Hoàng tử Slytherin và Cậu Bé Vàng của mình lại giận nhau, lần này không giống như lần trước gặp nhau không thèm nói chuyện, mà giống như hai nhà ngoại giao của hai nước lịch sự lễ độ, khách sáo không ngừng. Điều may mắn duy nhất là Harry không giống như quả bom không hẹn giờ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, lúc nào cũng đối với người khác dịu dàng nhã nhặn chỉ làm mặt lạnh với Draco thôi. Còn Draco, Hoàng tử Slytherin của bọn họ luôn không giận mà uy, may mắn là cậu ta vì chọn học rất nhiều môn, gần như bận rộn ngày đêm nên có rất ít con rắn nhỏ bị hàn băng ngàn năm bao phủ quanh người hoàng tử làm cho cóng chết.
Lúc này đây, một chuyện rồi đâu sẽ vào đấy, mọi người cho rằng phản ứng của hai người như thế là tốt lắm rồi, dù sao khi đến thời kì trưởng thành tâm tình đều thay đổi thất thường. Hai bọn họ thân thiết hai người như một, chẳng hiểu sao lại trưng ra bộ mặt như thế? Hơn nữa nghe nói trong kì nghỉ lễ Giáng Sinh, Harry còn ở lại Nguyệt hà biệt uyển của nhà Malfoy để xem một con rồng hoang khiến cho mấy bạn cùng nhà Slytherin ghen tỵ muốn chết.
Sau kì nghỉ thì tâm trạng Harry luôn tuột dốc, trong một thời gian dài bản thân cậu không thể thuyết phục mình tin tưởng Draco cuối cùng sẽ trở thành một người như Voldemort vậy, nhưng mà… Những chứng cứ kia rành rành ra trước mắt, cậu không thể không tin, thậm chí Draco còn không có giải thích câu nào. Hơn nữa, Harry thật không muốn thừa nhận sự thật là Draco có khuynh hướng kì thị huyết thống, đối với một số đối tượng như Dobby, Buckbeak, nhất là Muggle thì tâm của cậu ấy cứng như sắt đá.
Draco thì toàn tâm vùi đầu vào thí nghiệm nghiên cứu cá nhân và viết luận văn cùng giáo sư Snape, không thèm quan tâm đến những chuyện khác, hoàn toàn chuyên tâm làm việc đến nỗi làm giáo sư Snape không nhịn được mà sinh lòng hoài nghi. Thật sự thì Draco bỏ nhiều thời gian và công sức cùng ông ta làm việc khiến hiệu suất công việc tăng cao nhưng Xà vương thường thì nhắm mắt làm ngơ đối với nhóm con rắn nhỏ rảnh rỗi tự tìm phiền toái, hơn nữa, được rồi, hai đứa nó thoạt nhìn đều sống yên ổn, không có chuyện gì khác thường.
Harry cũng đang học tập để tăng cường khả năng của bản thân.
Cậu rầu rĩ ở thư viện nghiên cứu cuốn tạp chí Độc dược nâng cao, phần ‘Chuyên mục Độc dược’, cậu tìm thấy tin tức năm năm trước giáo sư Snape phát biểu về luận văn thay đổi phương pháp pha chế Thuốc Bả Sói, cho đến giờ với phương pháp này vẫn có hiệu quả ngăn chặn nọc độc của Người Sói – không phải là không thể trực tiếp đến hỏi Viện trưởng, nhưng mà Harry biết, gần đây Draco đều dùng thời gian của mình đến chỗ văn phòng cùng giáo sư Snape nghiên cứu, cậu chỉ muốn hạn chế gặp mặt nhau thôi.
Thuốc Bả Sói thật sự rất phức tạp, cho dù bản thân cậu có thể dưới sự chỉ dẫn của Bậc thầy Độc dược mà mỗi lần thi kém nhất cũng đạt được điểm E (Giỏi quá kỳ vọng), cậu cũng không đủ sức pha chế loại thuốc này. Harry từng nói với chú Sirius và Remus là sẽ học pha chế Thuốc Bả Sói, xét ở một góc độ nào đó chính là tìm cớ giải vây thôi, mãi cho đến tuần rồi chu kì trăng tròn của chú Remus trùng với lịch dạy học, lần đầu tiên Harry coi trọng hứa hẹn này, bởi vì sau khi ‘vượt qua’ thời kì đó thì sắc mặt chú Remus đặc biệt không tốt, trước đây cậu chưa từng nhìn thấy bộ dáng suy yếu sau khi biến thân của chú ấy.
“Mình thiệt là không thể tin được còn chưa đến tám ngày nữa là thi rồi!” Hermione liên tục lẩm bẩm ‘bịch’ một tiếng ngồi bên cạnh Harry, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, “Mình ngồi ở đây được chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Harry dời túi sách của mình qua một bên.
Hermione từ trong túi sách lấy ra sách giáo khoa, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy trong tay Harry cầm ‘Chuyên mục Độc dược’ mà mặt trên rõ ràng viết luận văn về Độc dược cao cấp, nét mặt đầy rối rắm, “Ôi, mình thật sự có chút hối hận khi chọn nhiều môn như vậy, nếu không mình cũng có thể dùng thời gian rảnh rỗi để xem vài thứ hữu ích, mà không phải….” Hermione lại tiếp tục nói, trút giận lên cuốn sách giáo khoa môn Tiên tri.
Harry đồng tình nhún nhún vai, cậu đối với môn Tiên tri cũng cảm thấy chán nản, bất quá cậu tự tìm cho mình một cái mẹo nhỏ, bất luận cậu nhìn bả trà, quả cầu thủy tinh hay bất cứ vật gì khác, cậu chỉ cần ‘đoán’ được tương lai mình sẽ bị chảy máu đầm đìa, bị thương trầm trọng, sắp chết – cuối cùng cũng sẽ được điểm cao. Cậu cũng bất chấp chính mình rốt cục có thể học được nghệ thuật ‘Nội nhãn’ của môn học tầm phào này luôn!
Nói thật, mỗi ngày đều vắt hết óc để bịa ra vận rủi, bị thương và tử vong cũng không phải chuyện dễ dàng gì, cậu sợ rằng sẽ có một ngày sơ suất đưa ra lời ‘tiên đoán’ nào đó bị Merlin ghét nên thuận tay giúp cậu thực hiện nó. Cậu nghi bản thân mình cho đến lúc này chưa gặp phải xui xẻo gì là hoàn toàn do cái bùa hộ mệnh cường đại mà Draco đã làm cho …
Draco….
Harry rầu rĩ một lần nữa đem sự chú ý của mình trở lại Thuốc Bả Sói, mặc kệ Thuốc Bả Sói có khó khăn phức tạp như thế nào, ít nhất cũng giúp cậu tạm thời phân tâm.
Câu lạc bộ học tập ba thành viên của bọn họ thiếu mất một người cũng không thể làm khó bọn họ đạt được hiệu quả cao, đang lúc cùng Harry thảo luận về bài tập môn Tiên tri, sắc mặt Hermione sau vài lần biến sắc cuối cùng quyết định từ bỏ môn học làm cho người ta khinh thường này, “Mình thề, bắt đầu từ học kì sau mình sẽ đem môn Tiên tri bỏ đi! Thật là lãng phí thời gian của mình, cậu xem, cậu dùng thời gian của mình để xem một chút những tài liệu học thuật có ích, Draco cũng một lòng cùng giáo sư Snape làm nghiên cứu, còn mình thì bận rộn cả ngày…” Hermione nghiêm túc mím môi, rốt cục sà vào bàn mà phát khóc, “A, mình thật sự không biết Draco làm như thế nào, cậu ta giống mình đều chọn hết các môn mà, nhưng mà sao cậu ta còn sức để đi làm nghiên cứu với giáo sư Snape vậy… Mình thật sự là ngu muốn chết, chỉ biết mỗi việc đọc sách, căn bản không xứng đứng đầu lớp, mình chỉ là một kẻ gian lận mà thôi…”
Harry hoảng sợ, rồi tay chân cuống cuồng ôm lấy Hermione đang khóc, vỗ vỗ lưng cô nàng nói, “Được rồi được rồi, Hermione…Thật ra, cậu…thật ra cũng không có nghiêm trọng như vậy, cậu chính là tự tạo áp lực, quá coi trọng điểm số và danh dự thôi…”
Trước đây đã từng có kinh nghiệm nên Harry đối với việc này cũng chẳng xa lạ gì, bởi vì chính bản thân cậu mới hôm qua còn nổi giận ở Phòng Sinh hoạt chung nhà Slytherin. Các bạn học năm ba trước đây đã từng gặp phải nên có thể còn giữ bình tĩnh được, bảo bối Slytherin của bọn họ luôn bất ngờ tức giận, nhưng mấy con rắn nhỏ năm nhất hay năm hai thì lại bị Harry dọa sợ, trong đó còn có hai con rắn nhỏ năm hai bị lửa giận của Harry dọa khóc chỉ vì bọn họ trong thời gian làm bài tập ở Phòng Sinh hoạt chung luôn đùa giỡn ầm ĩ không ngừng.
Harry ôm Hermione luôn nhẹ giọng an ủi, những lời an ủi mà Zabini dùng với Pansy nhiều lần bị cậu phê bình, giờ bị cậu vô sỉ lấy trộm dùng lên người Hermione, phải nói là có chút tác dụng. Sau khi Hermione khóc lớn được một lúc, đã đem mọi ấm ức phát tiết ra hết, cảm xúc dần ổn định lại chỉ còn nức nở vì chịu nhiều áp lực, vẫn còn ghé vào trong lòng Harry chưa có đứng dậy. Harry cho rằng, sau khi Hermione tỉnh táo lại liền cảm thấy ngượng ngùng.
Luống cuống tay chân giải quyết vấn đề của Hermione xong, Harry bỗng nhiên có cảm giác bị người khác nhìn chăm chú, cậu liền ngẩng đầu, là Draco – màu mắt xám bình tĩnh nhìn về phía cậu, trong khoảnh khắc tầm mắt hai người giao nhau, phản ứng của Draco cứ như là bạn học bình thường vô tình chạm mặt, cậu ấy đối với cậu thản nhiên gật đầu, thậm chí đến ánh mắt cũng không có bất kỳ cảm xúc bất ngờ hay địch ý. Sau đó, Harry nhìn Draco lấy hai quyển sách ra khỏi kệ ôm vào trong lòng, không nói một tiếng xoay người rời đi – dĩ nhiên, khu sách này là khu vực sách Độc dược bọn họ chạm mặt cũng không có gì là lạ, không phải sao?
Draco sau khi cầm lấy sách mình cần, nhanh chóng rời khỏi, nhớ lại một màn vừa nhìn thấy… Draco cúi đầu, không kìm chế được cảm xúc bỗng nhiên mỉm cười, đúng rồi, anh thật khờ…Cha đỡ đầu mắng đúng rồi, đầu óc của anh đúng là nhét đầy cỏ rác.
— tự anh chuốc lấy khổ, chỉ do bản thân anh tự chuốc lấy khổ!
Draco cúi đầu vài lần thử điều chỉnh lại độ nghiêng của khóe miệng, khi anh đi khỏi giá sách, hiện ra trước mặt mọi người lại là vị Hoàng tử tóc bạch kim Slytherin vĩnh viễn hoàn mỹ, vĩnh viễn cao quý, vĩnh viễn lạnh lùng kia.
Harry ở lại ngẩn ngơ, hốt hoảng qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó mới chú ý tới các bạn học đều mất tự nhiên hướng về phía cậu, ánh mắt đều liếc về phía cậu. Harry sửng sốt mất một lúc mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lập tức đỏ bừng lên, lúng ta lúng túng nhưng lại không dám tùy tiện đẩy Hermione ra, cậu thề thật sự cho đến bây giờ cậu chưa… Cậu đối với Hermione rõ ràng chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi, Merlin có thể chứng giám, cậu là người ngay thẳng, không hề có ý đồ xấu xa, đen tối gì…nhưng mà…
Nhưng mà…
Được rồi, hiện tại chắc mấy lời đồn lãng mạn cũng đã thăng cấp lên rồi, nếu nguyên bản hành vi của bọn họ làm cho người ta cảm thấy ‘thật thật giả giả’ như vậy hiện tại gần như có thể trở thành ‘sự thật’, a, không thấy Cậu Bé Vàng Slytherin thẹn thùng đến đỏ mặt sao?
Nhưng Hermione lại không biết mấy chuyện này, đợi lúc cô nàng khóc xong ngẩng đầu lên, còn chưa thấy được sắc mặt của Harry đã bị tài liệu về cách pha chế Thuốc Bả Sói mà Harry đang xem thu hút rồi!
“Hửm? A!” Cô phù thủy nhỏ trước mắt còn chưa hiểu rõ sự tình thì đã lộ ra bộ mặt thần bí, biểu hiện giống như biết được bí mật gì đó, “Cậu cũng biết, đúng không? A, đương nhiên, mình biết cậu cùng ông ta là…”
“Hả? Ơ…Không có gì.” Harry sau khi liếc nhìn, lại bối rối kéo miếng da dê ghi chép, cậu yêu chú Remus, đương nhiên sẽ không để ý đến thân phận của Remus, tuy nhiên cậu biết được người khác đều sợ hãi Người Sói.
“Đừng có mà lo lắng giấu giếm!” Cô phù thủy nhỏ thông minh nhất trong các bạn cùng lứa vẫn cứ thông minh như cũ, Hermione hít hít mũi, “Mình đã sớm biết, từ lúc giáo sư Snape dạy thay cho chúng ta viết bài luận dài hai thước Anh về Người Sói… Nếu lúc đó mà mình vẫn không biết gì thiệt tình rất là mất mặt…Nhưng ngay cả như vậy, mình vẫn như trước cho rằng giáo sư Lupin là một người đáng được tôn trọng, nói gì thì nói, ông ta cũng chưa từng làm hại người khác không phải sao? Lúc nhỏ ông ta bị cắn rồi trở thành bộ dạng hiện tại cũng không phải lỗi của ổng, ổng chẳng qua là một người vô tội bị hại mà thôi.”
Nghe Hermione vội vàng nói ra quan điểm của mình, Harry cũng nhẹ nhàng thở ra, “Thân thể của chú ấy rất không tốt, mình không thể tưởng tượng được nếu không có loại thuốc này thì không phải tình trạng của chú ấy liền thê thảm sao. Tuy rằng… Mình biết, ở trường học còn có giáo sư Snape, thầy ấy có năng lực chế thuốc này, nhưng mà môn Độc dược tuyệt đối không phải là sở trường của chú Sirius và Remus, chú ấy là bạn tốt nhất của cha mình, lại còn là người yêu của chú Sirius, mình cũng không thể trơ mắt mình chú ấy chịu khổ.”
Hermione cầm lấy cái công thức pha chế kia đọc qua một lượt, sau đó cho ý kiến, “Đây là cái công thức pha chế phức tạp nhất mà mình từng gặp, a, mình không có chắc mình có thể pha chế thành công hay không…Ý mình là, cậu học Độc dược cũng rất tốt, nhưng cũng không thể chắc chắc…”
“Đúng vậy, mình cũng biết điều đó, nếu chúng ta cùng nhau thực hiện có lẽ sẽ được.” Harry chẳng qua chỉ nói thế, nhưng Hermione nghe vào thì giống như là một cái đề nghị, vỗ bàn, “Quyết định vậy đi!”
Harry há to miệng, “Hermione! Cậu không lo lắng việc thi cử sao?”
Hermione giống như nghe được chuyện cười, không kiên nhẫn phẩy phẩy tay, “Vì Tiên tri là một môn gạt người, sao mình lại có thể bỏ qua một cơ hội tốt để nâng cao môn Độc dược? Ha! Mình nhất định bị điên rồi mới có thể thấy điểm số thi quan trọng hơn!”
Vừa nhận được mấy lời an ủi của Harry, Hermione mới nhận thấy rằng mấy lời đó thiệt quá đúng: cuộc thi chính là kiểm tra kết quả học tập, nếu cứ xem nó là một mục tiêu thì chẳng gì là hành động bỏ gốc lấy ngọn. Cô nàng đi đến trường học phù thủy là bởi vì muốn mở mang tri thức, kiến thức mới là quan trọng nhất, chỉ vì một cuộc thi đơn giản mà đem bản thân mình bức ép, quả thực hại nhiều lợi ít!
Hermione tự giải phóng khỏi việc dồn nén kiến thức, liền đầu nhập một trăm phần trăm nhiệt tình vào tham dự công cuộc nghiên cứu thí nghiệm Thuốc bả Sói cùng với Harry. Tuy rằng pha chế Thuốc Bả Sói là việc rất phức tạp, nhưng hai người bọn họ đã học năm ba lại có kiến thức cơ bản vững chắc cộng với sự cố gắng, lại không sợ thất bại, trải qua một tháng sau bao nhiêu cố gắng và thử nghiệm, rốt cục cũng pha chế được vạc thuốc có màu sắc gần giống mà xanh lá cây như trong sách Độc dược đã miêu tả.
“Chúng ta thành công sao?” Harry lau mồ hôi.
“A,” Hermione múc một muôi thuốc đem đến trước mặt xem xét, yếu ớt nói, Có vẻ như không có vấn đề gì, bước cuối cùng là lập tức đem đến cho giáo sư Snape kiểm tra.”
Buổi chiều Hermione còn phải học môn Muggle học ở lầu năm, vì vậy chỉ còn một mình Harry bưng mẩu thuốc đứng chờ ở trước cửa phòng học môn Độc dược, lát nữa giáo sư sẽ dạy Độc dược cho học sinh năm hai nhà Hufflepuff và Ravenclaw ở đây.
“Đúng vậy, là loại thuốc mà thầy pha chế cho giáo sư Lupin,” ở giữa phòng học đầy những học sinh nhà Huflepuff đang nơm nớp lo sợ, Harry cố gắng làm lời nói mình trở nên khó hiểu một chút, “Con dựa theo cách thức pha chế của thầy mà làm…Nhưng con không biết thuốc có vấn đề gì không nên xin thầy hãy kiểm tra qua dùm con, thưa thầy.”
“Quả là một người can đảm.” Giáo sư Snape nhướn lông mày, thanh âm lướt nhẹ, ông ta nhìn thoáng qua chất lỏng trong chén nhưng không có cầm lấy, mà bắt đầu đối với Harry tiến hành quá trình phun nộc độc của Xà vương, “Sau ba năm được dạy dỗ, ta nghĩ đầu óc chứa đầy cỏ rác của trò hẳn là nhớ kỹ là trong quá trình pha chế một loại Độc dược cao cấp khả năng có thể xuất hiện nguy hiểm và việc ngoài ý muốn là cực kỳ cao, hơn nữa, với những hành vi thô lỗ, hấp tấp của mấy trò có thể làm tăng tính nguy hiểm. Ta nhớ hồi lúc khai giảng ta có cảnh cáo là không được pha chế Độc dược ở bên ngoài phòng Độc dược, khi không có giáo viên hướng dẫn và trước kì thi O.W.Ls!”
Giáo sư nói xong liền cầm lấy cái chén, quan sát màu sắc và hương vị, rồi lại dùng đũa phép phân tích, vẻ mặt gần như không hề có chút lạnh lùng nào, Harry cứ nghĩ mình nhìn nhầm, sau đó Giáo sư Snape đem cái chén trả lại cho Harry, “Ta không thể không nói, nếu đem móng rồng nghiền nát mà không phải đập vỡ, đem cỏ từ trung gian cắt sợi mà không phải cắt đoạn, như vậy chén thuốc này… miễn cưỡng có thể đủ tư cách.”
“Vâng, thưa thầy.” Harry có chút thất vọng, cậu còn tưởng…Được rồi, cho dù thế nào thì đây chỉ có chút sơ sót, lần tới sẽ được, “Cám ơn giáo sư Snape.”
Trước khi giáo sư tiến vào phòng học có một đám học sinh đang chờ lột da, tựa hồ không tình nguyện cấp cho Harry một cái giấy thông hành, “Nghĩ đến việc giáo sư Lupin trải qua nhiều năm sống cực khổ đã huấn luyện ra một cái dạ dày kiên cường, chén thuốc này… cứ cho ông ta dùng.”
Harry nở nụ cười, cậu đặc biệt kiên cường, sống dai giống như quỷ khổng lồ trước những lời mỉa mai của giáo sư Snape. Nhưng mà đối với giáo sư Lupin mà nói thì việc Harry vì ông ta mà pha chế Thuốc Bả Sói đã khiến ông ta vui mừng khôn siết, dù sao thì ổng cũng là một Người Sói, rất sợ Harry sẽ biết được sự thật rồi sau này sẽ sợ hãi, xa lánh mình, nhưng mà Harry — quả nhiên đúng là đứa con trai ngoan của bạn tốt!
Trong không khí vui vẻ, Remus nhịn không được tiết lộ cho Harry biết một chút về nội dung cuộc thi, tuy ông ta biết biểu hiện của Harry trong môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám liền đủ chứng minh Harry có năng lực đạt điểm O. Sau khi ám chỉ trong cuộc thi sẽ có Ông Kẹ, Harry quả nhiên cảm thấy hứng thú, cậu đã sớm muốn cùng đọ sức một chút với Ông Kẹ, thật sự, cậu cũng không biết mình sợ hãi việc gì!
Ba tuần sau đó, bọn họ nghênh đón cuộc thi.
Các môn khác cũng chẳng có gì đáng nói nhưng nội dung thi môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám thì rất đặc biệt, giáo sư Lupin đã ra đề thi như một cuộc thi vượt chướng ngại vật, đầu tiên bọn họ phải lội qua những ao nước tù đọng chứa đầy những con thủy quái Grindylow, rồi băng qua một loạt những hố sâu đầy Chóp Đỏ. Sau đó, bì bõm tự vượt qua một bãi lầy, bất kể sự chỉ vẽ phương hướng trật lất của những con ma đầm lầy Hinkypunk, rồi trèo vô một cái rương cũ và đánh nhau với một Ông Kẹ – là cửa ải cuối cùng, mà giáo sư Lupin thì ở một bên chấm điểm.
Harry hành động nhanh như gió, thẳng tiến một đường, gặp thần giết thần, gặp phật diệt phật, kết quả là lúc cậu gặp Ông Kẹ, trước mắt cậu xuất hiện điều cậu sợ hãi nhất – đó là một màn trong mật thất tái diễn lại: một tên Slytherin vĩ đại, anh tuấn kiêu ngạo với ánh nhìn tử vong, hắn nâng cằm, giơ cao đũa phép, khóe miệng với độ cong mang ý miệt thị cùng tàn khốc, Harry biết, ‘hắn’ hẳn là Tom Riddle, là quá khứ, hiện tại và tương lai Voldemort!
Nhưng mà…nhưng mà…không phải hắn!
Nước mắt Harry không nhịn được tuôn ra, đứng trước mặt cậu không phải là ‘Tom’ mà là ‘Draco’.
Harry cầm đũa phép, cả người run rẩy kịch liệt, hoàn toàn mất khả năng phản kháng. Thật ra cậu biết rất nhiều thần chú nguyền rủa, học được rất nhiều thần chú đùa giỡn của chú Sirius và những thần chú hữu ích chống hắc ám khác do chú Lucius dạy (“Nên đề phòng người khác”)…nhưng mà, cậu không thể!
Đối với cậu ấy, chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia với ánh mắt xám…Cậu hoàn toàn không thể làm được!
Cho dù, cậu biết đó chỉ là một Ông Kẹ ngu ngốc thôi, nhưng có lẽ trong khoảnh khắc này cậu đã nhận ra được, bất luận tương lai Draco trở thành như thế nào, bất luận tương lai bọn họ có ra sao, cậu vĩnh viễn cũng không thể dùng đũa phép làm bằng gỗ cây nhựa ruồi, có lõi lông phượng hoàng, dài mười một tấc Anh, đối đầu với Draco.
~*~