Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 52: Ngoại truyện 6: Cuộc sống hôn nhân của Tham mưu trưởng Diệp Chính Thần



Thời gian qua đi thì không thể quay trở lại. Tình yêu của cô và anh ngày đónảy sinh trong khoảng thời gian cô đơn ở một quốc gia xa lạ, liệu còn có thể trở về không?

Action 1

Sau ngày trải qua đêm kích tình kịch liệt nhất ở đảo Tần Hoàng ấy, bạn Tham mưu trưởng nào đó cuối cùng vẫn chưachịu xuất hiện, ngay đến điện thoại cũng không buồn gọi.

Có lẽ là sau khi trở lại quân đội, suốtngày bận rộn với những đợt diễn tập quân sự nên anh không có thời gianrỗi để chú ý đến bất kì chuyện gì. Bạn bác sĩ nào đó bất giác thở dàirồi tiếp tục công việc của mình.

Từ ngày trở về từ đảo Tần Hoàng, cô cũngphải làm việc xuyên suốt để bù vào những ngày nghỉ trước kia, trực bancả ngày lẫn đêm, tuy rằng những bận rộn cũng khiến cô dễ dàng quên đinỗi nhớ nhung, nhưng khi ở trong văn phòng làm việc một mình, đối mặtvới ánh trăng sáng trên bầu trời, cô vẫn không thể tự chủ được mà chìmđắm vào những kỷ niệm đã qua, cô nhớ đến khoảng thời gian cô chỉ cần gõvào tường ba cái thì chưa đến ba giây sau người nào đó đã lập tức xuấthiện…

Nửa tháng dài đằng đẳng vẫn không có tintức gì hết, Bạc Băng bắt đầu không thể khống chế được tâm trạng hoàinghi lo lắng của chính mình. Có đôi khi cô thật sự hoài nghi: Không biết cô hiểu Diệp Chính Thần của ba năm sau này được bao nhiêu? Là một Thammưu trưởng trẻ tuổi với tương lai đầy hứa hẹn? Hay là con trai độc nhấtcủa vị Tư lệnh nào đó? Hay vẫn là sư huynh sát vách phòng cô, không chút che giấu bản tính “sắc lang” vốn có…

Mà cô, dường như cũng không phải là côgái ngây thơ trong sáng dẫu biết đó là hố lửa mà vẫn cam tâm nhảy vàonhư một nha đầu ngốc của năm năm trước.

Thời gian qua đi thì không thể quay trởlại. Tình yêu nảy sinh trong khoảng thời gian cô đơn ở một quốc gia xalạ, liệu còn có thể trở về không?

Action 2

“Bác sĩ Bạc… Bác sĩ Bạc? Cô có thư!”

Từ sau lưng truyền đến giọng nói của một y tá, Bạc Băng quay đầu, thấy một cô y tá cầm một bức thư màu lục nhạt đi về phía cô, Bạc Băng mơ hồ nhìn thấy ở góc trên phong thư có một ngôisao năm cánh màu đỏ tươi.

Cô dùng động tác nhanh như tia chớp nhận lấy phong thư, mở ra.

Nhưng bên trong phong bì lại trống rỗng.

“Hử? Không có thư sao? Bác sĩ Bạc, ngườigửi thư này thật sự là vô tâm, lại có thể quên bỏ thư vào trong…” Cô ytá che miệng trộm cười.

Nếu là người khác, cô cũng sẽ nghĩ rằngngười ta sơ ý quên, nhưng Diệp Chính Thần là người đàn ông có trí nhớ vô cùng tốt như thế, làm sao có thể quên kia chứ.

Cô không cam tâm mà mở ra xem một lầnnữa, lật đi lật lại, trong phong thư trống không đến một trang giấy cũng không có, mặt bên phong thư cũng không có chữ.

Trên phong thư cũng không ghi tên hay địa chỉ người gửi, chỉ có duy nhất một dấu ấn của bưu điện: Thiểm Tây – Tây An.

Bỗng nhiên, Bạc Băng đã hiểu được một nửa nội dung của bức thư.

Anh ở Tây An, tất cả vẫn tốt!

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào tạo thành một dãy ánh sáng lóng lánh.

Bạc Băng nhìn cô y tá cười cười: “Chắc là bệnh nhân của tôi, không quan trọng.”

Cẩn thận gấp phong thư lại, cô nở nụ cười rực rỡ bước vào phòng bệnh.

Anh vẫn bình an, đó là tin tức tốt lành nhất.

Action 3

Vào một ngày, Bạc Băng tan ca trở về nhà, cô cởi chiếc áo khoác thấm đượm không khí lạnh ra, ngã tấm thân mệt mỏi của mình lên ghế sofa. Cô quá mệt mỏi, mệt đến mức không thể kiểm soátđược tay chân, toàn thân tê liệt không thể cử động.

Bạc Băng bật mấy ngọn đèn âm dưới mặt đất cạnh sofa, lấy phong thư cô vừa mới nhận được, cô mở ra xem, bên trongvẫn không có thư, không có địa chỉ và tên người gửi. Chỉ có một dấu nhật ấn của bưu điện với hai chữ “Bắc Kinh” và ngày gửi.

Chắc là anh muốn nói với cô: Bức thư này được anh gửi đi vào những ngày đầu tiên anh đến thành phố Tấn Giang.

Diễn tập quân sự xong, anh đã đến Bắc Kinh, tất cả mọi việc đều ổn.

Xem xong thư, Bạc Băng lập tức lấy lại sức lực, cô thay áo ngủ, bước vào phòng tắm.

Bạc Băng xả nước ấm vào bồn tắm, cô lạithêm vào vài giọt tinh dầu hương hoa hồng, sau đó trút bỏ quần áo, dùngmũi chân để vào trong nước để thử độ nóng của nước, hơi nóng ập vào cơthể đang lạnh buốt của cô, sự kích thích mãnh liệt ấy bất chợt khiến Bạc Băng rùng mình.

Cô khẽ cắn môi, bước vào bồn tắm. Nước ấm chảy qua da thịt, nóng bỏng đau buốt, một lát sau, làn da trắng nõn của cô ửng lên màu hồng nhạt, đó cũng là lúc những mệt mỏi dần dần đượcnước ấm xua tan ra khỏi cơ thể, cảm giác đau buốt ban nãy cũng nhanhchóng biến thành một cảm giác thư thái…

Giống hệt như cảm giác hôm đó Diệp Chính Thần đã lưu lại cho cô.

Nhắm mắt lại, cô lại nghĩ đến anh, khôngbiết hiện nay anh như thế nào, nếu anh đã trở về Bắc Kinh có nghĩa làhành động của anh đã không cần phải giữ bí mật nữa, vậy thì tại sao anhvẫn chưa điện thoại cho cô, là vì quá bận sao?

Hết nhẫn nại này rồi lại đến kiên nhẫnkhác, cuối cùng cô cũng không kiềm chế được nữa, cô điện thoại cho anh,nhưng trả lời cô vẫn là một giọng nói rập khuôn cứng nhắc: “Xin lỗi,thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy hoặc không nằm trong vùng phủsóng.”

Vừa dập máy, buông điện thoại xuống, bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Đã trễ như vậy, còn ai đến nữa đây? Côvội vàng lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người, thuận tay cầm thêmchiếc áo choàng dài, vừa đi vừa mặc vào người. Bước nhanh đến cửa, nhìnxuyên qua mắt mèo, Bạc Băng thấy một người đàn ông đứng xa xa ngoài cửa, trên người mặc một bộ quân trang màu ô liu, khí chất nghiêm trang không thể xâm phạm, khiến cho người khác bỗng nhiên có một loại cảm giác tincậy tuyệt đối.

Nhưng khác với dáng dấp cao ngất như mọi khi, anh đứng vịn tay vào vách tường, thân thể dường như lảo đảo sắp ngã.

Không kịp suy nghĩ, Bạc Băng mở cửa ra.

“Anh…”

Diệp Chính Thần không đợi cô hỏi xong đã đổ ập vào người cô, trên người anh tỏa ra mùi rượu nồng đậm: “Nha đầu.”

“Anh uống rượu à?”

“Ừ.” Anh buông cô ra, lảo đảo nghiêng ngả đi đến bên ghế sofa, nằm lên đó.

“Sao anh uống nhiều quá vậy?”

Diệp Chính Thần vỗ vỗ lên trán, thở dài: “Sư trưởng của bọn anh, ông ấy uống rất cừ…”

“Sư trưởng?” Sư trưởng của anh không phải ở Bắc Kinh sao?

“Ừ, lần diễn tập này, sư đoàn của anh thắng, sư trưởng rất vui mừng, cho anh một ngày nghỉ.”

“Một ngày? Cho nên sau khi uống rượu, anh đến Nam Châu ngay…”

Diệp Chính Thần mơ mơ màng màng gật đầu, hai mắt anh khép hờ nhìn cô say đắm: “Có nước không?”

“Có, anh chờ em một lát.” Bạc Băng vộivàng vào phòng bếp lấy nước, trong lúc rót nước, ánh mắt của cô vẫn tậptrung nhìn về phía người đang nhắm mắt nằm trên sofa.

Cô nghĩ đến việc anh uống say như vậy mà vẫn ngồi máy bay đến Nam Châu, một sự lo lắng từ đáy lòng cô trỗi dậy…

Nước tràn ra tay cô, chảy xuống mặt đất, Bạc Băng mới giật mình hoàn hồn, đóng vòi bình nước lại.

“Nước đây…” Cô đưa nước đến trước mặt anh.

Anh vẫn nằm yên không chút động đậy, nhắm mắt, hơi thở nặng nề.

Thấy anh đang ngủ trong mệt mỏi như vậy, hai tay cô vẫn cầm ly nước liền ngồi bệt lên tấm thảm trước ghế sofa.

Cô không đánh thức anh, để anh được yên tĩnh nghỉ ngơi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.

Action 4

Đèn âm dưới sàn nhà chiếu ánh sáng mờnhạt lên trán anh, đây là gương mặt đã vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, gần trong gang tấc nhưng lại vô cùng xa xôi. Không biết vì saotay cô lại đặt tay lên hàng lông mày anh, cảm giác quen thuộc khi chạmvào khiến ngón tay cô run rẩy.

Cô như bị điện giật mà rút tay về…

Diệp Chính Thần cau mày, dịch chuyển cơthể một cách khó khăn, bộ quân trang vừa dày vừa nặng lại vừa khít vớicơ thể anh, dán vào những đường cong nam tính trên ấy. Giờ phút này,nhìn tư thế ngủ rối rắm của anh, xem ra bộ quần áo này vừa chật lại vừanóng, mặc vào cực kì không thoải mái. Nhất là cúc áo ở cổ anh cứ nhưđang xiết chặt lấy cổ vậy, khiến anh cảm thấy khó thở.

Gương mặt anh càng ngày càng hồng, bên tóc mai của anh đã rịn ra mấy giọt mồ hôi.

Nhìn cổ áo anh thật lâu, Bạc Băng mới đặt ly nước lên bàn, mấy ngón tay cô nhẹ nhàng với vào cổ áo anh, cúc áokhá lạnh nhưng cổ anh lại nóng hầm hập, hơi nóng làm cô có chút sợ sệtvội vã rút ngón tay về.

Do dự một lát, cô lại duỗi thẳng tay…

Cởi rất lâu, cho đến khi lòng bàn tay côđầy mồ hôi, cuối cùng cúc áo cũng được cởi xong. Cổ áo được mở ra, bộquân trang vừa vặn mang cảm giác cấm dục mạnh mẽ này lại có một sự dụhoặc mãnh liệt đối với cô, nhất là người mặc nó lại là người đàn ông vôcùng có sức hấp dẫn.

Tay cô không kiềm chế được mà lại tiếptục cởi cúc áo thứ hai của anh. Những chiếc cúc áo màu vàng trên bộ quân trang được cởi ra từng cúc, từng cúc một… Cởi đến chiếc cúc cuối cùng,Bạc Băng mới thở phào nhẹ nhõm, đang cân nhắc không biết nên cởi áo anhra bằng cách nào, thì bất ngờ, trả lời cô là đôi đồng tử đen láy.

“Anh?” Bạc Băng điều hòa lại nhịp tim đang đập hỗn loạn của mình, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn uống nước không?”

Khóe miệng anh giật nhẹ, trên mặt lại hiện lên nụ cười xấu xa: “Anh cảm thấy dường như em rất có hứng thú với cúc áo của anh.”

“Em.” Mặt Bạc Băng ửng đỏ: “Em thấy anh hơi nóng…”

“Hơi nóng.” Môi anh dán vào tai cô, nói: “Em tiếp tục đi.”

“Đã cởi gần xong rồi.” Bạc Băng khó khăn trả lời.

“Còn áo sơ mi…”

Bạc Băng lúng túng, vội vàng đưa ly nước đến môi anh: “Anh uống chút nước đi.”

Anh uống một hớp nước lớn, vài giọt nướctrong suốt đọng lại trên đôi mong mỏng của anh, khiến người khác có mộtloại mong muốn giúp anh hút…

“Anh ăn cơm tối chưa?” Cô nhỏ giọng hỏi: “Em nấu cho anh một bát mỳ nhé?”

“Ờ, được!” Diệp Chính Thần nở nụ cười,thoải mái dựa nửa người vào ghế sofa, nhìn người phụ nữ đang bận rộntrong phòng bếp. Anh nhớ lại ba năm về trước, khi anh cảm thấy mệt mỏithì có thể bước vào căn phòng ấm áp của cô, nhìn bóng dáng bận rộn củacô trong phòng bếp. Bạn Tham mưu trưởng nào đó đi vào phòng bếp, mùihương hoa hồng trên người cô ùa đến.

Trước đôi mắt cô đang có vài lọn tóc lòaxòa còn ẩm ướt, giọt nước từ trên tóc rơi xuống da thịt ửng hồng, trongsuốt óng ánh. Cô giống như một bức tranh sơn dầu cổ, mỗi một nét vẽ đềulà sự quyến rũ điềm tĩnh.

Tận sâu trong đáy lòng anh chợt rungđộng, cuối cùng Diệp Chính Thần không kiềm chế được nữa liền ôm cô vàongực. Tuy rằng mùi vị của món mỳ cay Thành Đô làm anh rất nhớ nhung,nhưng mà, có một số mùi vị, còn khiến cho anh nhớ nhung hơn: “Đừng nấunữa, chúng ta làm việc khác đi.”

“Hả?” Bạc Băng muốn lắc đầu, nhưng lại cố nhịn xuống.

Đang khát khao phụ nữ mà lại bị cự tuyệt, so với việc đón nhận và đáp trả thật sự hành động cự tuyệt còn có phần cám dỗ hơn.

Tay anh hướng đến thắt lưng cô, cách quamột chiếc khăn tắm thật dày mà vuốt ve, quả nhiên không ngoài dự tínhcủa anh, bên trong lớp khăn tắm này trống không, không một vật cản: “Hay là… Chúng ta thảo luận một chút, về việc em nợ anh bao nhiêu học phídạy kèm đi.”

“…” Bạc Băng nhất thời rơi vào tình trạng suy nghĩ chăm chú.

Ở trong mắt anh, vẻ mặt chăm chú của côlà đẹp nhất. Ba năm trước, mỗi lần anh đứng ngoài cửa phòng nuôi dưỡngvi khuẩn, đều nhớ đến người con gái vô cùng chăm chú nuôi dưỡng vi khuẩn kia, loáng thoáng vẫn còn nghe được âm thanh cô ấy khẩn cầu vi khuẩn:“Tao cầu xin bọn bây, kiên cường một chút, nhất định phải sống sót…”

Có đôi khi, anh thường nghĩ, nếu nha đầu đáng yêu này không gặp anh, liệu có đáng yêu như vậy không.

Anh xúc động vươn tay, vuốt ve mái tóc vẫn còn ướt của cô.

Action 5

Ngọn lửa có màu xanh lam làm nước trongnồi nóng lên, những bọt nước cuồn cuộn đua nhau trồi lên tạo thành mộtlàn hơi nước màu trắng bốc lên nghi ngút…

Diệp Chính Thần cảm thấy mình như nước bị đun sôi trên ngọn lửa, sắp thành một làn hơi nước bay lên, làm gì còncó tâm trạng ăn mỳ nữa. Anh nâng mặt cô lên, sau đó hôn một cách dứtkhoát, khi chạm đến đôi môi ngọt ngào kia thì đầu óc anh ầm ầm nổ tung,toàn bộ sự bình tĩnh, toàn bộ lý trí đều rời bỏ anh mà đi thật nhanhchóng, chỉ còn lại sự ham muốn chiếm lấy nguyên thủy nhất của người đànông.

Thân thể mềm mại đang ở trong lồng ngực anh, mềm mại đến lạ lùng.

Anh cởi áo khoác của cô ra, lại gỡ bỏ nốt chiếc khăn tắm của cô.

Sau khi môi lưỡi và bàn tay anh đã hưởngthụ cơ thể cô, anh bắt đầu cởi đai lưng… Anh đẩy cô nằm lên bàn ăn bêncạnh, trên khăn trải bàn màu trắng tinh đang bày ra một món “cao lươngmỹ vị”, từ mái tóc đen như màn đêm cho đến ngón chân xinh xắn, không một nơi chỗ nào là không xinh đẹp…

Anh khom lưng, nâng đôi chân thon dài của cô lên, tách ra…

Bạc Băng cố gắng nuốt xuống lời nói“Đừng” sắp thốt ra miệng, cô nhìn anh với vẻ cầu xin, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng quen thuộc, đó là thứ ánh sáng nhu hòa nhất trong trí nhớ của anh…

“Nha đầu…”

Nghe thấy tiếng gọi tràn ngập khát khao của anh, đáy mắt trong suốt như chứa nước của cô tỏa sáng, cô nằm xuống…

Anh dùng lực tiến vào, để vật đàn ôngnóng bỏng vùi vào nơi sâu nhất và ấm áp nhất của cô. Cứ mỗi lần như thếnày, anh chỉ hy vọng cả đời được ôm cô như vậy, không bao giờ buông taynữa…

Nước trong nồi sôi sùng sục, hơi nước bốc lên càng ngày càng dày. Cơ thể xinh đẹp trước mắt anh lay động, hai má, tóc dài, chiếc cổ trắng nõn và vai được anh tùy ý vuốt ve, bầu ngực mềm mại của cô cũng để mặc anh trêu chọc…

Còn có điều gì khiến đàn ông cuồng nhiệt hơn những điều này.

Anh cười hôn lên đôi môi của cô: “Nha đầu, chúng ta kết hôn đi!”

Bạc Băng cắn môi nhìn anh, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mi cô rơi xuống.

Anh dừng động tác lại, dùng đầu ngón taylau nhẹ nước mắt trên khóe mắt cô, vén những sợi tóc ẩm ướt của cô lên:“Tại sao em khóc? Không phải em vẫn luôn muốn gả cho quân nhân sao?”

Hai tay cô chạm nhẹ vào quân hàm trên bộquân trang của anh: “Trước kia, em chỉ thấy được sắc lang mặc áo blousetrắng, không nghĩ đến lại có thể thấy được cầm thú mặc quân trang.”

“Em đừng có ảo tưởng về đàn ông, giáo sưđại học cũng không hẳn là tốt, nói không chừng, khi cởi quần áo cũngkhông bằng cầm thú.”

“Thật không? Có cơ hội em cũng muốn mở mang kiến thức.”

“Em, đừng có mơ!”

Sau đó, toàn bộ tư tưởng và tinh thần của bạn Tham mưu trưởng nào đó bắt đầu bước vào cuộc tấn công chiến đấukích tình kịch liệt, tiến công mạnh mẽ vào giữa hai chân bạn bác sĩ nàođó, một lần rồi lại một lần, dường như muốn hòa vào cơ thể cô.

Thân thể của cô không chịu đựng được màphát run, không kiềm chế được mà co rút, mãi cho đến khi cơn kích tìnhđạt đến cao trào, khoái cảm ào ạt kéo đến, dường như mỗi một tấc da thịt nhạy cảm của cô không thể chịu nổi sự tấn công mạnh mẽ ấy, nhưng anhvẫn không buông tha cho cô, đưa cơ thể mềm mại yếu ớt của cô chìm sâuvào bể trầm luân của trời đất.

Action 1

Sau khi trải qua cơn kích tình mãnh liệttrong phòng bếp, mùi hương thơm mát của anh như một tấm lưới mềm mại bao trùm cả bầu không khí. Một lớp mồ hôi mỏng chưa khô bao phủ trên toànthân thể.

Anh nằm trên người cô, do cơ thể vì quáhưng phấn nên trán anh nhăn lại, hơi thở phả vào môi cô cũng vì vận động kịch liệt mà trở nên dồn dập. Những giọt mồ hôi làm ướt đẫm trán anh,một giọt mồ hôi rơi xuống mắt cô giống như ảo mộng óng ánh.

Trước kia, đều là cô bị khinh thường, khó có cơ hội thấy được Diệp Chính Thần mệt mỏi nên cô không nhịn được mà bật cười.

“Thế nào? Lực bất tòng tâm à?”

Anh khẽ cười hôn lên trán cô: “Đúng vậy,chẳng qua là chiến đấu một ngày một đêm cùng các chiến sĩ, rồi lại cùnguống rượu với Sư trưởng. Sau đó là ngồi hơn hai giờ trên máy bay nên hơi mệt, xem ra anh cần rèn luyện thân thể thêm, nếu không sẽ không thểthỏa mãn được em.”

“Á, anh như vậy mà còn…” Bạc Băng lắc đầu nguầy nguậy: “Xin anh ngàn vạn lần, anh không cần rèn luyện thêm nữa,em thật sự đã thỏa mãn lắm rồi.”

Nếu tiếp tục rèn luyện thêm, thì liệu cô có còn sức lực để ngồi dậy nữa không.

“Nhưng mà… Anh còn chưa thỏa mãn…”

Cô không thể không thở dài – Ba năm, anh thật sự một chút cũng không thay đổi!

Action 2

Chỉ mới sáng sớm, bạn bác sĩ nào đó tỉnhlại trong cảm giác nặng nề, bất đắc dĩ nhìn người đàn ông bên cạnh, anhnhư dây leo quấn quanh người cô, Bạc Băng thở một hơi thật dài – ngườiđàn ông này, ngay cả tư thế ngủ cũng không thay đổi một chút nào cả.

Khó khăn lắm mới xê dịch được cánh tay anh ra khỏi ngực, lại hao tốn rất nhiều sức lực mới có thể đẩy cái chân dài của anh đang gác trên nửathân dưới của cô ra, Bạc Băng vừa định thở phào thì không ngờ rằng bạnTham mưu trưởng nào đó lười biếng ngáp dài rồi lại vươn mình thẳng ramột chút, sau đó lại ôm cô trở lại trong lòng. Mặt ghé sát vào ngực cônhẹ nhàng cọ xát, rồi lại tiếp tục cọ xát liên tục khiến hô hấp của côdần trở nên không thể ổn định…

“Sư huynh, đừng gây rối mà.” Cô đẩy đẩy anh: “Hôm nay em còn phải đi làm nữa….”

“Không cần làm, anh đã bảo người thay em xin trưởng khoa nghỉ một ngày rồi.” Giọng nói anh trầm thấp mang theo sự lười biếng.

“Cái gì?!”

“Trưởng khoa của em đã vui vẻ đồng ý rồi…”

Vui vẻ? Bạn bác sĩ nào đó cảm thấy từ này có chút ý nghĩa đặc biệt sâu xa nha.

Không cho cô có cơ hội suy nghĩ xâu xahơn nữa, anh lập tức hỏi: “Khó có được cơ hội hai chúng ta cùng đượcnghỉ, hôm nay em muốn thế nào?”

Đúng là không dễ dàng gì mà Tham mưutrưởng Diệp có được một ngày nghỉ, mặc dù Bạc Băng thật sự muốn tậnhưởng ngày nghỉ hiếm hoi này để cùng anh có một buổi hẹn hò chân chính,nhưng mà, nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi ngày hôm qua của anh, cô cũng khôngthể nào nhẫn tâm ép buộc anh được: “Hay là, em và anh cứ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”

“Ý của em là… muốn ở trên giường cùng anh cả ngày à?”

Ngay lập tức Bạc Băng tránh né ánh mắtnóng bỏng của người đàn ông dường như không có thuốc nào có thể chữađược này, cô vội thay đổi đề tài: “Nếu anh không cảm thấy phiền, em sẽđưa anh đi dạo một vòng Nam Châu.”

Diệp Chính Thần suy nghĩ một lát: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Tham mưu trưởng Diệp luôn có bản tính phụng hoàng lại lựa chọn phương án thứ hai, đúng là làm cho người khác khó hiểu nha.

Action 3

Thành phố Nam Châu không rộng lớn lắm,danh lam thắng cảnh cũng không nhiều, nhưng khi cả hai nắm tay nhau cùng bước đi chầm chậm, thì bỗng nhiên phong cảnh bình thường nhất lại trởthành phong cảnh tuyệt đẹp nhất…

Khi đi ngang qua một dãy nhà có kiến trúc cổ, Tham mưu trưởng Diệp bất chợt hỏi: “Đây là nơi nào vậy? Tại sao lại có nhiều người xếp hàng như vậy?”

“Cục dân chính.” Bạc Băng tùy ý nhìn lướt qua: “Đúng rồi, hôm nay người dân tập trung ở đây đông quá…”

“Chẳng lẽ hôm nay là ngày tốt gì sao?”

Bạc Băng cẩn thận nhẩm tính thời gian: “Hôm nay là ngày 21 tháng 5. À, 521.”(1)

(1) Trong tiếng Hoa, tháng sẽ luôn được viết trước ngày, ví như ngày 21tháng 5 sẽ được viết là 521 chứ không phải 215 như chữ viết Việt Nammình. Phiên âm 521 là “wu-er-yi”, lúc đọc gần giống với từ “Wo ai ni”(tôi yêu bạn), vì thế người TQ thường lấy số 512 tượng trưng cho câu“Tôi yêu bạn” và ngày 21 tháng 5 rất được người dân Trung Quốc chọn làmngày đăng kí kết hôn.

“Quả nhiên là ngày tốt…” Bạn Tham mưu trưởng nào đó thận trọng suy nghĩ một lát: “Nha đầu, em có mang chứng minh thư không?”

“Hử? Anh không phải muốn chúng ta kết hôn đó chứ?”

“Dù sao cũng là đúng lúc đi ngang qua, chúng ta cũng không có việc gì làm, nhân tiện kết hôn luôn đi.’

Đi ngang qua? Không có việc gì làm? Nhântiện? Ba từ kia được dùng trong trường hợp này khiến người ta không thểnói được lời nào.

“Quân nhân kết hôn không phải rất phức tạp hay sao? Không cần thẩm tra chính trị à?”

“À, cái này dễ làm lắm, anh chỉ cần gọi một cú điện thoại là được…”

Thấy anh thật sự muốn gọi điện thoại, côvội vàng nắm lấy tay anh: “Kết hôn là chuyện lớn đến như vậy, chúng tacần phải suy nghĩ cẩn thận một chút?”

Tuy rằng đối với tình cảm của anh, côkhông chút nghi ngờ nào cả, nhưng mới sáng tinh mơ vô tình đi dạo ngangqua Cục dân chính, rồi lập tức đăng kí kết hôn, hình như có đôi chút vội vàng.

“Suy nghĩ? Cẩn thận?” Biểu hiện của anh có chút cứng nhắc: “Em kết hôn với anh, cũng cần suy nghĩ cẩn thận nữa hay sao?”

“Em…” Đương nhiên là phải suy nghĩ cẩnthận rồi. Đối với anh chính là quân hôn, chịu sự bảo hộ của pháp luật.Một khi gả lầm người, việc ly hôn còn khó hơn lên trời.

“Lúc em quyết định gả cho Ấn Chung Thiêm, có suy nghĩ cẩn thận không?”

“Anh…” Bạc Băng tức giận đến mức hoàntoàn không biết nên nói sao cho tốt, cô nói: “Anh ấy chưa từng kết hôn,cũng chưa từng ly hôn, cũng không có vợ trước để khoe giấy chứng nhậnkết hôn trước mặt em.”

Giọng nói của cô hơi lớn, thu hút không ít ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Bạn thanh niên kết hôn lần thứ hai nào đó nhất thời tự khiến hình tượng của bản thân trở nên xấu xa, đành nhượngbộ: “Được rồi, anh cho em thời gian suy nghĩ cẩn thận… Ba phút, em suynghĩ nhanh đi.”

“Ba phút?! Ba phút có thể suy nghĩ cẩn thận sao?”

“Vậy em muốn suy nghĩ bao lâu? Mười năm hay là hai mươi năm?” Anh không cho cô cơ hội phản bác, trực tiếp ra lệnh.

“Anh cho em mười phút suy nghĩ, nếu em không đồng ý gả cho anh, nếu vẫn không, anh sẽ kết hôn với người khác.”

“Anh dám!”

Anh cười khiêu khích: “Em cứ thử xem.”

Chỉ ba giây, cô đã đưa ra quyết định: “Xếp hàng đi.”

Action 4

Sau nhiều giờ xếp hàng, người nào đó nhận được quyển sổ màu đỏ tươi, lật đi lật lại nhìn nhìn, đầu óc choángváng, giống như là đang nằm mơ.

Không có hoa tươi, không có nhẫn kim cương, thậm chí không chụp ảnh kết hôn: “Sư huynh? Chúng ta, thật sự đã kết hôn rồi sao?!”

“Đúng.” Diệp Chính Thần cười cười giơ tay ra: “Chúc mừng em, bà Diệp.”

Nghe được cách xưng hô như thế, Bạc Băngcuối cùng cũng có cảm giác rằng mình đã kết hôn, giống như đang có khúchành quân hôn lễ vang lên, hàng ngàn chiếc bong bóng được thả lên khôngtrung…

“Ông xã!” Cô gọi anh thật ngọt ngào. Bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên họ ăn lẩu cùng nhau, cô nói: “Sau này, em sẽ gọi anh là sư huynh.”

Anh nói: “Em chỉ cần đừng gọi anh là ông xã, ngoài ra gọi gì cũng được!”

Khi đó, làm sao cô có thể nghĩ đến sẽ có một ngày, cô thật sự sẽ gọi bạn Diệp nào đó là “Ông xã”…

“Đi thôi, bà xã.” Anh nói: “Chúng ta đi làm việc cặp vợ chồng mới cưới nên làm.”

“Việc gì?” Vừa mới cưới nhau thì các cặpvợ chồng nên làm gì? Tìm một nhà hàng nào tốt để ăn mừng, đi chụp ảnhkết hôn, còn phải mua nhẫn kim cương chăng?

“Về nhà, động phòng.”

Người nào đó đúng là hết chỗ để nói.

Nghe được một cuộc đối thoại nóng bỏngnhư vậy, một bà chị bán hàng rong nhanh nhẹn bước đến gần, chỉ vào giấychứng nhận kết hôn trong tay Bạc Băng và Diệp Chính Thần.

“Chúc mừng, chúc mừng, hôm nay là ngày vui của hai người, động phòng hoa chúc, có hứng thú xem cái này hay không…”

Nói xong, bà chị mở chiếc túi lớn trongtay ra, tìm kiếm gì đó bên trong rồi tùy ý lấy ra một chiếc hộp bên trên có bức ảnh người đàn ông ngoại quốc với thân hình cường tráng, cùng với hai chữ viết rất khoa trương “kéo dài”: “Cái này là hàng nhập khẩu từnước ngoài, có thể sử dụng trong một thời gian dài, đảm bảo có thể manglại sự hạnh phúc kéo dài mà không mất cảm giác, dễ sử dụng, không tácdụng phụ…”

Bạn Tham mưu trưởng nào đó bị đả kích sâu sắc lạnh lùng lườm Bạc Băng một cái: “Em thấy anh cần thứ này sao?!”

Bà chị bán hàng nhìn người đàn ông trướcmắt từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Cả người toát phong thái giảndị, sự mạnh mẽ trên cơ thể của anh không phải là sự mạnh mẽ đơn thuần,trên người không một nơi nào là không thể hiện khí phách bức người củađàn ông.

Ánh mắt bà chị bán hàng rong chuyển động, vội vàng lấy ra một chiếc hộp, mặt trên toàn là tiếng Nhật, bạn tiến sĩ du học ở Nhật nào đó tùy tiện liếc mắt một cái, dừng bước chân lại.

Bà chị bán hàng như được cổ vũ, quảng cáo tỉ mỉ: “Đây là hàng nhập khẩu từ Nhật Bản, dùng cho nữ, hỗ trợ trongviệc kích thích tình ái… Cậu biết mà.”

Bà chị bán hàng rong lặng lẽ trộm nhìngương mặt đang ửng hồng của bạn bác sĩ nào đó, sau đó ghé sát vào taiDiệp Chính Thần nói: “Tôi khuyên cậu khi sử dụng cái này nên cẩn thậnmột chút, chỉ một viên này thôi, đảm bảo cả đêm cậu cũng đừng có hòng mà ngủ được…

Tham mưu trưởng Diệp thuận tay tiếp nhận, nhìn thoáng qua cách pha chế thuốc trên vỏ hộp bằng tốc độ cực nhanh :“Cách bào chế Thuốc Đông Y?”

“Ối! Cậu có thể hiểu à?”

Bạn bác sĩ yếu ớt nào đó chợt ho nhẹ một tiếng, kéo kéo tay Diệp Chính Thần đang suy nghĩ đăm chiêu: “… Chúng ta đi thôi.”

Bà chị bán hàng không dễ dàng bỏ qua chongười đẹp trai nhiều tiền nào đó, lại đang có dáng vẻ thú tính của đànông, nên bà chị chẳng chịu buông tha, vội vàng chạy theo: “Đợi chút, đợi chút! Tôi đảm bảo, cái này tuyệt đối cần…”

Nói xong, cô ta lấy trong túi xách to ramột gói to nhìn cực kì giống một thiết bị bảo hộ: “Đồng phục quyến rũ…Này, cậu biết mà, đảm bảo cậu sử dụng rất hiệu quả…”

Bạn Tham mưu trưởng nào đó vừa thấy trang phục màu trắng, ngay cả giá cũng chưa hỏi: “Gói lại đi…”

“Được! Được!” Vừa thấy người mua thuậntay bỏ lại hai tờ tiền giá trị lớn, bà chị bán hàng mừng rỡ cười toetoét, vừa đưa tặng phẩm kèm theo, vừa giới thiệu: “Đây là dầu mát xanguyên chất, tặng cho cậu, dùng để thư giãn cơ thể và tinh thần, cứ dùng thử đi… Tôi tên Trần Tiểu Phạn, đây là số điện thoại của tôi, anh chàng đẹp trai khi nào cần cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đưa hàng đến tận nơi, cũngchịu trách nhiệm ba gói…”

“…”

Action 1

Trên đường trở về, thỉnh thoảng bạn bácsĩ nào đó vừa mới nhận chức Diệp phu nhân lại lấy tờ giấy màu đỏ ra xem, khi thì cau mày, khi thì vẻ mặt đầy lo âu. Tuy nhiên điều này lại khiến cho lòng tự tôn của bạn phu quân họ Diệp – Người luôn tự nhận mình làtuổi trẻ có tương lai đầy hứa hẹn bị giảm xuống đến tám phần.

“Thế nào? Hối hận à? Có hối hận cũng đã muộn rồi.” Diệp Chính Thần nói bằng chất giọng mỉa mai.

Diệp phu nhân vội vàng lắc đầu, làm saocô có thể hối hận kia chứ? Chỉ là tất cả mọi việc đến quá bất ngờ, khiến cô có cảm giác không chân thật, cảm giác trong lòng không thể tin tưởng được: “Anh có nghĩ đến việc chúng ta đã ba năm không gặp, có thể emcũng đã thay đổi, không còn là ‘nha đầu’ trong trí nhớ của anh nữa haykhông…”

Anh bỗng đứng lại, nghiêm túc nhìn cô thật lâu.

“Cho dù em trở thành như thế nào…”

Bạc Băng chớp chớp đôi mắt lóng lánh nhưkim cương, chờ đợi lời bày tỏ tình cảm nồng nàn của anh, nhưng anh lạinói một câu khiến cô bị sốc:

“… Chỉ cần vẫn là size 70C, ngoài ra mọi thứ khác anh đều có thể chấp nhận.”

“Diệp Chính Thần!” Bạc Băng tức giận đếnmức hai má ửng hồng, xấu hổ rồi giận dữ nắm chặt tay đấm vào người anh:“Đúng là ‘vô sỉ’ mà, anh có thể nào che giấu sự ‘vô sỉ’ của anh một chút được hay không?!”

Bạn Tham mưu trưởng nào đó không chú ý đến ánh mắt của những người xung quanh, bắt lấy tay của cô rồi để lên lồng ngực.

“Bất kể ở trước mặt ai, anh cũng có thể che giấu, duy nhất chỉ có trước mặt em, cho đến nay anh không cần…”

Action 2

Diệp Chính Thần đưa Bạc Băng về nhà trọ, nhưng không phải là phòng cô, mà là phòng sát vách phòng cô.

Thấy anh cầm chìa khóa mở cửa phòng sát vách, cô không hiểu một chút nào: “Sao anh lại có được chìa khóa phòng của bác sĩ Lý.”

“Đây là phòng của anh mà.”

Cửa phòng mở ra, ánh nắng chiều chiếu qua tấm rèm cửa màu xanh lá nhạt, thứ ánh sáng mờ ảo bao trùm cả căn phòng, cô chưa kịp nói ra câu “tại sao lại như vậy” thì đã nuốt vội xuống.

Vẫn là chiếc giường bằng gỗ, nước sơn đầu giường cho cảm giác thật thâm trầm. Tấm drap giường và chăn màu xanhnhạt. Chăn được gấp ngay ngắn, trải thẳng thớm trên giường, hoàn toànkhông có lấy một nếp nhăn và vết bẩn nào.

Vẫn là chiếc bàn học quen thuộc, trên bàn ngoại trừ chiếc laptop Apple cùng vài văn kiện y học ra thì không cóthêm vật dụng nào khác.

Bạc Băng vào toilet xem, dụng cụ rửa mặt của anh vẫn được đặt vô cùng chỉnh tề trên bồn rửa tay…

Bạc Băng như không tin vào mắt mình điđến trước chiếc bàn học, đầu ngón tay cô chạm vào mặt bàn, cảm giác thôráp quen thuộc này giống như đúc cảm giác trong trí nhớ của cô.

Toàn bộ những thứ trước mắt giống như là một cảnh tượng trong giấc mơ, tốt đẹp đến mức có chút hư ảo.

Bỗng nhiên, một hàng chữ dài xuất hiện trong tầm mắt cô: “Sư huynh, em yêu anh!”

Rèm cửa sổ bị gió thổi phất phơ, ánh nắng xuyên qua ô cửa bằng thủy tinh chiếu xuống đất thành một vệt sáng màuvàng, rực rỡ như ngôi sao.

Bạc Băng phảng phất nhớ đến hôm khi côkhỏi Nhật Bản, tâm can dường như đau đớn đến mức tê dại. Cô đau khổ ngồi trước máy vi tính suốt cả đêm.

Cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu sángkhắp cả gian phòng, cô mới phát hiện câu nói tận đáy lòng cô đã đượckhắc trên bàn, không thể nào xóa đi “Sư huynh, em yêu anh!”

“Mấy thứ này…”

“Là anh đem từ Nhật Bản về.”

“Tại sao? Tại sao…”

“Bởi vì. Anh muốn ở sát vách phòng em.”

Bạc Băng vội vàng chạy đến ôm chặt lấy anh, tay cô siết chặt thắt lưng anh, gương mặt ướt đẫm dán vào vòm ngực ấm áp của anh.

“Diệp Chính Thần, em yêu anh!”

Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu, nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Cô thật ngốc, sao cô lại có thể hoài nghi tình cảm của cả hai kia chứ?

Thời gian sẽ trôi đi, cô và anh cũng sẽthay đổi. Nhưng chỉ cần tình yêu của cả hai không thay đổi, tất cả vẫncó thể trở về như thuở ban đầu.

Action 3

Buổi chiều, khó có được sự yên tĩnh.

Vườn hoa dưới lầu, không biết từ khi nàođã có vài cây đại thụ, không có hoa cũng không có lá, Bạc Băng nhận radáng dấp của những cây đó, chính là cây anh đào.

Hai bạn bác sĩ nào đó cũng cực kì khó có được cơ hội đứng trên ban công trò chuyện.

Hai bạn bác sĩ nào đó trò chuyện nhắc đến anh Phùng và chị Phùng. Vợ chồng họ đã về nước và tìm được công việc ổn định, còn có bé con nữa.

Hai bạn bác sĩ nào đó trò chuyện cũngnhắc đến Lăng Lăng và chồng của cô ấy. Họ lại khôi phục trở về mối quanhệ giáo sư và học trò, người nào đó ban ngày là giáo sư, buổi tối lạilà…

Hai bạn bác sĩ nào đó còn trò chuyện nhắc đến Tần Tuyết, anh nói: Cô ấy còn ở Nhật Bản, cô ấy đã quen với cuộcsống bên đó, không định trở về.

Hai bạn bác sĩ bào đó trò chuyện cũngnhắc đến phó giáo sư, sau khi cô rời khỏi Osaka được hai năm, giáo sưFujiko về hưu, Phó giáo sư cạnh tranh chức vị giáo sư thất bại, các công việc ở đại học Osaka, nghiên cứu vi khuẩn Bacillus Anthraci bị hoãn lại vô thời hạn.

Nhắc đến Bacillus Anthraci, Bạc Băng bỗng nhiên nhớ đến việc gì đó: “Lúc trước anh đối xử với em tốt như vậy, cóphải vì nhiệm vụ điều tra nghiên cứu vi khuẩn của giáo sư Fujiko không?”

Diệp Chính Thần hừ lạnh một tiếng: “Hừ,nếu anh thật sự muốn thám thính gì đó từ em, căn bản là không cần lolắng để lấy lòng em, chỉ cần lẻn vào phòng em lấy tư liệu từ máy vitính, cái gì cũng biết hết.”

“Sao? Ý anh là, anh nhảy qua phòng em?”

“Hôm nay gió có vẻ lớn…”

“Anh có nhìn lén lúc em làm việc riêng không? Nói thật đi!”

“Không có… Ừ… m, anh chỉ thấy trong máytính của em có lưu rất nhiều ảnh chụp quân nhân, có phải mỗi buổi tốikhi em đi ngủ, đều nghĩ làm sao để cởi quân trang…”

Cô che miệng anh lại: “Không được nói nữa!”

“Không sao cả, từ đây về sau, mỗi ngày anh cũng sẽ để em giúp anh cởi cúc áo, đừng, đừng…”

Action 4

Cuối cùng đêm mê hoặc con người cũng đến.

Đêm động phòng hoa chúc chờ đợi từ lâu đã đến.

Trong phòng tắm, Diệp phu nhân vừa tắmxong bằng nước ấm, dùng hai tay nâng bộ đồng phục y tá ít vải lên. Nóithật lòng, dùng tiền mua trang phục như thế này quả là rất lãng phí.Chẳng những bộ quần áo rất tiết kiệm vải, hơn nữa chất liệu may lại rấtmỏng, chạm vào thì rách ngay.

Nghĩ đến việc mặc bộ quần áo này đứng trước mặt Diệp Chính Thần thì cô thật sự muốn trốn trong phòng tắm cả đêm không ra ngoài.

Lúc trước tại sao cô lại ngốc như vậy,lại có thể chấp nhận yêu cầu của anh: Chỉ cần anh mặc quân trang cho côxem, cô cũng bằng lòng mặc đồng phục cho anh xem…

Hiện tại thì được rồi, tự lấy dây trói mình.

Cố gắng mặc bộ đồng phục y tá lên người, cô soi mình trong gương. Nhìn từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân.

Đồng phục của y tá và áo blouse trắnghoàn toàn khác nhau, chỗ nào nên rộng thì rộng, chỗ nào nên chặt thìchặt. Màu trắng thuần khiết phác hoạ những đường cong gập ghềnh kín đáo, thanh khiết nhưng lại vô cùng dụ hoặc.

Tiếng nước đã tắt rất lâu, mà vẫn khôngthấy động tĩnh gì, ở bên ngoài, bạn Tham mưu trưởng nào đó mới vừa nhậnchức ông xã không chờ nổi nữa, trực tiếp bước đến mở cửa phòng tắm.

Ngay lập tức, cơ thể anh trở nên cứng đờ đứng ngây ngốc ở cửa, ánh mắt cũng trở nên cứng nhắc theo.

Ánh mắt anh nóng như lửa nhìn chằm chằmvào bộ trang phục bằng chất liệu mỏng như cánh ve, có thể nhìn thấu tấtcả bên trong cơ thể cô, thậm chí có thể chầm chậm xé phanh ra, chạm vàothân thể của cô.

Bị anh nhìn đến mức toàn thân nóng lên,cảm giác khô nóng quen thuộc bắt đầu trỗi dậy, Bạc Băng xoay mặt tránhánh mắt của anh, anh tiến lên từng bước một, ôm lấy cô, bước vội ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng ngủ toàn bộ đèn đã tắt, rèm cửa sổ khép kín, chỉ có một vài ánh nến hồng đang len

Action 1

Cuộc sống vợ chồng hợp pháp trải qua chỉmới hai ngày, hoàn toàn giống với quy luật vợ chồng mới cưới gắn bó nhưkeo sơn, hầu như lúc nào anh và cô cũng thân mật đến mức chạm vành tailồng mái tóc.

Trong nhà hàng Tây Âu thanh lịch, ngoàirượu sake và ánh nến lãng mạn, còn có tiếng đàn violon du dương vanglên, Tham mưu Diệp cầm lấy bàn tay của Diệp phu nhân, anh lồng một vậtmát lạnh vào ngón tay áp út của cô.

Size nhẫn rất vừa vặn, kim cương đượcđính trên nhẫn cũng vừa khéo phù hợp với tay cô, nhỏ một chút thì khôngđủ sáng, lớn hơn một chút thì lại quá khoe khoang sự giàu có của mình.

Đây hẳn là thiết kế tao nhã của Cartier,kỹ thuật thủ công độc nhất vô nhị ấy đạt đến độ hoàn mỹ, khi mang vàongón áp út thon dài của cô liền khẳng định đó chính là tình cảm chânthành, cũng là lời hứa hẹn kiên định của anh.

Đủ để thấy rằng chiếc nhẫn này, chính là anh đã dùng trái tim để lựa chọn cho cô.

Từng góc cạnh lấp lánh tinh tế của viênkim cương, khiến cô không khỏi nhớ đến chiếc nhẫn đã từng đeo trên ngóngiữa tay cô, ngay lập tức Bạc Băng lại nhớ đến bác trai Ấn đang nằmtrong bệnh viện, không biết hiện giờ chân tay của ông đã hoạt động lạibình thường chưa, bác gái đã lớn tuổi như vậy, không biết một mình cóthể chăm sóc tốt cho bác trai Ấn hay không.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Diệp ChínhThần khẽ đưa tay về phía cô, anh không tự chủ được mà vuốt lên đôi màyđang nhíu chặt của cô.

Bỗng nhiên Bạc Băng ý thức được bản thânmình đã thất thố, trong không khí lãng mạn như vậy, quà tặng trịnh trọng như vậy, cô chẳng những không biểu hiện vui vẻ mà lại còn nhíu mày nhưthế này đi.

“À…” Cô vội vàng khôi phục lại tâm trạngcủa mình, chuyên tâm mà đối phó với ông xã mới cưới: “Em đang suy nghĩ,tại sao anh lại không mua tặng em chiếc nhẫn kim cương năm carat?”

“Anh muốn là mua thôi, nhưng em có dámđeo không? Em không sợ có người nghĩ là em được gả cho ông chủ mỏ than ở Sơn Tây, rồi bắt cóc em à?”

“Có anh ở đây, ai dám bắt cóc em?”

“Anh không phải lúc nào cũng ở bên cạnh em…”

Suýt chút nữa cô đã quên. Nhớ đến khoảngthời gian ở chung của cô và anh dạo này, gần thì ít mà xa cách thìnhiều, cô mới hiểu được một cách rõ ràng, năm đó vì sao mẹ cô lại khuyên rằng cô không nên gả cho quân nhân.

“Em đã từng suy nghĩ đến việc…” Diệp Chính Thần thử hỏi thăm dò: “Tùy quân…”

Tùy quân? Theo anh đến Bắc Kinh, sốngtheo cuộc sống của quân đội, nghe qua thì thật là tốt, nhưng còn côngviệc của cô, rồi cả bố mẹ cô, và còn có rất nhiều vấn để cần phải đốimặt.

Nhìn được vẻ do dự của cô, Diệp Chính Thần không miễn cưỡng cô nữa, anh chuẩn bị đổi đề tài, thì điện thoại vang lên.

Anh nhìn thoáng qua số điện thoại, rồilập tức nhận cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia thông báo một cách trôichảy cho anh biết rằng anh phải lập tức trở về quân đội.

Anh nghe được tình hình đang có vẻ nghiêm trọng, anh liền giơ tay che microphone lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Câu nói kế tiếp cô nghe không rõ lắm,loáng thoáng chỉ nghe được cái gì động cơ thí nghiệm khi cho bay rakhông gian xảy ra vấn đề.

Sắc mặt Tham mưu trưởng Diệp lập tức thay đổi, cơm cũng chưa kịp ăn đã vội vội vàng vàng đáp chuyến bay quay về quân khu.

Đây chính là cuộc sống tân hôn của cô, nó cứ lẳng lặng mà dừng lại như vậy.

Action 2

Từ ngày Diệp Chính Thần trở lại quân khu đến nay lại bắt đầu không có tin tức gì của anh.

Bạc Băng vẫn trải qua cuộc sống một mình, vô cùng bận rộn, thậm chí có khi cô còn nghĩ kết hôn chỉ là một giấcmơ, cô vẫn là một người độc thân.

Chỉ có đôi lúc cô quét dọn căn phòng sátvách, thấy rèm cửa màu lục nhạt trên cửa sổ thì cô mới cảm giác được sựtồn tại của anh, tuy có phần xa xôi nhưng lại vô cùng chân thật.

Cũng như mọi khi, cô về nhà vào ngày nghỉ cuối tuần.

“Tiểu Băng, hôm nay con có thấy bác Ấn không? Sức khỏe ông ấy khôi phục thế nào rồi?” Lúc ăn cơm, mẹ cô hỏi.

Bởi vì bố Ấn Chung Thiêm đã lớn tuổi, tuy rằng ca giải phẫu thành công, nhưng sự phục hồi của cơ thể không được lý tưởng lắm.

Công việc của Ấn Chung Thiêm lại bận rộn, không thể không rời khỏi Nam Châu, sức khỏe mẹ Ấn Chung Thiêm lại không tốt cho lắm, bà hoàn toàn không thể chăm sóc cho bệnh nhân. Chỉ trongmột tuần, dường như mẹ Ấn Chung Thiêm đã già đi mười tuổi, cả người cũng gầy đi trông thấy.

Vì không muốn mẹ cô lo lắng nên Bạc Băng vẫn chưa nói ra điều này.

Ở trước mặt người nhà bệnh nhân, cô không thể không nói tình huống xấu nhất cho họ biết, để đề phòng nhỡ như xảyra việc không hay.

Nhưng khi đối mặt với người nhà của mình, thói quen của cô là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu: “Con đãđến xem rồi, bác Ấn hôm nay đã khá hơn rất nhiều, có thể xuống giườnghoạt động. Tháng sau có thể bắt đầu tiến hành trị liệu.”

“Nhưng mẹ nghe bác gái của con nói, hiệntại trạng thái tinh thần của ông ấy không được tốt, nhất là khi ngheChung Thiêm muốn thôi việc để chăm sóc cho ông ấy thì nói thế nào ông ấy cũng phải xuất viện…”

Tay cầm đôi đũa của Bạc Băng bất giác siết chặt: “Chung Thiêm muốn từ chức?”

“Đúng vậy, Chung Thiêm luôn là đứa conhiếu thảo, bác trai của con đột nhiên trở nên như vậy, cậu ấy ở bênngoài làm sao có thể an tâm được. Mẹ còn nghe bác gái của con nói, Chung Thiêm không quen với cuộc sống bên đó, vả lại áp lực công việc vô cùnglớn.”

“Nhưng mà, anh ấy từ chức, sau này sẽ phải là sao?”

Mẹ cô suy nghĩ một lát, hỏi: “Mẹ nghe nói công việc hiện tại của Chung Thiêm là do Chính Thần sắp xếp, nếu khôngphiền, con có thể nhờ nó giúp một chút không, điều Chung Thiêm về NamChâu!”

“Chung Thiêm là cán bộ quốc gia, muốnđiều động công tác rất khó.” Bạc Băng khó xử nhìn mẹ cô, không phải làcô không muốn giúp, mà là đối với Diệp Chính Thần, cô hiểu rõ hơn aihết, nếu cô mở lời nhờ anh giúp điều Ấn Chung Thiêm về Nam Châu côngtác, khẳng định anh sẽ không nói nhiều lời, mà lập tức điều Ấn ChungThiêm lên cao nguyên.

“Mẹ biết, nhưng với quan hệ của ChínhThần… chắc là có thể mà?” Bà Bạc đâu biết rằng Diệp Chính Thần và ẤnChung Thiêm đã từng xảy ra chuyện ân ân oán oán, thấy Bạc Băng còn dodự, bà lại cố gắng hết sức để thuyết phục cô: “Tiểu Băng, con và ChungThiêm dù sao… Chúng ta cũng nợ gia đình họ, có thể giúp được, thì giúpmột tay đi.”

“Con sẽ cố gắng tìm biện pháp.”

Action 3

Tại một nhà hàng cao cấp ở Nam Châu, Bạc Băng với nụ cười cứng nhắc gặp vị Cục trưởng nào đó.

“Đã muộn thế này, cô một thân một mìnhthật bất tiện, hay là tôi đưa cô về nhà trước.” Cục trưởng Diêu kháchkhí nói, vẻ mặt tươi cười thanh tú của anh ta nhìn qua vô cùng chânthành.

“Cám ơn, tôi có lái xe đến, đang đỗ ở phía đối diện.”

“À, vậy cô lái xe cẩn thận một chút, cô vừa uống hai ly rượu vang đấy.”

“Không sao. Hàm lượng cồn của rượu vangkhông cao, tôi không sao đâu.” Thấy Cục trưởng Diêu lên xe, chuẩn bị rời đi, cô vội vàng nói: “Cục trưởng Diêu, tôi muốn nói với anh chuyệnnày…”

“Cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng, cô cứ chờ tin tức của tôi.”

Chiếc xe chở Cục trưởng Diêu chậm rãi rời đi biến mất trong đêm tối, lúc này Bạc Băng mới thu hồi nụ cười gượnggạo của cô, đứng trên con đường nhỏ thở phào nhẹ nhõm.

Cô quen biết Cục trưởng Diêu đã được banăm. Lúc ấy cục trưởng Diêu ba mươi tuổi, anh ta kiểm tra sức khỏe và bị chuẩn đoán lầm là mắc bệnh ung thư phổi, sau đó đến bệnh viện của BạcBăng đang làm để tái khám, cô đã tư vấn rất nhiều chuyên gia. Cuối cùngcũng đã loại bỏ khả năng mắc bệnh ung thư của anh ta.

Cục trưởng Diêu rất cảm kích tấm lòng của Bạc Băng, mỗi lần nhìn thấy cô cho dù là từ phía xa xa, anh ta đều cốgắng đến chào hỏi cô, thăm hỏi vài câu.

Dần dần, hai người trở nên thân quen, cho dù bị bệnh gì, Cục trưởng Diêu đều tìm đến Bạc Băng, còn nói là khi nào cô gặp khó khăn, cứ việc đến tìm anh ta hỗ trợ. Nhưng Bạc Băng chưa bao giờ đến nhờ anh ta giúp đỡ điều gì, lúc này đây, vì Ấn Chung Thiêm, côchỉ còn cách đến tìm anh ta để thử vận may.

Đương nhiên, có thể thành công thì tốt, nếu không được, coi như cô cũng đã cố gắng hết sức.

Đường xá về đêm, rất ít xe, khá lạnh lẽo.

Cô chờ thật lâu, cũng không thấy có chiếc xe taxi nào chạy qua.

Không biết là do cô uống hai ly rượuvang, hay là do vừa rồi cô xã giao cùng với Cục trưởng Diêu quá chú tâmnên hao tổn tâm sức, cũng có thể là vì những ngày gần đây buổi tối côđều thức để chăm sóc bố Ấn Chung Thiêm nên không nghỉ ngơi đủ, mà bâygiờ trán cô đang nóng như lửa, tay chân dường như cũng không phải củachính mình, mỗi một bước đi đều như đang bước trên mây.

Lúc con người yếu đuối nhất, cuối cùng vẫn là nhớ đến người mà mình yêu thương nhất.

Bạc Băng nhìn về ngọn đèn phía xa xa, cô nhớ anh, muốn biết anh đang ở đâu, bận rộn như thế nào…

Điện thoại vang lên, cô nghĩ là mẹ cô nôn nóng muốn biết kết quả, Bạc Băng lấy điện thoại ra, lại phát hiện người gọi cho mình chính là người mất tích đã hơn một tuần nay – Diệp ChínhThần.

Bỗng nhiên cô như có sức lực vô tận, cười tươi mà nhận cuộc gọi: “Tham mưu trưởng Diệp, cuối cùng trong lịchtrình bận rộn của ngài, ngài vẫn còn nhớ đến người vợ mới cưới này sao?”

“…” Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, sau đó truyền đến giọng cười thoải mái: “Nếu anh nói, hằng đêm anh đềunhớ em da diết, em có tin không?”

“Vâng, nếu anh nói là ‘ngày ngày’, emchưa hẳn đã tin, nhưng nếu anh nói ‘hằng đêm’, thì đối với sự hiểu biếtcủa em về anh, em tin tưởng tuyệt đối không chút nghi ngờ!”

“Em vẫn luôn hiểu anh như vậy.”

Cô cười, đúng lúc thấy xe taxi chạy qua, tiếng còi vang lên hướng về phía cô, thu hút sự chú ý của Bạc Băng.

Nhưng cô lắc lắc tay với siêu tài xế taxi kia, tiếp tục trò chuyện với bạn Tham mưu nào đó, cô sợ bất cứ điều gìcó thể làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện ngọt ngào của cô và anh lúcnày.

“Đã trễ như vậy, em còn ở bên ngoài sao?” Anh hỏi, dường như đã nghe được tiếng còi xe taxi.

“Vâng, ăn một bữa cơm với bạn ấy mà.”

“Bạn nào?” Anh hỏi.

Sợ anh hiểu lầm, cô thuận miệng trả lời: “Bạn đồng nghiệp.”

“Ừ.” Anh không nói gì nữa, loại trầm mặc ngoài ý muốn này, bỗng nhiên khiến cô có chút bất an.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của anh là:“Anh nghe nói, em muốn giúp Ấn Chung Thiêm được trở về công tác ở NamChâu, có thật vậy không?”

Bạc Băng cầm điện thoại, sửng sốt thậtlâu, thật không hổ danh là người đã từng làm gián điệp, tin tức nhanhnhạy đến mức làm người khác khó có thể tin.

“Không phải là em muốn, là bố mẹ của anhấy sức khỏe không được tốt, hy vọng là anh ấy có thể chuyển công tác vềNam Châu, sẽ tiện chăm sóc họ hơn.”

Bạc Băng cố gắng giải thích, nhưng DiệpChính Thần lại lên giọng chất vấn khiến cho lời giải thích của cô trởnên yếu ớt: “Tại sao bố mẹ hắn không tìm người hỗ trợ, tại sao Ấn ChungThiêm lại không ra mặt? Cần em nhỏ giọng đi cầu xin người khác à, mờingười khác uống rượu nói chuyện, tửu lượng của em thế nào, em không biết sao?!”

“Em…” Tửu lượng của cô đúng là hơi kém, nhưng hai ly rượu vang cô vẫn có thể chịu được.

“Em có nghĩ đến không, ngộ nhỡ Diêu ThừaVũ có ý quấy rối em thì sao?” Giọng nói của anh càng ngày càng lạnh, dùcách một tầng sóng điện vẫn khiến xương cốt cô rét lạnh, răng môi cô đều run lên: “Lại vì Ấn Chung Thiêm chịu nhục, hiến thân một lần nữa à?!”

“Ở trong mắt anh, em chính là loại phụ nữ không có lòng tự trọng như vậy sao?”

“Chẳng phải em đã từng vì Ấn Chung Thiêm mà cởi bỏ quần áo trước mặt đàn ông sao?”

“Anh!” Lần đầu tiên cô phát hiện, gả chomột người có lối suy nghĩ nhạy bén, dạng đàn ông khi nói chuyện luôn nói trúng tim đen của người khác chính là một loại bi ai, bởi vì khi cãinhau, chỉ cần một vài câu nói khích đúng chỗ yếu của bạn, bạn sẽ khôngbao giờ có lực phản bác lại.

Tự biết mình đã sai, cũng hiểu rõ ngọnnguồn thói quen nổi giận của Diệp Chính Thần, đó chính là trong tình yêu sâu sắc cùng sự ghen tuông mà anh dành cho cô, Bạc Băng cắn răng kiềmchế sự sỉ nhục và giận dỗi của bản thân, giải thích: “Vâng, đúng là emđã từng cởi bỏ quần áo trước mặt đàn ông, nhưng vì người đó là anh.”

“Đúng vậy, là anh, một người đàn ông màem đã hận suốt ba năm… Nếu không phải vì Ấn Chung Thiêm, đừng nói đếnviệc em cởi quần áo, bảo em nói chuyện với anh một câu, em cũng khôngđồng ý.”

“Anh.” Bạc Băng hít sâu thật nhiều lần,cô mới tìm lại được âm giọng của mình: “Anh biết rõ tình huống lúc đókhông phải như thế, em không muốn nói chuyện với anh, là vì em sợ…”

“Em không cần giải thích…” Anh dừng lạimột chút, trong giọng nói bỗng nhiên có chút ý trêu chọc: “Anh hiểu rấtrõ, ở trong lòng em, từ đầu đến cuối em không hề quên hắn.”

Làm sao cô có thể bỏ mặc được đây, ẤnChung Thiêm đã từng đối xử với cô tốt như vậy, vào thời điểm cô bất lựcnhất là Ấn Chung Thiêm đã ở bên cạnh cô, thứ tình cảm như thế, làm saocô có thể quên được?!

“Em và Ấn Chung Thiêm từng lớn lên bên nhau, anh ấy là anh trai em, là người thân…”

“Cho nên, em vì hắn ta, cái gì cũng có thể làm?”

“Không phải!” Cô nói lớn tiếng, nhưng thanh âm phát ra lại vô cùng yếu ớt vô lực.

Trời đất xoay tròn, đầu cô đau như muốnvỡ ra, hai tay Bạc Băng mạnh mẽ bám víu vào hàng rào chắn, nhưng cô vẫnkhông cách nào đứng vững: “Em và Cục trưởng Diêu quen biết đã lâu rồi,em hiểu rõ con người anh ta, anh ta có thể không giúp em, chứ không baogiờ quấy rối em.”

“Hiểu rõ? Em có thể hiểu được bao nhiêu?Em có biết cậu ấy là bạn của anh không? Em có biết cậu ấy tiếp cận em là có mục đích không?”

“Bạn của anh?!”

Khó trách! Khó trách cô vừa tiễn Cụctrưởng Diêu chưa đến mười phút, Diệp Chính Thần lập tức có thể biết mọichuyện một cách thật rõ ràng.

Cô nên sớm nghĩ đến, một Cục trưởng cótương lai đầy hứa hẹn như thế, làm sao có thể thân thiết với cô như vậy, cô nên sớm nghĩ đến mới phải.

Điện thoại rơi vào tình trạng yên lặngnhư cõi chết, một lát sau, Diệp Chính Thần bất đắc dĩ thở dài: “Em muốngiúp Ấn Chung Thiêm, tại sao không đến tìm anh? Em tìm người khác cầuxin giúp Ấn Chung Thiêm được chuyển về Nam Châu, em có bao giờ nghĩ đếnviệc người ta sẽ nghĩ về em như thế nào? Hay nghĩ về anh như thế nàokhông?!”

“Em sợ anh hiểu lầm, sợ anh để tâm!”

“Sau lưng anh, em tìm người khác giúp đỡ, em nghĩ anh sẽ không để tâm sao?”

“Vậy anh nói đi, em nên làm thế nào?!” Cô dùng hết sức lực còn lại để hỏi anh: “Nhìn bố anh ấy bệnh nặng, thấyanh ấy lâm vào tình cảnh khó khăn như thế, em phải làm như không thấy gì sao?!”

Cô chịu đựng cảm giác cay cay ở chóp mũi, nhưng tiếng hít thở vẫn không ổn định, từ trong điện thoại truyền ramột giọng nói khô cứng.

Giọng nói của anh trầm xuống: “Em thật sự muốn hắn quay về Nam Châu?”

“Sức khỏe của bác Ấn vẫn chưa khôi phục, em lo lắng bác gái một mình…”

Anh thở dài một hơi không nặng cũng không nhẹ, rồi không nói thêm bất kì điều gì, trực tiếp ngắt điện thoại.

Nghe thấy tín hiệu báo bận của điện thoại, cô đứng trong đêm tối, không thể phân biệt rõ phương hướng.

Cô không trách anh, quá khứ của cô và ẤnChung Thiêm luôn luôn như một quả bom hẹn giờ tồn tại sâu trong lòng của Diệp Chính Thần, không phát nổ, chẳng qua là do chưa có sự việc nàochâm ngòi.

Cô cẩn thận từng li từng tí, rất sợ có gì đó tác động đến nó. Nhưng mà, rốt cuộc quả bom ấy vẫn bị châm ngòi…

Bởi vì yêu, bởi vì để tâm, cho nên mới đau khổ, mới có thể tổn thương.

Nhưng loại đau khổ và tổn thương này sẽkhông mảy may làm ảnh hưởng gì đến tình yêu mà nó chỉ khiến cho tình yêu ngày càng nồng đậm, ngày càng sâu sắc hơn thôi.

Action 4

Một tuần sau, Ấn Chung Thiêm nhận đượcthông báo được chuyển công tác về Nam Châu, anh ta đã chuẩn bị quay vềNam Châu nhận công việc.

Cô lại gọi cho Diệp Chính Thần, nhưng trả lời cô vẫn là một giọng nói ngọt ngào được ghi âm: “Thật sự xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện nay đã tắt máy, hoặc đang nằm ngoài vùng phủsóng, xin vui lòng gọi lại sau…”

Cô thật sự không biết, anh đúng là đang ở ngoài vùng phủ sóng hay là anh cố ý không muốn nhận điện thoại của cô?

Cô đương nhiên không biết, đêm đó, vìmuốn tìm được tín hiệu để trò chuyện với cô, đêm khuya anh phải lái xe ô tô trèo đồi lội suối…

Mà Diệp Chính Thần cũng không biết, sau đêm đó, cô sốt cao liên tục, nằm viện suốt một tuần.



Tuy rằng chức vị vợ quân nhân trangnghiêm là thân phận vĩ đại mà cô luôn luôn ước mơ, nhưng khi đối mặt với sự nhung nhớ da diết sau cuộc tranh cãi ầm ĩ kia, thì giấc mơ vĩ đạinào cũng đều trở nên bé nhỏ, không đáng kể.

Vào một buổi sáng, Diệp phu nhân không thể kiên trì được nữa, quyết định mua một vé máy bay, bay thẳng đến quân khu ở Bắc Kinh.

Tên đơn vị mà Diệp Chính Thần từng thuậnmiệng nhắc với cô, rất nhanh cô đã tìm được trụ sở sư bộ của quân khu,phía trước được bảo vệ rất nghiêm ngặt, mỗi một lính gác đều mang súngbên người, xếp hàng trải dài như rừng thông. Bảng tên trụ sở chính củaquân đội với tám chữ được khảm vàng lấp lánh, lối đi trải nhựa đườngbằng phẳng, hai bên đường được lát đá màu xanh, dọc lối đi có một hàngcây Tùng, tất cả đều rất uy nghiêm, trang trọng.

Cô mới đi được hai bước, một anh lính lập tức ngăn cô lại, trong tay anh lính còn cầm một khẩu súng đen sẫm bứcngười: “Xin trình giấy ra vào.”

Bạc Băng vội vàng lui ra sau từng bước.

“Xin hỏi, Diệp Chính Thần có đang ở quân khu không?” Bạc Băng hỏi thử.

Nghe được cái tên này, vẻ mặt của anhlính hơi kinh ngạc, nhìn cô đánh giá một lát, giọng nói trở nên kháchkhí hơn: “Cô tìm Tham mưu trưởng Diệp có việc gì không?”

“Tôi chỉ là đến tìm anh ấy…”

“Thật sự xin lỗi, Tham mưu trưởng Diệp hiện nay không ở quân khu.” Ý câu này có thể hiểu là mời cô ngày khác lại đến.

“À, có cách nào để tôi có thể tìm đượcanh ấy không? Điện thoại của anh ấy không mở nguồn, đã lâu lắm rồi tôikhông liên lạc được với anh ấy, không biết đường dây điện thoại của cácanh có thể liên lạc với anh ấy được hay không.”

Anh lính lại một lần nữa chăm chú quansát cô, giống như đang đoán thân phận của cô, thấy vậy, Bạc Băng liềnnói: “Tôi là… bà xã của anh ấy.”

Hai chữ “bà xã” giống như một ngòi nổ được vứt ra, anh lính không dám chậm trễ, dẫn cô đi vào phòng khách.

“Chị chờ một lát, để tôi đi điện thoại hỏi một chút.”

“Cám ơn!” Anh lính cấp tốc gọi điệnthoại: “Chỉ huy Trương, làm ơn nói với Tham mưu trưởng Diệp là có bà xãcủa ngài ấy đến tìm… Vâng, Vâng!”

Dập điện thoại, anh lính cung kính kéo một chiếc ghế dựa: “Mời chị ngồi, chỉ huy Trương sẽ đến ngay ạ.”

Action 1

Chưa đến mười phút, một anh quân nhân cóphong thái nổi bật đội nắng chói chang giữa trưa vội vã chạy đến, nhìnqua quân hàm thì chắc chắn rằng anh chàng này là thượng úy, cấp bậckhông thấp, nhưng khi đứng trước mặt Bạc Băng lại có phần biểu hiện mấttự nhiên, hơi thở còn chưa bình ổn, thì đã vội vàng nói: “Chị dâu, chàochị! Em là Chỉ huy Trương Dương, Tham mưu trưởng hiện nay đang ở căn cứ, em vừa dùng điện thoại nội tuyến thông báo với anh ấy, Tham mưu trưởngnói rằng sẽ lập tức quay lại, bảo chị trước tiên cứ ở lại quân khu chờanh ấy.”

Tiểu Băng cảm kích nở nụ cười: “Thật cám ơn, làm phiền cậu rồi.”

Trương Dương vội vàng chạy nhanh đến nhận lấy ba lô từ trên vai Bạc Băng: “Không phiền gì đâu ạ, chị dâu, chị đitheo em, em đưa chị đến chỗ ở của Tham mưu trưởng chờ anh ấy.”

“À, được.”

Đi theo phía sau Trương Dương, đây là lần đầu tiên Bạc Băng được vào quân đội. Tất cả được bao quanh bởi một bứctường cao, trước đây cô đã từng mơ ước là được ngắm nhìn cái thế giớinghiêm trang và trang trọng này.

Dọc theo đường đi, Bạc Băng tò mò nhìnkhắp nơi, trên sân huấn luyện các anh chiến sĩ đang luyện tập leo núi,mồ hôi chảy ra như mưa, hai bên sân tập, thỉnh thoảng có một vài binhlính huấn luyện đi qua, tiếng hô khẩu hiệu vang lên thấu cả quân đoàn.

Vòng qua sân huấn luyện, cô được TrươngDương dẫn vào một khu đại viện như khu nhà ở yên tĩnh, họ dừng lại ở một căn phòng ở tầng hai được bao quanh bởi cây Bạch Dương.

“Chỉ huy Trương.” Một hạ sĩ quan chạy vội đến, chào hỏi theo nghi thức quân đội với Trương Dương.

Sau đó lại cung kính nhìn về phía Bạc Băng: “Chị dâu, chào chị!”

Anh chàng hạ sĩ quan này khá trẻ tuổi,tầm hơn hai mươi mốt tuổi, ánh mắt rất sáng, làn da trắng được ánh mặttrời chiếu rọi trở nên hồng hào.

Trương Dương giới thiệu: “Cậu ấy là TiểuThường, thông tín viên(1) của Tham mưu trưởng, đặc biệt được phái đến để chăm sóc việc ăn, mặc, đi lại của Tham mưu trưởng, nếu chị có gì cần,cứ việc gọi cậu ấy.”

(1) Thông tín viên: cộng tác viên về thông tin

“Không sao, tôi có thể tự mình chăm sóc bản thân.”

Thông tín viên Tiểu Thường dẫn cô vào phòng ở, cậu ấy dùng chìa khóa mở cửa phòng: “Chị dâu, mời vào.”

Căn hộ khá rộng với hai phòng ở và mộtphòng làm việc, căn hộ rất sạch sẽ nên khiến cho tất cả không gian trởnên rộng rãi sáng sủa, chiếc bàn màu xám nhạt, bức rèm cửa màu lục nhạtnói rõ lên đây đúng là thế giới của anh.

Điểm khác biệt duy nhất trong thế giớicủa anh lúc này đó chính là đầu giường có một khung ảnh, trong khung làbức ảnh cô đứng trên cầu Togetsukyo, đang ngây người ngắm nhìn đồi núiđầy lá phong.

Action 2

Từ lúc Bạc Băng vào phòng, Tiểu Thườnghết lăng xăng lấy nước châm trà lại chuẩn bị hoa quả, săn sóc chu đáo,như hận không thể biến cô trở thành hoàng hậu để hầu hạ, khiến cô có cảm giác như bỗng nhiên được trở lại xã hội phong kiến mấy trăm năm trước.

“Tiểu Thường, căn cứ của Chính Thần đang ở đâu, cậu có biết không? Cách nơi này có xa không?”

“Em không biết, đây là cơ mật.”

Tuy rằng Bạc Băng không biết căn cứ DiệpChính Thần đang đóng là ở đâu, nhưng cô đoán nhất định đó là một nơi rất ít người lui tới, nếu từ nơi đó trở về, ít nhất cùng phải mất một haingày.

Bạc Băng thu dọn mọi thứ, rửa mặt xong,đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cuộc chờ đợi dài hạn. Thìkhông ngờ là thời gian ăn cơm chiều còn chưa đến, ngoài cửa bất chợttruyền đến giọng nói của cậu thông tín viên: “Tham mưu trưởng, anh trởvề rồi.”

Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh với bộ trang phục quen thuộc đang đứng ngoài cửa, phảng phất cứ như vừa từtrên trời rơi xuống.

Bạc Băng xoa xoa mắt, ánh mặt trời ngoàicửa sổ chiếu vào người anh, giống như ánh kim quang đang bao phủ mộtthân ảnh vô cùng cao quý.

“Anh, sao anh trở về nhanh vậy?” Cô vừa đến quân đội chưa được ba giờ.

“Ừm.” Anh lạnh lùng trả lời, xoay người hỏi thông tính viên Tiểu Thường: “Cơm tối đã chuẩn bị chưa?”

“Em đã bảo phòng bếp chuẩn bị rồi ạ.”

“Cậu nói với bọn họ, làm món Tứ Xuyên.”

“Vâng.”

Tiểu Thường nhận lệnh, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, chạy thẳng đến phòng bếp.

Action 3

Cửa phòng từ từ khép lại.

Anh im lặng đứng trước mặt cô, ánh mặttrời dừng lại trên dáng người ngạo nghễ độc lập của anh, khiến cho cô có cảm giác như gần trong gang tấc nhưng không thể nào chạm đến được.

Không biết vì sao mỗi lần anh khoác quântrang đứng trước mặt cô, gương mặt anh lại trở nên lạnh lùng, khiến chongười khác không đọc được cảm xúc của anh.

“Em, không nên đến đúng không?” Bạc Băng thử hỏi.

Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua cô, cởi một chiếc cúc áo sơ mi: “Không phải là Ấn Chung Thiêm đã về Nam Châu rồisao? Em không ở Nam Châu đoàn viên với hắn, chạy đến quân khu này để làm gì?”

Vốn dĩ Tiểu Băng có chút lo lắng khôngyên, nhưng vừa nghe anh nói câu nói giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cô lập tức không nhịn được mà bật cười: “Anh đang ghen đấy à?”

Anh không nói câu nào, tiếp tục cởi cúcáo thứ hai, cổ áo cho cảm giác cấm dục mạnh mẽ đang chậm rãi mở rộng, lộ ra đường cong ưu mỹ chiếc cổ của anh, khiến cho người khác không khỏisuy nghĩ xa vời.

Cô bước đến, kéo tay anh ra, nhẹ nhàngcởi cúc áo cho anh: “Anh biết rõ trái tim em dành cho anh như thế nào,tội gì mà phải ăn dấm chua như thế, tự làm khó chính mình.”

Anh nhìn những cúc áo đang được cởi ralinh hoạt dưới ngón tay cô, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng anhkhông cự tuyệt, cũng không nói theo cô, chỉ giống như một pho tượng chạm băng hoàn mĩ.

“Em và Chung Thiêm thật sự là không có gì…”

Thấy anh xoay mặt đi không nhìn mình, côcó chút tức giận, giật lấy tay anh, đặt lên ngực cô, nơi trái tim côđang đập loạn nhịp: “Em yêu anh, anh không cảm nhận được sao?”

Cuối cùng anh cũng xoay mặt lại đối diệnvới ánh mắt đang ngân ngấn nước của cô, đôi môi kiên quyết lạnh lùng của anh cũng cong lên một nụ cười êm dịu.

Cô ôm thắt lưng anh, rúc vào vòm ngựcanh, đầu ngón tay cô vờn quanh vòm ngực rắn chắc của anh: “Có phải anhkhông ngờ là… Em đến đúng không?”

Anh vẫn không mở miệng, chỉ là hít thở của anh có chút rối loạn.

Cô ngẩng mặt, đón nhận con ngươi đen sẫmtrầm tĩnh vô hạn của anh, môi cô chậm rãi hướng lên, dừng lại trên môianh: “Em muốn anh…”

Anh bất chợt ôm nhẹ thắt lưng cô! Lại dùng thêm một chút lực, áp thân thể mềm mại của cô chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Trong phút chốc, sự phản công của anh bắt đầu ùn ùn kéo đến, anh xâm chiếm môi cô, đồng thời từng ngón tay anhcũng mạnh mẽ chiếm giữ bầu ngực mềm mại của cô… Bạc Băng thỏa mãn nhắmmắt lại, đáp lại những nhiệt tình của anh, đầu lưỡi vờn quanh triềnmiên, hưởng thụ mùi vị ngọt ngào quyến rũ.

Hôn môi càng lúc càng sâu, tình cảm cànglúc càng nóng bỏng, ngón tay anh lần đến cổ áo cô, cởi bỏ cúc áo sơ micủa cô, đầu lưỡi anh linh hoạt di chuyển xuống phía dưới cổ áo đã đượcmở rộng, tham luyến hít vào hương vị của riêng cô…

Áo sơ mi của Bạc Băng trong giây lát đãbị anh bóc ra từng mảng, chỉ còn lại chiếc áo lót ren màu trắng che chởtrước ngực, anh nhẹ nhàng đẩy ra, rồi môi anh ngậm lấy nụ hoa mềm mạinơi mẫn cảm nhất của cô.

“Này…”

Cô không thể không thừa nhận áp lực mạnhmẽ của anh mà đắm chìm vào đó, chân cô mềm nhũn, ngã xuống sofa bêncạnh, thân hình cường tráng của anh thuận thế áp lên người cô, khí thếbừng bừng đang khát khao toàn bộ con người cô…

Cốc, cốc, cốc…

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc vô cùngkhông phù hợp, Diệp Chính Thần hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chếtiếng trách mắng người.

Đã lâu vẫn không nghe thấy hai tiếng “vào đi” vang lên, thông tín viên Tiểu Thường không dám khinh suất, cungkính đứng ngoài hỏi ý kiến: “Tham mưu trưởng, cơm tối đã chuẩn bị rồi ạ, bây giờ mang đến cho anh được chưa ạ?”

Bạc Băng nhăn mặt, tránh bờ môi anh: “Chờ đã, có người kìa…”

Giờ khắc này, cao lương mỹ vị gì cũngkhông ngon bằng đại tiệc dưới thân, Diệp Chính Thần ngoảnh mặt làm ngơ,tiếp tục nhấm nháp mùi vị ngọt ngào.

“Đừng chú ý đến cậu ấy.”

“Gì?”

Người đang đứng ngoài cửa chờ, trong phòng cô thì bị anh… Tình cảnh này làm sao cô có thể tiếp tục được.

Huống hồ, với tác phong từ trước đến naycủa Diệp Chính Thần, bảo cậu quân lính ở ngoài cửa chờ cho đến khi bọnhọ kết thúc, chắc là cậu ấy sẽ đứng thành pho tượng mất?!

Cô đẩy đẩy anh: “Trước tiên, anh vẫn nên bảo cậu ấy vào đi.”

Diệp Chính Thần hít thật sâu, kiềm chếdục vọng đang sắp bùng nổ của mình, anh buông cô ra, đứng lên chỉnh đốnlại cúc áo của mình.

Ba phút sau, chờ cho Diệp phu nhân cài chỉnh tề lại cúc áo, anh mới để cho cậu thông tín viên bước vào: “Vào đi.”

Cậu thông tín viên lặng lẽ liếc nhìn nếpnhăn mờ ám trên áo sơ mi của vị Tham mưu trưởng nào đó, một giây cũngkhông dám chậm trễ, vội vàng để lại mọi thứ, lui nhanh ra ngoài, còn chu đáo cố ý đóng cửa phòng lại.

Trong căn hộ nhỏ, diễn ra cảnh xuân vô cùng tươi đẹp, tiếng thở dốc kịch liệt nối tiếp nhau, thật lâu không dứt.

Bên ngoài, anh chàng thông tín viên nào đó khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ buổi tối phải đến liên đội tám chuyện một chút…

Action 4

Ngày hôm sau, bạn Tham mưu trưởng nào đóđi qua sân huấn luyện, bạn Đội trưởng nào đó nhìn thấy anh thì vẻ mặthân hoan bước đến chặn anh lại.

“Tham mưu trưởng, các chiến sĩ đang đọ sức với nhau, anh cũng lại đây cùng nhau khoa tay múa chân một chút đi ạ.”

Không biết vì sao, bình thường Phó đoàntrưởng luôn luôn thận trọng trong cách nói chuyện hôm nay cũng đùa giỡntheo: “Nghe nói thể lực của Tham mưu trưởng rất tốt, cho chúng tôi mởmang tầm mắt đi.”

Bạn Tham mưu trưởng nào đó che miệng hắng giọng: “Các cậu không biết hôm qua chị dâu của các cậu đến sao?”

Các chiến sĩ muốn cười cũng không dámcười, đến mức khóe miệng của mọi người sắp bị chuột rút, chỉ có hai vịĐội trưởng được cười một cách cực kì thoải mái.

Đúng lúc Sư trưởng đi qua, thấy bên đây không khí đang vui vẻ, ông cũng bước lại góp vui: “Có chuyện gì mà vui vẻ như thế?”

Phó đoàn trưởng lập tức dừng tiếng cười, nghiêm, cúi chào: “Sư trưởng!”

“Các cậu đang cười gì thế?”

“Báo cáo Sư trưởng, chúng tôi đang cùng Tham mưu trưởng Diệp thảo luận về vấn đề thể lực.”

“Thể lực? Huấn luyện thể lực sao?”

Với vẻ mặt nghiêm túc, Đội trưởng trảlời: “Vâng, Tham mưu trưởng đang chỉ bảo cho mọi người biết… Làm sao đểrèn luyện thể lực cho tốt.”

“Được, được, các cậu tiếp tục thảo luận đi, tôi cũng muốn nghe một chút.”

Mọi người trầm tư một lát, Sư trưởng nhìn về phía bạn Tham mưu trưởng nào đó: “Nói gì đi chứ.”

“Hừm.” Tham mưu trưởng Diệp nhìn thoángqua bạn Đội trưởng nào đó, nghiêm nghị trả lời: “Tôi cho rằng từ hôm nay trở đi, mỗi một tuần nên kiểm tra thể lực của các chiến sĩ một lần,nhất là các cán bộ cấp trên, không đạt tiêu chuẩn, thì nên tăng cườngthêm các khóa huấn luyện.”

Bạn Đội trưởng nào đó lặng lẽ sờ sờ cái bụng bia của mình, hối hận thì cũng đã muộn rồi!

Action 5

Khoảng thời gian sống an ổn và thoải mái trong quân đội, bất giác vài ngày đã trôi qua.

Ban ngày, Diệp Chính Thần bận rộn rấtnhiều việc. Bạc Băng ở một mình trong phòng cảm thấy rất nhàm chán, thấy anh chàng thông tín viên không có chuyện gì làm, vì thế cô đến tròchuyện với cậu ta.

Lúc đầu, anh lính thông tín có chút không tự nhiên, cô hỏi gì đáp đó, không dám thô lỗ.

Sau đó, hai người cùng trò chuyện về quêhương của cậu thông tín, nói đến người thân của cậu ấy, còn có bạn gáimới của cậu ấy, cậu lính thông tín bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Vô tình cả hai trò chuyện đến Diệp Chính Thần.

Nhắc đến Diệp Chính Thần, Bạc Băng bỗngnhiên nhớ đến người nào đó có bản tính vô cùng khó hầu hạ, không khỏithông cảm cho cậu lính thông tín gặp không đúng người: “Tiểu Thường,Tham mưu trưởng của các em có phải là loại người rất khó chăm sóc đúngkhông?”

Vẻ mặt của anh lính nhỏ lộ rõ vẻ khóhiểu: “Ai nói? Tham mưu trưởng đối xử với mọi người tốt lắm, em có thểđược làm thông tín viên của anh ấy, toàn bộ liên đoàn ai cũng hâm mộem.”

“Hâm mộ? Tại sao?”

“Chị dâu, chị không biết sao, Tham mưu trưởng là thầy của chúng em, sự tồn tại của anh ấy đối với chúng em như là một vị thần…”

Nhắc đến Diệp Chính Thần, ánh mắt anhlính thông tín lập tức hiện lên một ánh sáng mang đậm vẻ kính trọng:“Lúc em vừa đến quân đội, Tham mưu trưởng vẫn chưa trở về, em có nghemấy tiền bối nói về rất nhiều chuyện của anh ấy…”

“Ồ?” Bạc Băng lập tức ngồi xuống, tập trung tinh thần lắng nghe anh lính nhỏ nói.

Anh lính nhỏ cuối cùng cũng không kiềmchế nổi bản tính tám chuyện vốn có của mình nữa, cậu ta ngồi nghiêmchỉnh, bắt đầu kể lại những câu truyện truyền thuyết mà cậu ta đã từngnghe được từ các tiền bối.

Đó là việc xảy ra nhiều năm trước, DiệpChính Thần còn trẻ, mới vừa tốt nghiệp Đại học quân y, được phái đi huấn luyện tại Học việc chỉ huy.

Vừa mới vào quân đội, tính cách của anh vô cùng lạnh lùng, tập huấn chăm chỉ, cũng không nhắc đến gia đình với bất kì ai.

Xuất thân trong một gia đình không tầmthường, nhưng anh không hề kiêu ngạo, không nịnh nọt, cho nên Đội trưởng nhìn anh không vừa mắt chút nào.

Mỗi lần huấn luyện, Đội trưởng đối vớianh lúc nào cũng nghiêm khắc hơn người khác, Diệp Chính Thần có chút lơđễnh là bị phạt ngay, nào là không được đắp chăn, nào là phải bưng nướcrửa chân, nào là phải hít đất mấy trăm cái…

Thể lực của Diệp Chính Thần rất tốt, anh hoàn toàn thực hiện tốt sự huấn luyện hà khắc ấy.

Trong đội, có rất nhiều đồng đội đều cảmthấy không hài lòng, nhưng Diệp Chính Thần lại không nói một lời, luônluôn phục tùng mệnh lệnh.

Sau đó, có một ngày, có một vị Tư lệnh ẩn danh đến kiểm tra, thăm hỏi quân sự của học viện, ông cố ý đến gần Diệp Chính Thần, thấy trên tay anh đang quấn băng gạc, cơ thể gầy gò, nênông đặc biệt hỏi thăm anh: Ở quân đội cảm thấy thế nào, có phải khôngquen không?

Diệp Chính Thần chỉ nhìn thẳng về phía trước, không hề than vãn lấy một lời.

Khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ…

Ngày hôm sau, bỗng nhiên có một Đại táđến Học viện chỉ huy, đi cùng với ông còn có một vị Quân y, nghe nói làthư ký của một vị Tư lệnh quân khu nào đó. Khi Đại tá đến quân đội, trực tiếp đến chỗ ở của Diệp Chính Thần, bảo vị quân y đó làm kiểm tra sứckhỏe toàn bộ cho Diệp Chính Thần.

Sau khi vị đại tá kia rời khỏi thì học viện chỉ huy lập tức sửa đổi chính sách, đồng thời điều chỉnh rất nhiều cán bộ.

Như thế mọi người mới biết, gia thế của Diệp Chính Thần sâu không lường được.



Anh lính thông tín còn nói: “Đừng nhìn ngày thường Tham mưu trưởng nói năng nghiêm nghị….”

“Nói năng nghiêm nghị?” Tính từ miêu tả này, khiến cô rất muốn cười.

“Đúng vậy, Tham mưu trưởng đối xử với cấp dưới rất tốt, nhất là những binh lính trẻ tuổi, không cần biết họ gặpkhó khăn gì, chỉ cần tìm đến anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ.”

“Nói năng nghiêm nghị.” Nhớ đến bốn chữ này, cô vẫn muốn cười.

Action 6

Đêm dài vắng vẻ, Tham mưu Diệp dẫn Diệp phu nhân đi dạo dưới ánh trăng.

Cây cối trong quân đội cực kì xanh tốt,khắp nơi đều là bóng cây đại thụ, những con đường dài sạch sẽ, khôngvương một chút bụi bặm nào. Bước đi trên những phiến đá xanh, ánh trăngvờn quanh những cây đại thụ phác họa thành những chiếc bóng, một vài ánh sáng thưa thớt chiếu vào người cô và anh.

Sở dĩ chọn buổi tối đi dạo là bởi vì banngày có rất nhiều ánh mắt chú ý, cô và anh vừa ra khỏi cửa thì lập tứcbị xoi mói giống như động vật được triển lãm trong vườn bách thú.

Đêm khuya, ánh trăng như nước, chiếu vàotrên người cô, gió thổi làm rối những sợi tóc của cô, cũng làm lăn tănmặt hồ yên ả. Cô nhẹ nhàng bước đến gần anh, muốn nắm lấy tay anh, aingờ bạn Tham mưu trưởng nào đó nhanh chóng tạo khoảng cách với cô, đứngđắn đến mức không thể đứng đắn hơn, trang nghiêm đến mức không thể nàotrang nghiêm hơn.

Vì muốn duy trì hình tượng mà bạn Thammưu trưởng nào đó vất vả lắm mới xây dựng được, Bạc Băng phối hợp rất ăn ý, cô lùi ra phía sau một chút, tạo khoảng cách với anh: “Cuối tuần này anh có rảnh không? Em muốn đi dạo một chút?”

“Cuối tuần này…” Anh nhíu mày suy nghĩ thật lâu: “Chiều thứ bảy chắc là anh có thể trích ra một chút thời gian, em muốn đi đâu?”

“Em muốn đi dạo ở gần đây để xem nhà.”

“Xem nhà?”

“Vâng, em muốn mua một căn nhà cho bố mẹem, không cần quá lớn, tốt nhất là nên gần quân khu và bệnh viện, để emcó thể chăm sóc họ.”

“Ý của em là, em sẽ đến Bắc Kinh?”

“Vâng, em đã suy nghĩ kĩ rồi, em muốn tùy quân…”

Action 1

Căn nhà ấm áp, bên ngoài cửa sổ sát đất là những bông hoa cuối thu đang bao phủ khắp nơi.

Tham mưu Diệp thong thả ngồi trên sofa,trên người anh là một bộ quần áo giản dị màu xám mặc ở nhà, đôi chânthon dài vắt chéo lên nhau, anh đang chăm chú xem tin tức quân sự trongti vi.

Diệp phu nhân cuộn mình nằm trên sofacạnh bên cửa sổ sát đất xem tạp chí, thỉnh thoảng cô cầm ly cà phê bằngthủy tinh trên bàn uống một ngụm, vị đắng chảy qua đầu lưỡi lại trởthành một mùi vị thơm ngát đậm đà.

Cô và anh cùng ngồi cạnh nhau, cả hai không nói với nhau câu gì, nhưng đó cũng là một thứ hạnh phúc ngọt ngào.

Tình cờ mở đến một trang trong quyển tạpchí, ánh mắt lơ đãng của Diệp phu nhân trong phút chốc bị cuốn hút bởimột cảnh đẹp của đồi núi đầy lá phong.

Thấm thoát đã đến tháng mười, lá phongcủa Arashiyama chắc đã trở sắc đỏ khắp nơi, không biết phong cảnh trêncầu Togetsukyo có còn như năm nào hay không, không biết trường Đại họcOsaka có còn được bao phủ bởi những tàng lá vàng óng ánh hay không…

Không biết chờ đến bao lâu nữa, cô mới có cơ hội lại được nắm tay anh, bước trên con đường đầy những lá cây Bạch Quả rơi rụng.

Bạc Băng ngơ ngẩn nhìn phong cảnh trongquyển tạp chí hơn mười phút cô mới lưu luyến lật sang trang khác, mộttay còn lại cô với đến lấy ly cà phê trên bàn.

Trên bàn trống không, Bạc Băng ngờ vựcgiương mắt nhìn, phát hiện ly cà phê không cánh mà bay đến nằm trên taybạn Tham mưu trưởng nào đó.

Cô giật ly cà phê lại từ trong tay anh, nhưng trong ly chỉ còn lại vài giọt.

Bạc Băng bất đắc dĩ cười gượng, cầm chiếc ly trống không lên đi lấy thêm cà phê.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đãhình thành thói quen thích dùng ly của cô, không cần biết cô uống loạicà phê nào, hay là thứ nước gì, thậm chí là thuốc Đông y, anh đều khôngtừ chối.

Mỹ từ hóa trong ngày: “Tiết kiệm tài nguyên, hạ thấp lượng carbon trong cuộc sống.”

Nếu lời này được nói từ miệng một ngườikhác, có lẽ cô sẽ âm thầm kính trọng một chút đạo đức của người đó,nhưng lời này được nói từ chính miệng Diệp Chính Thần – Một người đànông khi lái chiếc xe Hummer khiến cho người khác không dám nhìn, lại cóthật sự thể hiểu được “tiết kiệm tài nguyên, hạ thấp lượng carbon trongcuộc sống”.

Bạc Băng nghiêm túc đưa ra rất nhiều thuật ngữ y học chứng minh hai người sử dụng chung một cái ly rất có hại.

Anh không nói lời nào, ôm cô đặt lên sofa hôn một trận triền miên, càng hôn càng kịch liệt, anh lại bắt đầu bộclộ tính cách cầm thú của mình, giữa ban ngày ban mặt anh đặt cô lênsofa, ăn sạch ăn sẽ.

Điều đáng giận nhất là, sau khi anh thỏamãn xong bản thân, anh duỗi thẳng thân người một cách lười nhác, dùnggiọng nói thuần chất y học hỏi cô: “Bác sĩ Bạc, em cho rằng hành vi nhưvậy, có thể truyền vi khuẩn hay không, có thể lây bệnh hay không?”

Cô oán hận kéo phần quần áo còn lại che đi dấu vết xanh xanh tím tím trước ngực cô: “Không biết!”

Kể từ ngày đó, cô không những chịu khuấtphục trước sự phóng đãng của anh mà còn tập tính khoan dung cho nhữngthói quen xấu của Diệp Chính Thần.

Action 2

Diệp phu nhân mang một ly cà phê nóng trở về chỗ ngồi, bạn Tham mưu trưởng nào đó đang cầm quyển tạp chí của côxem, thấy cô trở về, lập tức khép quyển tạp chí lại đặt lên bàn, giangtay ôm lấy cô đặt lên đùi mình. Ngón tay anh linh hoạt vuốt ve vai cô,dùng lực không nhẹ cũng không nặng, khiến cho thể xác lẫn tâm hồn củabạn bác sĩ nào đó bất giác được thả lỏng.

Xoa xong bờ vai cô, anh bắt đầu mát xađến cổ, lưng… Và tất cả mọi vị trí khác trên cơ thể cô nhưng không vương một chút tạp niệm nào, cũng như đang lấy lòng cô: “Gần đây sức khỏe của bố đã tốt hơn chưa em?”

“Đã ổn hơn rồi, tinh thần bố rất tốt.”

“Bệnh viện có nhiều việc lắm sao?”

“Nhiều lắm, anh nói thử xem, bệnh nhân hiện nay càng ngày càng nhiều, có phải là do môi trường và thức ăn hay không anh?”

“Điều này, y học vẫn chưa có kết luận.”

“Cái này mà cũng còn phải chờ đưa ra kếtluận sao? Em thấy nếu chúng ta vẫn cứ tiếp tục ăn thức ăn kém chấtlượng, hoa quả ngâm chất formaldehyde(1) và uống thuốc có vỏ bọc đượclàm từ da giầy, căn bản là không cần đợi đến lúc người Nhật Bản phátđộng vi khuẩn chiến tranh thì chúng ta đã tự hạ độc giết bản thân mìnhrồi.”

(1) Formaldehyde hay fomanđêhít là một hợp chất hữu cơ (còn được biết đếnnhư là mêtanal), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăngmạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H2CO.Fomanđêhít giết chết phần lớn các loại vi khuẩn, vì thế dung dịch củafomanđêhít trong nước thông thường được sử dụng để làm chất tẩy uế hayđể bảo quản các mẫu sinh vật. Nó cũng được sử dụng như là chất bảo quảncho các vắcxin. Trong y học, các dung dịch fomanđêhít được sử dụng cótính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cơm. Cácdung dịch fomanđêhít được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.

Trong cơ thể, fomanđêhít có thể làm cho các protein liên kết không đảo ngượcđược với DNA. Các động vật trong phòng thí nghiệm bị phơi nhiễm mộtlượng lớn fomanđêhít theo đường hô hấp trong thời gian sống của chúng có nhiều dấu hiệu của ung thư mũi và cổ họng.

“Ừm, ngày mai anh sẽ viết một đề án, đềnghị quốc gia nên chú ý một chút đến vấn đề an toàn thực phẩm, để bà xãcủa anh khỏi phải mệt đến sắp chết, làm hại không có người lo giặt quầnáo, nấu cơm, trải drap giường, và đi ngủ với anh…”

Ánh mắt Diệp phu nhân dữ tợn như sói lườm lườm bạn Tham mưu trưởng vô sỉ nào đó: “Anh cho rằng anh là người đạidiện cho đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chắc?”

Anh nở nụ cười rồi giương đôi mày tự đắc, anh không phản bác mà dùng một que tăm xiên một miếng táo trong đĩa đặt trên bàn đưa đến miệng cô.

Nước táo ngọt ngào chảy qua đầu lưỡi,Diệp phu nhân rốt cục cũng phát hiện ra bạn Tham mưu trưởng nào đó hômnay đặc biệt vô cùng ân cần, cô hoài nghi quan sát anh cẩn thận mộtchút.

“Sao hôm nay anh đối xử chu đáo với em quá vậy? Không phải anh muốn em mặc đồng phục y tá đó chứ?”

“Em không nên nghĩ anh giống như em.”

“Không có gì sẽ không ra vẻ nịnh nọt như thế… Rốt cuộc anh có mục đính gì.”

Thấy mưu kế đã bị nhìn thấu, bạn Tham mưu trưởng nào đó thẳng thắn đi vào vấn đề chính, hai tay đặt trên thắtlưng cô, mặt anh bỗng nhiên dán lên cổ cô: “Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi, hôn lễ cũng đã tổ chức rồi, chẳng phải tiếp theo chúng tanên… Đi hưởng tuần trăng mật sao?”

“Tuần trăng mật? Hôn lễ của chúng ta cũng đã qua hai tháng rồi.”

Trước khi tổ chức lễ cưới, anh và cô vốndĩ đã dự định đi hưởng tuần trăng mật, nhưng cả hai lại không nghĩ đếnviệc anh phải tạm thời nhận nhiệm vụ bên quân đội, tình hình bệnh trạngcủa bố cô lại đột ngột chuyển biến xấu, khiến cô hoàn toàn không có thời gian để nghĩ đến những việc khác.

Sau đó, cô và anh mới bắt đầu từng bước trở về quỹ đạo của cuộc sống hôn nhân, công việc vô cùng bận rộn.

Bạc Băng cứ nghĩ Diệp Chính Thần đã quên việc này rồi, không ngờ bỗng nhiên anh lại nhớ đến việc đi hưởng tuần trăng mật.

“Để hôm nào anh thấy tâm trạng Sư trưởngtốt, anh sẽ xin ông ấy cho anh vài ngày nghỉ để chúng ta đi hưởng tuầntrăng mật.” Anh nói.

“Nghỉ bệnh, kết hôn, nghỉ tết, việc nênnghỉ anh đều đã xin hết rồi, hiện nay lại xin phép nghỉ đi hưởng tuầntrăng mật, không khéo Sư trưởng của bọn anh sẽ tử hình anh ngay tạichỗ?!”

“Có lý… Cho nên, chắc là anh phải tiền trảm hậu tấu thôi.”

“Anh đang muốn đào ngũ đấy à!” Vì đềphòng bạn Tham mưu trưởng nào đó sẽ đào ngũ thật, Diệp phu nhân lập tứchiểu ra sự việc, nói với giọng điệu tình cảm: “Chúng ta ở bên nhau vuivẻ thế này em cũng hạnh phúc lắm rồi, anh không cần phải chú ý đến hìnhthức như vậy.”

Hai người ở bên cạnh nhau, cho dù là ởnơi thành thị ồn ào oi bức đi chăng nữa thì trong mắt cô vẫn là trờixanh hòa cùng biển biếc ở Maldives.

Hiếm thấy bạn Tham mưu trưởng nào đó thấu tình đạt lý: “Em nói cũng đúng, được rồi, chờ sau này có dịp chúng tasẽ lại đi Nhật Bản.”

“Anh nói đi đâu?”

“Nhật Bản. Anh nhớ anh đã từng hứa với em, sẽ cùng em đi Ishibashi(2) mua quần áo giảm giá, còn hứa sẽ cùng em đi xem phim…”

(2) Ishibashi hay còn gọi là Stone Bridge (Cầu Đá) nằm trong khu vực Ishibashi Park thuộc Hamachō, Kagoshima, Nhật Bản.

“A… Nếu, anh xin nghỉ phép, Sư trưởng của anh sẽ không đem anh tử hình tại chỗ thật chứ?”

“Chắc là không, anh sẽ nói với ông ấy là anh đã vì quốc gia tận tụy nhiều năm như vậy, không có khổ lao, cũng có công lao!”

“À.”

“À… Ý em là gì?”

“Ý của em là…” Diệp phu nhân choàng tayôm cổ Diệp tham mưu, khẽ hôn lên đôi môi ngọt ngào của anh: “Ông xã,buổi tối anh muốn ăn gì? Em sẽ làm cho anh ăn.”

“Bỗng nhiên anh thấy toàn thân anh nhức mỏi quá.” Vừa nói xong, anh xoa xoa bả vai.

“Em sẽ mát xa cho anh, được không?”

“Kiểu Nhật Bản?”

Vài hôm trước, anh nói muốn “mát xa kiểuNhật Bản”, cô tò mò hỏi anh một chút, sau đó mặt cô liền trở nên ửnghồng, kiên quyết từ chối: anh đừng có mơ.

Do dự thật lâu, sau đó cô cắn răng, khẽ gật đầu: “…Được!”

Action 3

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mát xa kiểu“Nhật Bản” xong, Diệp phu nhân ghé vào chiếc gối nằm, thầm lên kế hoạchcho chuyến đi Nhật Bản mà cô đã chờ đợi từ lâu.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Anh vô cùng thân mật ôm lấy cô, hôn lên những sợi tóc đang ướt đẫm mồ hôi của cô.

“Làm thế nào để quay trở lại những giấc mơ xưa, mới không uổng công hôm nay em bị anh tra tấn ‘cực kì tàn nhẫn’ như vậy.”

“Cực kì tàn nhẫn? Yêu cầu em nên chú ý trong cách dùng từ nha.”

Được rồi, cô thừa nhận bốn chữ “cực kì tàn nhẫn” có chút không tôn trọng sự thật, trên thực tế, anh vẫn rất là nhân đạo.

Chỉ là có đôi lúc, tình yêu chỉ dựa vào loại kích thích tình ái dạt dào này để thể hiện thì xem ra có chút đơn điệu.

Điều khiến cô nhung nhớ nhất là khi còntrẻ, đêm khuya cô và anh đứng trên ban công trò chuyện, chuyện trên trời dưới đất, vô cùng mờ ám.

Khi đó trái tim cô luôn có cảm giác như bị mèo cào, ngưa ngứa và đau đớn.

Bỗng nhiên cô bật dậy: “Chúng ta thử ôn lại cảm giác bạn bè đi? Thứ tình bạn thuần khiết ấy…”

“Tình bạn?! Em đã gặp qua bạn bè nào đi hưởng tuần trăng mật chưa?”

“Ông xã…” Cô gọi anh ngọt ngào.

Bạn Tham mưu trưởng nào đó nhíu mày: “Để anh suy nghĩ lại.”

Action 4

Cuối thu, Nhật Bản.

Đáp chuyến bay xuống sân bay Kansai, Diệp Chính Thần ngồi trên chiếc xe mà bạn anh đã bố trí sẵn giúp anh, chởBạc Băng chạy thẳng đến trường đại học Osaka.

Vẫn là vào mùa cô mới đến Nhật Bản, nămđó lá phong chuyển sang màu đỏ sớm hơn mọi khi, vừa mới sang tháng mười, thoáng chốc màu đỏ đã bao phủ khắp nơi trước mắt.

Người ngồi trong xe vẫn không thay đổi,phong cảnh lướt qua bên ngoài vẫn quen thuộc như vậy, cửa hàng xeMercedes – Benz 4S toàn cửa kính thủy tinh, siêu thị Carrefour, hàngtrăm cửa hàng… Còn có siêu thị chuyên cung cấp thực phẩm mà mỗi tuần côđi một lần.

Nơi này, đã để lại cho cô rất nhiều đau khổ, đương nhiên cũng là nơi đã cho cô không ít kỷ niệm đẹp nhất đời!

“Chờ một chút! Chờ một chút!” Bạc Băng kích động kêu lên.

Diệp Chính Thần phanh xe lại, xe anh dừng lại ngay tại một ngã tư đường.

Mùi hương hoa Hòe lan tỏa, làm say mê tâm trí con người.

Bạc Băng bước xuống xe, bước đi từng bước trên phần đường dành cho người đi bộ, gió thu lạnh buốt lướt qua chiếcváy của cô, mang đến chút cảm giác se lạnh.

“Anh còn nhớ nơi này không?” Bạc Băng quay đầu lại, nhìn Diệp Chính Thần vừa bước xuống xe.

Anh đứng ven đường nhìn cô mỉm cười:“Đương nhiên, bốn năm trước ở đây anh đã gặp một cô gái xinh đẹp lạcđường, cô ấy còn muốn theo anh trở về nhà trọ…”

Nhớ đến cảnh tượng trêu trọc anh lúc đó,rồi cả biểu hiện của anh lúc đó, cô không nhịn được mà nở nụ cười: “Tâmtrạng anh lúc đó như thế nào? Anh thật sự không nghĩ là em yêu thương và nhớ nhung anh chứ?”

Anh cười véo mặt cô nửa đùa nửa thật đáp: “Trên đường đi anh đều suy nghĩ, ngộ nhỡ em vừa vào phòng trọ của anhliền bắt đầu cởi quần áo, lúc đó anh nên giữ vững tín ngưỡng cách mạnghay là nên ‘vì nước hy sinh thân mình’.”

“Sau đó anh quyết định thế nào?”

Anh lắc đầu: “Em chưa cho anh cơ hội quyết định.”

“Lúc đó anh đâu có biết em đùa giỡn với anh đâu? Trong lòng làm sao hiểu được?”

“Anh có một chút thất vọng… Hay là, đêm nay em bù đắp một chút thất vọng đó cho anh đi?”

“Đừng có tưởng bở.” Cô cười đẩy anh ra:“Em không phải đã nói rõ với anh sao, lần này em đến Nhật Bản là muốn ôn lại chuyện cũ, ôn lại những tháng ngày tình cảm không rõ ràng trước kia của chúng ta.”

“Còn anh thì nhớ rất kĩ, anh đến để hưởng tuần trăng mật…”

Action 1

Ráng chiều ở nhà trọ lưu học sinh củatrường đại học Osaka bao trùm lên tất cả quang cảnh bằng một dải ánhsáng nối tiếp nhau, cho cảm giác như được quay về những ngày xa xưa càng mạnh mẽ, giống như một hiện vật lịch sử lâu đời. Thế nhưng nhà trọ vẫnvô cùng sạch sẽ, tay vịn của cầu thang cũng không bám một chút bụi, trên dãy hành lang vẫn không có rác.

Trước văn phòng làm việc của nhà trọ vẫncó một hàng cây xương rồng được sắp xếp rất chỉnh tề, một màu xanh biếc, điều này nói lên thói quen của dì Yamaguchi vẫn không thay đổi.

Diệp Chính Thần dẫn theo Bạc Băng và mang vali vào phòng, dì Yamaguchi vừa thấy Diệp Chính Thần liền nở nụ cườinhư bông hoa tỏa nắng đang nở rộ rồi trò chuyện với anh, vui mừng giốngnhư vừa nhìn thấy con trai của mình.

Trò chuyện rất lâu, dì Yamaguchi mới lấy chiếc chìa khóa bà đã chuẩn bị sẵn giao cho cô và anh.

“Chúng ta có thể ở đây à?” Tuy rằng đãthấy Diệp Chính Thần lấy được chiếc chìa khóa phòng trọ, nhưng Bạc Băngnhư khó có thể tin vào mắt mình. Dù sao Nhật Bản không phải là nơi dễdàng phá vỡ quy tắc vốn có của nó, mà nhà trọ lưu học sinh cũng khôngphải là nơi để người ngoại quốc có thể đến ở trọ.

“Ừm, còn là phòng của chúng ta.”

“Thật không?!”

Trong sự kinh ngạc vui mừng, anh và cô đã bất giác bước đến nơi cuối cùng trên hành lang, anh dùng chìa khóa mở cửa phòng cô.

Trong phòng trọ được trang trí rất tỉ mỉ, trước cửa sổ là một chậu hoa phù dung trắng, rèm cửa sổ và drap trảigiường mới tinh, sạch sẽ đến mức hoàn toàn không có một hạt bụi.

Không có gì thay đổi, bao gồm cả chiếc hàng rào chắn giữa ngăn cách hai ban công cũng vẫn còn đó.

Bạc Băng ngạc nhiên vui mừng vuốt mặt đátrên kệ bếp, phía trên vẫn còn lưu lại dấu vết do cô cọ rửa trước đây:“Làm sao anh có thể chuẩn bị mọi thứ chu đáo đến vậy?”

“Thế giới này, chỉ cần em muốn, không có việc gì là không làm được.”

“Vậy cũng phải xem là người đó là ai…”

Nghe được người yêu bé nhỏ đang khenmình, bạn sắc lang nào đó lại bắt đầu lộ nguyên hình, anh buông hành lýtrong tay, bắt lấy vai cô, ôm vào vòng tay rắn chắc của anh.

“Nha đầu, có phải em rất tôn sùng vàngưỡng mộ anh không? Có phải hận không thể lấy thân báo đáp phải không?Đừng ngại, nói đi, chỉ cần em mở miệng, anh lúc nào cũng có thể thỏa mãn em…”

Biểu hiện vô sỉ giống hệt như trong ký ức của cô, giọng điệu nói chuyện cũng giống như trong trí nhớ của cô, hình ảnh mặt hồ xanh biếc phía trước căn phòng cô đang lăn tăn gợn sóngtrong hồi ức của cô như đang dập dờn trước mắt, Bạc Băng phảng phất cảmthấy như được trở về trong ký ức của chính mình, sự đơn thuần ấy, ngâythơ ấy, một nha đầu vì yêu mà liều lĩnh tự mình chui đầu vào lưới…

Cô cười, gương mặt ửng hồng của cô so với lá phong còn xinh đẹp hơn: “Đúng vậy, sư huynh, em rất tôn sùng anh,rất ngưỡng mộ anh, vì để biểu đạt loại tình cảm ngưỡng mộ vô hạn của emdành cho anh… Buổi tối em mời anh ăn mì cay Thành Đô, gà xào cay, látnữa chúng ta đi siêu thị Carrefour mua thức ăn đi.”

“Ăn xong rồi thì sao? … Hả?”

Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt mơ màng đầy quyến rũ: “Đêm dài đằng đẵng, đương nhiên là… Ngủ rồi…”

“Ngủ” từ này bao hàm rất nhiều ý nghĩa nha.

Bạn sắc lang nào đó trong lòng ngưa ngứa, khó khăn lắm mới kiềm chế được sự ham muốn đi ngủ ngay lập tức: “Đượcrồi, vậy trước hết em thu dọn phòng một chút đi, xem có thiếu gì không,lát nữa đến siêu thị mua luôn một thể.”

“Anh thì sao?”

“Anh lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay:“Anh cũng trở về phòng, lát nữa đừng quên sang trải drap giường bị nhăncho sư huynh nhé…”

“…”

Action 2

Trên bầu trời là mặt trăng và những ngôi sao lấp lánh, trong không khí là màn đêm vô cùng mát mẻ.

Ngôi nhà nghỉ mát nhỏ nằm bên cạnh hồ,trăng soi mình trên mặt hồ, gió mát thoảng qua làm mấy nhành cây liễubuông xõa, phất phơi trong gió.

Cô và anh gắn kết như keo sơn ngọt ngào cùng nhau vừa nấu cơm vừa trò chuyện tạo nên bầu không khí vô cùng ấm áp.

Bạn bè Diệp Chính Thần dường như biết anh hôm nay trở lại nhà trọ hưởng tuần trăng mật, tốp năm tốp ba liên tục kéo đến.

Trong số đó, có một vài người không biếtbạn bác sĩ nào đó vừa nhận chức Diệp phu nhân, cho nên họ cố ý đến đểchiêm ngưỡng một chút “niềm vui mới” của Diệp đại soái ca.

Thỉnh thoảng cũng có vài người trước đóđã quen biết Bạc Băng, chỉ là bọn họ đã từng biết tình cảm của cô và anh trước đó không bệnh mà chết, bây giờ lại thấy cả hai đang trong phòngbếp thân mật đến mức chạm vành tai, lồng mái tóc, tất cả mọi người vôcùng kinh ngạc thốt lên một tiếng “Ồ”, muốn hỏi gì đó lại ngượng ngùng,trò chuyện vài câu lại viện cớ rời đi, nhưng mà sau đó lại chạy đi tìmngười có thể giải đáp cho họ sự thật rốt cuộc là như thế nào.

Ăn xong cơm chiều, bạn sắc lang nào đóđược ăn uống no say bắt đầu hâm nóng suy nghĩ ham muốn phóng đãng củamình, vừa thấy bạn bác sĩ nào đó đang đeo tạp dề bận rộn trong nhà bếp,dường như có chút không kiềm chế được, anh bước đến, cố ý giả vờ sờsoạng thắt lưng cô.

“Giờ không còn sớm, anh cũng nên về phòng mình đi.”

“Về cũng không có việc gì làm, hay là, anh ở đây với em, mình trò chuyện thêm một lát nữa.”

“Nửa đêm, cô nam quả nữ, trò chuyện cáigì?” Cô trừng mắt lườm anh, dùng tay đẩy anh ra, tạo cự ly an toàn: “Đi, đi đi, trở về phòng của anh đi.”

Trong mắt Diệp Chính Thần đâu đâu cũngthấy những đường cong duyên dáng của cô: “Nha đầu, em nói thử xem… Tạisao em càng từ chối anh, anh lại càng muốn có em?”

“Hừ, con người anh như thế, chỉ có thể dùng một từ hình dung là tương xứng nhất.”

“Sao? Từ gì?”

“Về phòng rồi tự anh suy nghĩ đi.”

Action 3

Thu dọn xong căn phòng, ngâm mình trongnước ấm xong, Tiểu Băng có chút mệt mỏi, cô nằm trên giường, lưng tựavào vách, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đã lâu lắm rồi cô không đượcnhìn thấy những ánh sao lấp lánh như vậy, không được nhìn thấy trăngtròn sáng ngời như thế…

Cô bỗng nhiên rất muốn biết, anh ở sát vách bên kia đang làm gì.

Nhớ đến lúc trước khi ở nơi này, cô cũngthường xuyên như vậy, len lén nghĩ về phòng sát vách, nghĩ về anh – Diệp sư huynh, giờ này anh đang làm gì nhỉ?

Xem tài liệu? Uống trà? Hay là ngắm phong cảnh?

“Nha đầu?”

Bởi vì tai cô gần vách tường, kèm theo đó là tiếng gọi truyền đến vô cùng rõ ràng. Bạc Băng phấn khởi bật dậy,nói lớn tiếng vào vách tường: “Chuyện gì thế?”

“Không có gì, anh muốn thử xem nhà trọsau khi tu sửa, phương diện cách âm có được tăng cường không. Không tồi, không tăng cường gì cả.”

Khóe miệng Bạc Băng cong lên: “Anh đang làm gì vậy?”

“Vừa tắm xong, đang chuẩn bị ngủ.” Anh hỏi: “Có phải em đang nhớ anh, muốn sang đây ngủ cùng anh đúng không.”

Thật ra, cô rất nhớ anh, muốn gối đầu lên vai anh, ôm thắt lưng hoàn mỹ của anh để ngủ một giấc ngon lành. Mà ban đầu cô quyết liệt đưa ra yêu cầu rất rõ ràng, giờ nhanh như vậy lại đivào khuôn phép, dường như có chút rất mất mặt nha.

“Sư huynh…” Bạc Băng quyết định đổi đề tài.

“Hử?”

Cô do dự một lát: “Em nghe nói, sau khi em đi không lâu, anh và Dụ Nhân chuyển ra ngoài sống, nơi này, anh có trở lại không?”

“Mỗi lần tâm trạng không tốt, anh trở về ngồi lại một chút.”

“Anh và Dụ Nhân…”

Bên kia vách không có âm thanh, cô khôngthể xác định anh có thể nghe thấy hay không, cô quay lại và nói tiếp:“Lúc anh và cô ấy cùng nhau, anh có hận cô ấy không? Cô ấy lừa em, khiến em và anh hiểu lầm. Lúc ở sân bay anh xin em ba phút, em cũng khôngchịu quay đầu cho anh cơ hội giải thích…”

“…”

Phía bên kia vẫn không có âm thanh.

“Ngủ đi, khuya rồi.”

Cảm nhận được anh đang lẩn tránh, cô không hỏi nhiều nữa, Bạc Băng quay đầu nhìn vách tường dày lạnh lẽo, cô thở dài một hơi.

Năm đó, có một vách tường ngăn cách, đócũng chính là khoảng cách của tâm hồn, giống như lúc trước, cô mãi mãicũng không hiểu được suy nghĩ của anh, cô vĩnh viễn cũng không biết được bước tiếp theo anh sẽ làm gì, anh luôn quyết đoán như vậy, đã nói làlàm.

Nhưng dù sao mọi việc cũng không có gì, tất cả đều đã qua hết rồi.

Suy nghĩ một lát, những ý nghĩ vây hãm đầu óc cứ tràn ra, cô nặng nề đi vào giấc ngủ.

Action 4

Khi thức giấc ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp mọi nơi.

Tiểu Băng đứng lên, cô đi đến ban công, vừa hóng gió vừa vươn vai căng giãn thân thể cứng nhắc của mình.

Hồ nước xanh biếc, bầu trời xanh lam, thật là đẹp!

“Chào, nha đầu!”

Là giọng nói của Diệp Chính Thần, BăngBăng ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại, cô cười đến mức chân mày conglên: “Chào, sư huynh!”

“Hôm nay em muốn đi đâu?”

“À…” Cô suy nghĩ một lát: “Chúng ta đi dạo quanh Viện y học đi.”

“Được!”

***

Viện y học đã lâu rồi vẫn không thay đổi.

Mặt đá hoa văn vừa dày vừa cứng, đó chính là điển tích cho thấy nó đã trải qua bề dày lịch sử, mặt trên in chữvàng bằng tiếng Nhật đã hơi bạc màu, nhưng vẫn uy nghiêm trang trọng.

Đi vào cổng lớn, mùi hỗn hợp thuốc nướcập đến, khiến cô lại nhớ đến hình dáng và vẻ mặt của Diệp Chính Thần mặc áo blouse trắng lúc làm phẫu thuật cho con chuột bạch.

“Anh biết không? Dáng vẻ lúc anh mặc áo blouse trắng làm phẫu thuật, rất là mê người.” Bạc Băng khẽ nói với anh.

Diệp Chính Thần cười cười: “Anh cứ nghĩ em chỉ thích nhìn anh mặc quân trang.”

“Vâng, thật ra em rất muốn thấy anh mặcquân trang bên trong, bên ngoài lại khoác áo blouse trắng…” Vừa có sựtrang nghiêm của quân nhân, vừa có sự tao nhã của bác sĩ, nghĩ đến mà cô nhốn nháo trong lòng.

“À? Lúc anh học quân y thường mặc như vậy, đáng tiếc là em biết anh hơi muộn.”

Không sao, có rừng xanh thì lo gì không có củi đốt!

Action 5

Thời gian một tuần thoáng chốc đã trôiqua, cô và anh đi rất nhiều nơi, có một số chuyện cũ muốn ôn lại, có một số nơi muốn đến, nhưng lại chưa kịp đến.

Lê tấm thân mệt rã rời nhưng tràn ngập hạnh phúc về nhà trọ, quần áo Bạc Băng đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô cởi quần áo, nằm trong bồn tắm, vừanghe giai điệu du dương của ca khúc [Yêu], vừa nhắm mắt hồi tưởng lạinhững ngày ngọt ngào vừa qua.

Ngày thứ hai, cô và anh đi Togetsukyo ởArashiyama, cô và anh đứng trên cầu cùng chụp ảnh, cả hai lại cùng nhaunói đến câu hỏi của thủ tướng chính phủ năm nào “trong mưa Arashiyama”,sau đó cùng nhau thảo luận về bốn vị mỹ nam của Trung Hoa Dân Quốc.

Ngày thứ ba, cô và anh đi Disneyland ở Tokyo, buổi tối hai người cònđi xem cảnh núi lửa phun trào, xem Thủy Tinh Linh và Hỏa Tinh Linh trình diễn nước và lửa thể hiện sự gắn bó với nhau trong tình yêu.

Ngày thứ tư, cô và anh đi Kobe ngâm suốinước nóng, cô không thuyết phục được anh, nên đành phải xuống suối ngâmcùng với anh… Nhớ đến cảnh tượng đó, cô không khỏi đỏ mặt, may mắn là ởsuối nước nóng có nhiều người qua lại, anh không dám suồng sã, nhưng tay anh ở trong nước vẫn không chịu an phận, thường lướt qua những nơi mẫncảm trên cơ thể cô…

Bạc Băng lớn tiếng kháng nghị: “Diệp Chính Thần, nếu anh không lấy bàn tay của anh ra, em sẽ tố cáo anh có ý định quấy rối đấy.”

Kết quả là anh lại trả lời mà không biết xấu hổ: “Em tố cáo đi, dù sao anh cũng có mang giấy chứng nhận kết hôn theo.”



Điều này cũng chưa phải là điều đáng giận nhất, mà điều đáng giận nhất hôm nay là anh đưa cô đi xem phim, bênngoài là phim tình cảm Nhật Bản, nhưng nhìn kỹ mới biết được, anh nóithiếu mất hai từ trong poster, đó là phim hành động tình yêu…

Trong rạp chiếu phim, ngọn đèn mờ ảo,khiến cô cảm thấy trong không khí như vậy có phần không chân thực, mànsân khấu màu đen, trong khi cả phòng là màu vàng…

Người xem không nhiều lắm, chỉ có vài người, nhưng không mang lại chút cảm giác nhạt nhẽo nào.

Bạn sắc lang nào đó lại càng không nhạtnhẽo hơn nữa, bàn tay ma quái của anh lúc nào cũng đặt trên đùi cô,khiến cô không thể động đậy, mồ hôi toát ra ướt cả đẫm áo lót…



Càng ngâm càng nóng, Bạc Băng với tay lấy khăn tắm, cô đứng lên, đang muốn choàng khăn tắm lên người.

Phía cửa sổ bất chợt vang lên tiếng động khẽ, rồi chợt có một chiếc bóng vút qua như cơn gió, mở cửa phòng tắm ra.

Thấy rõ bóng người đó chính là Diệp Chính Thần, Bạc Băng không nhanh không chậm vây khăn tắm quanh người: “Tìm em có việc gì sao?”

“Biết rồi mà vẫn cố hỏi!”

Anh kéo cô vào lòng, ôm đến giường…

Action 6

QJ và JQ, vào thời điểm này không có sự khác biệt chẳng qua là nhìn nhận từ góc độ khác nhau mà thôi.

Thời khắc hạnh phúc như vậy, trước khichìm vào giấc ngủ, bạn “đàn ông” nào đó đặt cô lên giường, mạnh mẽ nắmtất cả mọi thứ trong tay.

Một bàn tay anh đặt cố định cả hai tay cô ra sau lưng, một bàn tay khác bắt lấy một chân của cô, vật đàn ông nóng như lửa của anh không cho cô lấy chút thời gian để chuẩn bị mà lập tứctiến quân thần tốc.

Quá trình này, anh không cho cô một chút cơ hội phản kháng. Vâng… Trên thực tế, cô cũng không có ý định phản kháng.

Cái gì là bạn bè, chẳng qua chỉ là nhất thời cao hứng rồi tùy tiện nói thôi.

Sau đó, cô giả vờ cự tuyệt, cứ mỗi lầnnhư thế thì cô nghe thấy anh vào tắm nước lạnh, chuyện như thế diễn ravài lần anh mới đi ngủ. Bạc Băng lén cười trộm, cười đến mức khóe miệngcô như muốn rút gân…

Cô biết sớm muộn gì anh cũng đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ anh có thể kiên trì đến một tuần, như vậy cô đãrất sùng bái sự tự chủ của anh rồi.

Action 7

Cuối cùng cũng phá bỏ được rào cản, Diệp Chính Thần bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuần trăng mật trong mơ của anh.

Ráng chiều, cô và anh đi siêu thị Carrefour mua thức ăn, chuẩn bị nguyên liệu để làm món lẩu cay.

Hành lang bên ngoài cửa sổ có người điqua, một cô gái xinh đẹp dẫn theo một người đàn ông Nhật Bản khoảng bamươi tuổi, trên miệng và dưới cằm là hàng ria mép kinh tởm.

Xuyên qua cửa sổ bằng kính, Bạc Băng có thể nhận ra, đó chính là Tần Tuyết.

Tần Tuyết cũng thấy Bạc Băng và Diệp Chính Thần, như có một chút bất ngờ, cô ấy đứng trước cửa sổ, hoảng hốt rất lâu.

Tần Tuyết thay đổi rất nhiều, chiếc váyngắn hầu như không che được cái mông gợi cảm của cô ta, khi nhìn thoángqua, trông Tần Tuyết không khác phụ nữ Nhật Bản cho lắm. Duy nhất chỉ có một điều là cô ấy không thay đổi, đó chính là ánh mắt khi cô ấy nhìnDiệp Chính Thần, vẫn quấn quít si mê như vậy, ánh mắt trong suốt hàmchứa nhiều điều, như màu đá hổ phách ngàn năm ngưng kết sự đau thươngkhôn xiết.

Tần Tuyết bước đến gần một chút, cô ấynhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, lại nhìn thoáng qua Bạc Băng, vô cùngxa lạ mà chào hỏi vài câu: “Ha ha, đã lâu không gặp. Tôi thật không baogiờ nghĩ đến hai người vẫn có thể trở về nơi này.”

“Tớ cũng không nghĩ đến, cậu ăn cơm chưa? Vào trong ăn lẩu nhé.” Bạc Băng chân thành mời.

“Không được, tôi còn có việc.” Nói xong,Tần Tuyết bước đi, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn DiệpChính Thần: “À, đúng rồi, Dụ Nhân có khỏe không?”

Bị đâm trúng chỗ đau, Diệp Chính Thần giật giật khóe môi: “Chắc khỏe, từ khi ly hôn tôi chưa gặp lại cô ấy.”

Tần Tuyết cong cong khóe miệng đầy châmbiếm: “Thật sự không nghĩ đến hai người sẽ ly hôn. Năm đó, anh đối xửvới cô ta tốt như vậy, giặt quần áo cho cô ta, vui vẻ nấu cơm cho cô ta, vì muốn cô ta cười, anh không ngần ngại sang Pháp ngay trong đêm hômtrình diễn mốt mới nhất, sau đó còn không tiếc tiền mà mua chiếc váy côta thích nhất…”

Rất rõ ràng, cô ấy phá nát tuần trăng mật này mà.

Thấy Diệp Chính Thần ngấm ngầm nghiếnrăng, tay nắm thành quyền, Bạc Băng không thể không ra mặt giúp anhthoát nguy: “Loại tình cảm như vậy, rất khó lý giải… Đôi lúc bản thâncòn không hiểu trái tim của chính mình, huống chi là người khác.”

“Nước sôi rồi, nên cho thịt vào đi.” Diệp Chính Thần bỗng nhiên nói.

“A, được.”

“Cẩn thận coi chừng bỏng đấy, để anh làm cho…” Anh nhận lấy khay thịt bò từ trong tay cô: “Em mà bỏng, anh sẽ đau lòng lắm.”

“Hay là anh sợ em bị bỏng, sẽ không có người cởi cúc áo cho anh?”

Anh cười ôm thắt lưng cô, vô cùng thânmật hôn lên vành tai cô, dùng âm giọng đủ để Tần Tuyết nghe được nói như mê bên tai cô: “Anh chỉ là không hy vọng buổi tối, lúc anh vuốt ve em,ngón tay lại phải quấn miếng băng gạc vướng víu…”

Tần Tuyết cứng nhắc ôm người đàn ông bêncạnh, nhanh bước rời đi. Thấy Tần Tuyết đã đi xa, vẻ mặt Bạc Băng lậptức trở nên lạnh nhạt, đẩy bạn sắc lang nào đó ra: “‘Giặt quần áo cho cô ta, vui vẻ nấu cơm cho cô ta?’ Rồi cả ‘Vì muốn cô ta cười, không ngầnngại sang Pháp ngay trong đêm hôm trình diễn mốt mới nhất, sau đó cònkhông tiếc tiền mua chiếc váy cô ta thích nhất’, Diệp Chính Thần, anhđối xử với vợ trước thật là tốt nha?!”

“A, nước sôi rồi, cho thức ăn vào đi.”

Hơi nóng bốc lên, bọt nước cuồn cuộn, nếu không phải luyến tiếc cái gương mặt điển trai này, cô thật sự muốn hấtcả nồi nước nóng lên mặt anh.

Action 8

“Uống ly bia đi, sẽ hạ hỏa đấy.” DiệpChính Thần bật nắp lon bia Asahi, đổ vào chiếc ly trước mặt cô, vẫn làhương cà phê, bọt bia trắng như tuyết nổi bồng bềnh trên bia màu nâunhạt.

Bạc Băng càng nghĩ càng nghẹn thở, cầm ly bia lên uống một hơi hết sạch, hà hơi một cách hào phóng.

“Em nói em đến đây để tìm lại cảm giácbạn bè mà, sao anh lại không thấy em hạnh phúc gì hết?” Anh không còncách nào khác mà hỏi.

“Còn nói nữa à, anh đối xử với người phụ nữ khác như thế, cho nên đương nhiên anh sẽ không thấy vợ anh hạnh phúc!”

“Hừ, ghen, sự ghen tuông không hề che đậy.” Anh vội vàng hùa theo, sau đó lấy ly bia của cô.

Bạc Băng giật lại ly bia, ngửa đầu lên uống. Mùi vị cay đắng chảy vào dạ dày làm cho cơn tức giận nguôi đi một chút.

Hơi men rất nhanh đã khiến cho đầu cô cóchút choáng váng, Bạc Băng bất chợt nhớ đến liền hỏi anh: “Anh thật sựđối xử với Dụ Nhân tốt như vậy sao? Giặt quần áo rồi nấu cơm cho cô ta?Cho đến bây giờ anh chưa hề làm cho em một tí cơm nào.”

“Bởi vì anh nấu cơm không thể ăn được,anh không muốn hãm hại em.” Anh giải thích ậm ờ: “Về phần quần áo, anhđều đem đến tiệm giặt ủi để giặt.”

“Em đã từng thấy trên mạng ảnh chụp hômsinh nhật Dụ Nhân, anh vì cô ta mà mua bánh ga tô rất đẹp, phía trên córất nhiều dâu tây, còn có chữ: Anh yêu em! Em còn thấy anh ghé vào taicô ta thì thầm gì đó, thân mật như vậy…”

“Anh đã ly hôn với Dụ Nhân rồi, có một số việc, không biết còn hơn là biết…”

“Có phải anh thích cô ta không? Ngày đó, anh ghé vào tai cô ta nói những gì?”

Anh than nhẹ, đầu chân mày có chút biểu hiện của sự thương xót: “Em nhất định phải biết?!”

“Ừm.” Mặc kệ sự thật như thế nào, cũng hơn sự ghen tuông vô bờ bến.

“Được rồi, ngày đó sinh nhật Dụ Nhân, anh mời rất nhiều người đến để chúc mừng sinh nhật cho cô ta, anh đã hỏilà: Ở bên cạnh anh có hạnh phúc không?”

Chóp mũi cô cay cay, cô tự mình uống bia, uống xong, cảm giác tê liệt càng khiến cô khổ sở hơn.

Anh gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cô: “Em ăn một chút gì đi, bụng trống rỗng mà lại uống nhiều bia như vậy.”

Cô lắc đầu, nhìn thẳng vào anh: “Cô ta rất hạnh phúc…”

Trong bức ảnh, Dụ Nhân thật sự rất hạnhphúc, loại hạnh phúc đó ở trong ánh mắt cô ấy dường như không kìm nénnổi cho nên mới biểu hiện cả ra ngoài, không cách nào giả vờ được.

Vì vậy, lúc đó cô mới tin rằng, tình cảm của anh đã thay đổi.

“Ừm, cô ấy nói cô ấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn.” Anh nghênh đón ánh mắt của cô, đáy mắt đen sẫm tĩnh mịch như cólốc xoáy đem ngòm: “Tuy nhiên sau đó, anh nói với cô ấy: ‘Hạnh phúc làtốt rồi, tôi thật sự rất lo lắng cho cô, sợ cô không biết hưởng thụ sựhạnh phúc của tình yêu, càng không biết cảm nhận nỗi đau đớn khi mấtmát…’”

Bạc Băng hoảng hốt không nói nên lời, cô nhìn anh, mơ màng giống như đêm tối đang bao trùm lên con người thâm trầm của anh.

Anh cười chế giễu bản thân, ngắm nhìn ly bia rồi với tay lấy: “Có phải em thấy thủ đoạn của anh rất bỉ ổi đúng không?”

Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ là cảm thấy Dụ Nhân rất đáng thương…

“Khi đó, em ra đi như vậy, anh xuốnggiọng cầu xin em, em vẫn lựa chọn giải pháp ra đi… Anh hận cô ta, hận cô ta lừa gạt em, tổn thương em, cho nên anh cũng muốn cô ta nếm thử mùivị bị lừa gạt là như thế nào, mùi vị đau khổ khi bị tổn thương là nhưthế nào…” Diệp Chính Thần lắc đầu: “Bây giờ, nghĩ lại, lúc ấy thật sựanh cư xử có phần quá đáng…”

“Đừng suy nghĩ nữa, ăn chút gì đi.” Anhgắp vài miếng thịt để vào chiếc đĩa trước mặt cô: “Anh không muốn nóicho em biết, vì sợ em nghĩ ngợi lung tung.”

Thịt dê nhập khẩu, mùi vị tanh nồng rấtđậm, cô chỉ ăn hai miếng, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày như bị sốc ngược,nôn khan một trận, rồi vội vàng che miệng chạy vào toilet…

Anh vỗ nhẹ lưng cô: “Có phải để bụng rỗng uống bia, nên kích động đến dạ dày không?”

Bỗng nhiên Bạc Băng nhớ đến việc gì đó, cô cẩn thận tính chu kỳ sinh lý, đã muộn mười ngày…

Một sự kinh ngạc vui mừng nảy sinh trong lòng cô: “Chu kỳ sinh lý của em đã muộn mười ngày…”

Anh ngây người: “Ý em là…”

Cô nghĩ anh sẽ mừng rỡ như điên mà nói: Anh sắp được làm bố ư?!

Kết quả, anh lại nói là: “Vậy là mười tháng tới anh sẽ không được chạm vào người em…”

Action 9

Trải qua năm giờ đau đớn, cuống rốn đãđược cắt, đứa bé được mang trong người cô suốt mười tháng, cuối cùngcũng đã chịu tách rời cơ thể người mẹ.

Bạc Băng khó khăn chống thân thể ngồi dậy, nhìn y tá lau thân thể cho bé con.

Ngoài phòng sinh, không chỉ có Tham mưutrưởng Diệp đang vô cùng lo lắng, mà ngay cả Tư lệnh Diệp cũng khẩntrương đến mức trán ông đầy mồ hôi.

Bác sĩ bước ra, Tham mưu trưởng Diệp vội ngăn bác sĩ lại: “Vợ tôi thế nào rồi?”

“Chúc mừng, chúc mừng anh, mẹ tròn con vuông.”

“Thật không?” Anh vội vã chạy vào phòngsinh, ngắm nhìn bé con mà anh đã chờ mong suốt mười tháng, sau đó anhngồi trước giường bệnh: “Em cảm thấy thế nào? Có đau không em?”

Cô lắc đầu, yếu ớt mỉm cười: “Vẫn ổn, em muốn nhìn con của chúng ta một lát.”

Anh bế bé con đến trước mặt cô, Bạc Băngnhìn bé con có gương mặt giống hệt Diệp Chính Thần, lại nhìn ngón taynhỏ nhắn nắm lấy ngón tay cô, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống…

Đây là bé con của cô và anh, là huyết mạch của cô và anh, cũng chính là minh chứng tình yêu của hai người!

Kết hôn cũng kết hôn rồi, đi hưởng tuầntrăng mật ở Nhật Bản cũng đi rồi, có em bé cũng có rồi, cuộc sống hônnhân hạnh phúc của gia đình coi như cũng đã tạm ổn. Bây giờ, thể theoyêu cầu của mọi người, sẽ giải đáp một số vấn đề mà mọi người luôn muốnbiết.

Người chủ trì kiêm phỏng vấn: Tâm Tâm

Đối tượng phỏng vấn: Tiểu Diệp, Nha đầu

1. Xin hỏi tên hai người

Tiểu Diệp: Diệp Chính Thần

Nha đầu: Bạc …

Tiểu Diệp: Cô ấy là Diệp phu nhân

Tâm Tâm: Tiểu Diệp, tất cả mọi người đều biết nha đầu là của con, thật sự là tất cả đều biết.

Tiểu Diệp: Mẹ xác định ai cũng biết thật chứ? Ấn Chung Thiêm cũng biết sao?!

Nha đầu: Anh ấy đã đến tham dự hôn lễ, cũng đã tặng tiền mừng rồi.

Tiểu Diệp: Vậy thì tại sao hắn ta còn quấn lấy em?

Nha đầu: Anh ấy quấn lấy em lúc nào?

Tâm Tâm: Dừng, thay câu hỏi khác …

2. Hai người bao nhiêu tuổi?

Tiểu Diệp: Mẹ có thể đừng hỏi những vấn đề chán ngắt như vậy được không?

Tâm Tâm [nhìn lướt qua những câu hỏi, cố sức gật đầu]: Có thể, câu hỏi tiếp theo, giới tính của hai con là gì?

Tiểu Diệp [không nói gì]: Mẹ lấy câu hỏi này ở đâu vậy?

Tâm Tâm: A, hình như là một người Nhật Bản hỏi đấy.

Nha đầu: Người Nhật Bản? Câu hỏi này… Không giống như tác phong của họ nha.

Tâm Tâm: Ừm, 50 câu đầu tiên thì không giống, nhưng năm mươi câu cuối thì thật sự là “không thích hợp với trẻ nhỏ.”

Tiểu Diệp: A, vậy mẹ cho qua năm mươi câu đầu tiên này đi.

Tâm Tâm [vẻ mặt cam chịu, lật sang trang khác]: … Ta sẽ cố gắng tìm câu hỏi có tính chất mấu chốt. A, câu này thú vị đây!

3. Ấn tượng đầu tiên trong mắt hai con, đối phương là mẫu người như thế nào?

Nha đầu: là dạng công tử đào hoa điển hình, đồ háo sắc.

Tâm Tâm [lắc đầu, thở dài]: Con gái, đólà thành kiến của người đời đối với Tiểu Diệp, phóng đãng không kiềm chế được chỉ là cái vẻ bề ngoài. Thật ra Tiểu Diệp là một người đàn ông tốt rất khó gặp được, có trách nhiệm, có bản lĩnh, trọng tình cảm.

Tiểu Diệp: Ấn tượng đầu tiên của tôi với cô ấy là… [nhớ lại một lúc lâu], à, vóc dáng rất đẹp, chân rất dài.

Tâm Tâm [đổ mồ hôi]: … Bỏ câu nói vừa rồi của mẹ đi.

Phụ nữ á, phải tin vào trực giác của mình, đừng bao giờ nghe lời người khác nói.

4. Hai con thích nhất đối phương ở điểm nào?

Tiểu Diệp: Thích nhất là… Khi cô ấy cởi quần áo.

Nha đầu: …

Khỏi nói, khẳng định là đáp án như nhau

[Bạn nào không rõ có thể tham khảo đoạn đối thoại ở chương đầu:

--- Em cởi bỏ quần áo vẫn mê người như vậy

--- Anh cởi bỏ quần áo vẫn cầm thú như xưa!]

5. Nếu như lấy động vật để ví von, hai con sẽ nghĩ đối phương là con vật nào?

Nha đầu: Sói.

Tâm Tâm: Ta hiểu, háo sắc.

Tiểu Diệp: Chừng nào mẹ mới hỏi câu thứ 51?

Tâm Tâm: Được rồi, câu 51 có nội dung là: Hai đứa có giấu nhau chuyện gì không?

Nha đầu: [Chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, chờ anh trả lời.]

Tiểu Diệp: Câu hỏi số 5 hỏi gì thế mẹ?

Tâm Tâm: Nếu như lấy động vật để ví von, hai con sẽ nghĩ đối phương là con vật nào?

Tiểu Diệp: Mèo, có đôi lúc rất đáng yêu,có đôi lúc rất quyến rũ. Có đôi lúc lại cào người ta ngưa ngứa, có đôilúc lại cào người ta đến máu chảy đầm đìa…

Đáng đời, ai bảo con trêu chọc con nhà người ta!

6. Khoảnh khắc hai con cảm thấy hạnh phúc nhất khi ở bên cạnh nhau là lúc nào?

Nha đầu: Làm gì cùng nhau cũng hạnh phúc.

Tiểu Diệp: Hôm đó đã khuya, tôi đã gầnnhư kiệt sức, không thể cứu được sinh mệnh của một bệnh nhân, tôi rấtmệt, rất đói bụng, cô ấy đã nấu cho tôi một bát mỳ, suốt đời tôi cũngkhông quên được mùi vị của bát mỳ đó…

7. Hai con nghĩ tình yêu dành cho đối phương có tồn tại mãi mãi hay không?

Nha đầu: Yêu không phải là tồn tại, mà là nỗ lực.

Tiểu Diệp: Yêu không phải là duy trì mà là hành động…

Tâm Tâm: Không hổ danh là con của ta, đến quan niệm tình yêu, hai đứa cũng giống nhau!

8. Nếu tình nghi đối phương thay đổi, hai con sẽ làm thế nào?

Tiểu Diệp: Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, quânhôn được pháp luật bảo vệ, chỉ cần tôi không đồng ý ly hôn, cô ấy cóchết cũng là Diệp phu nhân.

Nha đầu: Tôi sẽ điều tra rõ ràng, tuyệtđối sẽ không tùy tiện hoài nghi tình yêu anh ta dành cho tôi. Cho dù làtận mắt thấy anh ấy nằm trên giường cùng người phụ nữ khác, tôi cũng sẽcho anh ấy cơ hội giải thích.

Tiểu Diệp: Nha đầu… [Bắt đầu màn hôn thắm thiết, nóng bỏng…]

Tâm Tâm: Đoạn này phải được cắt ghép mới được, nếu không sẽ bị phạt thẻ vàng mất.

9. Lúc nào là lúc tim hai con đập nhanh nhất khi ở gần nhau?

Nha đầu: Tim đập nhanh nhất… Chắc là khi hôn lần đầu tiên.

Tiểu Diệp [cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu]: Là lần đầu tiên của tôi và cô ấy…

Tâm Tâm [nháy mắt]: Có thể kể một chút không? Cảm giác như thế nào?

Tiểu Diệp: Khi cởi bỏ chướng ngại vật đầu tiên, tôi có cảm giác đang xa xuống hố sâu dường như mãi mãi không thể quay lại được.

Tâm Tâm: Hối hận à? Hối hận vì bản thân đã không thể khống chế, để xảy ra cuộc hôn nhân ngoài giá thú.

Tiểu Diệp: Hối hận… Hối hận vì ra tay quá muộn!

Câu tiếp theo, khụ khụ, đến trọng điểm rồi đây.

10. Nơi lần đầu tiên diễn ra H?

Tiểu Diệp: Cái này còn phải hỏi sao?

Nha đầu: Tôi nghĩ, cái này không ai là không biết.

Tâm Tâm: Có ai không thấy sự chấn động của chiếc xe không?

Rất rõ ràng, không có!

Thật ra trọng tâm là câu tiếp theo.

11. Cảm giác lúc đó thế nào?

Nha đầu: Tuy rằng không có bất kì sựchuẩn bị tâm lí nào, nhưng mà cảm giác không đau như dự đoán, anh ấy rất dịu dàng, vì anh ấy không phải là dạng đàn ông chỉ nghĩ đến bản thânmình.

Tiểu Diệp: Tôi thì cảm thấy địa điểm được chọn không được tốt cho lắm, không gian vô cùng bất lợi cho những độngtác tôi muốn phát huy.

Tâm Tâm: Tại sao mẹ không cảm giác đượcmột chút nào là hai con bị hạn chế kia chứ? Cái gì nên làm và không nênlàm, con cũng đã làm hết rồi!

Nha đầu: Câu tiếp theo đi.

12. Dáng vẻ của đối phương khi đó?

Nha đầu: Ánh mắt của anh ấy rất chăm chú, trong con ngươi đen láy chỉ có hình dáng một mình tôi.

Tiểu Diệp [trầm tư]: Đáng yêu, gợi cảm… Khụ, còn bao nhiêu câu nữa?

Tâm Tâm: Còn 88 câu nữa.

Tiểu Diệp: Mẹ hỏi nhanh lên một chút đi!

13. Ở bên ngoài, hai con có quen biết ai vượt quá giới hạn được cho là “người yêu chính thức” chưa?

Nha đầu: Nếu Chung Thiêm được tính là “người yêu chính thức”, thì tôi nghĩ, tôi đã từng.

Tiểu Diệp: Ấn Chung Thiêm được tính là “người yêu chính thức” của em à?

Tâm Tâm: Đúng là cậu ta đã từng là vị hôn phu của Nha đầu, đương nhiên sẽ tính!

Tiểu Diệp: Nếu Dụ Nhân được tính là “người yêu chính thức”, như vậy tôi cũng đã từng.

Tâm Tâm: Nếu như Dụ Nhân không tính thì sao?

Tiểu Diệp: Tôi chưa từng có “người yêu chính thức”…

Như thế mà cũng nói được, dạng đàn ông này, thật sự là quá gian trá!

14. Đối với quan niệm “Nếu như không có được trái tim, ít nhấtcũng phải có được thể xác”, hai con tán thành hay phản đối ý kiến nàyđây?

Nha đầu: Tôi không đồng ý, nếu như không có được trái tim, thì giữ lại thể xác có lợi ích gì nữa.

Tiểu Diệp: Nếu tôi thật sự muốn có được thể xác của một người, trái tim của người đó, sẽ không thoát khỏi đâu.

15. Nếu như đối phương bị một tên côn đồ cưỡng bức, hai con sẽ làm thế nào?

Nha đầu [khó tin chỉ vào Tiểu Diệp]: Mẹ nhìn anh ấy xem, anh ấy không cưỡng bức người ta thì tốt rồi.

Tiểu Diệp: Tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.

Tâm Tâm: Nếu như vẫn xảy ra thì sao? Ta chỉ nói nếu như thôi nha.

Tiểu Diệp: Tôi sẽ khiến cho người đó phải chết.

Tâm Tâm: Giết người là phạm pháp nha.

Tiểu Diệp: Vậy còn phải xem tôi dùng phương pháp gì để giết hắn chết.

16. Hai con thích H trước khi tắm hay H sau khi tắm?

Tiểu Diệp: Tôi thích trước và sau, cả khi tắm luôn.

Nha đầu: Cái này, tôi thích sau khi tắm, nhưng phải xem tình hình có cho phép hay không nữa.

17. Khi H hai con có mong muốn gì không?

Tiểu Diệp: Cô ấy mong muốn tôi dịu dàng một chút.

Nha Đầu: Nhưng mà, anh ta chỉ nhớ điều đó lúc dạo đầu.

Tiểu Diệp: Anh vẫn chưa đủ dịu dàng sao?

Nha đầu: …

18. Tình hình chung sau khi H?

Tiểu Diệp: Điều này rất khó nói, cái gì là “tình hình chung”.

Nha đầu: A, “tình hình chung” là như thế nào?

19. Nói một cách thẳng thắn, hai con có thích H không?

Tiểu Diệp: Vấn đề này có thể định nghĩa sao? Có người đàn ông nào mà không thích?

Nha đầu: Rất thích…

Tiểu Diệp: Tôi cảm thấy chuyện đó rất có ý nghĩa!

20. Hai con muốn trải nghiệm H ở nơi nào nhất?

Tiểu Diệp: Hình như tất cả các nơi đều đã trải nghiệm hết rồi.

Nha đầu: Tôi thích nhất là trên bãi biển. Ánh nắng mặt trời, sóng biển và bãi cát mềm…

Tiểu Diệp [ánh mắt ngay tức khắc sáng lên rực rỡ]: Hôm nay dừng lại ở đây đi, ngày mai tiếp tục!



Phỏng vấn tiếp. À, trước khi phỏng vấn, ta muốn hỏi một câu cá nhân.

Tâm Tâm: Ánh nắng mặt trời, sóng biển, và bãi cát mềm… Cảm giác như thế nào?

Nha đầu: Ánh nắng ấm áp, sóng biển nhè nhẹ, cãi cát cũng rất mịn…

Tâm Tâm: Ai hỏi cái này! Tiểu Diệp, hay là con miêu tả đi.

Tiểu Diệp [tưởng nhớ một lát]: Ừm, rất kịch liệt.

Tâm Tâm: Hết rồi à? Không thể kể lại tường tận sao?

Tiểu Diệp: Tường tận, không phải ưu điểm của mẹ sao?

Tâm Tâm: … Để không bị thẻ vàng, chúng ta tiếp tục câu hỏi khác thôi.

21. Hai con thích đối phương có biểu cảm gì khi H?

Tiểu Diệp [cười xấu xa, ánh mắt nhìn xuống]: Vẻ mặt cầu xin buông tha.

Nha đầu: Không bằng cầm thú.

Tâm Tâm: Nha đầu, đừng mắng, trả lời câu hỏi đi.

Tiểu Diệp: Cô ấy đã trả lời rồi.

Tâm Tâm: …

22. Hai con nghĩ có thể H với nhân tình bên ngoài không?

Tiểu Diệp: Tạm thời chưa có hứng thú đó.

Nha đầu: Tạm thời không có thể lực cho chuyện này.

23. Đối với việc H trong thai kỳ hai con có hứng thú không?

Tiểu Diệp: Có dịp thì trải nghiệm, không có gì phải đam mê đặc biệt.

Nha đầu: Không có hứng thú, tôi chỉ thích cởi cúc áo cho anh ấy…

Tâm Tâm: Bé con của hai con thể xác và tinh thần rất khỏe mạnh, xem xét hoàn tất!

24. Nếu như bỗng nhiên đối phương không có nhu cầu thân thể với mình, hai con sẽ làm thế nào?

Tiểu Diệp: Tự phát sinh nhu cầu thân thể với đối phương.

Nha đầu: Tôi nghĩ loại khả năng này không tồn tại.

25. Cách nhìn của hai con với SM như thế nào?

Nha đầu [không nói gì]: Câu hỏi này, đúng là có phong cách của người Nhật Bản.

Tiểu Diệp: Cảm giác cũng không tệ lắm, có cơ hội tôi cũng muốn thử lại một lần.

Tâm Tâm: Không hổ danh là người du học ở Nhật, gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

Tâm Tâm [suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ tới!]: Có à! Khẳng định giáo sư Dương sẽ không như thế.

Lăng Lăng: Mẹ à, mẹ khẳng định chứ?

Tâm Tâm: Á, không khẳng định cho lắm. Xem ra, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, là ta.

26. Vấn đề khổ nhất trong việc H là gì?

Tiểu Diệp: Thể lực của cô ấy quá kém.

Nha đầu: Thể lực của anh ta quá tốt…

Tâm Tâm: Nghe xong giật mình, quả là rất đau khổ.

27. Cho đến bây giờ, nơi khiến hai con vừa hưng phấn vừa lo lắng nhất trong khi H là ở đâu?

Tiểu Diệp: Khi ở trong khách sạn.

Nha đầu: Lần cuối cùng tại nhà trọ ở Nhật Bản, nơi đó cách âm rất kém…

28. Đối với hai con “đối tượng H” lý tưởng là?

Tiểu Diệp: Nữ bác sĩ.

Nha đầu: Quân nhân.

Tâm Tâm: Một cặp đôi kiểm soát rất thống nhất.

29. Đối phương hiện nay có phù hợp với hình mẫu lý tưởng không?

Tiểu Diệp: Hoàn toàn phù hợp!

Nha đầu: Một trời một vực!

Tiểu Diệp: Anh đã sớm nói cho em biết,quân nhân khi cởi bỏ quân trang thì cũng là một người đàn ông bìnhthường, về cơ bản sinh lí như nhau cả thôi.

Nha đầu: Vậy khi anh mặc quần áo thì không phải là đàn ông à!

30. Khi H có sử dụng “đồ bảo hộ” không?

Tiểu Diệp: Mẹ nghĩ có cần không.

Nha đầu: Anh ấy hoàn toàn không cần.

31. Hai con thích được hôn ở đâu?

Tiểu Diệp: Tôi thích chủ động.

Nha đầu: Môi.

32. Hai con thích nhất hôn nơi nào của đối phương?

Tiểu Diệp [nhìn chằm chằm vào vị trí 70C của bạn bác sĩ nào đó]: Ở đâu cũng thích.

Nha đầu: Môi.

33. Một đêm H bao nhiêu lần?

Tiểu Diệp: Vậy phải xem cô ấy có thể chịu được nhiều hay ít.

Nha đầu: Mời đến tham quan vách tường nhà chúng tôi.

Tâm Tâm: 100 câu hỏi này thật sự quá dung tục, mọi người có vấn đề gì muốn hỏi, nhớ hỏi sáng ý một chút.

34. Trần Trần: Tôi muốn hỏi Băng Băng dự tính khi nào mới trả hết món nợ học phí dạy kèm?

Tiểu Diệp: Sẽ nhanh thôi, gần đây cô ấy rất nổ lực.

Nha đầu: Vậy phải xem sau này anh ấy có thể tiếp tục dạy kèm cho tôi nữa hay không.

Sau đây là một số câu hỏi, do các đọc giả đặt ra. Tâm Tâm chủ trì. Ta phát hiện những câu hỏi do đọc giả trựctuyến đặt ra có chiều sâu hơn so với 100 câu hỏi kia.

35. Độc giả Phạn Phạn (Còn được biết đến là người bán hàng rong): Tôi muốn hỏi một chút, số đo của Tiểu Diệp là bao nhiêu?

Tâm Tâm: Khụ… Khụ… Điều này so với 100 câu hỏi kia đúng là có chiều sâu hơn.

Tiểu Diệp: Không biết, cho đến bây giờ tôi chưa từng đo qua.

Nha đầu: Theo tôi nhìn, anh ấy cao hơn1m80, vòng ngực có số đo bằng nửa chiều cao, vai rộng bằng ½ vòm ngựctrừ đi 4cm, vòng eo nhỏ hơn vòng ngực chừng 20cm, xương hông có số đolớn hơn vòng ngực 4cm, vòng đùi nhỏ hơn vòng eo 10cm, cẳng chân nhỏ hơn20cm, vòng tay bằng một nữa vòng đùi.

Tâm Tâm: Ừm, bà xã của con giám định rất chuẩn vóc dáng đàn ông Châu Á.

36. Độc giả Hải Hải: Khoảng thời gian ba năm, Tiểu Băng không nhung nhớ Tiểu Diệp chút nào sao?

Tâm Tâm: Sao hỏi câu này? Đáp án của câu hỏi này, còn phải hỏi sao?

Nha đầu: Nếu một chút nhung nhớ cũng không có, làm sao tôi có thể chờ anh ấy ba năm?

37. Độc giả Hải Hải: Nếu Tiểu Diệp lừa dối một lần nữa, TiểuBăng sẽ xử lý như thế nào? (Ngẫu nhiên nghĩ ra thôi, không biết có bịcho là lạc đề không =.=)

Tâm Tâm: Không, rất sát đề.

Nha đầu: Còn có thể làm thế nào được, kết hôn cũng đã kết hôn rồi, động phòng cũng đã động phòng rồi, tuần trăngmật cũng đã trải qua rồi, con trai cũng có rồi, nếu như anh ấy thật sựlại nói dối tôi lần nữa thì tôi sẽ sẵn lòng tin rằng đó là lời nói dốithiện ý.

38. Độc giả Hoa Hướng Dương: Tôi muốn hỏi Tiểu Diệp, trong banăm không có Tiểu Băng, anh “giải quyết” vấn đề sinh lý như thế nào?

Tâm Tâm: A, vấn đề này thật sự quá sâusắc, đối với vấn đề cá nhân, Tiểu Diệp từ chối trả lời. Căn cứ vào việckiểm tra của chính phủ cho thấy Tiểu Diệp tuyệt đối không hề đi tìm phụnữ khác.

39. Độc giả Lộ Lộ: Nha đầu nhìn Tiểu Diệp thú nhận mọi việc,Tiểu Diệp nên có phản ứng gì, (vốn định hỏi câu: Nha đầu quyến rũ TiểuDiệp, Tiểu Diệp sẽ có phản ứng như thế nào. Sau lại suy nghĩ lại, chỉ là có một khả năng… chính là lao đến)

Tiểu Diệp: Đáp án ở phần bên trong dấu ngoặc.

Tâm Tâm: Câu trả lời của Tiểu Diệp là câu trả lời tiêu biểu thay cho phần lớn các con trai của ta, các bạn hiểu chứ…

40. Độc giả Sắc Hà Đê: Việt Việt và Tiểu Diệp, ai lợi hại hơn?

Tâm Tâm [vò đầu]: Đây là bạn đọc hỏi phương diện nào?

Tiểu Diệp: Rất rõ ràng, chính là phương diện đó.

Việt Việt: Cái này so kiểu gì đây…

Tâm Tâm: A, vậy kiểm tra thể lực đi, hai con đi đến sân tập hít đất 1000 cái là được chứ gì…

41. Độc giả Búp bê ngày nắng: Tiểu Diệp cho là sở trưởng của anh là H đúng không? Nha đầu có từng chủ động đòi hỏi H không? Kỹ thuật cóthỏa mãn Tiểu Diệp không? Mỗi lần H có đạt độ cao như thủy triều không?

Tâm Tâm: Bạn Tâm Tâm nào đó rất thuần khiết, đi ra ngoài tản bộ, mọi người cứ trò chuyện đi.

Tiểu Diệp: Cho đến bây giờ vẫn chưanghiên cứu đến vấn đề kỹ xảo, khi nào tình đến thì cứ thuận theo tựnhiên làm theo ý mình thôi.

Nha đầu: Thường thì không đến lượt tôichủ động đòi hỏi, trừ khi lúc cãi nhau… Về phần kỹ thuật, cá nhân tôicho rằng, chỉ cần có tình yêu, không cần đến kỹ thuật. Về phần câu hỏicuối thì… Gần như vậy!

42. Đào Đào: Tôi muốn biết lúc ở Nhật Bản, lúc ăn tiệc, Tiểu Diệp đã ghé vào tai Dụ Nhân nói gì?

Tâm Tâm: Vấn đề này xin tham khảo trongphần “Cuộc sống hôn nhân của Tham mưu trưởng Diệp Chính Thần” phần 9,trong đó đã giải đáp vấn đề này rồi.

43. Độc giả Lulu: Tôi muốn hỏi là lần đầu tiên của Tiểu Diệp là ai?!!!

Tâm Tâm: Tại sao mọi người luôn quan tâmđến vấn đề này nhỉ? Một người đàn ông khỏe mạnh, đẹp trai bẩm sinh, cóthể hai mươi mấy tuổi không có bạn gái sao?

Giáo sư Dương: Có thể!

Tiểu Diệp: Cuộc sống, không có gì là tuyệt đối, huống hồ tình hình thực tế khác nhau sẽ có lựa chọn khác nhau.

44. Độc giả PP: Tôi muốn hỏi Tiểu Diệp và Việt Việt mỗi lần H đều SHE(1) vào trong à?

(1) SHE: là viết tắt của từ Shejing (phiên âm của chữ 射精). 射精 (ejaculation) có nghĩa là xuất tinh.

Tiểu Diệp [thay mặt Việt Việt]: Đươngnhiên là không phải, phần lớn thời gian đều sử dụng biện pháp an toàn,chỉ là mẹ kế đã diễn tả quá trình theo sắc thái chủ nghĩa lãng mạn, cảđoạn văn.

Tâm Tâm: Đúng là con mẹ.

45. Độc giả Sherry: Biện pháp tránh thai? Thời gian mỗi lần H? Tư thế H?

Tiểu Diệp: Biện pháp truyền thống cũng là phương pháp thường dùng nhất trong việc tránh thai. Thỉnh thoảng xảy ra ngoài ý muốn là uống thuốc ngay sau đó (xem chương 1 chính văn). Thờigian thì không xác định, và mức độ kích thích liên quan đến tư thế,những tư thế đã chuẩn bị trước đó…

46. Độc giả Điềm Đầu: Tiểu Diệp đi Tokyo có phải là đi giải quyết…

Tâm Tâm: Câu hỏi này thật khó trả lời, ta kể lại một chút: Là một bác sĩ, có người gọi điện bảo Tiểu Diệp điTokyo, đương nhiên là không phải đi hỗ trợ việc đánh nhau rồi.

Tiểu Diệp đi Tokyo là để cứu người, đángtiếc là tình trạng của hai người đó quá nặng, Tiểu Diệp đã cố gắng hếtsức, nhưng cũng không thể cứu được mạng sống của họ.

47. Độc giả DinhDinh: Xin hỏi Tham mưu trưởng và Diệp phu nhân có mấy bé con?

Tiểu Diệp: Con và vợ như nhau, thích, một người là đủ rồi!

Nha đầu: Tôi muốn hai bé con, một là anh trai, một là em gái.

Tâm Tâm [nhộn nhạo]: Anh em a ~~~

Nha đầu: … Sư huynh thích có một bé con, có lẽ một bé con thôi cũng được rồi!

48. Thời gian Tiểu Băng mang thai, Tiểu Diệp thế nào?

Tiểu Diệp: Bình thường.

Nha đầu: Ừm, tất cả đều bình thường, chỉ là, không “cầm thú” như trước mà thôi.

Tâm Tâm: Là bác sĩ thật là tốt, lý thuyết hướng dẫn thật thực tế!

49. Sau này Tiểu Diệp có độc chiếm mẹ của bé con hay không?

Tiểu Diệp: Không đâu, tôi sẽ độc chiếm bé con, cũng độc chiếm luôn mẹ của nó…

Nha đầu: Trước đây em không phát hiện, ham muốn chiếm giữ của anh lại mạnh mẽ như vậy.

Tiểu Diệp: Hiện giờ em mới biết thì muộn rồi…

50. Nếu như Việt Việt và Mộc Mộc có bé gái, có thể để Tiểu Diệp Tử và cô bé yêu nhau không?

Tâm Tâm: Vấn đề này ta muốn thỉnh cầu đáp án, ta thích con gái nhà giáo sư Dương, giống như Lăng Lăng nhà tachẳng hạn, không biết có cách yêu như giáo sư Dương không? Kết hợp mộtchút… Cũng tốt.

51. Nếu như Tiểu Diệp Tử trưởng thành cũng cầm thú như Tham mưutrưởng Diệp, Tham mưu trưởng Diệp và Diệp phu nhân sẽ nghĩ như thế nào?

Tiểu Diệp: Tôi cầm thú sao?

Nha đầu: Có một chút.

Tiểu Diệp: Anh chỉ là một người đàn ôngbình thường… Không tin em hỏi bạn thân của em một chút đi, anh cũngkhông tin ông chồng giáo sư có dáng vẻ đạo mạo kia, so với anh ít hơn.

Lăng Lăng: Khụ, khụ, chưa từng so sánh, thì không thể nói được. Mẹ à, mẹ lý giải sự so sánh đi, mẹ cảm thấy sao?

Tâm Tâm [đổ mồ hôi]: Ta chưa từng kiểmnghiệm qua… Thay cho câu hỏi đầu tiên, vợ chồng các con cũng không cầnbiểu hiện rõ ràng như vậy, người khác sẽ xấu hổ đấy.

Lăng Lăng: Thật ra tôi biết trong lòng mẹ đang nở hoa tưng bừng rồi, hận không thể viết thêm mười ngoại truyệnbáo đáp tình yêu của mẹ.

Tâm Tâm: … A, [thân làm mẹ lặng lẽ ra đi!]

Tạm thời không có câu hỏi, Tâm Tâm đi rồi, các độc giả có gì cứ để lại lời nhắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv