Có thể trở thành bạn trai Draco, kỳ thật vẻ ngoài đều đạt tới tiêu chuẩn nhất định, Oliver Wood cũng không ngoại lệ.
Từng là cầu thủ Quidditch và đang là thầy giáo dạy bay, dáng người Wood vẫn duy trì đường cong đẹp, phối hợp ngũ quan đoan chính và khi cười rộ lên thì mang chút vô tội, là một người đàn ông ấm áp như mặt trời dễ dàng làm người khác thân cận.
Nhưng hôm nay Wood không tốt lắm, mặc dù mặc trường bào nhưng áo nhiều nếp nhăn, tóc cũng có chút hỗn độn, không có sức sống như bình thưòng.
Mà Harry không phát hiện, anh vui vẻ nói,
“Em phải chúc mừng anh a Wood, em nghe Fred nói tháng sau anh kết hôn, chúc mừng!”
Sắc mặt Wood trở nên kỳ quái. Hắn nhìn Harry và Draco như xác định cái gì.
Draco cười lạnh trong lòng, anh biết Wood nghĩ gì. Đồng thời trong lòng cũng đau đớn, cũng cười nhạo mình vụng về. Anh sớm nên biết khi bọn họ hẹn hò Wood có khuynh hướng che dấu tính hướng là có ý gì.
Cho nên Draco lặng yên nhìn Wood nói như thế nào.
Chỉ thấy Wood cẩn thận nói, “Cám ơn,… Cũng hoan nghênh em tới, những người trong đội bóng thấy em sẽ rất vui vẻ.”
“Đương nhiên, không có trận bóng thì em sẽ đi.” Harry cười nhận lời, “Không biết hiện tại mọi người thế nào? Lâu như vậy không liên lạc, thật là chuyện kỳ quái.”
“Anh ít ở London, đều ở phía nam, rất nhiều liên lạc cũng vì hôn…” Nói đến đây Wood ngừng một chút, tầm mắt hướng về phía Draco.
Draco làm bộ không thấy được nhưng Harry lập tức phát hiện, nghĩ Wood tò mò nên giải thích, “A, vị này là Draco Malfoy, chắc anh cũng biết, hiện tại cậu ấy là quản lí của em.”
Ánh mắt Draco nhìn chung quanh vòng vo trở lại, nhìn Wood chờ đợi hắn nói.
Mà không chút nào làm anh ‘thất vọng’,Wood mở miệng chính thức phủ nhận quan hệ của bọn họ, “Ma…Malfoy, xin chào.” Từ xưng hô.
Draco giật nhẹ khóe miệng. Quả nhiên không nên chờ mong. “Rất vinh hạnh, anh Wood.”
Anh nhìn Harry nói, “Không quấy rầy hai người ôn chuyện, Potter, 2h chiều, gặp ở đại sảnh Gringotts. Tôi đi trước.” Anh nói xong thì gật đầu, xoay người bước đi.
Chuyển biến đột ngột làm Harry thiếu chút nữa không phản ứng kịp, anh bất chấp Wood, chạy nhanh đuổi theo Draco.
“Nè, chúng ta cùng đi ăn?… Chờ anh!”
Nhưng ngay khi Harry giữ chặt khuỷu tay Draco, một câu “Malfoy!” đến từ Wood làm hai người cùng quay đầu. Draco mặt không chút thay đổi mà Harry thì ngoài ý muốn.
“Anh, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Wood cũng bất chấp Harry ở đây khẩn cầu nhìn Draco.
“Wood?Malfoy?” Harry nhìn hai người, giờ mới phát hiện không đúng.
Draco bình tĩnh nói, “Tôi không thấy cần, nếu anh Wood có việc, mời nói.”
“Em…” Wood nhìn thoáng qua Harry, quyết định đổi một cách nói khác, “Tiền anh sẽ trả, thật sự! Nhưng em không thể lấy đi chúng nó bây giờ, rất, đột nhiên… Anh không đoán trước, hôm nay anh mới biết, Gringotts cho anh biết, em… Em không thể…”
Harry hỏi, “Hai người biết nhau?” Không có người để ý tới anh.
Draco máy móc trả lời, “Thật có lỗi, cho vay không ở trong phạm vi nghiệp vụ của tôi, nếu tài chính của anh Wood đây có khó khăn, mời liên hệ với Gringotts.”
“Cho vay?” Harry không tha hỏi tiếp muốn gia nhập đối thoại, “Là chuyện công?”
Mà anh vẫn bị hai người này xem nhẹ.
Wood lo lắng,
“Nó không có ảnh hưởng với em!! Nhưng sẽ hủy hết thảy của anh!! Dra…Malfoy, em không thể như vậy…”
Draco bật cười, “Hết thảy của anh?” Những lời này là nói cho anh nơi đó chỉ có tiền của anh, không có anh?
Nản lòng thoái chí, Draco lại càng bình tĩnh nhưng anh không muốn ở đây thêm một giây, anh quay đầu lại nhắc nhở Harry, “2h chiều, đừng quên.” Rồi ba một tiếng, độn thổ đi.
Harry không hiểu ra sao trừng mắt hô to, “Malfoy!?”
Rồi anh trừng Wood, “Sao vậy!?”
2h chiều, khi Draco xuất hiện ở trước cửa Gringotts, sắc mặt anh đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng đổi thành Harry buồn bực.
Draco đi tới thấy Potter tùy tính ngồi ở cầu thang trước cửa, một tay chống cằm trừng cái gì đó, bộ dáng không kiên nhẫn.
Người đi đường vội vàng cũng vẫn quay đầu lại ngắm anh.
“Potter.” Draco lên tiếng. Anh thấy quả thật xúc động nhưng còn chưa nói nửa câu sau thì đã thấy Harry giống buổi sáng đi nhanh đến cầm tay anh, kéo anh đi hướng ngược lại với Gringotts.
“Đi đâu vậy? Công ty bảo hiểm ở bên phải…” Draco lảo đảo bước theo.
“Không đi! Anh rất đói.” Lúc này bọn họ đi đến nơi có thể độn thổ, Harry trực tiếp mang bọn họ đi.
Giây tiếp theo Draco phát hiện mình đứng ở cửa tinh không tháp.
Draco trừng Harry, “Sao lại đến đây? Chúng ta đã hẹn…”
Nhưng Harry hoàn toàn không nghe Draco nói, anh cầm chặt tay Draco, không nói một câu đẩy cửa tinh không tháp, bồi bàn lập tức mỉm cười đón.
Draco không hiểu nhưng kéo nhau ở cửa cũng không phải là phong cách của anh. Nơi này là nhà ăn mà rất nhiều khách của anh hay đến, anh quyết định phối hợp.
Mà Harry đã hẹn trước.
Phòng ăn có đủ sô pha mềm cho bốn người sắp xếp mặt đối mặt, mặt tường còn lại là thủy tinh tầm nhìn tốt nhất để ngắm cảnh. Ban đêm có thể thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp của thành phố.
Harry đểy nhẹ Draco vào vị trí dựa vào cửa sổ, nhưng anh cũng không đi đến chỗ đối diện mà anh ngồi xuống cạnh Draco. Hình thành cảnh tượng quái dị hai người bọn họ ngồi cạnh nhau đối mặt một cái sô pha không.
Vị bồi bàn chớp mắt cũng không nói gì, đưa menu, rót nước cho hai người rồi lễ phép hỏi, “Xin hỏi có chờ khách đến đông đủ rồi mới gọi món không?”
“Không cần, chỉ có hai chúng tôi.” Harry nói, trả menu cho bồi bàn, “Hai phần A, một chai rượu đỏ, cám ơn.”
Draco thấy thế thì mở miệng sửa, “Một phần, tôi không cần.”
“Hai phần!” Harry quay đầu trừng Draco sau đó phất tay cho bồi bàn đi.
Sau khi bồi bàn đi Draco lập tức nói. “Anh phát điên cái gì? Tôi đã hẹn công ty bảo hiểm buổi chiều thảo luận khế ước, anh đã làm chúng ta sắp đến muộn, hiện tại anh đang làm cái gì?”
Harry cầm ly nước ừng ực uống cạn, “Chúng ta cũng hẹn cùng ăn! Cứ từ từ.”
“Chúng ta không có.” Draco lập tức phản bác, “2 giờ trước anh làm cái gì?”
“Chúng ta có, chúng ta rõ ràng nói tới đây!” Harry nói, “Cho nên anh nghĩ không đúng chỗ nào? Suy nghĩ 2 giờ, anh rất đói! Vì sao em bỏ lại anh chạy?”
Harry xoay người ép hỏi, Draco phát hiện vị trí như vậy tương đương anh bị ‘nhốt’ giữa Harry và thủy tinh.
Draco nhíu nhíu mày, không quen, nhưng miệng không quên đùa cợt, “Nếu như vậy thương tổn lòng tự trọng của anh thì tôi xin lỗi. Tôi không biết cứu thế chủ mẫn cảm như vậy, lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Malfoy, anh nói thật!” Harry lại càng không vui, “Anh biết em mất hứng nhưng anh không nghĩ ra lý do là gì.Wood muốn vay tiền em? Cho nên em mất hứng?”
“Lại không liên quan đến anh.” Draco liếc Harry sau đó dùng chú báo giờ, “Tốt lắm, chúng ta đến muộn, bởi vì anh, tôi phải hẹn lại.” Anh lấy ra giấy bút viết, tìm bồi bàn, nhờ bọn họ dùng cú mèo công cộng đưa đi.
Lúc này đồ ăn cũng được đưa lên, salad, bánh bao nóng và canh. Harry vừa xếp đồ ăn vừa nói, “Nhưng hiện tại liên quan chuyện đến anh. Em không muốn cho vay, anh đồng ý, dù sao anh ấy cũng từng là đội trưởng đội bóng, về sau anh ấy sẽ không đi tìm em.”
Harry chia salad làm hai xếp nhỏ, đẩy một phần cho Draco, gắp bánh bao qua.
“Anh cho anh ta vay?” Draco cao giọng nói, “Anh ta vay anh?”
Harry sửng sốt rồi gật đầu. “Anh hỏi Wood, anh ấy nói thiếu tiền phòng nửa năm. Vì anh ấy sắp kết hôn cho nên anh… nhưng, vì sao anh ta lại tìm em vay tiền?”
Draco không để ý tới vấn đề, lông mi dựng thẳng lên hỏi, “Anh có tiền?!”
Harry chần chờ nói, “… Không phải ngày mai có sao? Cổ phiếu, em nói cần bán.”
“Anh, ngươi cũng thật biết cách làm trái tôi, Potter, bất cứ chuyện gì!” Đến phiên Draco thở phì phì.
“Nào có!?” Harry khẩn trương, “Sao vậy, anh không nên cho Wood vay? Em nói cho anh biết lý do a…”
Draco nhìn Harry vô tội khẩn trương, vừa muốn giận vừa muốn cười, trong lòng phức tạp.
Nhưng ngẫm lại hiện tại Wood là tốt hay xấu đều đã không liên quan đến mình, anh sẽ không nhân từ khi chia tay còn giúp Wood, nhưng cũng sẽ không cố ý bức anh ta vào ngõ cụt, anh ta không đáng giá, vì thế Draco phất tay, “Quên đi, anh thích cho vay đó là chuyện của anh, anh ta vay anh bao nhiêu?”
“8000 Galleon.” Harry nhịn không được hỏi tiếp, “Anh cho Wood vay tiền… ảnh hưởng không tốt đến em?”
Draco liếc Harry rồi nhún nhún vai,
“Đương nhiên, dù sao anh ta quăng tôi chạy đi kết hôn, nếu anh ta không trả được tiền phòng, tôi sẽ càng thêm vui vẻ.”
Nói xong Draco cũng thấy đói bụng, kỳ thật giữa trưa anh trốn vào văn phòng, không đi ra ngoài ăn.
Vì thế Draco cầm dao nĩa ăn salad.
Harry đang cầm bánh bao tạm dừng ở không trung hai giây rồi mới quát,
“Cái gì!!??”
20 phút sau, Harry trốn vào WC.
Anh cầm gương hai mặt gọi Hermione.
“Mione!! Tình trạng khẩn cấp!!!” Harry nói.
“Cái gì? Mình đang họp!” Hermione rít nhỏ.
“A, xin lỗi, mình sửa…”
“Được rồi, chỉ cần nói ngắn gọn, nhanh lên!”
“Tớ chỉ có thể nói rất không xong!!”
“Tớ… tớ làm một chuyện ngu xuẩn, người kia quyết định muốn đi quán bar tìm đàn ông!”
“Người kia?”
“Đúng, người kia!! Tớ nên làm gì bây giờ!?”
“Cô ta cũng thật hào phóng…”
Lúc này phát âm tê tê làm cô và anh mơ hồ.
“Có phải tớ bị knockout không!? Cậu giúp tớ với!”
“Cậu làm chuyện ngu xuẩn gì vậy!?”
“Chỉ… Chỉ cho bạn trai trước vay tiền đi kết hôn…”
“A!!Harry— rất không xong!! Cô ta còn nói chuyện với cậu!?”
“Vẫn nói… không xong như vậy!?”
“Đúng vậy!! Chính là không xong như vậy!”
“Vậy cậu đi quán bar cùng, phá!”
“Đi theo?”
“Đúng, đi theo!!”
“Cậu bị hàng xuống quan sát, cậu phải bảo đảm không có người mới dự khuyết xuất hiện!!”
“Vậy sao? Ok! Hiểu!!”
“Cám ơn Mione!! Tớ vĩnh viễn cảm kích cậu!!”
“Không cần!! Cố lên!! Cậu làm được!!”
“Ừ.”