“Rose, anh biết trước đây anh bần cùng, nhưng bây giờ anh không giống như trước, tuy rằng không giàu có bằng Charles nhưng anh không phải tên lang thang trong túi chỉ có mấy đồng! Phu nhân Kate rất thích tác phẩm của anh. Em tài hoa hơn người như thế, làm anh tự hào nhưng cũng rất đau lòng, em sống cùng tên thương nhân tục tằng kia, làm sao mà có tiếng nói chung cơ chứ? Rose, đến đây đi…trở về bên anh.”
Nghe Jack nói những lời thâm tình, Rose thật đau đầu: Cô thực sự không hiểu, thân thể này trước kia cùng lắm chỉ liếc mắt đưa tình với Jack, nghiêm trọng hơn chính là lúc khiêu vũ ôm ôm ấp ấp mà thôi, bọn họ cũng chưa có tiến thêm một bước nào hết? Vì sao anh ta lại luôn miệng nói cô trở về bên hắn chứ? Theo hiểu biết của cô thì từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, tổng cộng thời gian chỉ có hai ngày, cảm tình với động lực từ đâu mà làm anh ta bám lấy không tha như thế?
“Ngài Dawson, chúng ta đã từng quen biết, anh cứu tôi một mạng, tôi hy vọng chúng ta có thể làm bạn bè với nhau, tôi không hy vọng nghe anh sỉ nhục chồng tôi một lần nào nữa. Charles rất tốt, anh ấy không phải là “tên thương nhân tục tằng”, có lẽ anh ấy không biết tranh vẽ, nhưng anh ấy biết rất nhiều thứ khác, mấy thứ đó anh đều không hiểu; mỗi người có một sở trường khác nhau, giữa vợ chồng cũng không phải cả ngày đều nói về chuyện vẽ tranh qua ngày, nếu anh còn nói về những chuyện như thế này, tôi nghĩ chúng ta vĩnh viễn không gặp là tốt cho cả hai.” Biểu cảm Rose rất nghiêm túc, giọng nói lạnh băng.
Lời nói của Rose làm Jack đơ người, một lúc sau mới chán nản hỏi: “Thực sự em cảm thấy anh không bằng hắn ta sao?”
“Đúng vậy, em cảm thấy Charles là người chồng tốt nhất.” Rose gật đầu khẳng định.
“Được, đã như vậy, em yên tâm đi… À, anh cũng không phải loại người bám dính không tha, anh sẽ không quấy rầy em nữa.” Jack nở nụ cười tự giễu, dường như dùng hết sức chậm rãi nói ra câu cuối cùng, sau đó lưu luyến nhìn cô một cái rồi chậm rãi xoay người bước đi.
Nhìn thấy bóng dáng tràn ngập bất ổn của Jack, hai mắt Rose híp lại, lông mi dài che khuất hai mắt lạnh lùng đang tính kế: cậu Jack này nói không quấy rầy nữa, thực sự không quấy rầy sao? Có khi nào một ngày nào đó anh ta tâm huyết dâng trào, đem lại rắc rối cho cô lần nữa hay không?
“Em nhìn gì thế Rose? Vẫn còn xem bức tranh này sao?” Dường như mới vừa rồi phu nhân Kate vừa có một chuyện làm ăn lớn nên xem ra tâm tình của bà giờ này cực kỳ tốt.
“Không có, em mới vừa gặp một người, anh ta vừa đi”. Rose cười vui vẻ, thoạt nhìn có vẻ vui sướng như vừa mới gặp lại bạn cũ.
“Mới vừa gặp một người? Ai thế?” Phu nhân Kate nghĩ vị ấy ắt hẳn là phu nhân nào đó của hội thượng lưu.
“Chính là tác giả bức tranh này đấy!” Rose chỉ tay về bức tranh Titanic.
“Là Jack sao? Hai người quen nhau như thế nào? Ồ, Đúng rồi, em và cậu ấy đều ở trên tàu Titanic, bởi vậy mới quen biết nhau sao?” Phu nhân Kate như chợt nhớ ra.
“Đúng vậy, ngài Dawson còn là ân nhân cứu mạng của tôi nữa đấy!”
“Ân nhân cứu mạng? Xảy ra chuyện gì?” Phu nhân Kate không hiểu, hai người một người là quý tộc, một người là thường dân, hẳn là khó quen biết nhau mới đúng chứ?
“Chuyện này cũng là do lòng hiếu kỳ của tôi… tôi dựa vào lan can xem cánh quạt con tàu, ỷ dựa vào lan can sẽ chắc chắn thì đột nhiên trượt chân, xém chút rơi xuống biển, may mắn là được ngài Dawson cứu mạng, chính anh ta cũng rơi xuống biển cùng tôi…” Rose đem lý do thoái thác mà cơ thể này trước đó đã nói Charles nghe thuật lại.
“Trời ạ! Thật nguy hiểm. thượng đế phù hộ, cũng may là có cậu nhóc dũng cảm này, bằng không tôi chẳng phải không gặp được em sao? Càng không được thấy tác phẩm của em.” Rose nghe những câu phu nhân Kate cảm thán thì khóe miệng cứng lại, cô rất muốn nói cho phu nhân Kate biết, nếu ngài không nói câu cuối cùng thì có lẽ tôi sẽ rất cảm động hơn đấy.
Hai người ngươi một câu ta một câu vừa đi vừa nói thì tới phòng khách.
Lúc ngồi xuống, uống mấy hớp trà sữa mà người hầu mang lên, Rose thở dài.
“Sao vậy? Không vui khi nhìn thấy ân nhân cứu mạng của em sao?” Vốn là phu nhân Kate chỉ trêu đùa mà thôi, không nghĩ rằng Rose lại cười khổ. Bà cũng lo lắng: “Không vui sao? Sao vậy?”
“Haizz, ngài cũng không phải là người ngoài, nên tôi nói thẳng vậy. Ngài Dawson là ân nhân của tôi, chúng tôi có những sở thích chung, cho nên bình thường cũng trò truyện một ít với nhau, lúc hai chúng tôi trò chuyện mới biết được, nguyện vọng lớn nhất của anh ta là miêu tả một cách chân thật nhất cuộc chiến tranh. Vốn là anh ta đã cứu mạng của tôi, Charles cũng rất có thành ý, nếu ngài Dawson muốn làm cái gì thì anh ấy sẽ tận lực giúp đỡ, nhưng anh ta lại cố tình muốn đi nơi đó, ngài nói xem sao anh ta lại muốn đi vẽ tranh ở nơi nguy hiểm như thế kia chứ? Dù làm bạn không thân cho lắm, nhưng trước khi đến New York thì kết quả gì ngài cũng biết, tàu chìm… Thuyền cứu nạn không tìm được anh ta, tôi còn tưởng rằng anh ta gặp nạn, thương tiếc vô cùng. Hôm nay thấy anh ấy, tôi thực sự vui vẻ, nhưng chưa nói hết anh ta đã bước đi, muốn đi Nicaragua, tôi… Trời ạ! Tôi khuyên như thế nào cũng không được, chưa nói hết thì anh ta đã đi rồi… Aizzz… Tôi đã nói hết lời, ngài khuyên anh ta đi, kì thực nơi đó vô cùng nguy hiểm, anh ta cũng không thể vì lý tưởng của mình mà liều mình đến nơi nguy hiểm như thế?” Rose nói một hồi như thế có thể thấy là tình thâm ý trọng, nếu mà người khác thấy thì đã sớm bị cuốn vào.
Phu nhân Kate là loại người nào chứ? Bà là một người có lý tưởng, mục đích của bà là người có khát vọng lý tưởng, vì nhiệt huyết lý tưởng mà không tiếc thứ gì. Bà chính là cảm thấy không nên khuyên Jack mà còn nên cổ vũ anh ta đi thực hiện lý tưởng của mình, đàn ông ai mà không hướng tới mưa bom bão đạn kia chứ? Đương nhiên, những lời này bà không thể nói cho Rose biết, mặc dù bà cảm thấy Rose cùng trong nghề hội họa với nhau, nhưng dù sao cô cũng là đóa hoa trong nhà kính, bị người nhà với Charles bảo hộ cực kỳ tốt, làm sao mà hiểu được lý tưởng của đàn ông. Cho nên, trong lòng bà âm thầm quyết định, nhất định phải trợ giúp cậu nhóc có lý tưởng khát vọng rộng lớn kia mới được, nhưng giờ phút này Rose vẫn cần an ủi hơn.
“Yên tâm, tôi sẽ khuyên nhủ anh ta, cô đừng lo lắng quá, không đáng sợ như cô nghĩ đâu. Anh ta là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp dép..à nhầm, đạp đất; nghe nói lúc đầu không có nơi ở cố định, chẳng lẽ không có chút tài cán gì bảo vệ mình sao? Cô đó, hiền lành quá…” Phu nhân Kate cười khuyên bảo Rose, trước tiên đập tan lo lắng trong lòng Rose đã, bởi vì lý tưởng của Jack bà nhất định sẽ giúp, chắc chắn là lộ phí, mà bà còn có rất nhiều tiền, niềm tin gấp đôi!.
“Thực sự không đáng sợ sao? Nhưng mà Charles nói chiến trường rất đáng sợ …” Trong mắt Rose tràn ngập tò mò.
“Khụ…khụ, ừ, ngài Charles nói cũng đúng, với phụ nữ thì chiến trường là một nơi rất đáng sợ, nhưng với đàn ông thì nơi đó cũng là nơi nguy hiểm và ích lợi cùng tồn tại với nhau, cho nên Rose thân mến, không nên lo lắng như vậy.” Nhìn thấy Rose trong sáng như thế, phu nhân Kate đặc biệt hiểu được tại sao charles nói những lời này với cô.
Đề tài kế tiếp của hai người cũng rất nhẹ nhàng, quả thực theo như lời Charles nói, học thức của phu nhân Kate rất uyên bác, Rose cảm thấy nghe bà ấy nói một ít cũng giúp ích cho bản thân mình sau này, dù sao cô cũng chỉ quen thuộc thiên triều, bản thân dân tộc của cô là dân tộc văn hoa, lấy đạo đức làm tiêu chuẩn, nhưng giờ đây cô chỉ có thể làm vài cử chỉ hào phóng đã là không tồi rồi, còn vài điều cô chưa hiểu được mà thôi. Phu nhân Kate là một cô giáo tốt lắm, hôm nay Rose có cảm giác mình thu hoạch được rất nhiều.
Khi hai người tạm biệt thì có cảm giác không nỡ, Rose còn hứa hẹn với phu nhân Kate, lần sau tới thăm sẽ mang một bức tranh cô vẽ đến, xe bắt đầu di chuyển, Rose ở trong xe cười vẫy tay tạm biệt phu nhân Kate.
Đến lúc không nhìn thấy bóng dáng thì Rose mới buông tay xuống, thích ý tựa lưng vào đệm, cô thầm tính toán trong lòng, mồi câu cô đã bỏ xuống, không biết cá có mắc câu hay không.
—— ta là đường ranh giới ——
Lườm, anh lại lườm, anh còn lườm… Charles khởi động thần công trừng mắt của hắn, ánh mắt như lưỡi dao cứ quấn quýt lấy vợ của anh, đáng tiếc người bị trừng không có chút tự giác nào, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt sắc bén của anh.
Mellery không mời mà đến quấn quýt lấy Rose dạy cô ta vẽ tranh, nhưng cô ta đành chịu vì không có thiên phú vẽ bút lông, cho nên hằng ngày thay vì Rose chỉ bảo đổi thành Rose vẽ, Mellery đứng quan sát. Mà Mellery đáng yêu không nổi giận tí nào, chỉ có mình Charles mỗi buổi sáng đều bực bội đến nỗi nhìn thấy cô ta là không ưa.
“Tiểu thư Mellery, học lâu vậy rồi mà nét vẽ bút lông của cô vẫn khó coi như thế?” Charles đúng là rất keo kiệt, lúc Mellery làm khó vợ anh đến lúc này anh vẫn nhớ. Thật không biết Rose nhà anh sao có thể khoan dung tha thứ cô ta cho được chứ, còn mặt dày nhở vả cô dạy vẽ tranh nữa? Charles thiếu điều muốn nói ‘ngu lâu, dốt bền, khó đào tạo’. Khụ…khụ, chớ trách Charles chúng ta khắc nghiệt như thế, thực sự là Mellery mỗi ngày qua đây cả buổi, ảnh hưởng nghiêm trọng thời gian anh với Rose ở chung với nhau, trước kia mỗi ngày chỉ cần anh về nhà, Rose đều ở bên cạnh anh, luôn quấn quýt lấy anh. Mà lúc này anh chỉ có thể ngồi một bên, cảm giác nhìn được mà ăn không được rất khổ sở.
“Có giỏi thì anh thử xem? Anh chưa chắc bằng tôi đâu.” Mellery giương cổ lên, không khách khí cãi lại. Ban đầu khẳng định là cô bị mù, đầu óc bị lỗi mới liệt người đàn ông này vào danh sách của mình. Đáng thương cho Rose, người tốt đẹp như thế sao lại cưới hắn ta chứ?
“Ánh mắt cô là ý gì?” Thấy ánh mắt đồng tình của Mellery nhìn Rose thì Charles mặc kệ. Chuyện này không phải lần đầu tiên, anh cũng biết bản thân mình không xứng với Rose, nhưng cô ta không có việc gì làm hay sao mà biểu lộ ra ánh mắt đồng tình như vậy?
“Tại sao tôi biểu lộ ánh mắt này anh không biết hay sao còn hỏi? Bộ dáng của anh ra sao chính anh còn không biết à?” Hừ, đàn ông tầm thường, thực sự đáng tiếc cho Rose.
“Tôi thế nào? Cô nói tôi nghe xem?” Anh tự cảm giác mình là người chồng thích hợp nhất của Rose.
“Anh sao? Chanh chua, ích kỷ, keo kiệt, anh không có chút tài hoa gì mà xứng với Rose xinh đẹp cả.” Mellery mở miệng thì không khách sáo một chút nào.
“C …” Charles thực sự nổi giận, lời khó nghe hay không khó nghe thì tạm thời không bàn tới, mấu chốt là ảnh hưởng hình tượng của anh trước mặt Rose đấy! Ngộ nhỡ Rose nghe lời cô ta thì sao, chẳng phải lại trở thành bộ dáng xa cách như trước kia sao?! Trời! Thực sự Rose mà biến thành như thế thì anh sẽ sụp đổ mất.
“Ồ, chuyện gì xảy ra vậy?” Mike đẩy cửa vào thì thấy Charles và Mellery giống như hai con gà bổ nhào vào trừng mắt nhau, thiếu điều tí nữa còn đánh nhau không chừng.
“Mike đến rồi à? Không có chuyện gì. Cậu với Charles có việc thì cùng nhau trò chuyện đi? Các người cứ trò chuyện, tôi với Mellery ra ngoài một chút.” Rose cười chào hỏi mới Mike, sau đó lôi kéo con báo nhỏ đang gương nanh múa vuốt đi ra ngoài.