“Lần này ta tới cũng vì chuyện của Bạch Thiển và Nguyệt nhi. Vì vậy, hi vọng thiên quân làm tròn trách nhiệm, trả lại công đạo cho Côn Luân Hư ta.”_ Mặc Uyên nổi lên sát khí nhìn xuống Tố Cẩm đang quỳ dưới sàn, sắc bén nói.
“Đúng vậy, Côn Luân Khư chúng ta sao có thể để mặc cho người ta khi dễ được. Xin Thiên quân minh xét.”_ Chúng đệ tử đồng thanh.
Ly Nguyệt nhìn Mặc Uyên bên cạnh mình đang lạnh lùng nhìn Tố Cẩm mà thấy nghi hoặc. Nàng nhớ Tố Cẩm cũng đâu có đắc tội với Mặc Uyên đâu, hay là vì Bạch thiển nên Mặc Uyên mới vậy? Chắc là vậy rồi.
Ly Nguyệt có chút chế giễu cười cười chính mình. Mà sao nàng phải bận tâm nhỉ? Nàng bỗng nhiên thấy có chút ghen tị là sao đây?
“Mặc Uyên thượng thần, ta có thể về trước không? Những người này thật khiến ta khó ở.”_ Ly Nguyệt nhàm chán mà buồn bực nói.
Mặc Uyên thấy Ly Nguyệt có vẻ chán nản liền dỗ dành: “Nguyệt nhi, chuyện này e là không được. Buổi phán xử này sao có thể thiếu người bị hại là nàng được! Kiên nhẫn chút nha, Nguyệt nhi!”
“Người bị hại? Ta sao?”_Ly Nguyệt nghi hoặc mà có chút kinh ngạc nhìn Mặc Uyên. Nàng là người bị hại? Đùa gì vậy? Sao có thể chứ?! Quả nhiên, mất trí nhớ thật phiền toái!
Phượng Cửu thay Mặc Uyên giải đáp thắc mắc: “Nguyệt cô cô bị mất trí nhớ nên không biết là phải, chuyện là 300 năm trước, Tố Cẩm lừa cô cô tới Tru Tiên đài nhằm mục đích đẩy cô cô xuống đó. Người vì cứu cô cô mà đã rơi xuống Tru Tiên đài. Vì vậy, Nguyệt cô cô là người bị hại.”
Thật không ngờ cũng có lúc mình xuẩn như vậy, để cho một người như Tổ Cẩm làm mình rơi xuống Tru Tiên đài.
“Nha! Hóa ra là vậy.”_ Ly Nguyệt bất đắc dĩ.
Ly Nguyệt quay sang nhìn thiên quân: “Vậy thiên quân định trả lại công bằng cho ta thế nào đây? Hay là để ta vất Tố Cẩm xuống Tru Tiên đài đi, như vậy chẳng phải là công bằng rồi sao!”
Thiên quân tuy khí đến nổi gân xanh nhưng khổ nỗi Ly Nguyệt có Mặc Uyên chống lưng, không thể nói nàng cái gì, chỉ có thể nhẫn nhịn trong lòng: “Chuyện này thực hư ra sao còn chưa rõ, sao Ly Nguyệt thượng thần có thể tin lời nói một phía được.”
“Hừ, chẳng phải mấy người cũng tin lời nói một phía của Tố Cẩm còn gì!”_ Ly Nguyệt khinh thường hừ mũi.
Nhẫn, phải nhẫn!_ Thiên quân trong lòng.
Thiên quân nghẹn lời, ngậm miệng không nói.
Đông Hoa: “Chuyện này khó bề phân biệt, mỗi người nói đều không giống nhau. Bổn đế quân có một câu, có thể sẽ đắc tội thiên quân nhưng cảm thấy vẫn phải nói.”
“Mời đế quân nói”_ Thiên quân.
“Chuyện này liên quan đến Thiên tộc và Thanh Khâu, Tố Cẩm còn từng là thiên phi của thiên quân, vì vậy chuyện này thiên quân không nên ra mặt. Nếu không khó tránh để lại cớ khiến Thanh Khâu cho rằng, trong lúc chúng ta thẩm tra án này, có lòng riêng.”
Thiên quân ngờ ngợ đoán ra: “Ý của đế quân là..?”
Đông Hoa nghiêm túc nói: “Người trong thiên hạ đều biết, bổn đế quân từng là chủ của trời đất, lại không có quan hệ thân thiết với bất kì bộ tộc nào, sắp xếp hậu cung, tránh xa hồng trần.Vì vậy công án lần này nên để ta chủ trì. Mới có thể chặn miệng dân chúng khắp nơi.”
“Nhưng đế quân với Bạch Phượng Cửu Thanh Khâu...”_ Thiên quân
Đông Hoa: “Sao thế? Khi nãy ta nói chưa đủ rõ sao?”
Đế quân đang muốn buổn quân rút chân ra khỏi chuyện này, phải cho Thanh Khâu và Côn Luân Khư một câu trả lời. Tình cảnh hiện giờ, bổn quân quả thực không thể bảo vệ nàng ta nữa rồi. Phải xem tạo hóa của nàng ta thôi.
Thiên quân nói: “Bổn quân cho rằng, cách của đế quân quả thực rất hợp lí. Vậy bổn quân đứng một bên nghe thẩm tra. Sẽ không xen vào nữa.”
Đông Hoa quay sang hỏi Tố Cẩm: “Tố Cẩm, ngươi có cho rằng bổn quân sẽ thiên vị Thanh Khâu không?”
“Tố Cẩm không dám nghi ngờ đế quân.”
“Mọi người thì sao? Mọi người có cảm thấy bổn đế quân sẽ thiên vị Bạch Thiển?”_ Đông Hoa nhìn mọi người trong đại điện.
Người nhà của Tố Cẩm chắp tay nói: “Thần không dám.”
“Ta tin tưởng ngươi, Đông Hoa.”_ Mặc Uyên bình tĩnh nói.
“Vậy thì, Tố Cẩm, cô hãy từ từ mà nói đi. Cứ bắt đầu từ bảy vạn năm trước. Ta ở Thái Thần cung đã lâu, không hề biết chuyện của hai người. Bây giờ ta cho cô cơ hội này, để nói rõ chuyện này.”
Tố Cẩm vừa khóc vừa nói“Vâng”
Cũng trong lúc này, Dạ Hoa hạ phàm lịch kiếp chịu phạt đã xong, trở lại Thiên cung. Thấy Dạ Hoa đã trở lại, Ti Mệnh lập tức đến báo chuyện:
“Thái tử điện hạ, ngài đã trở lại. Tiểu tiên lật xem sổ sô mệnh thì mới biết thái tử điện hạ nhớ thương thành bệnh, ra đi khi còn đang tuổi trẻ, biết ngài đã trở lại thì liền ra đón. Về thì tốt rồi, trong điện xảy ra chuyện lớn, ngài mau theo tiểu thần đến đó đi.”_ Ti Mệnh.
Dạ Hoa nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì?”
Ti Mệnh thở dài kể lại: “ Thượng thần Bạch Thiển Thanh Khâu xông vào Tẩy Ngô cung, tự tay móc mắt của Tố Cẩm nương nương, rồi biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó tiểu điện hạ Thanh Khâu tới cãi nhau với Tố Cẩm nương nương dữ dội lắm. Mặc Uyên thượng thần, Ly Nguyệt thượng thần và các đệ tử Côn Luân Khư cũng tới đòi lấy lại công đạo.”
Dạ Hoa kinh ngạc trong dự liệu. Hắn đã sớm nghĩ tới, sẽ có ngày nàng sẽ nhớ lại tất cả. Và hắn cũng sợ ngày này sẽ tới, vì hắn sợ nàng sẽ không tha thứ cho hắn, bỏ mặc hắn, cự tuyệt hắn. Thiển Thiển, nàng có thể tha thứ cho ta sao?
“Ngài nói là Thiển Thiển cướp đi đôi mắt của Tố Cẩm sao?”
“Đúng vậy.”_ Ti Mệnh.
“Thiển Thiển...”
Thấy Dạ Hoa lại định đi đâu đó, Ti Mệnh cản lại: “Điện hạ không thể đi. Đế quân nói chỉ có ngài mới có thể giải quyết chuyện này.”
Dạ Hoa cũng muốn trả lại công bằng cho Bạch Thiển nên cũng kiềm chế lại cảm xúc của mình: “Được, vậy ngài giúp ta mời 3 người đến đây. Tam thúc, nhị thúc ta, cùng với Nguyên Trinh vừa lịch kiếp trở về. Còn có một người gỗ hầu hạ mẫu thân ta ở dưới phàm giới, tên Thiển Thiển.”
“Tiểu tiên đi ngay.”
Một lúc sau tất cả đều được Ti Mệnh mời tới, cùng nhau đi vào đại điện.
- ------- Trong đại điện:
“...Thanh Khâu Bạch Thiển kia còn uy hiếp ta, muốn ta đến chỗ thiên quân lĩnh tội, để ta đi canh giữ chuông Đông Hoàng đang giam giữ Kình Thương, vĩnh viễn không được lên trời nữa.”_ Tố Cẩm khóc lóc kể lể.
Đoàn người Dạ Hoa từ bên ngoài đi vào. Mặc Uyên thấy Dạ Hoa thì trong lòng có một cỗ xúc động muốn nhận vị đệ đệ này, khổ nỗi lúc này không thích hợp nên đành thôi. Ly Nguyệt nhìn Mặc Uyên, lại nhìn Dạ Hoa rồi ghé vào tai Mặc Uyên nói nhỏ: “Hai người giống nhau thật đấy! Cứ như hai giọt nước vậy.”
Mặc Uyên nghe vậy chỉ cười không nói.
Đông Hoa thấy vậy nói: “Thái tử điện hạ quay về rồi.”
“Hôm nay bổn quân vừa hay quay về, nghe nói trên đại điện xảy ra chuyện, cố ý đến xem xem.”
“Ngươi cũng nên đến. Nói ra, đây cũng là chuyện hậu cung của ngươi nhưng lại muốn bổn đế quân chủ trì đại cục, cũng là khó xử.”_ Đông Hoa thanh lãnh nói.
“Vâng.”_ Dạ Hoa đáp lời.
Tố Cẩm nghe thấy tiếng Dạ Hoa thì lần mò đến ôm chân hắn khóc lóc nói: “Dạ Hoa, chàng phải làm chủ cho Tố Cẩm. Dạ Hoa...”
“Ngươi yên tâm, hôm nay bổn quân đến là để làm chủ cho ngươi.”
Ly Nguyệt xem cảnh này mà khinh thường nói nhỏ: “Xì, đồ mặt dày!”
Mặc Uyên sủng nịnh nhìn Ly Nguyệt.
Người gỗ Thiển Thiển tiến tới quỳ bên cạch Tố Cẩm: “Nương Nương”
“Người là ai?”_ Tố Cẩm nghe không ra là tiếng của ai.
“Là ta, nương nương...”