Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 27: Nhìn thấu lời nói dối



Diệp Chính Thần gọi điện thoại báo choBạc Băng biết rằng tối nay anh sẽ về ăn cơm. Vì thế cô rửa mặt thậtsạch, vào bếp làm vài món ăn anh thích nhất, đều là những món cay TứXuyên, làm xong, vừa dọn thức ăn lên bàn thì anh cũng vừa về đến.

Trong lúc ăn cơm, Bạc Băng gắp một miếng thịt gà để vào bát của anh, cười nói: “Hôm nay em đến nhà Dụ Nhân uống trà.”

“Hử?” Diệp Chính Thần dừng đũa một lát, sau đó lại gắp miếng thịt gà, chậm rãi ăn.

“Nhà của cô ấy rất ấm áp.”

Anh nuốt xuống phần thức ăn trong miệng: “Thật không? Có ấm áp giống như nhà chúng ta không?”

Bạc Băng nhìn xung quanh phòng cô một lúc, cảm thấy nó quả thật rất đơn sơ, đơn sơ đến mức ngay cả tường cũng không có cách âm.

Cô lắc đầu: “Không có, vì nhà của cô ấy không có anh…”

Diệp Chính Thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con ngươi trong mắt anh trở nên sâu thẳm, anh lập tức nở nụ cười, khóemiệng chứa đựng hương vị trêu chọc: “Nhà của cô ấy cũng không có em…”

Bạc Băng cũng khẽ nhoẻn miệng, nhìn anh cười ngọt ngào.

Diệp Chính Thần không nên làm bác sĩ, màanh nên làm diễn viên mới đúng. Với vẻ ngoài hoàn hảo, diễn xuất tuyệtvời, nói không chừng anh còn có thể trở thành một ảnh đế. Trên mộtphương diện nào đó, năng lực của anh luôn vượt trội hơn so với ngườikhác, muốn không nổi tiếng e rằng cũng hơi khó.

Ăn cơm xong, Bạc Băng thu dọn phòng, sauđó cô đi tắm, nằm trong bồn tắm hơn bốn mươi phút. Cô choàng khăn tắmbước ra thì thấy Diệp Chính Thần đang ngồi trước máy vi tính xem tưliệu, màn cửa đã được anh khép lại.

Hương vị thức ăn và khói lửa đã tan hết,hương thơm khoan khoái nhẹ nhàng của hoa lavender hòa cùng với một mùihương thoang thoảng khác, nhưng không phải là mùi hương cỏ xanh ngoàicửa sổ.

Mùi hương thoang thoảng khác chính là hương thơm của nước hoa J’adore.

Nước hoa Pháp có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là mùi hương dịu nhưng rất lâu tan, lâu đến không ngờ.

Có lẽ trời sinh phụ nữ có cùng sở thích về mùi hương, nên đối với mùi hương, Bạc Băng cực kì mẫn cảm.

Cô nhẹ bước đến gần Diệp Chính Thần, ômthắt lưng anh từ phía sau. Có lẽ anh vừa mới tắm, hương thơm trên ngườianh cực kì mát mẻ.

Bạc Băng thoáng nhìn lên xấp tư liệu anh đang xem, nếu cô đoán không nhầm, thì đó chính là nơi mà mùi hương kia phát ra…

Cô cảm thấy trong lòng có một chút xótxa. Rằng cho dù Diệp Chính Thần có cố gắng che giấu cẩn thận tất cả mọichuyện đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng không bằng phụ nữ hiểu lòngphụ nữ, cũng không bằng suy nghĩ độc đáo của Dụ Nhân.

Bạc Băng cắn mạnh vào bên phải cổ của Diệp Chính Thần, anh bị cắn bất ngờ, vội vàng né tránh.

Một người cắn, một người né tránh, ngược lại càng khiến cho dấu răng càng sâu, một vệt máu hồng chảy ra.

Anh sờ sờ dấu răng, xoay người bổ nhào về phía cô, gỡ bỏ chiếc khăn tắm đang quấn trên người cô…

Trong lúc đó, trên giường đang vô cùng bừa bộn.

Lại là một màn thở dốc cùng rên rỉ quen thuộc, thân thể và thân thể quấn lấy nhau.

Trong suốt quá trình ấy, cô cắn mạnh vàongười của anh, cô hận mình không thể lưu lại những vết cắn vĩnh viễncũng không phai mờ ở những nơi kín đáo nhất trên cơ thể của anh, khiếnanh sau này cho dù là bất kỳ cuộc hoan ái nào của anh cùng người phụ nữkhác đều phải nhớ đến vết cắn của cô hôm nay.

Anh nói hiếm khi thấy được cô cuồng nhiệt như vậy, điều đó thật sự là làm cho anh vừa mừng lại vừa lo, cho nênanh sẽ phá lệ dịu dàng cùng cô một lần, phá lệ đồng cảm cùng cô một lần.

Thực ra, lần triền miên này đối với anhmà nói là muôn vàn tình cảm dịu dàng, là cảm xúc mãnh liệt, là niềm đammê vô tận, nhưng đối với cô mà nói, lần này chắc chắn là lần xúc phạmnhục thể lớn nhất.

Trong suốt quá trình kích tình, Bạc Bănglúc nào cũng cảm thấy rất lạnh, những nơi mẫn cảm trên cơ thể của cô mỗi lần bị tay và lưỡi anh mơn trớn đều lạnh đến mức khiến toàn thân cô run rẩy.

Khi lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng cô, hút vào, xoay vòng rồi lại chạm vào đầu lưỡi cô, cô không ngừng quay đầu tránh né…

Đặc biệt là những lần anh mạnh mẽ đi vào cơ thể cô, là từng ấy lần cô đau đớn đến mức suýt chết…

Bạc Băng cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt, cô ép chính bản thân mình không được nghĩ đến bất kì điều gì,nhưng thử hỏi làm sao có thể không nghĩ được chứ?

Cô làm sao có thể xóa đi hình ảnh viễntưởng trong đầu – Dụ Nhân xinh đẹp cao quý nằm dưới thân người anh. Côlàm sao mới có thể làm mờ đi hình ảnh rõ ràng đó trong tâm trí được.

May mắn là cuối cùng anh không kiềm chếđược sự hưng phấn nữa, tốc độ đạt đến nhanh nhất, vật đàn ông của anhkích sâu vào thân thể cô, trời đất quay cuồng, khiến cho não bộ và toànthân cô trở nên rã rời tê liệt.

Lửa được châm ngòi trong bóng đêm, cũng giống như đêm mưa vào ngày hôm đó, trời đất chao nghiêng, cây anh đào vi vu trong gió.

Toàn bộ lý trí của cô đều bị thiêu đốt, hóa thành tro bụi.

Trong lúc khoái cảm đang dần dâng đến đỉnh điểm, Bạc Băng cong thân người lên, cùng anh rơi vào vòng xoáy trầm luân…

Thật lâu sau khi quá trình kết thúc, anh vẫn không rời khỏi cơ thể của cô, anh nói cô rất ấm.

Bạc Băng cố gắng nở một nụ cười thật tươi: “Vậy anh đừng rời khỏi.”

Anh vén phần tóc đang lòa xòa trên mặtcô, cô giơ tay chạm vào vầng trán đang ướt đẫm mồ hôi của anh. Đầu ngóntay cô nhẹ nhàng men theo những góc cạnh trên gương mặt anh, đường congviền môi anh.

Bạc Băng biết, đây là đêm cuối cùng củacô và anh. Mặc dù không đẹp như dự đoán của cô, không hòa nhập như mongđợi của cô, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Mối tình đầu tuyệt đẹp của cô sẽ dừng lại ở đây, cô cũng không đòi hỏi thêm gì nữa.



Nghỉ ngơi một lát, anh lại bắt đầu hôn cô.

Thân thể của cô dần dần trở nên căng phồng một lần nữa.

Bạc Băng co rút thân thể, có ý kháng cự,nhưng cô nhanh chóng cảm nhận được thân thể mình đang căng lên, tránhcũng không thể tránh nữa.

Cô đành chấp nhận mà nhắm mắt lại.

Được rồi! Cứ theo ý muốn của anh đi, anh muốn bao nhiêu cũng được, dù sao đây cũng là đêm cuối cùng…

***

Sáng sớm, Bạc Băng vén màn cửa lên, Diệp Chính Thần đang ngủ say lập tức giơ tay che nắng, tỉnh giấc.

“Em thức sớm vậy sao?” Anh hỏi.

“Hôm nay em sẽ đi Kobe.”

“Đi Kobe?” Anh ngồi dậy.

“Lần trước không phải em đã nói với anh rồi à, em có một cô bạn học ở trường đại học Kobe, cô ấy hẹn em đến đó chơi…”

“Anh đưa em đi.”

“Buổi tối em sẽ ở lại chỗ cô ấy, ngày mai em mới về.” Bạc Băng thật sự có một cô bạn học ở đại học Kobe, cô ấy đã từng đến Osaka chơi một lần, Diệp Chính Thần cũng đã từng gặp qua côấy.

Anh suy nghĩ một lát, có một chút do dự nói: “Ngày mai anh phải nộp một bài báo cáo.”

“Phụ nữ gặp mặt nhau, anh đi cũng không tiện cho lắm.”

Thấy cô không có ý muốn anh đi, anh cũngkhông cố chấp. Ăn sáng xong, Bạc Băng thay một bộ quần áo thể thao, mang giầy thể thao, trên lưng đeo một chiếc ba lô, còn mang theo một bìnhnước lớn.

Lúc gần đi, Diệp Chính Thần đội mũ cho cô, mỉm cười rồi vỗ vỗ đầu cô: “Sớm trở về nhé.”

“Ừm!” Bạc Băng đi được hai bước, đứng lại, xoay người chạy về phía anh, kiễng chân hôn lên môi anh.

Cô thật sự rất lưu luyến, lưu luyến hương vị mềm mại của anh…

Hoàng hôn khuất bóng, màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Bạc Băng ngẩng đầu lên, nhìn những bông hoa Ngọc Lan màu trắng trên đỉnh đầu cô, mỗi cành có một khóm hoa, vô cùng xinh đẹp.

Mỗi khi nghe tiếng xe chạy đến gần, hayđi xa, cô đều kiễng chân, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra phía bức tường chephía sau, nhìn về hướng một ngôi nhà nhỏ ở góc đường. Diệp Chính Thầnvẫn chưa đến, anh vẫn chưa đến.

Bạc Băng lấy ra bình nước còn một nửauống một hớp, trong lòng cô âm ỉ mừng thầm. Có lẽ là cô đoán sai rồi, có lẽ là cô quá nhạy cảm, có lẽ tất cả không hề như sự tưởng tượng của cô, có lẽ… Cô phác họa ra rất nhiều điều “có lẽ” tốt đẹp, và trong lòngkhông ngừng vui mừng vì điều đó. Thậm chí cô còn có ý định rời khỏi chỗnày quay về nấu cho Diệp Chính Thần một bát mỳ cay Thành Đô.

Một tiếng phanh xe nhỏ vang lên, cắt đứt sự mừng vui đang âm thầm lặng lẽ nhen nhóm trong lòng cô.

Bạc Băng đưa mắt nhìn, là xe của Diệp Chính Thần đang tiến vào sân nhà của Dụ Nhân, đỗ ở phía trước gara.

Cửa xe mở ra, một bóng người cao ngấtbước xuống xe, trên tay cầm một chiếc chìa khóa, đi đến cửa tra chìakhóa vào ổ. Khóa cửa bật ra, anh mở cửa, Dụ Nhân nở nụ cười đứng trướccửa, trông cô ta vô cùng quyến rũ, Diệp Chính Thần nhìn Dụ Nhân mộtchút, sau đó bước vào nhà theo cô ta, anh tự nhiên cứ như nhà của mình.

Bạc Băng nương theo ánh trăng nhìn đồnghồ trên tay mình. Mười giờ, một người đàn ông mười giờ tối đến nhà mộtngười phụ nữ, để làm gì, chắc là ai cũng có thể đoán ra được.

Đoán mò là một chuyện, sự thật hoàn toàn được bày ra trước mắt lại là một chuyện khác.

Một giây đó, cô đau đớn cắn mạnh vào mu bàn tay mình, nước mắt không ngừng tuôn ra, từng giọt, từng giọt nối tiếp nhau.

Bạc Băng có chút căm ghét bản thân mình,tại sao cô lại không đi Kobe, tại sao lại ở đây chờ, tại sao cô lại bắtbản thân mình phải tận mắt chứng kiến điều mà trong lòng cô đã sớm biếtđược đó là sự thật? Tại sao? Tại sao?

Bây giờ đã tận mắt chứng kiến được tất cả, ngoại trừ làm cho bản thân đau khổ hơn, hoàn toàn không còn ý nghĩa gì hết!

Bạc Băng lặng người đứng dưới tàng cây, hoa Ngọc Lan tung bay trong gió.

Cô nhớ đến rất nhiều việc, nhớ đến lầnđầu tiên Dụ Nhân đến cửa hàng tiện lợi, nhớ đến nụ cười lạnh nhạt của cô ta, nhớ đến lần chạm mặt đầu tiên của Diệp Chính Thần và Dụ Nhân ở cửahàng tiện lợi, một cái bắt tay chào hỏi lễ phép…

Bạc Băng lại nhớ đến đêm hôm đó, Dụ Nhânlái xe nhắm thẳng về phía cô… Đại khái là cô ta nhìn thấy cô, thậm chíthấy rất rõ. Cô còn nhớ bàn tay lạnh như băng của cô ta nắm lấy ngón tay của cô, nói rằng cô ta rất ngưỡng mộ sự đơn thuần của cô…

Bạc Băng bước đến vài bước, đứng ở phía đối diện, nhìn căn nhà của họ.

Cô đứng trong bóng tối, ngọn đèn trongphòng phản chiếu hai bóng người lên bức màn. Cô đang do dự có nên bướctới hay không, có nên đối mặt với sự thật phũ phàng này hay không, bỗngnhiên cửa bất ngờ bật mở, Diệp Chính Thần bước ra.

Cô không nghĩ anh lại quay ra nhanh đến như vậy, một chút lúng túng khiến cô đứng yên tại chỗ.

Từ phía sau Dụ Nhân đuổi theo, giữ chặt tay anh: “Khuya rồi, đêm nay anh đừng về.”

Diệp Chính Thần trầm tĩnh trả lời: “Dụ Nhân, cô nên làm tốt việc của cô đi, việc của tôi không cần cô phải quan tâm.”

Anh mở cửa xe ra, đang muốn lên xe, thì Dụ Nhân bỗng nhiên nở nụ cười.

“Anh sợ sao?” Ánh trăng dừng lại trên mặt Dụ Nhân, nụ cười của cô ta làm cho người khác phải sởn gai ốc: “Anh sợcô ấy biết quan hệ của em và anh sao?”

Diệp Chính Thần không trả lời.

Ý cười của Dụ Nhân càng trở nên sâu hơnnữa: “Anh không phải nói cô ấy yêu anh, tin tưởng anh, dù anh có làm gì, cô ấy vẫn sẽ quyết tâm đi theo anh sao… Vậy thì anh sợ cái gì?”

Diệp Chính Thần gằn từng chữ một: “Tôi cảnh cáo cô, cô không được làm chuyện gì tổn thương đến cô ấy.”

Bạc Băng chợt cảm thấy lạnh lẽo, từng cơn gió lạnh thổi ùa vào tấm lưng cô.

Hai chân của cô đang run rẩy kịch liệt.Hình ảnh trước mắt bỗng nhiên trở nên hư ảo. Lúc này cô mới chợt nhớ racả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, sớm biết sẽ đau lòng đến mức tổn hao sứckhỏe như thế, cô nên ăn nhiều một chút!

“Anh sợ em làm tổn thương cô ấy, hay làsợ cô ấy rời khỏi anh?” Dụ Nhân vén vén mái tóc, bước đến gần Diệp Chính Thần: “Em tiếp cận cô ấy, không có mục đích gì khác, chẳng qua em chỉmuốn biết, cô ấy là dạng phụ nữ như thế nào. Hiện giờ thì em đã biết, cô ấy là người ngay thẳng, có lòng tự trọng và tự ái…”

Diệp Chính Thần lạnh lùng cắt đứt lời nói của Dụ Nhân: “Cô muốn gì?”

“Em muốn đánh cược với anh.” Dụ Nhân bình thản nói: “Nếu cô ấy biết quan hệ của em và anh, cô ấy nhất định sẽ rời khỏi anh!”

Bạc Băng cố gắng đứng vững, muốn ngheđược, hiểu được ý nghĩa kín đáo cất giấu trong lời nói của họ. Nhưng côthật sự không hiểu, họ rõ ràng không có tranh cãi, nhưng trong từng câutừng chữ họ thốt ra lại có sự đối chọi ngầm rất gay gắt.

Vì đang ở trong đêm tối nên Bạc Băngkhông thấy rõ biểu cảm trên gương mặt của Diệp Chính Thần, nhưng cô cóthể cảm nhận được một phong thái khiến người khác phải sợ hãi của anh:“Cô đang uy hiếp tôi?!”

Dụ Nhân lắc đầu, giọng nói có phần cầu xin.

“Em chỉ muốn anh ở lại bên em…”

Diệp Chính Thần nhìn Dụ Nhân thật lâu, anh không lên xe. Anh dùng lực, đóng mạnh cửa xe.

Chứng kiến những cảnh tượng như vậy, BạcBăng cuối cùng cũng không chống đỡ được nữa, hai chân cô mềm nhũn, cảngười ngồi bệt xuống mặt đất. Diệp Chính Thần bị tiếng động cực nhỏ củacô kinh động, anh nhìn về phía cô. Cô cũng nhìn anh, rõ ràng cô và anhchỉ cách nhau có vài mét, nhưng vì sao cô lại cảm thấy anh xa cách nhưvậy, xa đến mức dường như không thể nào chạm đến được…

Bạc Băng cố gắng dựa thân mình vào thâncây bên cạnh, từ từ đứng lên, chậm rãi bước về phía anh. Phía trước làmột vườn hoa xinh đẹp, nhưng cô lại cảm thấy bản thân giống như đangtiến đến một vách núi đen như mực, từng bước, từng bước mà tiến đến vách núi đó.

“Anh thích cô ấy sao?” Cô hỏi.

Diệp Chính Thần sửng sốt, vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh và Dụ Nhân không có gì hết.”

Dụ Nhân nở nụ cười, ý cười thật sự vui vẻ: “Chuyện đã tới bước này anh còn muốn lừa dối cô ấy.”

“Cô im miệng cho tôi!” Diệp Chính Thầnkhông hề nhìn Dụ Nhân dù chỉ một lần, hai tay anh căng thẳng nắm lấy cổtay Bạc Băng, giống như sợ cô chạy mất. Dụ Nhân thật sự im lặng, sau đócô ta hoàn toàn không nói gì thêm.

Ánh mắt Bạc Băng xuyên qua sự trầm mặccủa anh, rồi nhìn về phía Dụ Nhân. Dụ Nhân cũng nhìn cô và Diệp ChínhThần bằng ánh nhìn trầm tĩnh, trên mặt cô ta không biểu hiện bất kì cảmxúc vui, buồn hay tức giận nào.

Bạc Băng bỗng nhiên sợ hãi, cực kì sợ giây phút này, bởi vì cô có cảm giác, Dụ Nhân không có kinh ngạc, cũng không có lo sợ.

Dường như từ đầu đến cuối cô ta đều như chỉ đang chờ đợi, chờ đợi tất cả mọi việc cứ xảy ra như thế này.

Bạc Băng ngây ngốc nhìn vẻ mặt xinh đẹpcủa Dụ Nhân, cô thật sự, thật sự muốn thấy rõ sau khi tháo bỏ chiếc mặtnạ xinh đẹp kia xuống, gương mặt thật của cô ta sẽ như thế nào.

Diệp Chính Thần hỏi cô: “Em có tin anh không?”

Cô đương nhiên tin anh, cho dù bị bất ngờ khi thấy chiếc rèm cửa trong nhà Dụ Nhân, thấy chữ viết của anh trongquyển sách, cho dù ngửi được mùi nước hoa J’adore trên xấp tư liệu củaanh. Nhưng cho dù là như vậy đi chăng nữa cô vẫn luôn có niềm hy vọng,vẫn không thể chấp nhận sự thật mà ngồi ở đây cả ngày chỉ để xác nhận sự thật.

Nhưng mà, hiện tại… Lời nói dối cũng nhưchiếc áo khoác ngoài lộng lẫy, cuối cùng cũng bị cởi bỏ, hoàn toàn phơibày trước mắt cô. So với tưởng tượng của cô thì sự thật này có phần xấuxa hơn.

Cô còn có thể tin anh sao?

Bạc Băng lau nước mắt, nhìn anh nói: “Emtin anh, cho nên anh đừng lừa dối em, anh nói thật với em đi, anh và côấy rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?”

Anh vẫn kiên định trả lời cô: “Không có quan hệ gì hết!”

“Vậy thì tại sao anh có chìa khóa nhà của cô ấy? Tại sao trước mặt em anh tỏ ra không hề quen biết cô ấy? Tại sao cô ấy lại cam tâm tình nguyện phối hợp che giấu sự thật với anh? Tạisao cô ấy lại muốn anh ở lại bên cạnh cô ấy?”

Diệp Chính Thần nắm tay cô, nắm chặt lòng bàn tay cô.

Anh nói: “Anh đã từng nói với em, anh không có tự do… Tất cả những việc xảy ra, anh không thể nào kiểm soát được…”

Anh nói: “Em đã nói, dù có bất kì điều gì xảy ra, em cũng đều tin anh.”

Anh nói: “Hiện tại, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có tin anh không? Tin lời nói của anh, thì em đừng hỏi thêm điều gì nữa.”

Đừng hỏi thêm điều gì nữa sao… Cô không làm được, cô không có được sự khoan dung như Dụ Nhân.

Bạc Băng chậm rãi rút tay về, cố gắng gạt đôi tay đang nắm lấy cổ tay của cô. Trước mắt cô, hình ảnh của anh dầntối lại, tay của cô không ngừng run rẩy.

“Nha đầu?”

Bạc Băng cởi chiếc đồng hồ trên tay côra, để vào trong tay của anh, nói một câu cuối cùng: “Thật sự xin lỗi,em không có được sự ‘khoan dung’ mà anh muốn, chúng ta chia tay đi.”

Anh đã từng nói, chia tay là quyền lợicủa cô. Mà cô, ngoại trừ quyền lợi này ra, hoàn toàn không còn điều gìkhác. Bạc Băng bước đi, ngẩng đầu lên, cô nhìn lên bầu trời, cố gắng đểnước mắt không rơi xuống.

Anh không đuổi theo. Cô và anh đã kết thúc, hoàn toàn kết thúc.

Cô và anh kết thúc như vậy sao?

Cứ nghĩ đến mọi việc đã kết thúc, chân của cô trở nên yếu đuổi hẳn, giống như không thể chống đỡ nổi sức nặng của chính mình.

Bạc Băng bước đi nhanh hơn, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, bỗng nhiên cô thấy trời đất quay tròn…

Cô thật sự đã không còn chống đỡ được nữa, thân thể chao đảo ngã xuống, bỗng nhiên được một đôi tay mạnh lẽ nâng đỡ.

Sau đó, cô không biết gì nữa.



Trong lúc hôn mê, Bạc Băng cảm giác đượccó người đang hôn cô, đầu lưỡi trắng mịn, cố chấp xâm nhập vào khoangmiệng cô, một dòng sữa nóng chảy qua mặt lưỡi cô, làm mềm đi cổ họngđang khô khốc của cô.

Dạ dày trống rỗng đã bắt đầu khát vọnghương vị ngọt ngào ấy, cô mơ mơ màng màng nuốt xuống phần sữa, dòng sữaấm nóng chảy vào dạ dày, mang lại một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Một lần rồi lại một lần, cô muốn mở mắtra xem người đó là ai, có phải là Diệp Chính Thần hay không, nhưng mimắt cô nặng trĩu, nặng đến nỗi không tài nào mở ra được.

Sau đó, cô nặng nề đi vào giấc ngủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv