Phong cảnh hai bên bờ Tây Hồ rất đẹp, chỉ là trông mãi chẳng thấy bóng cố nhân.
Giương mắt nhìn lại, vẫn sóng nước xanh biếc dập dìu quen thuộc kia, cả một khoảng không mênh mông màu nước, chỉ khác nay bầu trời âm u, mưa tuyết như bụi lất phất bay. Chẳng trách văn nhân mặc khách đều nói ‘ Còn chưa đến Hàng Châu, hơn nửa đã dừng chân bên hồ ’.
Còn nhớ rất rõ nhiều năm về trước, đã có một người như thế, ngắm hoài không chán cảnh sắc nơi này..
“Phong cảnh ở Tàng Kiếm sơn trang quả thực động lòng người, không thể xem hết trong một sớm một chiều.”
Diệp Anh hơi vuốt cằm, ” Nếu như Tướng quân thích, có thể ở lại sơn trang thêm mấy ngày. Vừa hay kiếm pháp ta vẫn còn nhiều điểm chưa rõ, muốn cùng tướng quân lãnh giáo vài phần.”
Lý Thừa Ân nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, chắp tay cười nói: “Như thế thì rất tốt, vậy Lý mỗ cung kính không bằng tuân mệnh, nhân tiện quấy rầy trang chủ thêm mấy ngày nữa.”
Diệp Anh mỉm cười, không nói lời nào, chỉ đứng đấy giương mắt nhìn về phía xa xa. Lúc đó gió mát từ đâu lướt qua mặt hồ, thổi tới làm tay áo y phiêu phiêu trong gió, nhìn tựa trích tiên.