Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 18: Lửa pháo hoa



Cứ thế, mặc dù Diệp Chính Thần cũng cố ýlảng tránh cô, hai người vẫn thường chạm mặt nhau. Đôi khi là ở căn tin, đôi khi ở con đường nhỏ đầy hoa anh đào, hoặc khi ở cổng viện y học… Họ thường xuyên không hẹn mà gặp.

Bạc Băng vẫn mỉm cười chào hỏi anh: “Sư huynh, trùng hợp quá nhỉ!”

Anh dừng bước chân vội vàng lại, nở nụcười nhẹ đầy xa cách: “Em bận nhiều việc lắm sao? Gần đây lúc nào cũnggần sáng mới thấy em về phòng.”

Mỗi ngày trở về phòng, đều trông thấy đèn phòng của anh đã tắt, cô luôn nghĩ là anh sẽ không biết cô về khi nào.

Thì ra anh vẫn còn quan tâm đến cô, lòngcô đột nhiên ấm lại: “Vâng, em rất bận, chờ khi nào em có thời gianrảnh, em sẽ mời anh ăn lẩu.”

“Được…” Âm cuối của anh kéo thật dài.

Cô nghĩ cô và anh chắc đang có cùng một suy nghĩ, cả hai đều không xác định được “thời gian rảnh” đó khi nào mới có.

Không có nhiều thời gian để trò chuyện, cô và anh chỉ gặp nhau trong thoáng chốc…

Dùng tay ấn chặt lên trái tim gần như têliệt trong lồng ngực, Bạc Băng tự nói với chính mình: Mọi chuyện rồi sẽqua thôi, thời gian sẽ xoa dịu tất cả, chỉ cần có thời gian.



Dĩ nhiên, cũng có những lúc cô nhớ anh, muốn gặp anh đến phát điên, lý trí không thể kiềm chế được.

Mỗi lần cô không khống chế được bản thân, cô sẽ đi đến phòng thí nghiệm vô khuẩn để tìm anh.

Anh mặc một chiếc áo blose trắng, đứngcạnh vách tường xem gì đó trong điện thoại, anh xem rất chăm chú, so với việc học còn chăm chú hơn.

“Sư huynh.” Cô bước vào phòng, đặt món chân gà cô làm cho anh lên bàn: “Em làm món này ở cửa hàng tiện lợi, anh nếm thử đi!”

Anh gập chiếc điện thoại lại, nắm chặttrong lòng bàn tay, Bạc Băng phảng phất có thể nghe được âm thanh “kenkét” phát ra từ điện thoại.

“Cám ơn!”

Anh đứng bất động, không tiến đến bên côdù chỉ một bước. Thời khắc đó, cô biết mình có nói gì cũng chỉ là dưthừa mà thôi, điều cô có thể làm là lễ phép cúi người chào anh, rồi luira ngoài.

Sự nhung nhớ của cô đều bị sự lạnh lùng của anh nghiền đến nát vụn.

Bạc Băng rời khỏi, bước đi từng bước không ngừng!

***

Bạc Băng tin rằng sau khi chia tay, anh và cô vẫn có thể làm bạn.

Nếu trái tim không bị rạn vỡ, nếu khôngnhìn thấy trong mắt đối phương vẫn có thứ tình cảm đang cố gắng chegiấu, không nói thành lời, nếu không cảm nhận được đối phương đang cónỗi niềm khó nói…

Cho nên, cô và Diệp Chính Thần không có khả năng trở thành bạn.

Trốn tránh để không phải gặp nhau là phương pháp tốt nhất.

Sau ngày đó, cơ hội gặp mặt giữa cô vàanh càng ngày càng ít, lúc đầu, ba đến năm ngày họ vô tình gặp nhau mộtlần, sau đó nửa tháng gặp nhau một lần, gần đây đã hơn một tháng họ cũng chưa gặp mặt. Bạc Băng đã từng nghĩ rằng, không có anh, một ngày trôiqua sẽ rất khó khăn, nhưng trên thực tế… Ngày lại qua ngày, chẳng qua là con đường về nhà trở nên dài hơn, mệt mỏi hơn.

Học kì mới lại bắt đầu, rất nhiều sinh viên cũ ra trường, và nhiều sinh viên mới lại đến.

Tầng trên, ngay phòng Diệp Chính Thần cómột người bạn nữ vừa chuyển đến, cô ấy có gương mặt trái xoan, vẻ đẹptao nhã hiếm có, khi nói chuyện luôn tạo cho người đối diện một cảm giác rất thoải mái.

Lần đầu tiên Bạc Băng gặp cô bạn đó làvào một buổi tối, cô vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về, đúng lúc gặp cô ấy đang đứng trước của thang máy ôm chiếc laptop. Cô ấy có mái tóc dài màu đen được buộc cao, mặc quần bò, áo thun trắng, dáng người trông rấtkhỏe khoắn, thấy Bạc Băng cô ấy liền nở nụ cười: “Hi!”

Những ngày lạnh, con gái thường không mặc quần bò, nguyên nhân là không có ai lại có đôi chân dài và đẹp như côấy, khi mặc quần bò trông cô ấy vẫn gợi cảm và quyến rũ.

Bạc Băng thử hỏi cô: “Cậu là người Trung Quốc?”

Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào: “Xin chào, tớ tên Bạch Lăng Lăng, mới đến ngày hôm qua.”

“Tớ tên Bạc Băng, ở phòng 322, còn cậu?”

“421.” Tầng trên Diệp Chính Thần, cô định nhắc nhở cô bạn Lăng Lăng, nên chú ý sắc lang dưới lầu, nhưng vì khôngmuốn gây hiểu lầm nên đành nhịn lại.

Lăng Lăng cũng học tiến sĩ, đến Nhật Bảnkhông lâu, tranh thủ mấy ngày nghỉ cô ấy xin chuyển đến nhà trọ dành cho sinh viên trường đại học Osaka, khi biết phòng trọ của Lăng Lăng khôngkết nối được internet, mỗi ngày cô ấy phải ở phòng tự học lên mạng đếnkhuya, Bạc Băng liền ghi tài khoản và mật khẩu internet của Diệp ChínhThần đưa cho Lăng Lăng dùng, dù sao cũng là một nguồn tài nguyên nhỏ của Nhật Bản, không cần giúp anh tiết kiệm.

Bạc Băng và Lăng Lăng khá hợp tính nhau,chỉ trong một thời gian ngắn cả hai đã trở nên thân thiết. Lăng Lăng làmột cô gái rất đặc biệt, có lúc cô ấy rất thông minh, có lúc lại rất mơmàng, bình thường rất thích nói cười, nhưng mỗi buổi tối cô ấy thườngngẩn người, ngồi trước chiếc laptop, nhìn biểu tượng đầu hói trên mạngchat QQ.

Vào một ngày mưa, đúng lúc vào ngày nghỉ, Bạc Băng hẹn Lăng Lăng đi Kyoto ngắm hoa anh đào. Trời đang mưa phùn,khắp bầu trời Kyoto đều là hoa anh đào đang bay lượn trong gió, khác với sự phồn hoa vào cuối mùa thu năm trước – khắp nơi đều là màu lá đỏ.

Lăng Lăng nhìn về phương xa, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên gương mặt trắng nõn của cô bạn.

Bạc Băng lẳng lặng đứng yên, bất chợt nhớ đến kỷ niệm của cô vào năm trước, lúc ấy Diệp Chính Thần nắm tay côchạy qua Togetsukyo, cánh rừng trúc màu tím…

“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Cô hỏi Lăng Lăng.

Lăng Lăng ngẩn ngơ nhìn về phương xa: “Nhớ đến một người, không biết anh ấy sống có tốt không.”

Bạc Băng cũng vừa thất tình, cho nên côcảm thấy ánh mắt bất lực và không hối tiếc của Lăng Lăng lúc này rấtquen thuộc. Bạc Băng tin rằng, nhất định người đàn ông đó có làm choLăng Lăng đau đến trăm ngàn lần đi chăng nữa, cô ấy vẫn không oán hận,càng không hối tiếc.

Bạc Băng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, côhít thở thật sâu để cảm nhận được bầu không khí ẩm ướt và mát lạnh, côkhông biết là cô đang nói với chính mình hay là nói với Lăng Lăng: “Mọichuyện sẽ tốt thôi, tất cả rồi sẽ trở thành quá khứ.”

Lăng lăng cười, lau khô nước mắt.

Bạc Băng nắm lấy tay Lăng Lăng, chạy qua chiếc cầu: “Đi thôi, tới sẽ dẫn cậu đi xem thơ của nhà Lý chúng ta, rất đẹp!”

Trên tấm bia đá, chữ viết Trung Quốc được khắc rất tinh tế:

“Nhân gian vạn vật chân lý

Dũ cầu dũ mơ hồ

Mơ hồ trung ngẫu nhiên kiến trứ nhất điểm quang minh

Chân dũ giác kiều nghiên.”

Bạc Băng còn nhớ khoảng nửa năm trước,Diệp Chính Thần đã đứng ở nơi này, anh nói lúc anh vừa đến Nhật Bản,cũng không quen lối sống ở đây, rồi đã có người nói với anh: Nhà Lý cómột câu nói được đặt ở Arashiyama, lúc mọi chuyện không được như ý, vuanhà Lý chưa bao giờ từ bỏ ý chí kiên cường và sự khát vọng, Trung Hoavẫn có thể vùng dậy.

Bạc Băng không có tin thần trách nhiệmcao thượng như vậy đối với dân tộc, nhưng cô biết công tử đào hoa nhưDiệp Chính Thần có thể có, cô không biết vì điều gì, mỗi khi nhắc đếnhai từ “dân tộc” thì tinh thần anh luôn hăng hái, gương mặt tuấn tú củaanh lại trở nên càng hút hồn.

Diệp Chính Thần không tham gia quân đội, đúng là tổn thất lớn nhất của quốc gia!

“Cậu cười gì thế?” Lăng Lăng không hiểu tại sao Bạc Băng lại cười.

“Tớ đang nhớ đến một người, không biếthiện nay anh ấy sống có tốt không?” Bạc Băng đang ngồi ở hàng nghế dàiđối diện với tấm bia đá, xúc động nói: “Haizzz! Thật sự rất muốn biếthiện nay anh ấy đang sống như thế nào, tiếc là, cách nhau quá xa.”

“Xa lắm à? Cách một Thái Bình Dương? Hay là một bờ biển Nhật Bản?”

“Cách một vách tường…”

Lăng Lăng chớp mắt vài cái, ánh mắt ngỡ ngàng.

“Đi thôi, tớ dẫn cậu đi ăn sushi, tớ mời.”

Trong cửa hàng sushi, Bạc Băng không quan tâm đến nguyên liệu làm sushi là loại cá nào, thức ăn trước mắt cô, côsẽ không buông tha. Cô chọn rất nhiều loại sushi, chỉ trong chớp mắt,trên bàn đã bày ra hàng loạt đĩa ăn giống nhau, chất chồng cao như ngọnnúi nhỏ, Bạc Băng không ngừng ăn sushi.

Nếu Lăng Lăng không kiên quyết kéo cô rakhỏi nhà hàng sushi, chắc cô không chỉ đơn giản ở toilet nôn cả một buổi tối mà bị đau dạ dày suốt ba ngày là ít.

Đêm đó, Lăng Lăng ngồi trên thành bồntắm, nhìn gương mặt đang xám xịt của cô: “Tội gì cậu phải tra tấn mìnhnhư thế này? Cậu trở thành như vầy, người đàn ông đó cũng đâu có thấy.”

Bạc Băng nhìn Lăng Lăng rồi ra sức xua tay, cô đặt ngón trỏ lên môi: “Nói nhỏ một chút! Nói nhỏ một chút!”

“Tại sao?”

Bạc Băng chỉ chỉ vào vách tường: “Cách âm không tốt.”

Lăng Lăng bước ra khỏi toilet, đến máy vi tính bật nhạc với chế độ lớn nhất.

“Trong lúc lòng em rối như tơ vò thì nghe thấy những đau đớn của anh.

Em bất lực, chỉ có thể khóc theo lời anh kể…

Có trời mới biết được, em trong anh quan trọng đến nhường nào.

Có trời mới biết được, anh yêu em chân thành biết bao nhiêu…”

Ca khúc được phát rất lớn, Bạc Băng ngồitrong toilet, nôn chết đi sống lại, cô muốn nôn ra cả trái tim đang bịtổn thương của mình.

***

Bạc Băng nằm trên giường suốt ba ngày, ôm tư liệu tiếng Nhật đọc, đầu giường cô chất đầy những lọ thuốc. Học ythật là tốt, bệnh có nghiêm trọng đến mức nào cũng không cần đến bệnhviện, có thể tự mình giải quyết. Mỗi ngày Lăng Lăng đều đến thăm cô, trò chuyện với cô. Anh Phùng và chị Phùng cũng ghé thăm Bạc Băng vài lần,cầm lọ thuốc Nhật Bản đọc cho cô nghe, nói là công dụng rất tốt. Thuốcđó thật sự rất hiệu quả, cô chỉ uống hai viên, dạ dày không còn đau nữa. Ngày thứ ba, Tần Tuyết cũng đến thăm Bạc Băng, khuyên cô nên nghỉ ngơivài ngày, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, giọng điệu của Tần Tuyết còn giống bác sĩ hơn cả cô.

Bạc Băng dựa vào tường, cười nói: “Dạ dày tớ đau là bởi vì ăn quá nhiều cá sống.”

Ngày thứ tư, dạ dày không còn làm khó cônhiều nữa, Bạc Băng rời khỏi giường chải đầu, đánh một lớp phấn mỏng che đi gương mặt tái xanh của cô, tô một chút son môi, chuẩn bị ra khỏiphòng trọ. Trên đường đi, đúng lúc cô gặp được anh Phùng và Lăng Lăng.

Anh Phùng phe phẩy túi đựng đồ trước mặtcô: “Chị dâu của em hôm nay làm bánh bao, buổi trưa chúng ta sẽ ăn liênhoan ở căn tin, anh sẽ cho mọi người nếm thử tay nghề của bà xã nhàanh.”

Nhắc đến bánh bao, dạ dày Bạc Băng quặnđau, không phụ lòng tốt của anh Phùng, cô miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, buổi trưa em sẽ liên lạc.”

Hơn mười một giờ, anh Phùng gửi tin MSNđồng loạt: “Bánh bao ngon nhất ngày hôm nay, ai tới trước thì có, đi trễ sẽ không còn phần. Địa điểm là căn tin của Viện y học.”

Ở căn tin, rất nhiều người đã phản hồitin nhắn của anh Phùng, tranh giành chỗ ngồi quyết liệt, rất náo nhiệt.Lăng Lăng ngồi ở hàng ghế đầu gọi Bạc Băng, nói là đến rất sớm giành chỗ ngồi cho cô, Bạc Băng nhìn qua rất lần những người phản hồi tin nhắn,khi xác định rõ là không có Diệp Chính Thần, cô mới thu dọn tài liệu đến căn tin.

Tại căn tin, tám chín người ngồi vâyquanh chiếc bàn liên hoan, trên bàn bày đủ các món ăn, trông mọi ngườivô cùng phấn khởi, trong số đó còn có cả Ngô Dương đang mặc quân phục.Bạc Băng vừa định xoay người đi, thì Lăng Lăng vẫy tay gọi cô: “TiểuBăng, lại đây.”

Biết không thể thoát, Bạc Băng bước đến, nhìn Ngô Dương gật đầu, lúc đó cả Lăng Lăng và Ngô Dương vẫn chưa ngồi xuống.

“Hi.” Ngô Dương mở lời chào hỏi Bạc Băng.

“Hi, đã lâu không gặp.”

“Mấy hôm trước anh đi Kyoto tập huấn.”

“À!”

Ngô Dương cầm chiếc bánh bao đưa cho Bạc Băng, cô giơ tay nhận lấy, ánh mắt cô dừng lại ở cửa, tay bắt đầu run.

Một người, đẩy cửa bước vào, sự náo nhiệt đột nhiên biến mất, thay vào đó bầu không khí trở nên yên lặng, khôngmột tiếng động, hai mắt Bạc Băng nhất thời không nhìn thấy gì cả, đếntai cũng hoàn toàn không nghe được âm thanh nào.

Diệp Chính Thần nhìn cô, sau đó lại nhìnNgô Dương bên cạnh, gương mặt anh trước sau hoàn toàn không có biểu hiện gì, anh đi tới, ánh mắt anh xa lạ như không hề quen biết cô. Bạc Băngvốn định chào hỏi anh, nhưng khi thấy vẻ mặt này, tiếng “Hi” ở trong cổhọng cô không thể nào phát ra được.

Diệp Chính Thần cũng không chào hỏi Bạc Băng, ngồi xuống ở một vị trí cách xa cô.

Có vài cặp mắt tò mò nhìn về phía cô vàDiệp Chính Thần, ánh mắt cứ di chuyển tới lui trên gương mặt của haingười, cuối cùng Bạc Băng cũng không chịu nổi nữa, đứng lên: “Tôi đi lấy trà cho mọi người uống.”

“Tớ cùng đi với cậu.” Lăng Lăng nói.

Ở khu phục vụ, Bạc Băng lấy chín cái ly,Lăng Lăng đếm qua một lượt, nói với cô là thiếu một cái, sau đó vội vàng đi lấy nhưng Bạc Băng ngăn lại: “Đủ rồi.”

Lăng Lăng cho rằng cô không muốn uống nước, nên cũng không hỏi thêm.

Đem nước trà trở lại bàn, mọi người aicũng giơ tay tiếp nhận ly của mình, duy nhất chỉ có Diệp Chính Thần làkhông hề có ý tiếp nhận.

Đúng lúc Lăng Lăng đứng cạnh Diệp ChínhThần, xuất phát từ sự lễ phép, Lăng Lăng cầm một ly đưa cho anh, dườngnhư không muốn cự tuyệt lòng tốt của người đẹp, Diệp Chính Thần đứng dậy định nhận, ly nước vừa đưa đến tay anh được một nửa thì Bạc Băng trựctiếp giật ly nước trên tay Lăng Lăng, đưa cho anh Phùng.

Không khí có phần khó xử.

Để làm dịu đi bầu không khí đang căngthẳng, Bạc Băng cố gắng nở một nụ cười: “Sư huynh không uống đâu… Anh ấy không bao giờ dùng ly của căn tin.”

“À.” Lăng Lăng bừng tỉnh, ánh mắt dừng lại trên tay trái của Bạc Băng.

Tay trái Bạc Băng đang cầm một chai nướctinh khiết, bên ngoài vỏ còn đọng lại những giọt nước ngưng tụ do độlạnh, vỏ plastic của chai nước không chịu được sức cầm của Bạc Băng màbiến dạng.

“Đây, cho anh.” Bạc Băng đặt chai nước tinh khiết lên bàn, trước mặt Diệp Chính Thần.

“Cám ơn!”

Anh nói lời cám ơn với cô.

Cô nấu canh cho anh, giúp anh thay quầnáo, giúp anh gội đầu, anh chưa bao giờ nói với cô một câu “cám ơn”. Hômnay, chỉ một chai nước tinh khiết giá một trăm yên Nhật, cô đổi lại được một câu ‘cám ơn’ đầy khách sáo của anh.

Bạc Băng cười đến mức lòng khô khốc: “Không cần khách sáo!”

Cả buổi liên hoan, Diệp Chính Thần dườngnhư không ăn gì, anh cũng không uống nước, một lát sau, khi ánh mắt côvô tình chạm vào chai nước trên bàn, thì thấy nó đã khôi phục lại hìnhdạng đẹp đẽ như ban đầu.

Một cái chai đã bị bóp cho méo mó vẫn cóthể khôi phục lại hình dáng ban đầu, vì sao cô và anh, không thể trở vềkhoảng thời gian tình cảm trong sáng đó.

“Tuần này chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ, anh Phùng, chúng ta tổ chức hoạt động gì đi.” Có người cất giọng đề nghị.

“Nghe nói Kyoto rất đẹp, có nhiều ngôi chùa cổ xưa đẹp nhất Nhật Bản.” Ngô Dương nói.

Diệp Chính Thần nhìn về phía Bạc Băng,bởi vì cô đã từng nói: “Ngôi chùa lụp sụp thế này mà bảo là cổ tự nổitiếng, Nhật Bản nhất định là chưa thấy qua Thiếu Lâm Tự của Trung Quốc.”

Diệp Chính Thần nói: “Bọn họ đã thấy rồi, đáng tiếc bọn họ không có thì chỉ biết ghen tị thôi, lòng ghen tị trầntrụi của con người ấy mà”.

“Vườn bách thú Kobe cũng rất nổi tiếng, hình như còn có cả khu bảo tồn gấu trúc.” Lại có thêm một lời đề nghị.

Nhắc đến gấu trúc, Bạc Băng lặng lẽ nhìnDiệp Chính Thần. Lần trước, lúc cô và anh đi vườn bách thú Kobe, cô đãvô cùng buồn bã kéo tay áo anh: “Sư huynh, chúng ta viết thư gửi Bộngoại giao đi, bảo họ đem hai con gấu trúc đáng thương này trở về đi,nếu không, sớm muộn gì bọn chúng cũng chết ở cái vườn bách thú lụp xụpnày.”

Diệp Chính Thần nói: “Đi, về phòng anh viết ngay.”

Ngày hôm sau gặp anh, anh nói cho côbiết: “Người của Bộ ngoại giao nói, hai chú gấu trúc đó không phải củaquốc gia chúng ta, chúng đã nhập quốc tịch Nhật Bản rồi.”

Bộ dạng nói đùa của anh đặc biệt rất nghiêm túc, làm cô cười đến mức phun cả nước bọt ra.



“Hay là chúng ta đến núi Rokko ở Kobe đi, tắm suối nước nóng.” Anh Phùng đề nghị.

Anh Phùng nổi tiếng giỏi nhất trong việckêu gọi mọi người, tất cả đều đồng ý, cuối cùng quyết định kỳ nghỉ củatuần này đi núi Rokko ở Kobe, dùng cơm dã ngoại, sau đó tắm suối nướcnóng.

“Hai huynh muội các người thì sao? Có đikhông?” Anh Phùng nhìn Bạc Băng và Diệp Chính Thần. Bạc Băng chưa từngđi suối nước nóng, Diệp Chính Thần đã từng đề nghị cô đi với anh mộtlần, nhưng cô kiên quyết từ chối, bởi vì cô nghe nói suối nước nóng ởNhật Bản không có phòng tắm phân biệt nam nữ.

Bạc Băng không nói lời nào, cô chờ Diệp Chính Thần trả lời trước.

“Tuần này em phải viết báo cáo, chắc là không có thời gian…”

Bạc Băng nói: “Em thì không bận gì, em đi!”

Bạc Băng vừa dứt lời, Diệp Chính Thần liền bổ sung vế sau: “Em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian.”

Bạc Băng khẽ cắn răng, người này khi nói chuyện, tại sao không đem điều quan trọng nói trước nhỉ.

Ăn uống xong, mọi người nhanh chóng rờikhỏi, Diệp Chính Thần đi mua Haagen-Dazs(1) cho mọi người ăn trángmiệng, ai cũng có một phần, duy nhất chỉ mình Bạc Băng là không có.

(1) Một thương hiệu kem cao cấp của Mỹ, giá khá đắt. Kem này có câu Sloganrất hay ‘If you love her, take her to Haagen-Dazs’ – Nếu bạn yêu cô ấyhãy đưa cô ấy đến Haagen-Dazs.

Dạ dày Bạc Băng quặn đau, cô với lấy lynước trà nóng uống vào để nén cơn đau. Ngô Dương thấy Bạc Băng bị đối xử lạnh nhạt, dường như không đành lòng, vì thế anh ta đẩy phầnHaagen-Dazs của mình đến trước mặt cô: “Anh không thích đồ ngọt, em dùng đi.”

“Cô ấy bị đau dạ dày, không thể dùng thức ăn lạnh được.” Diệp Chính Thần nói bằng ngữ điệu tiêu chuẩn của một vị bác sĩ.

Vừa nghe lời này, dạ dày của Bạc Băngnóng như lửa đốt. Vài hôm trước, Cô đã cố gắng làm cho bản thân tin rằng Diệp Chính Thần nhất định không biết cô bị bệnh, nếu anh biết, bất luận như thế nào cũng sẽ đến thăm cô một lần, sẽ mua một ít trái cây, hỏithăm sức khỏe của cô.

Dù sao, cô và anh cũng là bạn bè. Dù sao, cô và anh cũng là hàng xóm.

“Cám ơn!” Bạc Băng cười với Ngô Dương, sau đó cầm hũ Haagen-Dazs lên, ăn từng miếng, từng miếng một.

Một dòng kem lạnh như băng chảy qua cổhọng cô từ từ xuống dạ dày, lạnh nóng xen lẫn, dạ dày Bạc Băng bắt đầuco rút, trán cô lấm tấm mồ hôi, Bạc Băng cố gắng nén cơn đau tiếp tụcăn.

Sau khi ăn xong, Bạc Băng phát hiện LăngLăng ngồi ngẩn người nhìn hũ Haagen-Dazs đã bị tan hết một nửa, trênlông mi vẫn còn đọng lại một giọt nước.

“Lăng Lăng, sao cậu không ăn?”

“Tớ giảm béo.” Lăng Lăng nở nụ cười ngọt ngào.

“Vậy đừng lãng phí, để tớ ăn hộ cậu.” Bạc Băng lại lấy hũ Haagen-Dazs của Lăng Lăng, cúi đầu ăn, mùi chocolate, rất ngon.

Bạc Băng đang ăn thật chuyên tâm, DiệpChính Thần đột nhiên đứng lên, anh thu dọn vài thứ trên bàn, cầm chainước tinh khiết lên: “Em phải về viết báo cáo, mọi người ở lại tròchuyện vui vẻ.”

Bạc Băng ngẩng đầu, thấy trên bàn anh làmột hũ Haagen-Dazs hương vị trà, đó là hương vị mà cô thích nhất, ngọtnhưng không ngán.

Bất ngờ, Diệp Chính Thần vừa thấy ánh mắt của cô, trực tiếp cầm hũ Haagen-Dazs của anh lên, đi đến phía thùngrác, vứt thẳng hũ kem vào trong thùng.

Đúng là phá gia chi tử!

Anh đã quên, khi vứt rác còn phải phân loại ra nữa chứ…

***

Ngày nghỉ, thời tiết đẹp, bầu trời trongveo không gợn chút mây, rất thích hợp để đi du lịch. Bạc Băng thức dậyrất sớm, mặc trang phục thể thao, đội nón che nắng, lưng cô mang mộtchiếc ba lô lớn đựng thức ăn vặt.

Cùng mọi người tập hợp.

Rất xa, trong đám người, chỉ cần nhìnthoáng qua, bóng dáng anh tuấn đó lại một lần nữa như châm vào lòng cô,từng đường từng mũi, khiến máu trong lòng cô không ngừng rỉ rả.

Không phải ngày mai anh sẽ nộp báo cáo sao? Không phải anh bận rộn rất nhiều việc sao? không phải anh luôn tránh né cô sao?

Tại sao lại đến đây?

Có anh, trong lòng cô sẽ không thoải mái đi leo núi và tắm suối nước nóng với mọi người.

“Tiểu Băng, ở đây!” Chị Phùng thấy Bạc Băng xuống lầu, vẫy tay với cô.

“Chờ đã, em quên mang đồ dùng.” Bạc Băngchạy về phòng trọ, cô đánh một lớp phấn để che đi đôi mắt đang thâmquầng của mình, dùng lực vỗ vỗ hai má, làm cho gương mặt trở nên hồnghào hơn. Cô ngắm mình trong gương, xác định vẻ mặt đã ổn, cô mới rờikhỏi phòng.

Lần thứ hai cô chạy xuống lầu là đúng tám giờ, mọi người đã tập hợp đầy đủ, tất cả đi đến nhà ga. Các bạn nam cầm la bàn và bản đồ đi trước, Bạc Băng và Lăng Lăng đi sau, chị Phùng vàTần Tuyết là đi cuối cùng.

Bạc Băng kéo cánh tay Lăng Lăng, cùng cô bạn trò chuyện vui vẻ, nhưng căn bản, cô thực chất không biết họ đang nói về chủ đề gì.

Mới đến cổng lớn, trước mắt mọi người làhình ảnh một cặp tình nhân vô cùng ngọt ngào, tay nắm tay. Bọn họ thấyDiệp Chính Thần liền tươi cười vui vẻ, cô gái chạy đến vài bước, nhiệttình chào hỏi anh. Trông cô gái rất đẹp, tóc cô ấy màu vàng, mặc chiếcváy ngắn để lộ đôi chân hoàn hảo, nhìn qua cô gái xinh như búp bêBarbie. Còn người con trai đứng bên cạnh cô ấy vóc dáng không mấy cao,thanh thanh tú tú, nhìn vào có thể nhận ra là một sinh viên nhỏ tuổingười Nhật Bản.

Tần Tuyết nhỏ giọng hỏi chị Phùng: “Chị Phùng, đó không phải là Tanaka Yuko sao?”

“Ừm!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv