Đang lúc hai người nói chuyện, đột nhiên có người đến bẩm báo, nói Đông Hán Kim Dị Độc mời Nghê Thường đến, cái tên hoạn quan này sao lại đến không đúng lúc như vậy, vì vậy Nghê Thường đành phải cáo lỗi nhìn Đông Phương, nàng biết Nghê Thường khó xử, liền gật đầu đáp ứng. "Ngươi đi đi! Ta ở đây đợi ngươi."
"Ta sẽ nhanh về." Đông Phương lớn như vậy rồi ngược lại nhìn Nghê Thường có chút quyến luyến không muốn xa, các nàng mới gặp được bao lâu a, bất quá chỉ mới nửa giờ, không lẽ bôn ba ngàn dặm chỉ gặp được một chút như vậy? vì vậy nàng đối với tên Kim Dị Độc kia vô cùng chán ghét.
Sắc mặt bình tĩnh Đông Phương cười hòa nhã đáp ứng, nhưng chỉ chớp mắt, nàng liền cho hộ vệ ẩn trong tối đi ra: "Đi thám thính đi, chú ý đừng để nhìn thấy." cho dù tin tưởng cách xử sự của Nghê Thường nhưng khi đối mặt nguy hiểm cho dù chỉ một chút thôi cũng phải diệt đến tận gốc.
Thấy người trên mặt đầy phấn đang nổi giận, Nghê Thường bội cảm khinh miệt không muốn để ý đến người này, ngay cả Đông Phương nữ giả nam trang so với hắn vẫn thấy nhẹ nhàng anh khí hơn nhiều, nếu không phải hiện tại Minh Nguyệt Hiệp đang là tiêu điểm của triều đình, nàng cũng không muốn gặp cái người bán nam bán nữ này hung ác như rắn này.
"Kim Hán Công, lần này mời Nghê Thường đến không biết có chuyện gì?"
Mặc dù Kim Dị Độc có chút kinh ngạc khi thấy nàng mặc nam trang, nhưng nhìn cảnh vật vàng son say mê chung quanh, nghĩ đến lời đồn về Lăng Mộ Hoa, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, cho là nàng không cần nam nhi chỉ cần nữ nhi: "Luyện thiếu chủ cần gì phải gấp như vậy, phong lưu cũng không thiếu mà, không bằng ngồi xuống uống ly trà, chúng ta từ từ nói chuyện." hắn biết người trước mặt này đã được hoa khôi chọn trúng, chẳng qua mình cũng chỉ muốn nhờ Nghê Thường che chở một chút, nhìn thanh lâu này không chừng cũng có thể sản nghiệp của Minh Nguyệt Hiệp này, ai lại thừa sức như Luyện Nghê Thường rảnh rỗi lại thách thức luân thường.
Mặc dù lời Kim Độc Dị nói Luyện Nghê Thường có chút không hiểu, nhưng nàng vẫn khinh miệt đối phương: "Tới đất thanh lâu uống trà nói chuyện phiếm, Kim Hán Công cũng thật hăng hái a!" nếu đối phương muốn dấu, vậy nàng cũng không làm khó đối phương, mình rời đi cũng được, dù sao muốn gặp mình chính là hắn.
Nghe lời mình nói như vậy đối với hoạn quan trong hoàn cảnh này không thể nghi ngờ sắc mặt Kim Dị Độc cũng biến dạng, dường như có thể nhìn thấy gân xanh nổi trên mặt hắn, cố nén tức giận trong lòng, hắn trơ tráo không cười móc khăn tay trong ngực ra lau đi mồ hôi trên trán, quạt quạt thêm chút gió. "Ngươi muốn biết tin sự phụ sao?" Hắn biết người trước mặt đối mình ấn tượng không tốt, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ cần mình có thể đạt được mục đích, chịu nhục một chút cũng không sao cả?
Qủa nhiên như trong lòng lòng Kim Dị Độc đã nghĩ, Nghê Thường bước đi liền dừng chân lại, trải qua giang hồ xảo trá nàng cũng không còn là thiếu nữ còn trẻ khinh cuồng của năm đó nữa, há có thể bị vài lời nói lừa bịp khiến tinh thần bất an. "Kim Hán Công lại nói đùa, trong thiên hạ ai mà không biết sư phụ ta đang bế quan luyện công, người biết rõ nàng nhất không ai ngoài ta, sao ngươi lại nói ra những lời này?"
Nếu không phải Kim Dị Độc có 10 phần nắm chắc, sao lại dám nói khác mà không biết ngượng như vậy, "Ngọc La Sát dĩ nhiên ở Minh Nguyệt Hiệp, bất quá người đội mặt nạ này là ai, luyện thiếu chủ không ngại quan sát một chút." Kim Dị Độc cũng không lo Nghê Thường vẫn trấn định bình thường, nếu không không phải nắm chắc 10 phần nàu hắn sao dám chạm đến nghịch lân của Nghê Thường, dù sao hắn cũng chỉ muốn lợi dụng Luyện Nghê Thường cũng Minh Nguyệt Hiệp trong tay nàng, chứ không phải đẩy nàng vào phe đối nghịch. Huống chi hiện tại Minh Nguyệt Hiệp sớm đã không như xưa, cho dù không không có Lăng Mộ Hoa, Minh Nguyệt Hiệp cũng chỉ có hỗn loạn, cũng không rõ diệt vong.
"Ta chỉ muốn nhờ Luyện thiếu chủ giúp ta một việc, tin tức này sau đó ta sẽ dâng lên." Kim Dị Độc có lòng tin, Luyện Nghê Thường sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Trong ánh mắt Kim Dị Độc đầy toan tính khi gặp Nghê Thường, nhưng mà hiện tại ngoại trừ tin tưởng nàng cũng không còn cách nào khác, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mặc dù có Nhật Nguyệt thần giáo trợ giúp, nhưng tin tức sư phụ vẫn không có, chung quanh tuyệt vọng, hiện tại dù biết là cạm bẫy nhưng mình vẫn phải xông vào một lần, vạn nhất chỉ có thể. Bất quá, "Nếu muốn nói ra giao dịch, vậy ngươi cũng nên lộ chút thành ý." Nghê Thường làm bộ như cảm thấy hứng thú, ngược lại nàng đang muốn biết chủ ý của Kim Dị Độc.
Kim Dị Độc không để ý nói: "Thiết Phi Long."
Nghê Thường nghe vậy có chút kinh ngạc, 5 năm trước sau khi mình gặp được Thiết Phi Long một tháng thì biến mất, thì ra là ở trong tay hắn, nhưng mà thật ra thì giữa Thiết Phi Long và sư phụ mình đã xảy ra chuyện gì, nàng hối hận năm đó mình không cẩn thận tra rõ việc liền qua loa cho xong việc. "Ta ngược lại muốn nghe điều kiện là gì?"
Kim Dị Độc nhẹ hớp một chút trà không nhanh không chậm nói: "Cẩm Y Vệ và Đông Hán trước giờ luôn nghịch nhau, chắc hẳn ngươi cũng biết."
Nghê Thường cười nhạt: "Nếu như ngươi muốn ta làm chuyện hại Cẩm Y Vệ, ha ha, đây chính là trái với đạo nghĩa giang hồ, Minh Nguyệt Hiệp vẫn còn muốn đặt chân vào chốn giang hồ."
"Tất nhiên là không, chẳng qua giang hồ đồn đại không có khói sao có lửa cũng bởi vì chưa chắc có." Kịm Dị Độc dừng một chút, thấy bộ dạng Nghê Thường không hứng thú lắm, thì có chút thất vọng mở miệng nói, "Lạc Dương so với ngươi cũng không có gì lạ đi! Lời đồn đương kim tam hoàng tử mất tích nhiều năm đã bị hoàng thượng âm thầm sớm tìm về, đang ẩn cư trong Lạc Dương, ta muốn biết rõ đầu đuôi chuyện này!"
Cái này lại dính dáng đến tranh chấp trong triều đình, không lẽ chuyến đi này của mình gặp đầy vẩn đục, trong lòng Nghê Thường cũng không muốn, nhưng tương đối mà nói thì muốn biết tung tích sư phụ vẫn quan trọng hơn. "Thời gian bao nhiêu?"
"Một tháng."
Nghê Thường suy nghĩ một chút, cũng có thể, chỉ là hành tung của mình cần giữ kín. "Chuyện này?"
"Ha ha," Kim Dị Độc ngửa mặt cười, cũng không nghĩ chuyện này bị nói ra, dù sao bây giờ hắn là tín nhiệm của hoàng thượng, "Yên tâm, ta và ngươi chưa từng gặp qua, kẻ truyền lời đã sớm bị ta hạ lệnh diệt khẩu."
Hai người vừa thành giao, nâng ly chúc mừng tương trợ, lại quên mất có đôi mắt trên nóc nhà đầy kinh ngạc cùng hận ý.
"Lần này có Minh Nguyệt Hiệp trợ giúp, thì nhiệm vụ của thái tử sẽ hoàn thành tốt đẹp." như vậy cũng có thể thỉnh cầu thái tử đem giải dược ban cho mình, nghĩ đến nhi tử thân sinh, nhưng lại chỉ có thể dùng danh nghĩa tử, đầu óc thì như ấu đồng 8 tuổi Công Tôn Lôi không chút võ nghệ, trong lòng Kim Dị Độc lại đau xót. "Có lẽ xong chuyện lần này, thì cáo lão về quê, sống cuộc sống người bình thường."
Lúc này đột nhiên ngoài cửa sổ nhảy vào một người, nhanh như chớp hạ hết mấy tên hoạn quan Đông Hán, Kim Dị Độc đột nhiên bị làm hoảng sợ định thần nhìn lại, người này là ai, vóc dáng trung bình, khăn che mặt, khinh công đi qua cửa sổ xem ra là sát thủ nổi danh, kiếm trên tay vô cùng ác liệt, động tác lưu loát, tuyệt không dông dài, từng chiêu thức, sát khí tản ra chung quanh, khiến người nhìn thấy mà sợ.
Chỉ là lần này mình hành động bí mật, người giật dây cho sát thủ đến thật ra là ai? Cẩm Y Vệ sao? hẳn là không phải, bọn họ trên danh nghĩa vẫn là thuộc hạ của mình nếu không nắm chắc sao dám động thủ.
Kim Dị Độc còn đang nghi ngờ, nhưng từng chiêu ép sát không kịp cho hắn suy nghĩ, lúc định thần lại, đường đi không cửa, người bịt mặt như là rắn độc, sát chiêu ác liệt khoảnh khắc liền biến mất, Kim Dị Độc không biết làm gì liền ngã ra sau, theo mũi kiếm mà nhân nhượng vì cục diện chung. Nhưng trên mặt lưu lại một vết rạch.
Cũng như lúc này Kim Dị Độc phát hiện trên người này ánh mắt phát ra sát khí nồng nặc cùng hận ý, nếu không phải nhắm vào mình, nhưng làm sát thủ có nhiệm vụ thì sát khí cũng không nhiều như vậy. Người này biết mình, hơn nữa rất có thể mình đã làm chuyện có lỗi với hắn, nhưng mà là ai chứ?
Người là ai, võ công rất cao, Kim Dị Độc mệt mỏi chống đỡ, cuối cùng bị kiếm kê trên cổ.
"Ngươi là ai? có thể cho Kim mỗ biết rõ trước khi chết hay không?"
Bạch quang chợt lóe, Kim Dị Độc cảm thấy trên cổ chợt lạnh, theo bản năng đưa tay sờ một cái, như chạm phải thứ thật lạnh ngoài da thịt, kèm theo là cơn đau nhói, quả nhiên trên tay là mọt mảng màu đỏ, mà người kia đã sớm không còn dấu vết. Đang lúc Kim Dị Độc còn cho là mình sẽ phải chết thì, người được phái đến kia ngoài ý nghĩ không có gϊếŧ hắn, giống như là con mèo đang đùa bỡn con chuột vậy, cuối cùng tha cho hắn một mạng.
"Chẳng lẽ đây là cảnh cáo của Luyện Nghê Thường." Kim Dị Độc nghĩ đến nụ cười quỷ dị của Luyện Nghê Thường trước khi rời đi, trong lòng không khỏi rét run, "Sát thủ của nàng lại có người tài giỏi như vậy sao?"
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Chỗ này tui viết lại giống y phim trên ti vi, có lẽ mọi người cũng biết rồi. Nếu như không biết, thì cứ gắng đoán xem, mọi người nên động não đi.