Suy nghĩ thật lâu, Ly Nguyệt cuối cùng quyết định chấp nhận lời thổ lộ của Mặc Uyên. Dù sao, sớm hay muộn nàng cũng sẽ lấy chồng. So với việc tìm kiếm xa xôi thì lựa chọn Mặc Uyên còn tốt hơn. Cho dù hiện tại nàng chỉ là thích hắn nhưng nàng tin rằng thời gian lâu dài hẳn sẽ nảy sinh tình yêu. Chí ít thì bây giờ nàng không còn coi hắn như bằng hữu nữa mà nhìn nhận hắn là một nam nhân ưu tú nhất tứ hải bát hoang. Đáng tiếc thay, chưa kịp nói cho Mặc Uyên biết thì lại gặp phải người không nên gặp nhất ở Côn Luân Khư.
“To gan! Thấy Dao Quang thượng thần, ngươi sao còn không hành lễ!”_ Tì nữ đi đằng sau Dao Quang, trừng mắt nhìn nàng nói.
Ly Nguyệt nhíu mày nhìn, trong lòng thầm nghĩ: Dao Quang thượng thần thì sao chứ, từ khi sinh ra đến nay nàng còn chưa cúi đầu hành lễ bao giờ đâu. Nàng đường đường là con của thiên đạo, chẳng biết họ có nhận nổi lễ này của nàng không. Thôi thì, trước kẻ mạnh hơn mình, cứ tạm thời tuân lời đi. Các người có tổn thọ thì cũng đừng trách ta nha!
“Ly Nguyệt bái kiến Dao Quang thượng thần.”
“Ngươi là Ly Nguyệt, chủ nhân của ngọc thanh Côn Luân phiến? Thật không thể tin được, nó lại chọn một người phàm làm chủ nhân! Hoang đường, quá hoang đường!”_ Dao Quang khinh thường, kiêu ngạo nói.
Ly Nguyệt nhếch miệng, tự hào: “Trên đời có truyện gì là không thể xảy ra chứ! Nó chọn ta làm chủ tự khắc có nguyên do của nó. Có khi là nó thấy ta có thiên phú trác tuyệt cũng nên. Huống hồ đây là chuyện của Côn Luân Khư, thượng thần hà cớ chi mà phải quan tâm?”
Ngụ ý chính là nói Dao Quang ngươi không phải là người Côn Luân Khư, vì vậy ngươi không có quyền xía vào.
“Ngạo mạn quá nhỉ, ngươi nghĩ ngươi xứng ở lại đây sao? Một nữ tử phàm trần như ngươi, có tư cách gì nói bản thượng thần xía vào chuyện người khác! Khôn ngoan thì ngươi tốt nhất nên trả lại ngọc thanh Côn Luân phiến rồi trở lại phàm giới đi, đừng ở đây mà làm mất mặt Mặc Uyên!”_ Dao Quan lạnh lùng nhìn nàng. Phàm nhân ti tiện, ngươi thật đáng chết!
Ly Nguyệt thầm nghĩ: Nàng càng nói thì chì càng khiến nàng ta tức thêm. Mà nàng ta mà tức lên thì kẻ chịu đau khổ sẽ là nàng. Chi bằng sớm rời đi cho an toàn.
“Chuyện này, chi bằng thượng thần ngài trực tiếp nói với Mặc Uyên thì hơn. Ly Nguyệt cáo từ.”
Nói xong, Ly Nguyệt chạy nhanh trở về. Dao Quang không ngờ tới nàng sẽ hành động như vậy nên không kịp phản ứng.
“Thượng thần, có cần nô tì bắt cô ta lại?”_ Tì nữ nhìn Ly Nguyệt đã chạy ra xa, kính cẩn hỏi Dao Quang. Hiển nhiên là cà tì nữ này cũng không ngờ tới Ly Nguyệt phản ửng không theo lẽ thường như vậy.
Dao Quang nhìn Ly Nguyệt đã chạy mất, phất tay nói: “ Không cần, thời gian còn dài, lo gì không trị được cô ta.”
- ------
“Hô! Thật nguy hiểm. Xem ra, tạm thời không thể đáp ứng Mặc Uyên được, nếu không Dao Quang thượng thần mà biết thì nàng toi đời mất! Lòng ghen tị của nữ nhân thật đáng sợ.”_ Ly Nguyệt thở dài...
Đáng thương Mặc Uyên lại phải một phen đợi chờ...
- ------- 1 tháng sau:
“Mười bảy, sư phụ bảo đệ đến gặp người đó. Mau đi đi.”_ Điệp Phong thông báo.
Mỗi lần nghe nói sư phụ muốn gặp, Tư Âm lại rùng mình trong lòng. Sẽ không phải nàng lại đắc tội gì chứ?
Tư Âm thăm dò: “Đại sư huynh, sư phụ có tức giận không?”
“Yên tâm, ta thấy người không có vẻ gì là tức giận cả.”_ Điệp Phong buồn cười nhìn bộ dáng sợ sệt của Tư Âm.
Nghe vậy, Tư Âm thở phào một hơi, không tức giận là tốt rồi.
“Sư phụ, người gọi con đến là có chuyện gì sao?”_ Tư Âm nghi hoặc.
Mặc Uyên nhìn Tư Âm, nhàn nhạt nói: “Hôm nay, ta đi gặp Chiết Nhan, hắn nhờ ta gửi quà cho ngươi nhân dịp sinh thần sắp tới. Cầm đi.”
Mặc Uyên lấy từ trong túi trữ vật ra hai vò rượu.
Ngửi ngửi vò rượu, Tư Âm vui vẻ cười nói: “A! Là Rượu hoa đào. Đa tạ sư phụ giúp Chiết Nhan gửi quà. Đệ tử nhất định ở trước mặt Ly Nguyệt nói tốt cho sư phụ.”
“Được rồi, đi đi.”_ Liếc xéo nhìn Tư Âm, Mặc Uyên hài lòng phất tay. Cuối cùng, đồ đệ này cũng biết làm chuyện có ích rồi, không khổ công hắn dạy dỗ.
Tư Âm mang theo 2 vò rượu, tung tăng chạy đến chỗ Ly Nguyệt chia sẻ.
“Ly Nguyệt, Chiết Nhan cho ta 2 vò rượu hoa đào, ngươi tới uống thử xem.”
Ly Nguyệt nhìn bộ dạng sung sướng uống rượu của Tư Âm thì cũng nổi lòng tò mò. Từ trước đến nay nàng chưa uống rượu bao giờ, không biết rượu có vị gì nhỉ?
Có nên thử không nhỉ?
“Tư Âm, ta không biết uống rượu.”
“Uống một ít sẽ không say đâu, ngươi cứ thử một chút xem.”_ Tư Âm đưa vò rượu cho Ly Nguyệt nhưng nàng chưa kịp lấy thì cả hai đã bị một luồng tiên khí đánh ngất rồi bị mang đi mất, vò rượu rơi xuống đất vỡ nát, rượu văng tung tóe.
Nghe thấy tiếng động, Lệnh Vũ chạy ra thì chẳng còn ai, chỉ nhìn thấy dưới đất một vò rượu đã vỡ nát.
“Kẻ nào lại dám đi lại tự do ở Côn Luân Khư này chứ?!”
- -------Tại Dao Quang động phủ:
“Ly Nguyệt mau tỉnh lại”_ Thấy Ly Nguyệt nằm ngất bên cạnh, Tư Âm lo lắng gọi
“Ưm... Đây là đâu?”_ Ly Nguyệt hồi tỉnh, nhìn xung quanh.
Dao Quang và tì nữ từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Dao Quang, Tư Âm kinh ngạc: “Sao lại là cô? Cô chính là vị tiểu thư hôm đó?”
“Không sai, người ngươi gặp chính là thượng thần nhà ta, Dao Quang thượng thần. Năm xưa, thượng thần nhà ta cùng Mặc Uyên thượng thần chinh chiến thiên hạ đó”_ Tì nữ kiêu ngạo nói.
Là Dao Quang thượng thần sao!? Chết rồi, đại sư huynh từng nói thượng thần này luôn ái mộ sư phụ, đặc biệt vì sư phụ mà chuyển đến ở Côn Luân Khư. Chẳng lẽ, vị thượng thần này đã biết chuyện sư phụ thích Ly Nguyệt nên mới bắt ta và Ly Nguyệt tới đây đối phó? Hay là muốn dùng ta và Ly Nguyệt làm mồi câu để dụ sư phụ tới?
“Dao Quang thượng thần có thể cho chúng ta biết tại sao lại bắt chúng ta tới đây sao?”_ Ly Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Thượng thần nhà ta nhân từ, không tính chuyện các ngươi vô lễ với nàng. Kể từ hôm nay, các ngươi hãy theo thượng thần, chuyên tâm tu hành, dẹp tan phàm tâm vui chơi của mình.”_ Tì nữ
Tư Âm dè dặt nói: “Ta đã là đệ tử thứ 17 của Mặc Uyên thượng thần, sao có thể đầu quân cho người khác. Đừng có hòng.”
“Hỗn xược! Một người phong hoa như Mặc Uyên, sao có thể có người đồ đệ ngỗ ngược như ngươi được. Còn ngươi, Ly Nguyệt, được bản thượng thần nhận làm đệ tử là phúc phận của ngươi, sau này hãy bỏ cái tính kiêu ngạo đó đi.”_ Dao Quang mặt lạnh nói.
Biết hôm nay bị bắt thì chắc chắn sẽ bị hành hạ một trận, Ly Nguyệt quyết định không nhẫn nhịn nữa: “Dao Quang thượng thần, ngươi nghĩ có tư cách làm sư phụ của ta sao? Câu này phải để ta nói mới đúng: Nếu ta bái ngươi làm sư phụ thì đó là phúc phận của ngươi mới đúng.”
“Ngươi!! Láo xược! Nếu ngươi đã không biết thân biết phận như vậy thì đừng trách ta bắt ngươi uống rượu phạt. Ngươi nói ta phải có phúc phận lắm thì mới được làm sư phụ của ngươi phải không, vậy ta cũng muốn xem ngươi lợi hại đến mức nào đây!”_ Dao Quang tức giận. Hừ! Để xem, hôm nay ai cứu được ngươi!
Nhận thấy Dao Quang có ý không tốt, Tư Âm lo lắng thay cho Ly Nguyệt:
“Dao Quang thượng thần, ngươi đường đường là một thượng thần mà lại đi chấp một người không có pháp lực, ngươi không thấy mất mặt sao! Thân là một nữ tử, thích một nam nhân không mất mặt nhưng vì ghen tị với một nữ tử khác mà đi đối phó với người ta thì mới là bẽ mặt đó!”
Tư Âm, ngươi đây là muốn bị ngược hay sao mà đi chọc tức cô ta. Nàng vốn muốn chọc tức nàng ta để nàng ta không chú ý tới Tư Âm giúp Tư Âm khỏi phải chịu đau khổ, vậy mà Tư Âm lại... Xem ra, Tư Âm không thoát khỏi kiếp nạn này rồi_ Ly Nguyệt ngao ngán trong lòng.
Dao Quang càng nghe càng khó chịu, gân xanh nổi lên, nàng ra lệnh: “Xem ra, ngươi cũng cần phải được giáo huấn. Tiểu Thanh, lôi cô ta vào thủy lao, giam 3 ngày rồi tính.”
Nô tì tiểu Thanh đem Tư Âm lôi đi. Trận chiến của Ly Nguyệt và Dao Quang cũng bắt đầu.