Đối mặt với ánh mắt long lanh của cô bé, cho dù muốn thoát thân nhưng Kakashi cũng chỉ đành nhẫn nhịn, câu được câu không mà đáp lại những lời ca ngợi mà nó dành cho "người thầy" kia. Mãi cho tới khi y giả vờ lơ đãng nhắc tới việc Tobirama sắp tới tìm mình thì nó mới miễn cưỡng tạm dừng, có chút không cam tâm mà đẩy Kakashi trở về, cứ mãi dặn dò y phải thưởng thức món quà kia rồi mới tạm biệt rời đi. Đóng cửa lại, Kakashi rút đi ý cười trên mặt, cau mày đứng dậy đẩy xe lăn về góc phòng rồi rũ mắt nhìn cái bọc màu lam kia. Y ước lượng thử trọng lượng, cũng không nặng lắm, còn tỏa ra mùi thơm ngọt nhàn nhạt của gạo nếp, có vẻ là món bánh ngọt nào đó.
—Nhưng như vậy thì mục đích của Masako đã được xác nhận rồi.
Y xoa mày, nhớ lại những biểu hiện kỳ lạ của nó hôm nay, kiên quyết đi hội chợ với mình, đã sớm biết nam nhân tặng quà cho mình là ai,... thậm chí còn biết trong bọc có cái gì, quả thật rất có thể nam nhân kia là Senju Shinya.
Y mở bọc quà ra, đặt bánh anh đào trong đó lên bàn rồi ngửi thử mảnh vải bọc, ngoại trừ mùi bánh ngọt thì còn có cả khí vị của nam nhân kia, là mùi thảo dược trộn lẫn với máu tanh, còn cả... mùi giống như nước sát trùng, rất nhạt.
Kakashi nhăn mũi, nghe thấy tiếng khoá cửa chuyển động thì nghiêng người, nhìn thấy Tobirama đi vào thì nói một câu "mừng về nhà". Đối phương gật đầu, nhìn thấy mảnh vải trong tay y và bánh ngọt trên bàn liền nhướng mày.
"Có người tặng ngươi sao?".
"A... Vâng, thực ra là—" - Kakashi thuật lại những gì xảy ra sáng nay cho Tobirama - "Ngài có cảm thấy người kia là Senju Shinya không?".
Tobirama nhíu chặt mày, tiến lên cầm lấy mảnh vải trong tay y lật tới lật lui, cuối cùng lại nhìn sang bánh anh đào ở trên bàn, nhưng mới nâng tay lên một chút lại thu trở về: "Dựa theo tin tức hiện có thì rất có thể là Shinya... Nhưng có thể là hắn đã ngụy trang, bởi vì hai anh em hắn đều là tóc đen mắt lam. Chỉ là ta có chút không rõ—".
Hắn gục đầu xuống, khép mắt lại, xoa mày trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: "Sáng hôm nay ta đã thám thính được tin tức từ thành viên của thương hội, sau lần rời khỏi thành Mochizuki trước đây thì hắn không hề quay lại, trong Vương thành đang tổ chức hội nghị quan trọng, theo lý thì hắn phải ở trong Vương thành mới đúng".
"Ở trong Vương thành?" - Kakashi ngẩn người - "Nhưng mà...".
"Đúng vậy, điều này mâu thuẫn với lời của Masako" - Tobirama mở mắt, khoanh tay ngồi xuống đệm - "Có hai khả năng, một là cha của Masako không phải là Shinya, hai là... Shinya đã ngụy trang thành người khác rồi mới tiến vào thành Mochizuki. Cá nhân ta cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn một chút, Masako giống với em gái của Shinya thật sự là quá trùng hợp, hơn nữa nếu đã bí mật mưu đồ với ninja lưu vong thì hành động bí mật như thế này cũng không phải chuyện gì quá kỳ quái...".
Kakashi hơi nhíu mày, y bắt giữ được sự chần chừ hiếm thấy trên khuôn mặt Tobirama, thần sắc do dự này khiến y đột nhiên nhớ tới trước khi xuất phát, khi phân công nhiệm vụ, nam nhân trước mặt này cũng lộ ra biểu cảm như vậy. Khi đó y không kịp hỏi sự do dự này từ đâu mà đến, nhưng lần này—
"Ngài cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?".
Tobirama có chút kinh ngạc mà đối diện với ánh mắt của Kakashi, có vẻ không nhận ra được mình lộ ra thần sắc như thế nào. Nhưng một giây sau hắn liền chỉnh đốn lại cảm xúc, nhìn chăm chú lên mặt bàn rồi dùng đầu ngón tay gõ lên cánh tay: "Ta có một sự phỏng đoán... nhưng bởi vì đây chỉ là một suy luận từ trực giác nên trước đây ta không nói cho ngươi biết".
"Vậy hiện tại...?".
"Hiện tại thì ta cảm thấy chuyện này càng ngày càng khớp với suy đoán của ta nên ta nghĩ rằng nói cho ngươi sẽ tốt hơn" - hắn buông tay, đặt một tay lên bàn - "Ngay từ khi ta nhận được tin Shinya bắt đầu có động thái thì ta liền có cảm giác... yên tâm, sau khi nghe xong báo cáo của Kiyomoto thì cảm giác này lại càng nhiều hơn. Một là, ta rất khó tưởng tượng rằng một người ngoài như Shinya lại có thể có được sự tín nhiệm cao tới như vậy của Quốc chủ Chiểu Quốc bài ngoại; hai là... khi nhận được tin ta chết, việc hắn vội vàng tới thành Mochizuki có chút khả nghi".
Kakashi cúi người ngồi ở trước mặt Tobirama, nhíu mày nhớ lại tin tức lúc trước: "Ngài là đang nói tới việc... hắn bị phát hiện là tới nơi này sao?".
"Không sai, trước đây khi hắn tới thành Mochizuki thám thính tin tức đều sẽ được truyền tin về là đi tế bái em gái, tại sao bây giờ lại không ngụy trang việc này nữa? Tại sao việc hắn tới nơi này ngay cả dân chúng bình thường cũng biết? Nếu nói hắn được tín nhiệm tới mức có thể gióng trống khua chiêng tới thành Mochizuki liên lạc với ninja lưu vong thì tại sao lúc này hắn lại lựa chọn giấu diếm thân phận?" - Tobirama nhấp môi, ánh mắt càng thêm sắc bén - "Ta quen biết hắn đã rất lâu rồi, hắn không phải là người sẽ phạm phải loại sai lầm này. Ta luôn cảm thấy... hắn là cố ý để cho người khác phát hiện".
"Cố ý?".
"Giả thiết là—" - Tobirama hơi ngừng, khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên có chút không tự nhiên - "Giả thiết là Shinya đã sớm biết có người đang giám thị mình, ngày đó hắn đột nhiên tới thành Mochizuki chỉ là để dẫn người tới ám sát mình... Tất cả mọi chuyện... bao gồm cả việc vì sao Chiểu Quốc đột nhiên nới lỏng kiểm tra nhập cảnh, là bởi vì hắn muốn chúng ta tới thành Mochizuki tìm hắn".
Hắn nhắm mắt, có chút bực bội mà thở dài một tiếng: "Ta không thích suy đoán mà không có manh mối, nhưng đối với chuyện này— ta lại cảm thấy trực giác của mình không hề sai".
"Nhưng mà—" - Kakashi nhíu chặt mày, ngẫm lại khả năng ngoài dự đoán này, đột nhiên có chút hoảng sợ mà nhận ra điều này không phải là không có khả năng xảy ra - "Nhưng vì sao hắn lại làm như vậy? Dẫn người muốn ám sát mình tới đây, điều này cứ như là—".
"Đó đều chỉ là suy đoán mà thôi, ta không có chứng cứ" - Tobirama xoa mày, cười bất đắc dĩ với Kakashi - "Ta không thích việc kết luận đáp án từ những suy đoán này, nhưng hiện tại tin tức trong tay không nhiều lắm, ta nói cho ngươi cũng chỉ là hy vọng ngươi có thể biết được còn một khả năng này nữa mà thôi".
Y trầm mặc, nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ tràn đầy kiên định kia, đối phương che giấu rất tốt, nhưng y vẫn bắt được một chút tiếc nuối trong đó. Cho dù hắn chưa từng nói tới quan hệ của mình và Shinya là như thế nào, nhưng từ việc hắn và Hashirama đã từng đặt kỳ vọng vào Shinya như thế nào thì có thể thấy được hẳn là họ không quá xa cách. Đã từng là vãn bối được coi trọng, vậy mà cuối cùng lại bước lên con đường bị ngọn lửa báo thù thiêu đốt, cho dù là Tobirama cũng khó có thể làm ngơ được... Giống như năm đó y đã từng hối hận mình không thể ngăn được đội 7 sụp đổ vậy.
"...Vậy chúng ta nghĩ cách kiểm chứng chuyện này thì sao?".
Tobirama kinh ngạc nhìn ánh mắt kiên định của Kakashi: "Kiểm chứng?".
Đối mặt với biểu cảm kinh ngạc của hắn, y hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói tiếp: "Ngài không muốn nói chuyện với Shinya sao?".
Hắn căng chặt bả vai, đôi mày nhíu chặt, sắc mặt nặng nề, cho dù thần sắc này khiến người ta sợ hãi, nhưng Kakashi cảm nhận được sự uy áp này không hề hướng về mình, y ngồi thẳng lưng, đối mặt với hắn: "Ngài— có vẻ cũng có ý nghĩ nhất định đối với hành vi của Shinya, không phải sao? Ta không quen biết người tên là Senju Shinya kia, nhưng ngài không phải như vậy, trước kia ngài đã từng hiểu biết hắn, ngài không muốn hỏi thử xem tại sao hắn lại muốn làm như vậy sao?".
Y ngừng lại, rũ mi cười khổ: "Nếu là ta thì ta cũng sẽ hy vọng... trước khi "động thủ" có thể nói chuyện một chút".
—Giống như Obito, thậm chí là Sasuke năm đó vậy.
"...Ngươi biết việc đó nguy hiểm tới mức nào không?".
"Có khả năng rút dây động rừng, chúng ta sẽ bị theo dõi..." - Kakashi thở dài, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ kia - "Nhưng mà ta muốn biết— bỏ đi những lo toan đó, ngài có muốn nói chuyện với hắn không?".
Ánh mắt Tobirama hơi loé, đôi môi nhấp chặt không đáp lại, nhưng như vậy là đã đủ để Kakashi biết được đáp án, cho nên y thả lỏng thần kinh, cong đôi mắt nở nụ cười: "Vậy cũng đủ để chúng ta thử xem rồi".
"Kakashi...".
"Ai nha, nói thế nào thì ta cũng là cao thủ của làng trong tương lai đó" - y cười cười, cắt đứt lời nói bất đắc dĩ của hắn - "Thăm dò hỏi chuyện vẫn là sở trường của ta— hay là ngài cảm thấy ta không thể thắng được Shinya?".
Tuy rằng y chỉ là đang ra vẻ thoải mái để xua tan nghi ngờ của Tobirama, nhưng đối mặt với trò đùa này, hắn lại lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Không... ngươi đương nhiên sẽ thắng".
"Hả..." - sự khẳng định bất ngờ này khiến Kakashi hoàn toàn ngơ ngác, không dám tin mà nhìn chằm chằm Tobirama. Nhưng người kia đối diện với ánh mắt chăm chú của y lại không hề có ý nói giỡn nào cả, chỉ là hắn lại không biết phải làm sao mà gãi gãi cổ, bất đắc dĩ cười.
"Rõ ràng là chính ngươi hỏi như vậy, sao giờ còn kinh ngạc như thế làm gì? Ta vẫn luôn nghĩ rằng ngươi rất có thực lực" - Tobirama thấp giọng cười khẽ, chống đầu gối đứng lên, thuận tay cầm lấy bánh anh đào trên bàn - "Lát nữa rồi chúng ta sẽ bàn kỹ càng tỉ mỉ hơn, ta đi chuẩn bị cơm trưa, còn cái này—", hắn quơ quơ bánh ngọt trong tay: "Ngươi không thích ăn đồ ngọt, để ta mang đi tặng người khác".
"À, vâng...".
Y ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tobirama biến mất sau cánh cửa, vành tai lúc này mới bất giác hơi hơi đỏ lên.
Tobirama ngồi trong phòng khách, cầm chiếc bút lông mãi mà không viết gì, hắn thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là đặt bút xuống nghiên mực bên cạnh. Đôi mắt đỏ của hắn hơi nhìn lên, ánh mắt đặt trên mảnh vải màu lam được Kakashi gấp gọn đặt trên tủ kia, sau đó có chút mệt mỏi mà khép mắt lại. Lúc chiều, vì để tìm hiểu về nam nhân kia mà hai người đã thảo luận rất lâu, để cho Kakashi có thể hiểu rõ hơn về người mà mình sắp đối mặt, hắn liền cố lục lọi trong trí nhớ những chuyện về Shinya để kể cho y nghe— Phải biết rằng từ sau khi Shinya rời khỏi tộc Senju, ngoại trừ ban bố nhiệm vụ, hắn chưa từng nhắc tới sự tồn tại của gã với bất kỳ ai cả.
Mà hành động hiếm thấy này khiến Tobirama nhớ lại rất nhiều chuyện, bao gồm cả những câu chuyện xa xưa mà hắn cho rằng mình đã quên đi từ lâu rồi.
Đối với Senju Shinya— có một khoảng thời gian dài Tobirama luôn dùng ánh mắt dành cho mục tiêu của nhiệm vụ để đánh giá gã, chưa từng nhớ tới nam nhân kia đã từng là hậu bối mà hắn tín nhiệm, có như vậy mới có thể đưa ra những phán quyết chính xác. Nhưng cho dù có lý trí như thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn chỉ là một con người, không nhắc tới những chuyện đã xảy ra không có nghĩa quá khứ không tồn tại. Chớp mắt vài cái, hắn vẫn sẽ nhớ tới thiếu niên đã từng hào phóng nghiêm túc kia dùng cảm xúc như thế nào để tự thuật về lý tưởng của mình cho hắn nghe.
"Được rồi Shinya, thể lực của ngươi đã tới cực hạn rồi, tiếp tục luyện tập sẽ chỉ gây tổn thương tới thân thể mà thôi" - mắt thấy đôi tay của thiếu niên trước mặt đã run lẩy bẩy nhưng vẫn có ý định đánh tiếp, Tobirama chỉ đành lên tiếng ngừng cuộc huấn luyện.
"A... vâng, thật xin lỗi, ta vẫn luôn không biết khi nào thì mình nên dừng lại" - Shinya ngượng ngùng cười, vừa cố gắng điều chỉnh nhịp thở vừa tra đao vào vỏ - "Masako cũng thường xuyên nhắc nhở ta về chuyện này".
"Hahaha, nỗ lực là chuyện tốt, nhưng nỗ lực quá mức thì không tốt đâu!" - Hashirama cười vang, vỗ vai Shinya - "Masako dạo này vẫn khỏe chứ?".
"Vâng, khi nghe nói ta trở thành học trò của hai vị thì Masako đã rất hưng phấn... Cuối cùng con bé cũng đã rời khỏi sự ám ảnh của việc mẹ qua đời" - Shinya ảm đạm rũ mắt, nhưng rất nhanh liền mặt đầy cảm kích mà nhìn về phía Hashirama và Tobirama - "Về việc này— ta thật sự vô cùng cảm kích hai vị đại nhân, nếu không nhờ hai vị...".
"Không có gì không có gì, đối với bọn ta thì dìu dắt hậu bối cũng là chuyện tốt" - Hashirama xua tay, ý bảo đối phương không cần quá để ý, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hoà - "Huống chi ngươi cũng là người có lý tưởng giống với bọn ta".
Shinya cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, trong đôi mắt xanh thẳm loé lên tia sáng khát khao: "Đó là đương nhiên... Trải qua chiến tranh lâu như vậy, ta chỉ hy vọng Masako không bị chiến hỏa làm ảnh hưởng. Nếu thật sự có thể ký kết hiệp nghị hoà bình thì con bé sẽ không cần sợ hãi sẽ có một ngày ta tử trận nơi chiến trường".
Shinya vừa nói vừa đắm chìm trong sự tưởng tượng về tương lai của mình, cảm thấy mỹ mãn mà cong đôi mắt.
"Ta thật sự hy vọng những tháng ngày hoà bình ấy có thể tới thật nhanh".
Chỉ là sau đó, tất cả những điều kia đã bị thù hận điên cuồng thay thế.
"Shinya!".
Nhìn thấy Shinya bỏ lại một người đồng đội đang khổ chiến bên cạnh mà lao vào giữa trận địa của địch, Hashirama nôn nóng hô to một tiếng, nhưng trước khi cất bước đuổi theo thì bị người tộc Uchiha chặn đường. Tobirama nhíu chặt mày, dùng đao ngăn lại sự công kích hướng về phía ngực mình, vọt ra đuổi theo Shinya. Nam nhân kia không hề để tâm tới việc mình bị địch nhân vây quanh, thúc giục nhẫn thuật một cách không thiết sống, vũ khí trong tay cũng không có ý định chặn lại những công kích khác tới từ xung quanh mà chỉ nhắm thẳng vào người tộc Uchiha, trong lúc mình đầy thương tích thì đồng thời cũng điên cuồng cướp đi tính mạng của họ.
Nhìn thấy một kẻ địch trong đó nhắm vào phần lưng không chút phòng bị của Shinya, Tobirama dùng Phong độn phủ quanh kunai, sau đó dùng toàn lực ném đi, trước khi lưỡi đao của kẻ kia đâm vào người Shinya thì đã chặt đứt được nó. Tiếng kim loại cọ xát hấp dẫn sự chú ý của Shinya, gã chớp mắt xoay người, chém một đao đầy mù quáng, sau khi chém đứt tay phải của kẻ kia liền lao về phía trước, gọn gàng chém rụng đầu kẻ kia.
"Chết tiệt... Rút lui!".
Có tiếng hô vang trong đám người, ngay sau đó liền liên tiếp vang lên tiếng hô rút lui. Shinya lau đi vết máu bắn lên mặt, còn định đuổi theo đánh tiếp thì bị Tobirama thuấn thân tới trước mặt ngăn lại. Gã nâng đao lên theo phản xạ, trong đôi mắt tràn đầy sự điên cuồng, sau khi đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của Tobirama thì ánh mắt lạnh băng của gã mới dần hoà hoãn lại. Shinya hít một hơi thật sâu, rũ mắt quay đầu, Hashirama ở phía sau lúc này mới đuổi tới, ánh mắt nhìn Shinya như là nhìn một đứa trẻ ương bướng hồ đồ.
"Shinya... Nếu còn tiếp tục như vậy thì ngay tới tộc Senju cũng không thể chấp nhận ngươi được nữa".
Hashirama sầu lo cũng không sai, một người tổn hại tới tính mạng của chính mình và đồng đội chỉ để giết chết được nhiều kẻ địch thì sự tồn tại của người đó giống như một quả bom hẹn giờ không biết lúc nào sẽ nổ, cuối cùng vẫn chỉ gây ra sự sợ hãi cho mọi người mà thôi.
"Bọn ta không thể tiếp tục chấp hành nhiệm vụ với Senju Shinya!".
Tobirama trầm mặc đứng phía sau Hashirama, ánh mắt lướt qua các tộc nhân mang theo biểu cảm sợ hãi đang quỳ trước mặt hai người.
"Shinya chính là một con chó điên, vì để giết được càng nhiều người tộc Uchiha, hắn căn bản sẽ không để tâm rằng bọn ta có chết hay không!" - người dẫn đầu run rẩy cúi đầu, trong thanh âm phẫn nộ xen lẫn với khiếp sợ - "Lần này hắn thiết trí bẫy rập ở đường rút lui, là ở đường rút lui của bọn ta! Chính vì như vậy mà Anzu mới—".
Nam nhân kia cắn răng lắc đầu, tựa như muốn vứt đi những ký ức đầm đìa máu tươi ấy: "Không ai có thể làm cộng sự với hắn hết, không ai muốn trở thành công cụ để hắn trả thù cả!".
Tuy rằng Hashirama đã cố gắng khuyên bảo Shinya nhưng mỗi lần nói chuyện đều chẳng đi đến đâu cả, nếu không bởi vì gã vẫn dành cho Hashirama và Tobirama một sự kính trọng nhất định thì chỉ sợ rằng chiếc vảy ngược cuối cùng của gã cũng sẽ bị móc ra. Hai huynh đệ họ đã thử qua rất nhiều cách để kéo Shinya trở lại con đường chính đạo nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả. Không giống như năm đó gã vất vả luyện tập đến quên mình vì bảo vệ em gái, lần này gã cố chấp vùi đầu vào con đường báo thù, ngoại trừ tàn sát kẻ địch, gã đã chẳng còn nhìn thấy cái gì nữa.
Mà phần tử hiếu chiến như vậy tất sẽ mất đi chốn dung thân khi làng được thành lập.
Tobirama nhìn nam nhân quỳ một gối trước mặt mình, hắn đặt quyển trục lên bàn, không nhanh không chậm mà bước lên hai bước. Shinya cũng không có động thái gì, chỉ là cúi đầu càng thấp, tư thái khiêm tốn không hề giống ninja điên cuồng trên chiến trường kia. Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào người thanh niên đã từng được mình và Hashirama đặt kỳ vọng này, phần da thịt lộ ra ngoài của gã tràn ngập vết sẹo, mái tóc đen nhánh đã mất đi ánh sáng, thậm chí còn lấm tấm sợi bạc. Thiếu niên khí phách hăng hái của năm đó đã bị nỗi căm hận ăn mòn tới mức hoàn toàn thay đổi.
"Huynh trưởng muốn hỏi lại ngươi một lần nữa" - hắn thấp giọng nói, nhìn bả vai căng chặt của Shinya - "Ngươi muốn ở lại hay là—".
"Ta không muốn" - Shinya đột nhiên lên tiếng, thanh âm khô khốc cứ như thể đã lâu không cất tiếng nói - "Ta không thể chịu đựng được việc chung sống hoà thuận vui vẻ với những kẻ đã giết hại người thân của ta, cũng không có cách nào chịu đựng được việc giả vờ như chưa có gì xảy ra".
"Shinya..." - Tobirama nặng nề thở dài, đưa tay xoa mày - "Đó là chiến tranh, ngươi hẳn nên biết chiến tranh là như thế nào".
"Nhưng ta không có cách nào cả" - Shinya khàn giọng cười - "Tobirama đại nhân, ta không còn cách nào hết, ta nhìn thấy bọn họ— liền nhớ tới Masako, con bé chỉ là đi hái hoa thôi mà... Con bé chỉ là muốn... vì ta... vì sinh nhật của ta... Đôi tay của con bé rõ ràng còn chưa từng chạm vào kunai!".
Shinya đột nhiên cất cao giọng, cả người phát run như thể là đang cố gắng khống chế bản thân, gã siết chặt bàn tay, tơ máu đỏ tươi chảy dọc theo đốt ngón tay trắng bệch của gã rồi nhỏ xuống sàn nhà: "Ta có thể chấp nhận được việc em trai chết, cha mẹ chết, bởi vì chiến tranh chính là như vậy. Nhưng Masako— con bé ngay cả vũ khí cũng chưa từng chạm vào, con bé thiện lương như vậy, thậm chí còn đồng cảm cho những tên Uchiha bị thương kia".
Gã ngẩng đầu, trên khuôn mặt tràn đầy nước mắt lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Con bé thậm chí còn đồng cảm cho Uchiha! Nhưng mà những tên khốn ấy lại không hề do dự khi chém ngang ngực con bé! Những kẻ đó— những đôi mắt đó làm ta cảm thấy thực sự ghê tởm!".
Tobirama nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam chỉ còn lại ngọn lửa căm hận đang bùng cháy kia, im lặng nhắm mắt lại rồi bỗng nhiên rút thanh đao giắt ở bên hông ra chỉ thẳng vào chóp mũi Shinya, khi mở mắt ra thì cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đỏ kia đã không còn nữa.
"Nếu ngươi khăng khăng muốn trả thù thì sẽ trở thành sự uy hiếp đối với làng Lá" - hắn lạnh lùng nói, chakra phát ra thổi loạn mái tóc Shinya - "Ngươi biết ta sẽ xử lý những mối nguy như thế nào rồi đấy— Ngay cả như vậy, ngươi cũng không chịu từ bỏ việc báo thù sao?".
Shinya căng thẳng nhìn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tobirama: "Đúng vậy, ta không thể từ bỏ thù hận".
Tobirama nheo mắt, nhìn khuôn mặt quyết tuyệt không chịu thoái nhượng của đối phương mà giơ đao lên cao, chém thẳng xuống cổ Shinya—
—Nhưng lại dừng lại khi kề sát sườn cổ của gã.
"...Tobirama đại nhân?".
Tobirama thở dài nặng nề, thu lại thanh đao trước ánh mắt ngạc nhiên của Shinya: "Ta và huynh trưởng đã thảo luận rồi, trừ khi ngươi thật sự ra tay gây hại cho làng, nếu không thì bọn ta sẽ không giết ngươi".
Shinya mở to đôi mắt, đôi môi run rẩy hồi lâu mới tìm lại được thanh âm: "Vì sao...".
"Huynh trưởng nói không sai, làng vừa mới thành lập, ta không thể xử quyết ngươi chỉ bởi vì ngươi có khả năng gây nguy hại tới làng được" - Tobirama ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai Shinya, sau đó hơi siết chặt tay - "Shinya, vậy là đủ rồi, vết thương lưu lại sau chiến tranh không phải là lý do khiến ngươi chùn chân không bước tiếp, đừng mãi trầm luân trong thù hận, Masako không muốn thấy ngươi sống uổng cả một đời như vậy đâu".
Shinya nhìn chằm chằm vào Tobirama, khoé miệng run rẩy nở ra một nụ cười khá khó coi, như thể là bị bức tới đường cùng mà lắc đầu: "Nhưng mà ta thật sự không làm được, Tobirama đại nhân... Ta thật sự... không làm được".
"...Vậy sao" - Tobirama hơi khép mắt, buông tay đứng thẳng dậy, lên tiếng một cách bình đạm không nghe ra bất cứ cảm xúc gì - "Đã như vậy thì ta chỉ có thể trục xuất ngươi ra khỏi tộc Senju và làng Lá mà thôi".
"Vâng... Thật sự xin lỗi, tới một khắc cuối cùng, ta vẫn là gánh nặng của hai vị đại nhân" - gã hạ nốt đầu gối còn lại xuống, dùng sức dập đầu với Tobirama - "Nhưng Senju Shinya ta xin thề, chỉ cần hai vị còn sống ngày nào thì ngày đó ta tuyệt đối sẽ không ra tay với làng và tộc Senju... Đây là... hứa hẹn duy nhất mà ta có thể báo đáp ân tình của hai vị đại nhân".
Gã lại nặng nề dập đầu một lần nữa rồi mới đứng lên: "Mong ngài— và Hashirama đại nhân hãy bảo trọng".
Tobirama mở mắt, ánh nến lay động trong phòng khách khiến hắn nhất thời có chút loá mắt. Nhiều năm đã trôi qua nhưng hắn vẫn không thể nào quên được biểu cảm trên mặt Shinya trước khi rời đi, khi đó gã dỡ đi sự điên cuồng và phẫn nộ hàng ngày, trong đôi mắt xanh thẳm kia chỉ còn lại toàn bi thương tăm tối...
Là tràn ngập tiếc nuối.
Hắn xoa mày, nặng nề thở dài giữa phòng khách không một bóng người.
—Shinya, những năm đó ngươi dấn thân vào sự điên cuồng trả thù không thiết sống, thật sự chỉ là theo đuổi thù hận thôi sao?
Tìm cơ hội để tiếp cận "người thầy" trong miệng Masako cũng không quá khó khăn.
Kakashi chỉ là thuận miệng nhắc tới việc muốn trả lại mảnh vải bọc bánh ngọt kia cho chủ nhân của nó mà thôi, Masako liền rất phấn khởi mà tự đề cử bản thân dẫn y tới nơi nam nhân kia sống. Sự chờ mong đơn thuần trên mặt cô bé tuy rằng khiến người ta có chút đứng ngồi không yên nhưng Kakashi cũng không áy náy quá lâu. Dù sao không phải nhiệm vụ nào cũng có thể hoàn thành một cách quang minh lỗi lạc không thẹn với lương tâm được, y đã sớm nhận rõ điều này từ khi bằng tuổi Masako rồi.
Vì thế mà dưới tình huống quá mức thuận lợi, Kakashi được Masako dẫn tới nơi nam nhân kia sống. Đó là một lữ quán ở gần bìa rừng cách đây hai con phố, là một trong hai lữ quán mà lúc trước Tobirama đã nhắm vào, khung cảnh an tĩnh khá là thoải mái, còn mang theo chút hương vị của nơi thế ngoại đào nguyên(*). Bà chủ của lữ quán có vẻ quen biết Masako, nhìn thấy cô bé tung tăng nhảy nhót bước vào liền ôn nhu nở nụ cười, với lấy cái kẹo từ trong tủ nhét vào tay nó. Khi đôi mắt màu xanh lục của nàng nhìn thấy Kakashi liền lộ ra sự kinh ngạc.
"Vị này là...?".
"Tỷ ấy là... ờm... khách của thầy!" - Masako cẩn thận cất kẹo vào trong ngực áo, có chút bất an mà cọ cọ mũi chân - "Dì có thể dẫn tỷ tỷ tới phòng của thầy không?".
"Hả...?".
Nhận ra được Masako không định đi cùng mình, Kakashi hơi giật mình, nhưng cô bé khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của y liền chạy tới, một tay che mặt nói nhỏ bên tai y: "Bởi vì ta đã hứa với thầy rồi, không phải buổi tối thì không được gặp, cho nên tỷ tỷ đành phải đi vào một mình thôi! Yên tâm! Thầy ấy rất tốt".
—Không phải buổi tối thì không được gặp?
Còn chưa kịp hỏi hàm nghĩa của lời này thì Kakashi đã bị bà chủ nhiệt tình đẩy vào trong lữ quán. Ở cuối hành lang dài là một con đường nhỏ được trải đầy đá vụn, vây quanh bốn phía là rừng trúc. Con đường mòn gập ghềnh này khiến bà chủ phí sức lắm mới đưa được y tới trước căn nhà gỗ nhỏ ở sâu bên trong, sau khi nàng nhẹ nhàng gõ cửa thì khom người rời đi.
Kakashi ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm. Tuy y đoán rằng đối phương sẽ không tuỳ tiện tấn công nhưng cũng khó đảm bảo là không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, nơi này ở vị trí hẻo lánh, nếu thật sự đánh nhau thì thắng bại rất khó nói. Ưu thế hiện tại của y— chính là vẻ ngoài thoạt nhìn là một nữ nhân yếu đuối vô hại, ít nhất cũng có tác dụng khiến đối phương khinh địch.
Trong lúc y đang chuẩn bị tâm lý thật tốt thì cánh cửa được mở ra, đứng sau cánh cửa là nam nhân hai ngày trước đã tặng bánh cho y. Khi nhìn thấy y, đối phương cũng không lộ ra vẻ quá ngạc nhiên mà chỉ xoa xoa khuôn mặt có vẻ mỏi mệt, hơi miễn cưỡng mỉm cười hiền lành.
"Masako nói với ta rằng nàng muốn tới gặp ta... Mời vào" - gã cẩn thận đi tới phía sau xe lăn, sau khi xác nhận Kakashi không có ý từ chối mới đẩy y vào trong nhà. Bên trong căn nhà cũng đơn giản hệt như vẻ bề ngoài của nó vậy, chỉ có mấy cái đệm ngồi đặt xung quanh bếp lò giữa nhà, chăn màn gối đệm được gấp gọn đặt ở trong góc, phía trên cái tủ gỗ giản dị bày đủ các loại thảo dược và quyển trục. Chỉ là khi tới gần bậc thềm, nam nhân kia lại cảm thấy có chút khó khăn, tầm mắt rối rắm nhìn qua nhìn lại giữa sàn nhà và Kakashi ngồi trên xe lăn.
—Không phải là hắn định bế mình lên đấy chứ?
"Không sao, ta ở đây là được" - y ôn hoà cười, tuy lễ phép nhưng vẫn lộ ra sự kiên quyết - "Ta... không quen tiếp xúc thân thể với những người khác".
"A... Ta hiểu, vậy thì... tuy rằng hơi thất lễ—" - gã vừa ngượng ngùng vừa có chút thở dài nhẹ nhõm mà đẩy xe lăn tới bên cạnh bậc thềm, lấy ấm trà từ bếp lò ra rót một chén trà cho y - "Mời dùng... Cẩn thận nóng".
Kakashi nhẹ giọng nói cảm ơn sau đó nhận lấy chén trà, cẩn thận cầm trong tay, sau đó lấy mảnh vải màu lam từ trong ngực áo ra: "Lần này tới quấy rầy ngài là vì muốn trả lại cái này cho ngài...". Y dừng một chút, sau đó cong lên khoé miệng lộ ra một nụ cười áy náy: "Với cả... ta vẫn không biết nên xưng hô với ngài như thế nào. Ta là Maeda Nichika, ngài là...?".
"Nàng khách khí quá, ta là..." - nam nhân kia nhận lấy mảnh vải, tạm dừng vài giây rồi mới nói tiếp - "Gọi ta là Shin là được".
"Vâng, Shin tiên sinh" - y thổi chén trà trong tay, ra vẻ tò mò nhìn Shin - "Masako nói với ta rằng nó chỉ có thể gặp ngài vào buổi tối mà thôi, vì sao vậy?".
"À... cái này sao" - gã rũ mắt nở nụ cười chua xót - "Thân thể của ta không tốt lắm, vào buổi sáng thì thầy thuốc sẽ tới kiểm tra theo định kỳ, ta không muốn làm Masako lo lắng nên mới bảo nó buổi tối mới được tới gặp ta, hơn nữa—". Shin sờ lên đôi môi tái nhợt của mình: "Nếu gặp vào buổi sáng thì khí sắc kém như vậy dễ bị phát hiện lắm nhỉ?".
—Lời này nghe chân thành tha thiết, không giống nói dối cho lắm.
Kakashi cười đau thương: "Ta hiểu... Ngài thật sự rất tốt với Masako, giáo viên ở viện nuôi dưỡng trẻ em đều chú tâm như vậy sao?".
"Cũng không hoàn toàn đúng, chẳng qua là vì Masako khá đặc biệt đối với ta" - Shin vừa nói vừa rót cho mình một chén trà - "Con bé là cô nhi trong chiến tranh được ta tìm thấy ở một ngôi làng ngoài Chiểu Quốc, lúc ấy nó đã gầy ốm tới không ra hình người nhưng vẫn chia lương khô mà mình nhặt được cho mấy đứa trẻ khác... Sự thiện lương này khiến ta nhịn không được mà để tâm tới nó nhiều hơn một chút".
"Thì ra là vậy..." - y rũ mắt, khẽ cau mày thở dài - "Bọn nhỏ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh luôn luôn là người vô tội nhất".
"Đúng vậy, cho nên ta mới hận những kẻ đó".
Giọng nói khàn khàn đầy căm ghét kia khiến Kakashi ngẩng lên theo phản xạ, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt mang theo phẫn hận của đối phương, ánh mắt lạnh băng kia khiến người ta căng thẳng nhưng y lại giả vờ không có chuyện gì mà nhấp một ngụm trà, bi thương nhìn nam nhân trước mắt: "Nghe có vẻ như ngài hận không thể băm nát nhưng phần tử chiến loạn kia thành trăm mảnh".
"...Đó chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi" - Shin khô khốc cười hai tiếng, một hơi uống cạn chén trà - "Ta không có năng lực làm việc đó".
"Đây có lẽ là chuyện tốt".
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của gã, Kakashi ôn nhu cười nhạt: "Vết thương lưu lại sau chiến tranh không phải là lý do khiến chúng ta chùn chân không bước tiếp. Nếu ngài đắm chìm trong thù hận, Masako sẽ cảm thấy bi thương vì ngài đã lựa chọn sống uổng cả một đời đó".
—"Shinya, vậy là đủ rồi, vết thương lưu lại sau chiến tranh không phải là lý do khiến ngươi chùn chân không bước tiếp, đừng mãi trầm luân trong thù hận, Masako không muốn thấy ngươi sống uổng cả một đời như vậy đâu".
Shin nhìn y, khuôn mặt tang thương của gã không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt chỉ nhìn thẳng vào Kakashi. Y ra vẻ e lệ mà cúi đầu xuống, nhìn chén trà trong tay: "Đây là những lời mà phu quân nói với ta, ta vẫn luôn nhớ kỹ chúng bởi vì cảm thấy chúng rất có đạo lý".
"...Phu quân của nàng là một người rất cơ trí đấy" - Shin nhẹ giọng nở nụ cười - "Đã tới giờ cơm trưa rồi, nàng có muốn ở lại dùng cơm không?".
"Không, rất cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng phu quân của ta vẫn đang ở nhà chờ ta" - y lắc đầu từ chối lời mời của đối phương, trả chén trà lại cho gã - "Cảm ơn bánh ngọt và trà của ngài... Lần sau ta sẽ mang quà tới thăm ngài".
"Luôn hoan nghênh" - Shin cười, sau khi tuỳ tay đặt chén trà lên mặt tủ thì lấy một bó dược liệu từ ngăn tủ ra, dùng mảnh vải màu lam vừa nhận lại gói kỹ nó, sau đó đặt vào lòng y - "Chỗ dược liệu này tặng cho nàng, coi như là... quà cảm ơn vì đã cho ta nghe được một câu nói cơ trí như vậy".
"Hả? Không, vậy thật ngại quá—".
"Làm ơn hãy nhận lấy" - gã lập tức rút tay về, không cho Kakashi cơ hội trả lại bọc quà - "Thuốc bổ đó ta có rất nhiều, nghe Masako nói thân thể nàng cũng không được tốt lắm, nhờ phu quân của nàng nấu chút canh bổ cho nàng đi".
"Nhưng mà..." - y cầm lấy bọc quà, khi định trả nó về thì sờ được thứ gì ở dưới đáy, bỗng nhiên ngừng lại.
—Đó là một bức thư.
Shin có vẻ không chú ý tới y đột nhiên ngừng lại, chỉ cẩn thận đẩy xe lăn ra khỏi căn nhà, khi tới đầu hành lang liền giao lại cho bà chủ. Trước khi hai người tạm biệt, gã rũ mắt, mỉm cười với Kakashi.
"Mong nàng— cùng với phu quân của nàng phải bảo trọng".