*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Robin♥
“Nga, vậy thì sao?”
Ngữ khí của Dương Liên Đình cực kỳ tự nhiên, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
Đông Phương Bất Bại ngược lại thấy phản ứng hắn như vậy thì khó hiểu, vội nói: “Ngươi sớm biết?”
“Không, là ngươi vừa mới nói cho ta biết.” Dương Liên Đình mỉm cười. Hắn cũng chưa phải vạn năng, không phải chuyện gì cũng biết.
Bất quá hắn cũng không kinh ngạc, vì lấy tính cách ban đầu của Đông Phương Bất Bại mà xét, thì an bài chuyện như thế cũng không đáng ngạc nhiên.
Đông Phương Bất Bại nhìn chén trà trong tay, chậm rãi nói: “Tên thật của Tiểu Đào là Thôi Nguyệt Đào, vốn là con gái của một Hương chủ trong giáo. Phụ thân nàng có quen biết với ta, sau khi hắn qua đời ta liền đưa nàng lên nhai, cũng dặn Dương đại ca chăm sóc nàng. Vì thế trong lòng nàng cảm kích, chủ động làm việc cho ta, ta liền dạy nàng chút kiếm pháp và khinh công.” Đông Phương Bất Bại có vẻ không hứng thú với chuyện cũ, nói rất thản nhiên, giọng điệu không có chút tình cảm nào.
“Khi đó nàng nhỏ tuổi, không biết làm gì, nhưng có tư chất học võ tốt. Nói vậy, nàng mới đúng là đệ tử đầu tiên của ta đi.” Nói đến đây Đông Phương Bất Bại liếc Dương Liên Đình một cái, trong mắt ẩn ẩn ý cười.
Dương Liên Đình biết y ám chỉ chuyện chỉ giáo võ công cho mình, cũng bật cười, hỏi: “Vậy sau này thế nào?”
“Ngươi cũng từng thấy qua kiếm pháp và khinh công của nàng?” Đông Phương Bất Bại đột nhiên hỏi.
“Không có.” Dương Liên Đình thậm chí còn không biết Tiểu Đào có võ công nữa là.
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, bấm bấm đốt tay nói: “Có dịp ngươi nên học hỏi một chút. Võ công của nàng tiến bộ nhanh hơn ta tưởng, mấy năm nay cũng phải tăng thêm một tầng rồi.”
Dương Liên Đình thừa dịp nịnh hót: “Ngươi quả nhiên là thầy tốt, danh sư xuất cao đồ a.”
Đông Phương Bất Bại lắc đầu: “Vốn là nàng ta có khả năng, không phải nhờ ta. Thực ra ta cũng không biết dạy đồ đệ.”
Cái này thì Dương Liên Đình siêu thấu hiểu, không tự chủ được gật gật đầu.
Đông Phương Bất Bại buồn cười nói: “Sao? Tìm được tri kỷ?”
“Đâu có.” Dương Liên Đình đối với chuyện thỉnh thoảng Đông Phương Bất Bại lại tỏ ra lòng ra hẹp hòi thế này vừa thấy buồn cười vừa thấy khả ái, nói: “Ngươi nghĩ nhiều. Hôm nay ngươi nói chuyện này cho ta, không phải là muốn nói ngươi để Tiểu Đào bên cạnh là để giám thị ta chứ?”
Không ngờ Đông Phương Bất Bại lại gật đầu, đáp: “Đúng thế.”
Dương Liên Đình lặng đi một chút, tiếp theo thì nghiêm mặt nói: “Đông Phương, ta tin tưởng ngươi trăm phần trăm. Ta nghĩ không phải ngươi thật sự phái nàng giám thị ta. Cho dù có, cũng là trước đây, không phải hiện tại.”
Ngữ khí của hắn rất khẳng định.
Đông Phương Bất Bại không khỏi vì tín nhiệm của hắn mà cảm động, mặt thoáng hồng, thấp giọng nói: “Liên đệ, ngươi nói đúng. Đúng là trước đây ta… Sau lần đầu tiên gặp ngươi ở đây ta liền phái nàng đến giám thị ngươi. Nhưng mà sau khi chúng ta ẩn cư thì đã hủy nhiệm vụ đó cho nàng rồi.”
Lần đầu tiên gặp ở đây…
Dương Liên Đình nhớ đến ngày đầu tiên hắn thăng lên làm phó tổng quản, Đông Phương Bất Bại gặp hắn ở đây đã đặt câu hỏi, sau đó giục hắn nhanh chóng làm chỗ ẩn cư hiện tại của bọn hắn. Lần ấy cũng là lần đầu tiên Dương Liên Đình chính thức gặp Đông Phương Bất Bại.
Dương Liên Đình nghĩ đến đây, giật mình, nhìn Đông Phương Bất Bại thật sâu: “Đông Phương, không phải sau lần đó ngươi liền động lòng với ta đi? Cho nên mới phái người giám thị ta, muốn tìm hiểu hành động và suy nghĩ của ta?”
Đbpp dĩ nhiên gật đầu thừa nhận, có chút xấu hổ e thẹn, hai mắt dè dặt, nét hồng trên gương mặt càng đậm.
Dương Liên Đình rất hài lòng, không chỉ không giận, còn thấy rất hạnh phúc. Hắn chính là vui vẻ Đông Phương Bất Bại tâm cơ thâm trầm lòng dạ hẹp hòi như thế, còn có cả lời nói thẳng thắn và độc chiếm dục của y. Không nhịn được nắm tay y, vuốt nhè nhẹ.
Đông Phương Bất Bại cảm giác được tâm tư của hắn, biết hắn không chỉ không giận, còn thấy vui, liền không hài lòng trừng hắn.
Hai người ở trong đình liếc mắt đưa tình, tự nhiên lại có một vật nhỏ nhảy đến phá đám.
“Nương ơi, con đói rồi, muốn ăn bánh hoa sen ngươi làm.”
Đông Phương Bất Bại lần này chịu bại, vô lực nói: “Bảo Nhi, con vừa mới ăn điểm tâm xong đấy.”
Dương Bảo Nhi vô tội chớp chớp đôi mắt to tròn, tay nhỏ ngậm trong miệng, lấy hình dạng thuần khiết tiêu chuẩn nhất của mình nũng nịu nói: “Nhưng mà điểm tâm ở đây không ăn ngon như nương làm mà.”
Tim hồng bay phấp phới.
Đông Phương Bất Bại tiếp tục đầu hàng, tình mẫu tử nổi lên, ôm con gái vào lòng, xoa xoa hai má bé, cười nói: “Được, biết rồi. Nương đưa con về.”
Dương Liên Đình đứng dậy nói: “Ta về cùng ngươi.”
Đông Phương Bất Bại ngạc nhiên: “Thế còn sự vụ trong giáo? Hôm nay xong rồi?” Y còn nhớ khi đến thì Dương Liên Đình còn đang bận rộn lo giáo vụ.
Dương Liên Đình xua tay, khí phách nói: “Giáo vụ chẳng bao giờ xong cả. Bồi lão bà và hài tử của ta vẫn quan trọng hơn.”
Nói giỡn, hôm nay không khí tốt thế nào sao có thể lãng phí để giải quyết mấy cái giáo vụ nhàm chán chứ? Khó có được hôm nay cùng Đông Phương Bất Bại nhớ lại chuyện cũ vui vẻ, đương nhiên phải về nhà hảo hảo ôn tồn một phen.
Đông Phương Bất Bại nhìn ra ý đồ của hắn, liếc xéo một cái, ánh mắt kiều mỵ không nói nên lời.
Một nhà ba người về đến nhà, làm bánh hoa sen cho con, cho bé ăn no rồi dỗ đi ngủ, hai người phu phu lại tiếp tục cuộc sống về đêm “đặc sắc”.
Đông Phương Bất Bại đã đáp ứng tìm vật nuôi cho con, nhưng bé không thích chó, Dương Liên Đình cũng không đồng ý, nên giữa trưa ngày hôm sau nhân lúc con đang ngủ trưa thì xuống Hắc Mộc Nhai, đi quanh quẩn trong rừng rậm sau nhai, muốn tìm xem có loại động vật gì có thể mang về cho bé nuôi.
Không ngờ quá khéo, lại gặp con Bạch hổ hơn một năm trước y đụng phải khi xuống đây hái thuốc.
Lúc này theo sau bạch hổ có một con hổ con lảo đảo chạy theo, nhìn thì mới chỉ mấy tháng tuổi, chắc là lứa nó mới sinh năm nay.
Đông Phương Bất Bại đại khái là nghĩ đến ý tưởng sinh con cho Liên đệ bộc phát dạo gần đây, cho nên lộ sát khí, trong lòng không nhịn được thốt ra một câu: con hổ này mỗi năm đẻ một lứa, quá cần mẫn chịu khí, sau này mà Liên đệ cũng được như thế thì tốt rồi. (xem con hổ nhà người ta như lợn giống, lại còn hâm mộ = =|||) (<- lời tác giả nha )
Bạch hổ kia thấy Đông Phương Bất Bại thì cảnh giác, gầm nhẹ rồi chuồn.
Đông Phương Bất Bại tự nhiên nghĩ ra.
Con bạch hổ con kia nhìn rất ngây ngô, hết sức khả ái, có thể mang về làm sủng vật cho Bảo Nhi.
Vừa nghĩ vậy, Đông Phương Bất Bại không nhịn được mỉm cười, sát khí quanh thân bừng bừng.
Y tay cầm tú hoa châm, hé miệng cười, như có khí động thổi bay mái tóc dài, phất tay áo, cả người bay vọt lên, như chiến thần giáng xuống.
“Nào, lần trước ta đã tha ngươi một mạng, lần này, ngươi phải lấy một mạng khác ra đổi.”
Thanh âm của Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng vang vọng trong rừng, tiếp theo là tiếng hổ gầm.
Dương Bảo Nhi ngủ ngon lành đến quá trưa, tỉnh dậy thì dụi mắt, ngáp, mãi mới tỉnh ngủ, sau đó thì tỉnh hắn.
Tự mình chống tay nhỏ nhảy xuống giường, đi hài, sau đó tự mặc quần áo vào thân thể béo béo mập mập, vừa gọi mẹ vừa chạy nhảy tiến ra cửa.
“Nương ơi, nương ở đâu rồi?”
“Bảo nhi, ở đây.”
Dương Bảo Nhi đang muốn vào phòng ngủ của cha mẹ tìm, thì thấy nương đang đứng ở sân vẫy.
Bé cười khanh khách chạy đến, vừa chạy vừa nói: “Nương ơi, sao còn thêu nữa? Hôm nay không chơi với Bảo Nhi à?”
Đông Phương Bất Bại ôm bé lên, che miệng bé làm đông tác “suỵt—–“, thần bí cười nói: “Bảo Nhi, nương chuẩn bị quà cho con.”
Bảo Nhi hai mắt sáng ngời, vui vẻ nhìn y.
Đông Phương Bất Bại ôm nàng đi đến khoảng sân trước chuồng bồ câu ở sau nhà, chỗ đó có một thùng gỗ, trong thùng có một con vật giống mèo mà không phải mèo, be bé mập mập.
Bảo Nhi hỏi: “Nương, nó là cái gì? Thật trắng, hảo khả ái.”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười đáp: “Nó là một con tiểu bạch hổ. Sau này nó chính là sủng vật của con.”
Đông Phương Bất Bại vừa mới mất tận nửa canh giờ để tắm rửa sạch sẽ, cắt móng cho tiểu bạch hổ. Hiện tại nó chỉ như một con mèo nhỏ không có vuốt, cuộn tròn một chỗ.
Nó bị Đông Phương Bất Bại hành hạ về cả thân thể lẫn tinh thần, vô tình a, mất hết cả phong thái của hổ, ngược lại còn giống một con mèo ướt nước. Nó còn đang tủi thân, thì cảm nhận được một cỗ áp lực tinh thần hướng mình áp đến.
Trực giác động vật làm nó giật nảy người, nhe răng, phát ra tiếng gầm gừ.
“A ha ha… hảo khả ái. Thật thích a.”
Dương Bảo Nhi thấy nó “giương nanh múa vuốt”, không chỉ không sợ, còn cười đến vui vẻ.
Đông Phương Bất Bại đứng bên nhìn, biết nhiệm vụ của mình hoàn thành, con gái rất thích.
Dương Bảo Nhi gọi tiểu bạch hổ kia là “Hổ Đầu”, cả ngày cùng nó vui vẻ đùa nghịch, không quấn riết lấy Đông Phương Bất Bại như xưa nữa.
Nhưng mà đối với Đông Phương Bất Bại thì vừa đúng lúc, vì y lại có mang, không còn thừa thời gian và tinh lực chiếu cố Bảo Nhi nữa.
Dương Liên Đình muốn trước khi kich tình chính của Tiếu Ngạo Giang Hồ kết thúc thì để Đông Phương Bất Bại lần nữa có mang. Vì kết cấu thế giới này bọn hắn đều chỉ là vai phụ, nên sau khi tình tiết của bọn hắn kết thúc, trên nguyên tắc sẽ không ảnh hưởng đến cơ sở thế giới này nữa. Như vậy sau này muốn làm gì thì làm, không còn trở ngại nữa.
Giống như lần trước hắn cứu Khúc Phi Yên, không ảnh hưởng nhiều đến kịch tình, vì Khúc Phi Yên chỉ là một nhân vật phụ siêu nhỏ, sống hay chết cũng không ảnh hưởng tình tiết.
Nhưng đây cũng chỉ là một trong các nguyên nhân. Còn một nguyên nhân khác, Dương Liên Đình không muốn sau này Đông Phương Bất Bại lại có mang thì có chuyện phức tạp, ví dụ như đám người Nhậm Ngã Hành xông lên Hắc Mộc Nhai.
Bất quá sau này sự thực chứng minh, có một số chuyện tránh không kịp, thường thường ngươi sợ nhất chuyện gì, chuyện ấy sẽ xảy ra.
Lại mang thai. Vì hai năm nay tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại tiến bộ vượt bậc, đã có thể thừa nhận tinh thần thể cầu hoan của hắn. Mà trụ sở cũng có kiến nghị nhắc nhở hắn.
“Rox, qua nghiên cứu và thảo luận, giáo sư kiến nghị ngươi cùng Đông Phương Bất Bại nên nhanh có thêm một đứa con nữa.”
Dương Liên Đình lúc đầu không đồng tình: “Ta có cách của ta.”
Len nói: “Ta biết ngươi có suy nghĩ riêng, nhưng ngươi không nghĩ đến tình huống của Đông Phương Bất Bại sao?”
“Thế nào?”
“Ngươi mau quên, theo tuổi thọ nhân loại, y đã ba mươi chín tuổi. Qua bốn mươi tuổi thì khả năng sinh sản càng khó khăn. Hơn nữa cơ thể y vốn là nam tính, cho dù tinh thần thể y đủ mạnh nhưng hài tử vẫn phải do nhục thể sinh ra, nên ngươi phải nghĩ đến tình huống cơ thể của y nữa.”
Đúng là Dương Liên Đình sơ sót. Vì nội lực Đông Phương Bất Bại thâm hậu, lại biết cách chăm sóc, hơn nữa còn sinh qua một lần, sống rất hạnh phúc, nên mấy năm nay không thấy già đi, ngược lại còn có xu hướng ngày một trẻ ra.
Dương Liên Đình ngày ngày ở bên y, sớm đã quên mất tuổi tác và cơ thể đặc biệt của y. Len nhắc đến hắn mới tỉnh ngộ.
Len nói: “Giáo sư dựa trên tình huống cơ thể của Đông Phương Bất Bại mà đề nghị. Đương nhiên cũng là hy vọng ngươi có thể càng hoàn mỹ hoàn thành thí nghiệm lầnnày. Ngươi đồng ý hay không trụ sở cũng không can thiệp.”
Sau khi kết thúc lần nói chuyện này, Dương Liên Đình trở về tự hỏi mấy ngày, rồi mới tiếp nhận kiến nghị của trụ sở.