Hàng xuay người, Hướng Vấn Thiên có thể thừa dịp đột kích nhưng lại không làm, nhìn hai người biết Trác Nhất Hàng quay đầu nhìn mình, làm tư thế phòng bị nói, "đúng lúc cho lên Tây thiên luôn."
"Ngươi đừng có mà mơ, hôm nay có Trác Nhất Hàng ta đây ngươi dám thương tổn... vị cô nương này." Trác Nhất Hàng suýt chút là nói tên Nghê Thường, lại sợ động đến giai nhân, vậy thì không ổn do không biết họ Nghê Thường nên chỉ có thể nói hàm hồ.
Thì ra không phải tình nhân, vậy cũng tốt nếu đúng là một đôi vậy thì Hướng Vấn Thiên phải đánh với hai người rồi, nếu chú ý nói không chừng nữ tử này vì tránh nghi ngờ sẽ không ra tay, vậy kiếm mình thì sao? "Thì ra là nhất sương tình nguyện a!"
"Ngươi nói bậy gì vậy?" tâm tứ Trác Nhất Hàng bị một kẻ như vậy chọc phá, trong lòng khó chịu thẹn quá thành giận, ánh mắt không tự giác nhìn về Nghê Thường xinh đẹp lạnh lùng, thấy Nghê Thường cũng không để ý lời mình cũng nam nhân kia, trong lòng có chút vui nhưng cũng mất mát.
"Sư ca, sao ngươi lại đi nhanh như vậy?" lúc này Tân Long Tử cũng chảy hổn hển đến, đúng lúc nhìn thấy ba người giơ kiếm chỉa nhau, trong đó miệng sư ca mình chảy máu, sắc mặt trắng bệch, còn liều mạng che chở nữ tử sau lưng nhìn kỹ lại nữ tử kia có chút quen mặt, đây không phải nữ nhân cách đây một tháng ở quán trà ngoài đạo quan sao? quả nhiên là có tình cảm với nàng, mình cũng chưa bao giờ thấy sư ca để ý người nào như vậy, trong lòng có chút khổ sở.
"Sư ca ta đến giúp ngươi." đau lòng nhưng đối mặt với chuyện này Tân Long Tử không chút do dự liền nâng kiếm gia nhập đối chiến.
Người đối phương càng lúc càng nhiều hơn nữa còn có Trác Nhất Hàng đệ tử Võ Đang, mặc dù Võ Đang cách xa đây nhưng dù sao cũng là danh môn đại phái, thân là đệ tử người xuất xắc trong Võ Đang, cũng là chưởng môn kế nhiệm tương lai Trác Nhất Hàng danh tiếng trên giang hồ cũng vang dội, có thể nói là tương đương cùng với chưởng môn ngũ nhạc kiếm phái.
Nhiều người như vậy mình lại không thể nắm chắc được, nếu thân phận bại lộ Võ Đang nhất dịnh sẽ đến Nhật Nguyệt thần giáo hỏi tội, Đông Phương Bất Bại luôn thích uy nghiêm chắc chắn sẽ không giao mình ra, đến lúc đó hắn có thể coi mình là lý do mà khai đao, nghĩ đến hậu quả Hướng Vấn Thiên liền do dự.
"Trác huynh, tại hạ đến giúp ngươi!" Lệnh Hồ Xung lững thững đi đến cùng Nhậm Doanh Doanh xuất hiện trước mặt mọi người, hấp dẫn ánh mắt mọi người, trước mặt có thêm thanh trường kiếm của Lệnh Hồ Xung cùng gia nhập với mọi người, người đông thế mạnh ngoài mặt là bốn người nhưng vẫn trừ Nghê Thường ra, lòng người nào cũng không có phổ, Lệnh Hồ Xung cũng có chút bận tâm nếu đợi sẽ liên lụy đến bà bà sao được đây?
"Lệnh Hồ đệ!" thấy được người mình vừa quen vài ngày đệ tử Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung, Trác Nhất Hàng yên tâm không ít, may mắn có thêm trợ thủ, ''người này muốn khi dễ nữ tử nhu nhược."
Nữ tử nhu nhược Luyện Nghê Thường bên cạnh mặt lạnh không nói một câu.
"Ta là đệ tử chính phái với chuyện như vậy sao có thể không ra tay giúp được?" Lệnh Hồ Xung nghe đến chuyện này ánh mắt nhìn nữ tử nhu nhược kia, ách đây không phải là nữ hiệp đuổi Điền Bá Quang bỏ chạy sao, còn là người cứu mình và Nghi Lâm khỏi tay Phí Kiếm kia sao? nhưng lúc này cũng không phải nên nói chuyện này, bỏ xuống nghi vấn Lệnh Hồ Xung cùng Trác Nhất Hàng giằng co với người này.
"Tiểu thư." thấy Nhậm Doanh Doanh ngăn trước mặt Lệnh Hồ Xung, Hướng Vấn Thiên am tình bất định khôi phục quay lại quan tâm cung kính, như cũ duy trì cảnh giác với bên ngoài, ngừa mấy người kia thay đổi.
"Tiểu thư?" không phải bà bà sao? không lẽ nàng lừa mình, Lệnh Hồ Xung thất vọng không nói người này có thể nói là tri kỷ của mình nhưng bây giờ nàng lại là một tiểu thư, nàng là ai?
"Thả bọn họ đi!"
"Vâng," nghe Nhậm Doanh Doanh nói Hướng Vấn Thiên cũng không cản, hắn cũng không sợ lần này người bỏ đi, sẽ đem chuyện gì đến cho mình, sau này chỉ cần Võ Đang không nhúng tay vào thì cũng không có gì thay đổi, vì giáo trung bên trong không biết mình cùng Đông Phương Bất Bại bất hòa, chỉ ngại những chuyện khác hai bên đè nén mà thôi ai cũng không động ai được.
"Hướng thúc thúc, ta hy vọng chuyện này sau đó cũng không nên có nữa!" nghĩ đến Lệnh Hồ Xung lúc đi ánh mắt trách cứ trong lòng Nhậm Doanh Doanh như mang đá lớn giận không chịu được, Hướng Vấn Thiên còn nhìn mình cũng lần đầu tiên thấy mình nói chuyện không lễ nghĩa.
Nhậm Doanh Doanh luôn đối xử với mọi người ôn hòa, đây là lần đầu nói chuyện với ngữ khí như vậy, khiến Hướng Vấn Thiên vừa liều mình khi nãy cảm thấy như bị sỉ nhục, lòng kính trọng cũng hạ xuống.
Thấy Hướng Vấn Thiên không nói gì. Nhậm Doanh Doanh thở dài đi cùng Lục trúc ông, quay về trúc lư của nàng, Hướng Vấn Thiên đúng tại chỗ, cắn răng một hồi cũng đi theo.