*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Phàm đi vào phòng, thấy phu nhân đang thu thập đồ đạc, hắn từ sau lưng ôm chặt phu nhân hỏi: “Là đang làm cái gì vậy?”
“Ta phải quay về một chuyến.” Đông Phương Bất Bại đầu cũng không quay lại, tiếp tục hoạt động trên tay.
“Ngươi còn nhớ hắn?” Lực đạo trên tay Dương Phàm không tự giác mà gia tăng vài phần. Hắn biết trong lòng phu nhân có hắn, nhưng tên Dương Liên Đình kia có không tốt thì cũng đã ở chung với phu nhân lâu hơn mình nhiều lắm. Cảm giác có nguy cơ không an toàn trong lòng hắn lại nổi lên.
“Ngốc tử.” Đông Phương Bất Bại liếc hắn một cái, cũng không đáp lại, chỉ thu thập đủ đồ vật, bào tiểu nhị dắt ngựa đến.
Dương Phàm làm sao chịu được nàng cứ thế làm lơ mình, nhưng hắn cũng biết có một số chuyện không thể nhiều lời, đành buông nàng ra, quay mặt, hai tay vắt chéo, làm bộ cực kỳ giận dỗi.
Đông Phương Bất Bại thấy bộ dạng hắn như vậy, không nhịn được bật cười, sau đó vươn tay kéo tay hắn, chậm rãi gỡ hai tay hắn ra, đan tay của mình vào. “Ta bất quá chỉ là về xử lý chút chuyện vụn vặt thôi, đâu có nghĩ tới hắn đâu.” Y vốn định nói thân phận giáo chủ thần giáo cho Dương Phàm, lại nghĩ nếu thế thì Dương Phàm liền biết ngay mình là một nam tử mất, huống chi… vì vậy, y không muốn nói nữa, thầm nghĩ tránh được ngày nào hay ngày ấy.
“Vậy ngươi xử lý xong hết mấy chuyện đó rồi chúng ta lại đi ngay.” Dương Phàm cũng thấy ngày đó mình đưa phu nhân đi đúng là có hơi bị vội vàng, phu nhân trong lúc lộn xộn có chuyện chưa chuẩn bị kịp cũng là bình thường. Hắn không ghen nữa, thầm nghĩ đến sau cùng vẫn rời đi thì làm cho Dương Liên Đình tức phát điên lên, trong lòng mới thoải mái một chút.
Đông Phương Bất bại thấy hắn cười đến sáng lạn, đoán không ra hắn là đang suy tính cái gì, nhưng y cảm thấy lúc này Dương Phàm chỗ nào cũng tốt, không thấy mình cùng hắn một chỗ thì có gì sai, tự nhiên để mặc hắn làm gì thì làm. Y vốn là người trong tà giáo, mặc dù giờ thích làm nữ tử, nhưng chỉ đối với người trong lòng mới suy tính hơn thua, về phần những người khác, tự nhiên y không thèm cân nhắc làm gì. Hôm nay có Dương Phàm đem ra so sánh, đối với Dương Liên Đình tự nhiên sinh ra chán ghét, cảm thấy mình ngày xưa bị tiểu nhân lừa gạt, trở về phải cho hắn nếm mùi đau khổ một phen.
Dương Phàm ấp ủ ý đồ đen tối, đánh xe cật lực hơn trước nhiều. Hắn đâu có cảm thấy hổ thẹn, một lòng chỉ muốn làm cho tên Dương Liên Đình kia tức chết. Đông Phương Bất Bại cũng không để ý đến ý niệm nhỏ nhen này của hắn, mỗi ngày cùng Đồng trưởng lão đưa tin bằng bồ câu, muốn giúp hắn sắp đặt, đoạt lại đại quyền của thần giáo.
——————
Đồng Bách Hùng sớm đã bất mãn với tên tiểu nhân Dương Liên Đình, chỉ là e ngại Đông Phương Bất bại mới không tiện xuống tay, hôm nay thấy Đông Phương Bất Bại không hề có ý che chở cho hắn, tất nhiên là không nương tay chút nào. Hắn moi hết chuyện của Dương Liên Đình ra bới móc, chỉ lưu lại chờ ngày Đông Phương Bất Bại về xử trí.
Dương Liên Đình mấy ngày nay đều sợ hãi bất an, trong lòng hắn còn vài phần chắn ăn, nhưng Đông Phương Bất Bại cứ chậm trể không xuất hiện, dần tiêu tan đi mất. Nhất là mấy ngày gần đây nghe nói người cùng bè phái với mình bị bắt hoặc bị giết không ít, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, biết đây là Đông Phương Bất Bại đang cố tình loại trừ hắn. Nhưng hắn lại vừa cảm thấy bất quá yêu nhân này đang làm mình làm mẩy cự nự thôi, trừ mình ra còn ai có thể đủ khả năng mà tiếp nhận y chứ? Hiện tại làm trò như vậy, chẳng qua là cáu kỉnh giận dỗi, qua mấy ngày là lại bình thường, đối với mình sẽ thấy áy náy, đến lúc đó mình lại thu hồi quyền lực, nói không chừng còn có thể xơ múi được được nhiều hơn. Vừa nghĩ thế, hắn lại cảm thấy không lo lắng lắm, tiếp tục ở trong san giả vờ. [R: mệt cái thèng này, chết nhanh đi cho bớt chật đất. =.=]
————
Nhật Nguyệt thần giáo gần đây loạn thành một đoàn, thế mà Dương Phàm lại thả chậm tốc độ. Hắn cảm thấy mình thế này mà phải đi so đo với cái tên Dương Liên Đình kia thì thật là mất giá, dứt khoát đánh xe chậm như rùa, cùng Đông Phương Bất Bại đi khắp các trấn rong chơi. Gần đây hắn có đam mê với cửu liên hoàn (*), tự hắn cho rằng mình thông minh, nhưng vẫn giải không ra. Thế mà vừa vặn làm sao phu nhân xoay xoay vài cái liền giải ra, hắn cảm thấy mình chả còn tý mặt mũi nào, không cam lòng, mua cái khó nhất, ngày ngày nghiên cứu. Mới vừa ăn xong cơm trưa, Dương Phàm liền dừng xe ngựa lại ven đường, trốn vào trong xe tiếp tục giải. Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh thêu lụa, thấy hắn vẫn không giải được, lại muốn ra tay giúp chút xíu.
Dương Phàm tránh nàng, mở miệng nói: “Sắp được, ta sắp giải được rồi.” Hắn chọc lên quấn xuống cửu liên hoàn kia, thỉnh thoảng lại dùng sức vặn một chút [R: phá để khỏi chơi hả ^v^], vậy mà nó vẫn về nguyên bộ dáng ban đầu. Hắn càng lúc càng cáu kỉnh hơn, ném cửu liên hoàn kia sang một bên, mình thì nằm gối đầu lên đùi phu nhân, nói: “Thật là một thứ phiền muốn chết mà!”
Đông Phương Bất Bại vươn tay điểm điểm cái trán hắn, cười nói: “Có muốn ta giúp hay không?”
Dương Phàm đang nhắm mắt suy nghĩ, nghe nàng nói như vậy, gấp rút túm lấy cái cửu liên hoàn kia giấu xuống dưới thân, không cho nàng giúp. Hắn chỉ thuận tay xoay một cái, chả hiểu đã chạm đến chỗ nào của cái cửu liên hoàn, vậy mà nó lại tách được ra. Hắn vừa mừng vừa sợ, gấp gấp hướng phu nhân khoe khoang: “Tách ra rồi tách ra rồi!”
Đông Phương Bất Bại thấy hắn cao hứng như vậy, thế nào cũng không liên tưởng được có gì giống với cái bộ dạng hái hoa tặc phong lưu lúc ban đầu. Nhưng y không hề cảm thấy thất vọng, ngược lại càng thêm thích cái kiểu ngốc nghếch trước mắt này của hắn.
Khi hai người đến được Nhật Nguyệt thần giáo, trời đã tối rồi. Dương Phàm cất xe ngữa ở một chỗ ẩn mật, cùng Đông Phương Bất Bại dùng khinh công vào sân. Hắn đứng trên nóc nhà, chỉ thấy Dương Liên Đình đang làm bộ thở ngắn than dài. Hắn thầm nghĩ: bất hảo, tên tiểu nhân này vậy mà cũng biết làm bộ như vậy. Chỉ sợ phu nhân gặp hắn biểu lộ như vậy lại muốn mềm lòng mất. Hắn vì phu nhân, đã điều tra không ít chuyện về Dương Liên Đình, biết Dương Liên Đình là loại người gì, nhưng hắn sợ phu nhân không biết. Hắn nghĩ như vậy, vội vàng nắm tay phu nhân, ghé vào bên tai nàng nói: “Tiểu nhân này đang giả bộ cho ngươi xem đấy, đừng để bị lừa.”
Đông Phương Bất Bại sao lại không biết Dương Liên Đình đang diễn trò, nhưng y xem bộ dạng sốt ruột này của Dương Phàm, trong lòng thấy rất vui. Y cố ý làm ra một vẻ mặt không tin tưởng: “Thật ư, ta thấy không giống.”
“Nếu trong lòng hắn có ngươi, sao có thể để ngươi thương tâm. Bây giờ ngươi đi, hắn liền nhớ ngươi, nhưng khi ngươi trở về, hắn tự nhiên lại nghĩ đến người khác tốt hơn. Nói cho cùng, hắn bất quá chỉ là một tên một dạ hai lòng tam tâm nhị ý thôi!” Dương Phàm tưởng phu nhân bị gạt thật, vội vã giải thích.
Đông Phương Bất Bại vẫn nhịn không được thử dò xét hỏi: “Vậy còn ngươi?”
“Ta tất nhiên đối với ngươi toàn tâm toàn ý, nếu ngươi không tin, cứ dùng ngân châm giết ta luôn đi.” Dương Phàm từ trước đến nay đều ở trên núi cùng sư phụ, chỉ được nghe sư phụ kể về thế giới bên ngoài, sư phụ đều là dạy hắn cần phải thương tiếc nữ tử. [R: ra k phải nhà quê lên tỉnh, là tiểu hầu xuống núi a:-j] Vì vậy hắn liền nghĩ, nếu cảm thấy thích một nữ tử nào, thì đối với nàng phải toàn tâm toàn ý, không đi trêu chọc nữ tử khác. Hắn nghĩ tới ngày xưa sư phụ nói những nữ tử bị vứt bỏ, phần lớn đều tìm đến cái chết, hắn cho rằng tự mình cũng phải lấy tính mạng ra để tuyên thề.
Chú thích:
(*) Cửu liên hoàn: Một loại trò chơi trí tuệ truyền thống của TQ và được đổi mới cho mọi đối tượng hiện đại chơi cách đây k lâu lắm. trò này không phổ biến lắm ở VN, mà lần cuối cùng ta chơi trò này đã là hơn 3 năm trước rùi cho nên không nhớ được tên của nó là cái gì nữa… hê hê. Vì thế đành để nguyên văn vậy. Chơi trò này chỉ cần tìm cách cho hai phần của nó tách được nhau ra là OK. Ở mấy chỗ bán trò chơi trí tuệ có bán cái này thì phải, không biết bây giờ còn không nữa. Với lại nóa đắt lắm, hùi ấy mà 50k mới mua nổi có hai cấp thôi. Ta mới phá được đến cấp độ 4,5 của nó, trông nó như thế này:
Đây là cấp 3 hay sao ý? trông thế thôi nhưng mà dễ cực. [dễ mới chơi, khó là bực mình, ta ứ chơi nữa =))] Mỗi tội chơi lâu đau tay lắm~
Bên TQ có đủ các loại. Ta cũng không biết cái cấp cao nhất của nó là cái gì nữa~ có kiên nhẫn chơi đến rubik 5 ta đã tự thấy mình giỏi lắm rồi :D hê hê