Rose bị tiếng đập cửa làm cho giật mình. Trợn mắt lên thì thấy cô đang ghé vào lòng của Charles, cánh tay anh khoác lên lưng cô và anh vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say. Nhìn hai hàng lông mày Charles nhíu chặt, cô nhớ đến lúc anh dỗ cô ngủ rồi đi gọi điện thoại, cũng nhớ anh có nói tới cổ phần công ty, lần này chẳng lẽ ảnh hưởng lớn vậy sao?
Tiếng đập cửa bên ngoài dừng hẳn, người bên ngoài nhỏ giọng nói gì đó với nữ giúp việc, sau đó cô ta xoay người vào phòng ngủ bọn họ.
Rose nhẹ nhàng hất cánh tay Charles ra, chuẩn bị đứng dậy.
Cảm nhận được động tác của cô, Charles mở mắt, nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, chất giọng trầm khàn lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”.
“Thưa ngài, người trên thuyền báo là đã tìm được mẹ của tiểu thư Rose rồi ạ. Bây giờ tiểu thư Rose có muốn gặp bà ấy không?” Nữ giúp việc đứng ở ngoài cửa đáp lời.
“Mẹ tôi?” Rose vội vàng ngồi bật dậy, lúc trên thuyền cô rất lo lắng an nguy của mẹ, nghĩ đến thuyền của mẹ xuất phát đầu tiên chắc là an toàn hơn. Lúc lên thuyền cô đã bất chấp tìm mẹ nhưng không nghĩ đến nhanh như vậy có thể tìm thấy bà.
“Mẹ tôi ở đâu? Bà có khỏe không?” Rose xốc chăn lên muốn đứng dậy.
“Đừng vội, chậm một chút…” Charles sợ cô mơ mơ màng màng ngã sấp xuống, vội vàng đỡ cô, xác định cô đã đứng vững mới nói với người giúp việc ở bên ngoài: “Vào rồi nói.”
“Chào buổi sáng thưa ngài, thưa tiểu thư. Dựa theo miêu tả của ngài Charles, quả thật có một phu nhân tên Ruth, người trên thuyền nói phu nhân Ruth đang ở phòng 203 dành cho khách, còn nói vị phu nhân này cũng đang tìm con gái tên là Rose, chắc hẳn đây là mẹ của tiểu thư Rose.” Nữ giúp việc chuyển đạt lời nói của người mới tới.
“Đi mời phu nhân Ruth đến đây.” Charles biết phòng 203 không phải là phòng thượng hạng. Mặc dù trong lúc nguy hiểm, bà Ruth không bận tâm chút nào đến anh, nhưng chỉ cần bà là mẹ của Rose thì bản thân anh nhất định sẽ chiếu cố bà ấy thật tốt.
“Vâng thưa ngài, tôi đi ngay.” Nữ giúp việc xoay người đi ra ngoài.
“Charles, em không nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ rõ việc em muốn tìm mẹ…” Rose nhìn Charles cảm động.
Chính vì cô bất chấp đi tìm mẹ vậy mà Charles vẫn nhớ rõ, hơn nữa lúc mẹ cô ở trên thuyền cứu nạn không nghĩ tới Charles chút nào. Vậy mà Charles không quan tâm đến chuyện đó, thật sự không thể không cảm thán người đàn ông này đối với cô thực sự rất tốt, chuyện gì của cô cũng ‘đào tâm đào phế’ ra làm.
“Được rồi, không cần nhìn anh như thế, anh là chồng của em thì tất nhiên phải nghĩ cho em rồi, đúng không? Còn về việc em nhìn anh cảm động như thế thì … à, nếu thực sự cảm động như thế thì tối nay chúng ta hãy hoàn thành chuyện mà hôm qua đang dang dỡ được không?” Charles nhìn Rose ái muội.
Rose cảnh giác lùi về phía sau một chút, đỏ mặt nhưng cố gắng làm bộ dáng nghiêm trang nói: “Mẹ sắp đến rồi, em đi rửa mặt chải đầu một chút, không nên quá thất lễ.” Nói xong cô bước nhanh vào phòng tắm. Đương nhiên, bước chân dồn dập kia của cô thì chúng ta hãy xem nhẹ nó đi.
Charles cố nén ý cười, anh sợ bản thân mình không nhịn được cười ra tiếng khi nhìn cô gái thẹn quá thành giận đang chật vật chạy trốn kia, anh phát hiện bản thân mình càng ngày càng thích chọc cô. Thượng đế tha thứ cho anh, không phải anh biến thái mà là hiểu hiện của cô rất buồn cười, dụ dỗ anh chọc ghẹo, dường như anh có chút nghiện thì phải.
Rose sửa soạn xong thì chợt nghe tiếng mẹ cô khóc bên ngoài.
“Sao vậy mẹ?” Rose vội vàng mở cửa rồi hỏi. Tuy nhiên, còn chưa nói xong thì đã bị mẹ cô đột nhiên ôm vào lòng.
“Ôi, tiểu thư Rose của mẹ, con không sao chứ? Con hù chết mẹ …” Nói xong, bà Ruth lại khóc òa lên, bà thực sự sợ hãi, không nghĩ rằng chuyện này lại có thể xảy ra như vậy. Bình thường con gái bà gay gắt với Charles mọi lúc, vậy mà lại không chịu lên thuyền cứu nạn. Con gái là hy vọng duy nhất của bà, lỡ như con gái bà xảy ra chuyện gì thì sao? Bà làm sao mà sống? Charles có tiền, nhưng so với tiền thì tính mạng con gái bà quan trọng hơn. Nếu như Charles mất, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của Rose thì chẳng lẽ không tìm nổi một người đàn ông có tiền hay sao? Bà rất muốn mắng Rose tại sao lại mạo hiểm sinh mệnh vì một người đàn ông chứ. Nhưng nhìn thấy Charles đứng bên cạnh bà lại không dám nói. Charles còn sống, cuộc sống về sau của mẹ con bà đều phải dựa vào cậu ta ….
“Mẹ, đừng khóc, mẹ xem, không phải chúng ta vẫn khỏe mạnh hay sao, mẹ sao rồi? Thân thể thế nào?” Rose vội vàng khuyên giải mẹ cô.
“Đúng vậy, tốt hơn là vào phòng rồi nói chuyện. Các người đem những đồ dùng của phu nhân chuyển vào đây hết, nhìn xem thiếu cái gì thì chạy đi mua thêm. Ngày mai tàu cập bến, tàu cũng đang thiếu phòng, hay phu nhân cùng chúng ta cùng một phòng vậy.” Charles dặn dò người phục vụ bên cạnh, đối đãi bà Ruth giống như trước đây, cũng không thay đổi thái độ gì. Đối với anh mà nói, bà Ruth là người nhà của Rose, dù sao nếu anh và Rose kết hôn xong thì cho bà ta một ít tiền, tự bà trở về với cuộc sống thường ngày của bản thân, nếu về sau không ảnh hưởng gì anh thì anh cũng không muốn làm Rose mất hứng.
“Được, nhìn thấy hai người các con không có việc gì thì mẹ yên tâm rồi, ngày hôm qua mẹ rất lo lắng cho bọn con.” Nhìn thấy thái độ của Charles thì bà Ruth cũng đành đồng ý, kéo tay Rose vào phòng.
“Rose, anh đi ra ngoài bàn bạc một chút chuyện, hai mẹ con em trò chuyện với nhau đi.” Charles nói với Rose rồi xoay người ra ngoài.
“Mẹ còn thiếu thứ gì không? Con nhờ người ta mang tới cho mẹ.” Trước tiên Rose đỡ mẹ cô ngồi xuống rồi sau đó hỏi han.
“Không có, mẹ không thiếu gì cả! Mẹ chỉ mang theo một cái túi, bên trong có một chút đồ quý này nọ thôi. Còn quần áo, giày đều mất hết rồi, làm sao mà đi tán gẫu với các vị phu nhân khác được đây?” Nhớ tới những quần áo mà Charles đặt mua cho bà đều biến mất dưới đáy đại dương, bà Ruth lại đau lòng.
“Được rồi mẹ, đừng đau lòng, những vật này nọ nếu mất thì mất, chúng ta đến Mỹ rồi mua cái mới. Mẹ bình an không có việc gì là tốt rồi.”
“Nhớ đến chuyện này thì mẹ lại tức giận.” Bà Ruth nói xong, nhìn bốn phía xung quanh một chút, thấy trong phòng không có người rồi mới nói tiếp. “Con ngốc quá! Thông minh giùm mẹ một chút được không? Có thuyền cứu nạn không ngồi, tại sao phải chạy theo cậu ta làm gì? Quản cậu ta lên hay không lên thuyền cứu nạn làm gì? Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ làm sao bây giờ?” Bà nói xong thì xúc động khóc lên.
“Mẹ, người nói gì thế? Anh ấy không phải là chồng của con, là con rể của mẹ hay sao?” Rose bất đắc dĩ lấy khăn tay ra giúp bà lau nước mắt.
“Con rể sao? Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ còn cần con rể để làm gì? Còn nữa, chỉ bằng gương mặt xinh đẹp của con thì sau này lo gì không có con rể chứ.” Bà Ruth nhất quyết không buông tha, khóc toáng lên.
“Mẹ!” Rose nghe mẹ càng nói càng khó nghe, vội ra dấu ngăn cản, nhỏ giọng nói: “Mẹ không sợ đột nhiên Charles trở về nghe được à, cuộc sống chúng ta phải dựa vào Charles đấy.”
“Được rồi, con cũng biết tính mẹ thẳng thắng mà. Về sau con nhớ cho kỹ, đối với mẹ thì ai cũng không quan trọng bằng con hết.” Bà Ruth ổn định cảm xúc xong rồi lau nước mắt, lại dặn dò cô: “Bây giờ con và Charles coi như hoạn nạn có nhau, những giận dỗi hay phản nghịch nho nhỏ thì thu hồi ngay cho mẹ, chỉ cần con sống giống như bây giờ thì sau này mẹ yên tâm rồi.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ sống thật hạnh phúc.” Rose cam đoan.
Bàn bạc xong Charles trở về, mang về tin tức là trong số 2208 hành khách và thủy thủ đoàn trên tàu thì chỉ có 705 người sống sót. Nhìn Charles lo lắng thì Rose cảm giác được không chỉ riêng công ty anh xảy ra chuyện, xem ra, cô phải hiểu biết thật tốt xã hội này mới được.
—— ta là đường ranh giới đáng yêu ——
Đêm đã khuya, vốn đêm khuya nên yên tĩnh, nhưng lại vẫn thường nghe thấy tiếng nỉ non vọng vào, mất đi gia đình là nỗi đau khổ không phải một hai ngày có thể quên hết.
Rose chúc mẹ ngủ ngon rồi bưng một ly sữa về phòng, nhìn thấy Charles nằm trên gường, tay gác lên đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó?
Cô nhẹ nhàng đi qua đặt ly sữa lên đầu gường rồi sau đó ngồi bên người anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Bị đánh vỡ trầm tư, Charles phát hiện Rose đang ngồi bên người mình thì cánh tay đang gác lên đầu hạ xuống, xoay người nằm nghiêng, hai tay vòng qua ôm hông cô, tựa đầu lên đùi cô.
“Anh chờ em rất lâu, tại sao bây giờ mới về?” Trong giọng nói của anh thế mà lại mang theo chút ủy khuất hiếm thấy.
Nhìn anh giống như đứa nhóc xấu xa, vậy mà Rose bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác người mẹ, xoa xoa tóc anh, cười nói: “Ngồi với mẹ nói chuyện một lát, ban ngày bà ngủ nhiều quá giờ hơi khó ngủ.”
“Mẹ em khó ngủ, anh cũng khó ngủ vậy, em không trở lại anh không ngủ được …” Charles nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cái gì?” Rose nghe không rõ lời anh nói.
“Không có gì! Em vừa rồi hỏi anh chuyện gì thế?” Charles gạt chuyện này qua.
“À, em hỏi anh đang nghĩ chuyện gì vậy?” Rose không truy cứu nữa.
“Không nghĩ chuyện gì hết, ngày mai tàu cập bến rồi. Honey, em còn thiếu đồ dùng gì không?” Mặt Charles đối diện bụng cô làm cho cô không cách nào nhìn thấy vẻ mặt của anh được, nhưng giọng nói của anh lại rất dịu dàng.
“Hôm nay … em nghe được hai vị phu nhân trò chuyện với nhau. Bởi vì Titanic gặp nạn nên cổ phiếu công ty giảm …” Giọng nói Rose dè dặt và cẩn trọng khi hỏi anh, dường như sợ Charles đau lòng khổ sở. Nhưng mà cô thực sự muốn thử cùng Charles thảo luận chính trị với công việc với nhau, giống như vợ chồng, hai người cùng chia sẻ gánh nặng cho nhau.
Charles hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở nhẹ ra, xoay người ngồi dậy, ôm Rose vào trong ngực mình, an ủi cô: “Yên tâm, chỉ có mất một phần thôi, tuy nhiên anh đã sớm rút ra nên không tổn thất nhiều, trong hôn lễ chúng ta em muốn cái gì thì cứ nói với anh, anh mua cho em.” Lúc này anh lại biến thành một người đàn ông có thể dựa vào.
“Xí, ai lo lắng chuyện đó chứ!! Cái em đang lo lắng là …” Nói xong, cô vụng trộm nhìn anh một cái.
“Ừ, em lo lắng chuyện gì?” Charles nhìn vợ bé nhỏ của mình. Trong suy nghĩ của anh, cái gì anh cũng có thể mua cho cô thì chuyện gì mà cô có thể lo lắng chứ? Anh không kỳ thị phụ nữ, nhưng thực sự cảm thấy hứng thú của phụ nữ không phải là châu báu trang sức linh tinh hay sao? À, đúng rồi, Rose còn thích vẽ tranh.
“Em nghe người trên thuyền nghị luận, sự cố lần này tàu Titanic chết rất nhiều người, đặc biết chết rất nhiều … đàn ông. Mọi người nói không tốt lắm …” Nói xong, cô lo lắng nhìn Charles.
Charles im lặng một lát không nói gì, anh không ngờ cô vợ bé nhỏ của anh sẽ chú ý đến chuyện này. Sau một lúc thì anh mới cười khẽ một chút: “Không có việc gì, dù sao đàn ông còn sống ở khoang thượng lưu không phải riêng gì anh, có việc gì thì cùng nhau gánh. Quan trọng là anh lo lắng em phải chịu ủy khuất cùng anh rồi.”