Lúc này đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Đông Phương mở cửa ra xem, là thuộc hạ đến tìm mình, nhận lấy thư tín Đồng Bách Hùng gửi cho mình, lướt qua trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng: ''Nghê Thường, Hắc Mộc Nhai có chuyện gấp cần ta quay về xử lý, ta phải lập tức lên đường.''
''Nghê Thường, có chuyện còn chưa kịp nói với ngươi, lúc ở Hồng Nhan lâu, ta nghe Kim Dị Độc cùng Thái tử nói đến hoàng đế ¤¤ tiền triều có để lại một cái túi gấm, nói là có được túi gấm sẽ có cả thiên hạ, túi gấm này khi sư phụ ngươi xông vào hoàng cung đã lấy đi. Hiện tại Đông Hán, Cẩm Y Vệ Nhạc Minh Kha cùng đệ tử Võ Đang đang phái người đến tìm, muốn có được túi gấm, ngươi phải cẩn thận, nếu có chuyện gì, thì cứ cho người đến tìm ta...'' luôn là người ít lời lần đầu tiên Đông Phương lại nói liên tục không ngừng, nếu không phải trên Hắc Mộc Nhai xảy ra chuyện, chuyện riêng muốn nói giờ cũng không nói được.
Dường như cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Đông Phương. Nhìn phòng bên cạnh tối om, Nghê Thường cảm giác tâm tình mình thay đổi lớn, chỉ vì Đông Phương không ở bên cạnh mình, mình cũng sớm biết sẽ không ai bên cạnh mình đến cùng, cho dù sư phụ hay là Đông Phương, tại sao lại có suy nghĩ như vậy?
Còn nhiều chuyện đang chờ mình tìm hiểu, ta không nên động tâm với nàng, không nên quyến luyến nàng.
Đột nhiên lúc này có mùi máu thoáng qua mũi, với cái mũi nhạy cảm dị thường Nghê Thường ngửi thấy đúng là máu tươi. Nhiều năm kinh nghiệm Nghê Thường phán đoán, nhất định là đã xảy ra chuyện, nhưng là ai thì không rõ, nhưng có liên quan gì đến tên sư thúc Thiết Phi Long này không thì cũng không chắc.
Đúng là Nghê Thường cố gắng ẩn mình đến tiếng động cũng không phát ra được, Thiết Phi Long quái lạ xuất hiện từ sau ngọn núi giả, vẻ mặt tức giận, dường như có chuyện gì đó khí hắn tức giận. Nhất định là có chuyện, Nghê Thường nín thở, mượn ánh trăng ẩn núp, lướt qua vai Thiết Phi Long vẻ mặt hung tợn.
Nơi này đã có chuyện gì? Đợi Thiết Phi Long đi xa, Nghê Thường im lặng không tiếng động ra khỏi bóng tối ẩn mình, đến nơi Thiết Phi Long vừa mở, quả nhiên nơi này có ánh sáng chiếu qua.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua, còn lưu lại hơi ấm của người. Thiết gia trang này thật đúng là thần bí a! Luyện Nghê Thường đưa tay đặt lên, cảm nhận cơ quan bên trong. Đầu ngón tay sượt nhẹ, đúng là có cơ quan xoay chuyển bị nàng tìm được. Trở tay dùng chút sức, liền hoạt động.
Nếu biết chỗ này khác lạ Nghê Thường cũng không dám vào thử, hay là chờ một chút vậy! Ở chỗ lẻ khách không nên khinh địch, nàng bỏ qua lần hành động này, tránh bứt dây động rừng.
Nếu là Luyện Nghê Thường trước kia thì nhất định sẽ tìm cho ra chân tướng, nhưng từ khi có Đông Phương bên cạnh, nàng cảm giác mình có vẻ e sợ và rụt rè hơn nhiều, không còn là người xông ngang đánh thẳng như trước kia, xem ra vô tình người kia khiến mình bị ảnh hưởng.
Luyện Nghê Thường phất tay áo, không quá tò mò xoay người đi, nàng không dám chắc có thể ra an toàn, chỉ vì bên cạnh là một mảng cô tịch.
Gần đây giang hồ cũng không yên tĩnh, chỉ vì mấy năm gần đây Minh Nguyệt Hiệp thay đổi trở nên khiêm tốn, lại trở nên phách lối treo thưởng, vạn lượng bạc trắng chỉ vì một cái đầu người, đầu của ai lại đáng tiền như vậy?
Đó chính là hải tặc nổi danh trên giang hồ nhất ——— ác nhân trảm Đỗ Vạn Thành, theo như lời đồn hắn được người nhờ đến Minh Nguyệt Hiệp trộm một món đồ, hơn nữa Minh Nguyệt Hiệp phòng bị nghiêm ngặt những vẫn thuận lợi. Trại chủ Minh Nguyệt Hiệp Lăng Mộ Hoa thì bế quan tu luyện, chuyện trong trại đều giao cho nàng kế thừa, là đệ tử duy nhất Luyện Nghê Thường đóng cửa xử lý, khi nàng nghe được chuyện này nhanh chóng ngoài trăm dặm từ Thiết gia trang chạy về trấn giữ Minh Nguyệt Hiệp, cũng làm luôn chuyện lần này.
Mới vừa bước vào phạm vi thế lực của Minh Nguyệt Hiệp, Luyện Nghê Thường liền cho triệu kiến một nhóm kiện tướng, đến bàn chuyện này. Lại gặp phải Nhạc Minh Kha đến cầu liên minh, Nghê Thường cũng nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù mình liên minh với Đông Phương trong âm thầm, nhưng liên minh này cũng không tiện công khai, nếu lúc này liên minh với Cẩm Y Vệ dường như cũng không có lỗ vốn cái gì, hơn nữa còn có nhiều lợi ích hơn, liền chuẩn bị bàn bạc cùng Nhạc Minh Kha rồi giữ hắn ở lại vài ngày.
Ban đêm Nghê Thường tìm Cửu Nương đến, có chút tức giận hỏi: ''Tại sao lại có người chạy đến phòng sư phụ ăn trộm, tên Đỗ Vạn Thành này chán sống rồi sao? Mất đồ gì.''
Cửu Nương cũng rất ủy khuất, nhiều năm như vậy ai lại không nể mặt Ngọc La Sát, cho dù muốn động đến Minh Nguyệt Hiệp, thì cũng không có ai dám khiêu chiến uy danh của Lăng Mộ Hoa, ''Đồ của trại chủ bị bới tung, ngoại trừ mất mấy cái túi thơm cũng không có gì khác.''
Luyện Nghê Thường nắm chặt tay nghĩ một hồi: ''Đỗ Vạn không trộm đồ quý giá, mà chỉ trộm đi mấy cái túi thơm, ngươi biết bên trong có gì sao?''
''Đó là chuyện nhiều năm trước, ta cũng không nhớ rõ! Đó là khi trại chủ còn trẻ luôn đi khắp nơi tỷ khí thu được nhiều chiến lợi phẩm, bên trong có gì chỉ có trại chủ mới biết.''
Nói đến đây, trong lòng cũng rõ đã có tính toán Luyện Nghê Thường nghe được tiếng thở ngoài cửa dần biến mất, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ nhõm, người từ đâu đến bắt đầu rực rịch trong Minh Nguyệt Hiệp, cái gì ngu xuẩn muốn động vậy thì dùng máu tươi rải một chút đi.
''Ngày mai xuất lệnh La Sát, kẻ mưu tính Minh Nguyệt Hiệp ta, gϊếŧ!''
Đỗ Vạn Thành thoát hiểm liền mang đến sóng to gió lớn trên giang hồ, trước đó là ba thế lực vây công Minh Nguyệt Hiệp dùng danh nghĩa Thiếu chủ Luyện Nghê Thường giải quyết, nhưng trên giang hồ thực sự cũng có tin đồn đây là mưu kế Lăng Mộ Hoa bày ra thêm võ lực hỗ trợ, vì vậy sự kiện lần khiến ngươi trong giang hồ cũng phải dè chừng sự bành trướng Minh Nguyệt Hiệp sau này, dù sao thì Lăng Mộ Hoa cũng không thể che chở cho Minh Nguyệt Hiệp cả đời được, chỉ có người kế thừa tiếp theo phải có năng lực thì mới có thể thắng bại lớn trong tương lai. Nếu như trong chuyện lần này Luyện Nghê Thường để lộ sơ hở của nàng, thì uy danh của Lăng Mộ Hoa không quá một tháng cùng thực lực ở bảy tỉnh Giang Nam sẽ sụp đổ, chỉ có thể chống mắt nhìn thế lực bị chia cắt, Minh Nguyệt Hiệp cũng sẽ phải đối mặt với sự nguy hiểm lớn.
Ai ngờ được cái khiến người ta kinh ngạc nhất chính là Đông Hán, Cẩm Y Vệ, Võ Đang ba phe đối lập với Minh Nguyệt Hiệp, lại rối rít ra tay trợ giúp Minh Nguyệt Hiệp bắt tên hải tặc này, nhiều nhân sĩ võ lâm ngoài cuộc xem ra chuyến đi đoạt lại túi gấm này hư hư thực thực cũng chỉ là muốn lấy lòng Minh Nguyệt Hiệp.
La Sát lệnh vừa ra, không quá 5 ngày, tên hải tặc mang tiếng xấu chưa bao giờ bị bắt này được đem đến Minh Nguyệt Hiệp, bị ngũ mã phanh thây, xương cốt đốt thành tro bụi, đầu lâu treo trước cửa trại hơn một tháng, những kẻ liên quan cũng bị Minh Nguyệt Hiệp trừ khử, phơi thây thời gian dài đây là cảnh cáo của Minh Nguyệt Hiệp dành cho bọn người xấu, sau này Luyện Nghê Thường cắt máu trên tay cùng Minh Nguyệt Hiệp ngoan tuyệt thi hành lực chấn nhíp mọi người, làm chỉ một lần, cho dù sau này võ công Luyện Nghê Thường không được như sư phụ nàng, chỉ cần có Minh Nguyệt Hiệp cùng thực lực bản thân cùng hiệu lực danh La Sát hiệu triệu mà nói cũng khiến cho những kẻ khác không dám xâm phạm.
Người này là bị Cẩm Y Vệ bắt đưa đến, Luyện Nghê Thường cũng tuân thủ cam kết với Nhạc Minh Kha, cùng Cẩm Y Vệ liên minh, trong phạm vi thế lực của Minh Nguyệt Hiệp, Cẩm Y Vệ đến được các nàng trợ giúp, cũng như khi ở phương bắc, mọi người trong Minh Nguyệt Hiệp được Cẩm Y Vệ trong triều đình chia cho lợi ích.
''Thiếu chủ, bang chủ Cự Mãng Bang đến tiếp kiến.'' Mục Cửu Nương cũng nhìn thấy được hành động lần này của Luyện Nghê Thường, vô cùng vui mừng, lão trại chủ Lăng Mộ Hoa cũng có người kế nghiệp.
Mới vừa luyện xong một bộ kiếm pháp mồ hôi thấm ướt trên người Luyện Nghê Thường, nhận lấy khăn tay nha hoàn đưa lau đi mồ hôi trên mặt, uống một hớp trà, mới có tâm tình nghe cái gì Cự Mãng đến, từ sau chuyện lần trước, thì những thế lực nhỏ như bọn họ liền rối rít đến chỗ mình xin được dựa giẫm, cũng như lần cái gì Cự Mãng kia đến xin gặp, ở Nghiễm Đông (Quảng Đông) cũng coi như địa đầu xà tốt, hiện tại nghe Minh Nguyệt Hiệp thế mạnh, cho là Minh Nguyệt Hiệp sẽ thành bá chủ phương nam, bang chủ Cự Mãng Bang Trần Thăng vội chạy đến xin hàng.
Ngồi trong điện Thừa Đức Đông Phương nghe thủ hạ báo lại trong thư mật chuyện Nghê Thường xử lý chuyện túi gấm, cầm ly rượu bên cạnh lên uống cạn một hơi, phá lên cười ha ha: ''Khá lắm Luyện Nghê Thường, Đỗ Vạn Thành chết không oan!''
Chỉ dùng cái mạng một ác nhân liền đem Minh Nguyệt Hiệp từ trong nguy hiểm thoát ra, một tên gây họa Đỗ Vạn Thành khiến cho ba nhà chó cắn nhau, tranh đoạt một cái túi gấm không tồn tại.
Vân Nương đứng một bên bưng bầu rượu lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương giáo chủ cười to như vậy. Trước kia tính khí giáo chủ luôn âm tình bất định, tự trì lạnh lùng, Vân Nương chưa từng thấy người này lộ ra cảm xúc như vậy bao giờ, xem ra Luyện Nghê Thường này lọt vào mắt giáo chủ rồi.
''Quyền thế là mê lòng người.'' Nếu thật sự một cái túi gấm có thể có được giang sơn Đại Minh vậy Kiến Văn Đế sao lại đến nổi làm mất giang sơn, sao lại có thể để con cháu Chu Lệ ngồi lên được, tin vào lời nói vô căn cứ Đại Minh sẽ sụp đổ.
Đông Phương thật cao hứng, dường như ngồi trên cái ghế lạnh băng cũng không còn thấy mình cô độc nữa. ''Vân Nương, gọi Đồng trưởng lão đến, nói bổn tọa muốn cùng hắn uống rượu nói chuyện vui!''
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Bởi vì trong Tiếu Ngạo sẽ có cảnh 10 năm sau, vì vậy tui sẽ sửa lại một chút, chương sau sẽ đổi thành 5 năm sau, thật ra cũng chả liên quan gì đúng không! [Biểu tình]